Chương 410: Gừng già mới cay
.
- Ngao Bá?
Đơn Phi như muốn nhảy dựng lên, hắn nhận ra khuôn mặt này, người này chính là lão bá chèo thuyền Ngao Bá!
Cùng ngồi thuyền với Ngao Bá đến đây, Đơn Phi từng nói chuyện vài lần với lão, biết người này có kinh nghiệm hàng hải phong phú, nhưng Đơn Phi chưa từng nghĩ lão lại trà trộn vào Minh Sổ, hơn nữa công phu của lão cao thâm không lường được.
Nhưng có gì đó sai sai, hắn xuyên không về ba ngày trước mà!
Dù Ngao Bá theo chân hắn đến hải đảo, sau đó biến mất, nhưng đó là chuyện của ba ngày sau.
Chẳng lẽ Ngao Bá này biết thuật phân thân? Nếu không sao lại xuất hiện ở Minh Sổ vào ba ngày trước?
Đơn Phi càng nghĩ càng thấy kinh dị, cảm giác mình bắt đầu đổ mồ hôi chân luôn rồi.
Ngao Bá cười cười, dùng tay viết chữ trên tay Đơn Phi, bảo: - Ngươi còn thời gian một nến hương thôi thì phải quay về rồi nhé.
Đơn Phi bỗng đứng dậy, lại bị Ngao Bá đè vai xuống.
Nỗi khiếp sợ trong lòng không nói thành lời, Đơn Phi chỉ cảm giác ngay cả sau lưng mình cũng đang đổ mồ hôi, ánh mắt kinh sợ nhìn Ngao Bá cứ như nhìn thấy ma vậy.
Hắn xuyên không quay về ba ngày trước, đủ để khiến Triệu Vân run sợ, nhưng lúc này, Ngao Bá chính là người khiến hắn thấy sợ kinh hồn.
Triệu Vân của ba ngày trước tuy hoài nghi đối với sự xuất hiện của hắn, nhưng tuyệt đối nghĩ không ra Đơn Phi đó là Đơn Phi của ba ngày sau quay trở về.
Một vạn người trên đời này không có một ai nghĩ đến chuyện xuyên không sẽ xảy ra.
Nhưng Ngao Bá lại biết?
Đây là hạng nhân vật như thế nào?
Cửa phòng lặng lẽ mở ra, có ánh sáng từ ngoài truyền vào, Đơn Phi phát giác có người đi vào, cố nén nỗi khiếp sợ, không lên tiếng.
Chợt nghe giọng nói của Hoàng Đường truyền đến: - Tần Phấn, theo ngươi, ai dẫn người đi vào đây?
Dù Đơn Phi kinh ngạc trước thân phận của Ngao Bá, nhưng vẫn theo bản năng đưa mắt nhìn xuống.
Ngao Bá dùng bảng đá che mất chỗ họ ẩn thân, nhưng điều đáng kinh ngạc chính là họ có thể quan sát động tĩnh phía dưới.
Đây không phải là kính phản chiếu sao?
Sao chỗ này lại có thứ này?
Nhớ đến phòng thẩm vấn ở Lang Nha Đỉnh, Đơn Phi thầm hỏi liệu Ngao Bá có liên quan gì đến những người ở đó không? Hắn suy tư một hồi, thấy Ngao Bá không có ác ý gì với hắn, hắn liền bắt đầu dời sự chú ý xuống phía dưới kia.
Cánh cửa đã khép lại, phía dưới chỉ có Tần Phấn và Hoàng Đường.
- Ngươi tìm ta đến đây chỉ để nói những lời nhảm nhí này thôi sao? Tần Phấn cực kì bất mãn hỏi.
Hoàng Đường mỉm cười đáp:
- Không nhảm nhí đâu, nếu ngươi suy nghĩ cẩn thận thì sẽ biết dụng ý ta tìm ngươi đến đây hôm nay.
Tần Phấn bảo: - Ta nghĩ không ra.
Y vốn thờ ơ, nhưng thấy Hoàng Đường cười thần bí như vậy, nhịn không được hỏi: - Không phải người ngươi phái đi quay về chứ?
- Không phải thế, mà là người của Tôn gia lại đến đây. Hoàng Đường lắc đầu nói.
Tần Phấn sợ run lên:
- Ngoài Tôn Dực ra thì còn kẻ nào của Tôn gia đến đây nữa?
Trong lòng Đơn Phi cũng thấy kỳ lạ.
