Thâu Hương

Chương 409: Nhân vật ngoài mong đợi

Chương 409: Nhân vật ngoài mong đợi


.
Sau khi Đơn Phi nghĩ thông suốt chân lý của Vô Gian, đột nhiên hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn.
Sự việc trở nên phức tạp toàn là do những biến cố lục đục bên trong mà thôi. Nếu như đối đãi với người khác thật lòng thật dạ, lại gặp phải người có lòng tốt thì liệu sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều?
Minh Sổ Từ Tiên Sinh từng nói qua, hai nhà Đơn, Vu vì không thể dùng Vô Gian mà thay đổi bất cứ cái gì nên mới rời khỏi Minh Sổ. Nhưng lúc đó hai nhà này có hiểu được đạo lý bên trong Vô Gian không?
Đơn Phi mặc kệ liệu mình có thật sự giác ngộ được chân lý của Vô Gian hay chưa, miễn là thời khắc này hắn cảm thấy vô cùng sung sướng.
Sau khi giải trừ lo âu, hắn nhanh chóng suy xét vấn đề tồn tại trước mắt, Đơn Phi mỉm cười quay sang nhìn Tôn Thượng Hương nói: - Quận Chúa, ta có một câu hỏi muốn hỏi cô, nếu ta gặp được Tôn Dực thì phải thuyết phục y rời đi bằng cách nào?
Đơn Phi hiểu rõ biến cố của nhà họ Tôn, nhưng hắn giữ thái độ hoài nghi với tính cách có chút hồ đồ của Tôn Dực.
Nếu Tôn Dực cố chấp muốn ở lại Minh Sổ, thì vài lời ngắn ngủi của Đơn Phi căn bản là không thể thay đổi việc này.
Vô Gian có hạn chế về sử dụng thời gian!
Rất nhiều người cả đời đều không thay đổi bất kỳ cái gì cả. Một kẻ xa lạ như Đơn Phi hắn thì khó lòng mà thay đổi quyết định của một người trong thời gian ngắn.
Đây vốn là một trong ba việc mà trí giả như Quách Gia sẽ không bao giờ làm.
Tôn Thượng Hương có vẻ cân nhắc đối với việc này, rút cây trâm vàng từ trên đầu xuống nói: - Ngươi mang thứ này giao cho huynh ất, cứ bảo là ta đã gặp qua đại ca rồi, chúng ta đang nghĩ cách cứu huynh ấy, nếu huynh ấy không muốn hại chết chúng ta thì huynh ấy hãy nghĩ cách tự mình rời khỏi! Nếu huynh ấy còn ngu mê bất ngộ thì để hắuynh ấy tự sinh tự diệt đi.
Ý này nghe hay đấy.
Trong ngữ khí của người kia có ý thất vọng, hiển nhiên là rất bất mãn với hành động của Tôn Dực.
- Nhưng…nếu có thể, mong ngươi hãy giúp đỡ tìm kiếm tung tích của đại tẩu ta. Tôn Thượng Hương nhíu mày nói: - Đại ca ta luôn cảm thấy áy náy với đại tẩu.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu.
Thầm nghĩ Tôn Sách dốc hết sức vì sự nghiệp, e là không có thời gian lo chuyện trong nhà, Đại Kiều ắt sẽ thấy cô đơn, mà sau khi Tôn Sách rời đi, người đau lòng nhất hẳn cũng sẽ là Đại Kiều.
Tôn Sách không thẹn với Tôn gia, nhưng còn Đại Kiều thì sao?
- Có cần ta giúp một tay không? Rốt cuộc Triệu Vân cũng lên tiếng hỏi.
- Không cần, Triệu huynh đệ chỉ cần ở bên ngoài tiếp ứng cho chúng ta là được. Đơn Phi lập tức từ chối, hắn cảm thấy để Triệu Vân bên ngoài thì tốt hơn.
Triệu Vân chậm rãi gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn ra xa.
Cùng lúc đó, Đơn Phi, Tôn Thượng Hương bỗng nhiên cùng xoay người lại, chỉ thấy sóng biển vốn phập phồng ban nãy đột nhiên xao động bất thường.