Đây là cuộc đối thoại của Tần Phấn và Hoàng Đường vào ba ngày trước!
Hoàng Đường mỉm cười nói: - Tôn gia chưa bao giờ bỏ cuộc chuyện tìm kiếm Tôn Sách, Tôn Dực cũng thế, tình cảm của anh em nhà họ Tôn rất sâu nặng, Tôn Thượng Hương sao có thể trơ mắt nhìn hai vị huynh trưởng của mình dấn thân ở Minh Sổ mà không lo?
Tần Phấn hừ lạnh một tiếng.
Nếu vào ba ngày trước nghe thấy những lời này thì Đơn Phi còn có thể hiểu được lý do Tần Phấn có thái độ như vậy, nhưng hắn đã nghe về ân oán của Tôn gia, biết rõ những lời này của Hoàng Đường có ý chế giễu.
Nguyên nhân khiến Tôn Sách đến Minh Sổ chính là Tần Phấn. Hết thảy đều là những rắc rối do Tần Phấn gây ra, nghe lời nói của Dạ Tinh Trầm, ở Minh Sổ những việc này đã là sai phạm rồi.
- Với sự thông minh của ngươi, không lý nào không biết người đến đây chính là Tôn Thượng Hương. Hoàng Đường không nhanh không chậm nói.
Đơn Phi thầm nhíu mày, trong lòng than khổ, không dễ gì xuyên không một lần, sao cứ đầy hiểm trở vậy, vạch xanh của Thông Linh Kính ngày càng rút ngắn, chẳng lẽ tốn thời gian ngồi đây thôi sao?
Nhưng bên cạnh có một Ngao Bá, phía dưới là hai người làm chủ của Minh Sổ, Đơn Phi không rõ liệu Ngao Bá có để hắn đi hay không, nhưng hắn biết với bản lĩnh của Hoàng Đường và Tần Phấn, chỉ cần trên đây có động tĩnh gì thì hai người họ sẽ phát giác.
Dù Hoàng Đường và Tấn Phấn không chịu nổi một kích dưới tay của Dạ Tinh Trầm, nhưng Đơn Phi biết bọn họ thật sự rất dũng mãnh, chỉ sợ mấy tên Đàn Thạch Xung cũng không làm gì được họ.
Ở lại đây vẫn là an toàn nhất, chỉ cần thời gian đến thì hắn sẽ quay trở về ba ngày sau. Lúc đó thì hắn có thể an nhàn rời khỏi.
Hắn tự an ủi mình, trước mắt chỉ có thể ngồi im không nhúc nhích ở đây, quay sang thấy vẻ mặt Ngao Bá đầy suy tư nghe động tĩnh bên dưới.
Nghe Thi Mật nói, Ngao Bá là thuyền công tốt nhất ở Đông Hải, quen thuộc hải vực, nay có thể thấy Thi Mật đã bị lừa rồi.
Lão ta sâu không lường được, ẩn thân ở Minh Sổ lại không bị các cao thủ ở đây phát hiện, vào đây cứ như là đi vào nhà mình vậy, thuyền công tốt nhất gì chứ?
Đặc công tốt nhất mới đúng!
Tần Phấn ồ lên một tiếng, rồi lạnh nhạt bảo: - Dù Tôn Thượng Hương đến đây thì thế nào? Cô ta có thể giết được ta sao?
- Nếu cô ta biết nguyên nhân khiến Tôn Sách trở thành bộ dạng như bây giờ là do ngươi, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho ngươi. Hoàng Đường tỏ ra ân cần nói:
- Ta nghĩ vẫn nên nhắc Tần tiên sinh lưu tâm một chút.
Sắc mặt của Tần Phấn lại dễ chịu hơn một chút, sau đó lại cau mày nói: - Người nên lưu tâm là ngươi mới phải, đại kế của Minh Sổ vẫn luôn do Từ Tiên Sinh thực thi, nay Tôn gia đến đây, đúng lúc bàn luận việc thực thi đại kế.
Hoàng Đường khôn khéo cười nói: - Với sự thông minh của Tần tiên sinh, thật sự cho rằng một mình Tôn Thượng Hương có thể phát hiện Minh Sổ rồi tìm đến chỗ này sao?