Con ngươi Tôn Thượng Hương lóe lên, thấp giọng nói: - Từ Tiên Sinh nhịn không nổi rồi.
Lúc nàng đang nói thì chậm rãi bước gần bờ biển.
Dưới mặt nước biển xanh đen như có ngọn núi lửa đang phun trào, nước biển nổi lên tứ phía, một lúc sau, mặt biển bỗng dưng nổi sóng, nước biển dựng thẳng lên trời.
Sóng biển xông thẳng lên trời, cao gần mười trượng, vô số loài cá cùng nước biển văng lên, cảnh tượng hoành tráng. Lúc này Đơn Phi đã hiểu rõ, chính tiếng sóng này gầm lên khiến thuyền lớn của họ lật úp.
Một cổ lực phát ra từ đáy biển bổ mặt nước thành hai, hình thành thông đạo!
Đối với người xưa thì cổ lực này có thể xem là lực lượng thần bí, nhưng Đơn Phi biết, tàu ngầm dưới biển phát ra âm thanh như thế thì không có gì lạ cả.
Một khắc sau, Tôn Thượng Hương đã bay mình, kéo theo Đơn Phi, theo sóng rơi xuống.
Trước khi xuống biển, người kia nhỏ giọng bảo: - Đi theo lực!
Dòng xoáy vận động dưới biển làm hiện rõ mảnh đất trống không.
Lúc hai người vào đó không hề cảm giác có nước xung quanh, ngược lại có một lực hút mạnh mẽ quay ra, Tôn Thượng Hương nhanh chóng trở mình, như đóa hoa nở rộ. Nàng vốn lo Đơn Phi không thể thích ứng, quay sang lại thấy hắn nhanh hơn nàng một bước, xoay mình như con quay.
Đơn Phi dùng nước luyện võ, đối phó loại lốc xoáy này dễ như trở bàn tay.
Gió táp ngược hướng, Đơn Phi và Tôn Thượng Hương theo lực mà đi, gần như là lướt trên sóng biển. Trước khi nước chạm vào da thì phía trước đột nhiên xuất hiện lối vào, Thượng Hương thấp giọng nói: - Đã tới cửa vào Minh Sổ.
Hóa ra trước đây Từ Tuệ và Tôn Thượng Hương từng đi theo lối này vào Minh Sổ.
Nếu không nhờ vậy thì người thường gặp phải cảnh tượng sóng biển gầm gừ, sao lại cả gan đến thế, chạy còn không kịp chứ còn dám mạo hiểm mà đi lên sao?
Khi Đơn Phi âm thầm cân nhắc, tay hắn cũng đang cầm chặt Thông Linh Kính.
Trong Thông Linh Kính có ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng đôi mắt đầy quan tâm của người kia.
Tôn Thượng Hương kéo lấy tay trái của Đơn Phi, nhét một thứ gì đó vào tay hắn.
Ánh mắt Đơn Phi kiên định, chỉ gật gật đầu, đưa Thông Linh Kính sát vào mặt, thấp giọng bảo: - Về ba ngày trước.
Hắn chỉ sợ máy khống chế âm thanh này không có tác dụng trong sóng thần, không ngờ lúc sắp chạm đất thì ánh sáng của Thông Linh Kính chợt hiện qua, cảnh sắc xung quanh thay đổi hoàn toàn trong giây lát.
Tôn Thượng Hương đã biến mất!
Phía dưới xuất hiện một không gian như thạch thất.
Đơn Phi thả mình rơi xuống, mũi chân chạm đất, thừa thế lăn lộn, bỗng chốc đứng dán vào vách tường, cảnh giác nguy hiểm cận kệ.
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Nếu Đơn Phi không cứng rắn thì chỉ tưởng như mình bị bóng đè.
Không có tiếng sóng biển ầm ầm, không có sóng thần xoay chuyển cuồn cuộn.
Hắn như rơi vào một không gian yên tĩnh và đóng kín!
Nơi này gần giống với khoang thoát nước của tàu ngầm.
Đơn Phi từng gặp qua nơi tương tự như khi ở tuyệt cảnh hố trời, những trang bị như tàu ngầm muốn hoạt động dưới mặt nước, thì phải gắn trang bị giống như khoang thoát nước.
Trang bị này dùng để khống chế sự lên xuống của tàu ngầm, mặt khác phải lắp đặt loại không gian để ra ngoài thế này trong khi chấp hành nhiệm vụ dưới nước.
Chỗ lúc trước hắn và Thần Vũ đi vào cũng là loại tàu ngầm nhỏ này sao?
Nghĩ đến đây, Đơn Phi run sợ.
Khoảnh khắc đó lòng hắn chợt nhói đau.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lập tức nhìn vào tình huống bây giờ, xòe bàn tay trái ra, dạ minh châu sáng âm u.
Tôn Thượng Hương từng đi qua chỗ này, biết nơi này u ám, nên mới giao dạ minh châu cho hắn.
Đơn Phi tính toán phương hướng sóng biển nổi lên, thầm nghĩ nếu nơi này là khoang của tàu ngầm, thì e là phía trước chính là kết cấu chủ thể của tàu.
Dò la một hồi, chỉ cảm thấy bức tường lấp lóe ánh kim phía trước vô cùng lạnh lẽo, vốn không có cơ quan nào trên đó.
Đơn Phi thầm sốt ruột, hạ quyết tâm, nến lần sau xuyên không nhất định phải lựa chỗ dừng chân mới được.
Tuy nhiên, một nơi cao cấp như chỗ này thì sao lại không có cơ quan ra ngoài.
Tuy Minh Sổ bây giờ có cơ quan để người ta đi vào, nhưng lúc thiết kế thì cũng phải có lối đi cho người ta đi vào chứ.
Trong lúc hắn đang cân nhắc thì phát hiện một chỗ lồi lõm trên góc trái của tường. Nhìn sang, Đơn Phi bỗng ngẩn ngơ, đưa tay về phía sau lưng mình.
Đó là chỗ hắn đặt lục nhâm bàn, cứng cứng, vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Nhưng thứ kim loại lòi ra trên góc trái tường lại rõ ràng mang hình dáng của một miếng lục nhâm bàn a.
Đơn Phi có được lục nhâm bàn từ nấm mồ Thất Tinh của Bặc gia, lúc đó còn mượn nó đánh bại đối thủ, không ngờ nơi này cũng có một miếng khác.
Nơi này không phải chốn công nghệ cao sao? Có liên quan gì đến mộ Thất Tinh của Bặc gia?
Đơn Phi ngơ ngẩn trong giây lát, chỉ cảm thấy từ khi đến thế giới này, những nơi Tào Quan dẫn hắn đi thăm dò đều có liên quan đến Minh Sổ.
Giơ tay giữ miếng bàn tròn lại, Đơn Phi thử xoay nó theo chiều kim đồng hồ, không có phản ứng gì, lại thử dùng sức xoay ngược lại, cánh cửa kim loại phía trước lặng lẽ mở ra.
Đơn Phi không hề đề phòng bị đánh lén.
Những nấm mồ của phú hào thường đều có cơ quan mai phục, nhưng nếu là chiếc tàu ngầm này, tất cả các phòng bị đều nhằm chống lại tình huống có thể xảy ra khi ở dưới nước, lối đi nội bộ thường không có mai phục mới đúng.
Hành lang dài phía trước trông tĩnh lặng đến đáng sợ!
Bọn người của Dạ Tinh Trầm không ở đây?
Đơn Phi bị Thông Linh Kính làm cho ngu ngơ, lúc này mới nghĩ đến việc ban nãy trước khi vào đây, hắn đáng lẽ nên hỏi rõ Tôn Thượng Hương tình hình ở nơi này.
Chắc hẳn Tôn Thượng Hương cũng đã như hắn bây giờ, trước mắt có lẽ sẽ gặp được Từ Tiên Sinh. Nhưng dù tâm tư của Tôn Thượng Hương khá tỉ mỉ, nhưng e cũng mơ hồ với nơi này, lúc trước khi có người đến đón nàng, người kia chưa chắc hiểu rõ kết cấu bên trong của nơi này.