Tần Phấn thản nhiên nói: - Năm Tôn Sách mười sáu tuổi thì đã dùng công phu tu luyện mười năm thống nhất Giang Đông, y không phải kẻ ngốc đâu. Y biết Minh Sổ chẳng qua đang lợi dụng Tôn gia, nhưng sự việc thay đổi sau đó, y không thể khống chế. Điều này đối với y mà nói, thì đúng là nỗi nhục không nhịn được. Nếu đã vậy, Tôn Sách tuyệt đối không tán thành đại kế của Minh Sổ, Từ Tiên Sinh tin chắc cũng nghĩ đến điểm này, nên mới dụ Tôn Dực và Tôn Thượng Hương đến đây, lợi dụng Tôn gia ép Tôn Sách tán thành việc này.
Hoàng Đường khen: - Tần tiên sinh quả nhiên là cao minh.
- Nếu Từ Tiên Sinh thất bại, vị trí Tông chủ sẽ rơi vào tay Hoàng Đường ngươi, ngươi tìm lão phu đến đây, chẳng lẽ là chuẩn bị nghe lão phu nói tiếng chúc mừng sao? Ngữ khí của Tần Phấn có vẻ chế giễu.
Hoàng Đường thở dài nói:
- Sao Tần huynh nói vậy? Lúc Tông chủ để Từ Tiên Sinh thực thi đại kế thì Tần huynh nên rõ, thực chất Tông chủ đang nhắm vào ta.
Tần Phấn im lặng không lên tiếng.
- Vì thế dù Từ Tiên Sinh thành hay bại thì vị trí Tông chủ cũng không thuộc về ta. Nhưng Tần huynh cũng không. Hoàng Đường nhìn sắc mặt hưng phấn của Tần Phấn, nói: - Tần huynh suy nghĩ cho Minh Sổ, thà bị người đời hiểu lầm cũng tìm Tôn Sách đến đây, phá giải bí mật trường sinh, không ngờ lại bị quy kết thành độc tài. Dạ Tinh Trầm ngoài sáng thì công tư phân minh, nhưng lại mượn chuyện này đàn áp Tần huynh, cho rằng Tần huynh phá vỡ quy củ của Minh Sổ. Dù Dạ Tinh Trầm nói nể mặt tha cho Tần huynh một lần, nhưng vị trí Tông chủ sao lại về tay Tần huynh được.
Tần Phấn hừ lạnh một tiếng, - Vậy thì sao? Ngươi tìm lão phu đến đây là muốn đâm vào chỗ yếu à?
- Đương nhiên không phải rồi.
Đuôi mày của Hoàng Đường đều đang ám chỉ: - Theo Hoàng Đường ta thì chức Tông chủ của Minh Sổ là của Tần huynh, nếu là ai kia tranh giành, ta tuyệt đối ủng hộ Tần huynh đấy.
Lời y hàm hồ, nhưng ý tứ rõ ràng quá rồi, thấy sắc mặt của Tần Phấn âm tình bất định, Hoàng Đường ho nhẹ bảo: - Nơi này dù bí ẩn, nhưng cả hai ta ở đây đã lâu rồi, chỉ sợ sẽ khiến Dạ Tinh Trầm hoài nghi, ta đi trước một bước, mong Tần huynh suy nghĩ kỹ càng.
Hoàng Đường vừa dứt lời liền đi ra ngoài.
Sắc mặt của Tần Phấn âm u, suy tư giây lát mới rời khỏi.
Đột nhiên Đơn Phi cảm giác có gì đó không đúng nha.
Hắn biết chuyện ba ngày sau, lúc đó Hoàng Đường vạch mặt Dạ Tinh Trầm tại chỗ, cả hai người Từ Tiên Sinh và Tần Phấn đều vẻ vô tội, thậm chí đều tỏ vẻ mờ mịt không rõ đối với kế hoạch của Dạ Tinh Trầm, còn để lộ vẻ phòng bị nữa. Nhưng theo tình hình trước mắt thì e là Tần Phấn sớm biết được kế hoạch của Dạ Tinh Trầm rồi, còn Từ Tiên Sinh thì sớm đã biết rõ trong bụng của nhau đang nghĩ gì rồi.
Hai người này đều đang đóng kịch.
Đúng là màn trình diễn hay!
Trong lòng Đơn Phi thầm thở dài, bọn người này mà đi làm diễn viên chắc đoạt giải Oscar luôn.
Phía dưới không còn ai, hắn lập tức nhìn sang Ngao Bá, mới vừa định mở miệng lại bị Ngao Bá ngăn cản.
Ngao Bá như cũ, dùng tay viết trên tay hắn, hỏi hắn có biết nơi đây là đâu không?
Đơn Phi nhìn xung quanh, trả lời đây là lối thông gió ở Minh Sổ?
Hắn nhớ lúc trước khi Tôn Sách tiễn hắn đi, đều khoa tay múa chân, lúc đó hắn vốn không để ý, chỉ cảm thấy Tôn Sách có chuyện muốn nói với Tôn Thượng Hương, nhưng giờ nghĩ lại, chắc Tôn Sách cũng cảnh giác như Ngao Bá vậy.
Trong hoàn cảnh cơ mật thế này mà Ngao Bá còn sợ bị người khác nghe lén? Nếu đây là tàu ngầm thì sẽ có thiết bị nghe lén gì?
Liệu Dạ Tinh Trầm kia có đang quan sát tất cả mọi thứ không?
Đơn Phi càng nghĩ càng thấy sởn tóc gáy, phần nào hiểu được động cơ hành xử cẩn thận như vậy của Ngao Bá.
Trong mắt Ngao Bá toàn là khen ngợi, liếc nhìn Thông Linh Lính trên tay Đơn Phi, lại bảo, một lát sau, chính là nghị sự đường của ba ngày sau, ta sẽ đến tìm ngươi, ta cần ngươi giúp đỡ.
Đơn Phi trầm mặc không lên tiếng, hắn chưa từng nghĩ là sẽ xảy ra việc này.
Hắn xuyên không quay về quá khứ lại bị Ngao Bá phát hiện, hơn nữa Ngao Bá còn sắp xếp giùm hắn hành tung của ba ngày sau?
Ngao Bá này là thần tiên chắc?
Nghĩ mãi Đơn Phi cũng nghĩ không ra sao lão lại làm được việc này.
Thấy Đơn Phi không trả lời, Ngao Bá cũng chỉ cười cười, lại viết, chuyện này cũng là đang giúp ngươi thôi, ngươi muốn vào mật địa Bạch Lang thì phải lấy được thứ này.
Sắc mặt Đơn Phi thay đổi, nhìn ánh gian xảo hiện lên trong mắt Ngao Bá, thần sắc đó hắn thấy rất quen thuộc.
Suýt chút nữa hắn thất thanh kêu lên, cố nhịn, hỏi: - Ngụy Bá sao?
- Nếu không ngươi tưởng còn ai nữa? Ngao Bá lắc lắc đầu, như đang than thở Đơn Phi đến giờ mới nghĩ ra.
Trong lòng Đơn Phi kinh hãi.
Không ngờ Ngao Bá chính là Ngụy Bá, người đã đánh phá đám Phá Quân và chỉ dạy võ công cho hắn!
Người này từng tuyên bố sẽ đấu một trận với Dạ Tinh Trầm, có nằm mơ thì Đơn Phi cũng không nghĩ là người này sẽ lẻn vào Minh Sổ một cách xuất quỷ nhập thần đến thế, mà những cao thủ nơi này lại không hề phát hiện!
Lúc đó Đơn Phi ra biển là vì không tự chủ, vào tới Minh Sổ liền cảm thán Dạ Tinh Trầm cao minh thế này, cảm thấy chỉ có Ngụy Bá mới có thể so trận cao thấp với ông ta, ông ta vẫn luôn thấy tiếc vì Ngụy Bá không đến đây.
Ai dè Ngụy Bá không những đã đến đây rồi, hơn nữa đã trà trộn thành công vào Minh Sổ, hoàn toàn không lấy làm lạ với việc Đơn Phi hắn đến đây!
Chẳng trách sao Ngụy Bá hiểu rõ Minh Sổ đến thế, lão vốn từ Minh Sổ lẻn ra ngoài mà!
Ngụy Bá muốn hắn giúp việc gì?
Vậy Ngao Bá theo chân hắn đến đây lại là ai?
Ngụy Bá trực tiếp vượt biển có thể sẽ đến trước hắn một bước, nhưng lão giả làm Ngao Bá lại có dụng ý gì?
Đơn Phi có ngàn lời nhưng không biết phải nói từ đâu, lại để ý thấy vạch xanh trên Thông Linh Kính đã rút ngắn thêm, sắp đến cực hạn rồi, không kịp nói nữa, Đơn Phi viết: - Đại Kiều ở đâu?
Hắn cần tìm tung tích của hai người này trước.
Ngụy Bá có thể ẩn mình ở lối thông khí mà không để người ở Minh Sổ phát hiện, lại hiểu rõ tất cả những nhân vật ở đây, nhưng hắn lại không ngờ Ngụy Bá cau mày trả lời ở đây không có người phụ nữ này!