Trong lòng Đơn Phi thấy có phần kỳ diệu, dọc hành lang chỉ thấy vách tường hai bên tỏa sáng vô cùng, tận cùng lại là con đường chết, thầm thấy kỳ lạ.
Khả năng định vị của hắn không tồi, nhưng lần đầu thì vào lòng núi, lần hai vào biển sâu, nhất thời không nhận định được tình hình nơi này.
Phía trước đột nhiên sáng lên.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình, trong giây lát, hắn nhìn thấy con đường chết phía trước có cánh cửa ngầm mở ra. Cùng lúc đó có âm thanh truyền đến: - Hải âu ra nhiều, như có người sắp đến đây.
Đó là tiếng của Hoàng Đường.
Đơn Phi dở khóc dở cười, hắn sử dụng Vô Gian để tránh Từ Tiên Sinh, tiện cho việc hành động âm thầm, ai ngờ lại gặp phải Hoàng Đường.
Có tiếng bước chân truyền đến, dù Đơn Phi chưa nhìn thấy bóng hình Hoàng Đường, nhưng biết rằng, nếu họ đã mở cánh cửa ngầm phía trước thì ắt sẽ đi thẳng đến đây.
Không còn chỗ trốn.
Xông qua, hay là…
Theo bản năng, hắn lùi vài bước, thầm nghĩ phía sau là khoang ngăn đóng kín mít, dù đóng chặt thì đối phương cũng có thể mở ra, chẳng khác nào bắt rùa trong hũ, đủ xấu hổ đấy.
Liếc mắt nhìn Thông Linh Kính trên tay, vạch xanh còn dài…
Mắt thấy cánh cửa ngầm mở to dần, ánh sáng chói rọi, Đơn Phi chuẩn bị xông lên vật lộn một phen!
Bên cạnh có gió nhẹ thổi.
Đây là không gian đóng kín sao lại có không khí lưu động? Cho dù là lưu động cũng nên từ phía trước truyền đến chứ. Trong lòng Đơn Phi cả kinh, tức khắc cảm thấy có đôi tay như tay ma giơ ra từ vách tường, bám chặt lấy cánh tay của hắn.
Với võ công bây giờ của Đơn Phi, dù đối phương muốn đánh lén, nếu không phải là cao thủ, thì cũng khó mà bám vào tay hắn được.
Trong lòng hoảng hốt, Đơn Phi dùng sức phản kích, lại nghe có người nói: - Theo ta.
Lúc Đơn Phi ngẩn người thì đã bị người đó kéo vào trong vách tường.
Chớp mắt một cái, Đơn Phi phát hiện bản thân đi vào cửa ngầm, hai bên hành lang nhìn có vẻ bóng loáng, thực chất là có vô số cửa ngầm.
Chỉ là những cánh cửa này như hòa vào vách tường, nên ban đầu hắn không thể phân biệt.
Đối phương là ai?
Nơi này sao lại có cao thủ như vậy?
Người này xuất hiện ở Minh Sổ, không cần hỏi cũng biết là một nhân vật ở đây, nhưng sao lại lén lén lút lút như thế? Nhưng nếu không phải người ở Minh Sổ thì sao có thể trà trộn vào đây, không hề bị người khác phát hiện?
Nhưng người này không có ác ý với hắn, vì trong một khắc ban nãy, chỉ cần người này không đưa tay ra thì Đơn Phi sẽ phải đối mặt với cao thủ Minh Sổ, tránh không kịp.
Nhưng người này vẫn đứng quay lưng về phía hắn, giơ tay ra, dẫn hắn phi thân lên nóc nhà.
Phía trên vốn là một mảnh bằng phẳng, lúc này lại xuất hiện hố đen.
Người đó dẫn Đơn Phi vào hố đen rồi thu người lại, lấy miếng đá che lại miệng hố.
- Ngươi là... Giọng của Đơn Phi nhỏ vô cùng, sau đó lại phát giác nơi này không hề bí hơi, thậm chí là không khí thông thoáng.
Người đó khẽ quay người sang, rốt cuộc để lộ khuôn mặt tang thương như vỏ cây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất