Chương 412: Vịt, gà và hùng ưng.
Trong phòng ngưng lạnh.
Đơn Phi không muốn nhìn vẻ mặt của Từ Tuệ, hắn không quan tâm Từ Tiên Sinh, đối với cách xử lý vấn đề của Từ Tiên Sinh cũng khó mà đưa ra kết luận, nhưng hắn hiểu được sự đả kích của câu nói của Từ Tiên Sinh.
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng cười "khanh khách" của Từ Tuệ.
Từ Tiên Sinh và Đơn Phi đều trợn mắt há mồm.
Hai người nhìn thấy bộ dạng cười cực kỳ vui vẻ của Từ Tuệ, không hiểu cô ta đang cười cái gì.
Một hồi lâu Từ Tuệ mới dứt tiếng cười, chỉ vào người Từ Tiên Sinh bảo: - Ta hiểu ý ông, ta hiểu ý ông…
Nàng lặp lại lời nói vào lần, như đang nhấn mạnh ý nghĩ của mình.
Từ Tiên Sinh nhíu mày.
- Ta biết những năm nay ông luôn muốn ra mặt. Từ Tuệ mặt đầy vui vẻ nói: - Ông và Tôn Sách cũng vậy thôi.
Từ Tiên Sinh run người một cái, đây là lần đầu ông ta nghe người khác so sánh ông ta và Tôn Sách với nhau.
Hai người có chỗ nào như nhau đâu?
- Tôn Sách vì niềm vinh dự của Tôn gia, không tiéc sử dụng Dị Hình Hương, cuối cùng rơi vào tình cảnh như bây giờ. Ông vì muốn xóa nỗi nhục khi xưa, lựa chọn rời bỏ vợ con để tham gia vào Minh Sổ.
Từ Tuệ lạnh lùng nhìn Từ Tiên Sinh: - Đàn ông không phải đều là như vậy sao? Vì lợi ích, luôn cho rằng mình là bất đắc dĩ, lại cứ tìm đủ lý do, cho rằng người khác không hiểu mình? Nhưng vì biết rõ bản thân làm nhiều chuyện sai trái, cuối cùng lại mong người khác tha thứ?
Sắc mặt của Từ Tiên Sinh trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói: - Ta nghĩ con đã nói sai một điều.
- Sai chỗ nào? Từ Tuệ hỏi ngược lại.
- Là người đều thế, không phải duy chỉ có đàn ông. Từ Tiên Sinh chậm rãi nói.
Ông ta phản bác xong, vốn tưởng con gái sẽ mỉa mai đáp lại, không ngờ Từ Tuệ lại nghiêm túc suy tư, gật đầu nói: - Ông nói không sai.
Từ Tiên Sinh thấy con gái tán thành lời nói của ông, hơi ngạc nhiên bảo: - Nếu con đã hiểu được điểm này, hẳn nên biết ai cũng có điểm khó xử của họ, nam hay nữ cũng không ngoại lệ.
- Ta biết ai cũng có điểm khó xử của mình, nhưng ta xem thường thái độ ứng xử của ông.
Thần sắc Từ Tuệ giễu cợt bảo: - Ta gặp qua Tôn Sách, y là một người không tồi.
- Con biết? Từ Tiên Sinh cau mày nói: - Tuệ nhi, con vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu…
Từ Tuệ không đợi ông ta nói hết câu, cắt lời ông ta: - Ta biết!
- Ta muốn nghe thử đạo lý của con.
Từ Tiên Sinh thành khẩn nói.
- Dù Tôn Sách từng u mê, nhưng dù y làm việc gì đều là vì gia đình vì người thân, tự y gánh vác tất cả, người thân y thì chỉ có cảm kích y mà thôi.
Thấy sắc mặt Từ Tiên Sinh khó coi, Từ Tuệ châm chọc: - Ông có thể sao? Ta nghĩ ông vì chí lớn, đã có thể hy sinh vợ mình, nói không chừng ngày nào đó cũng hy sinh đứa con gái này…
- Đủ rồi! Trong tiếng quát của Từ Tiên Sinh chứa sự phẫn nộ.
Từ Tuệ không hề câm miệng, nàng nhìn thẳng vào Từ Tiên Sinh và nói: - Kế hoạch của ông có liên quan đến Tôn gia, nhưng có phải Tôn gia không tán thành ông?
Từ Tiên Sinh không hiểu vì sao con gái đột nhiên nói sang chuyện này, nhưng thấy nàng chuyển chủ đề, lửa giận trong ông hơi dịu lại, hừ lạnh không trả lời.
- Ông không nói, ta cũng biết. Từ Tuệ hiểu rõ nói: - Kế hoạch của các ngươi đúng là một trò cười.
- Con nói cái gì? Từ Tiên Sinh nhẫn nại nhiều lần, nhưng nghe con gái phủ định kế hoạch của mình, lập tức nắm chặt tay thành quyền.
Ai mà không giận khi người khác phủ định ý nghĩa việc làm của mình?
Từ Tuệ không hề sợ hãi nói: - Ta nói sai sao? Ta nghe ông nói, Minh Sổ thấy đời người khổ nạn, nên mới giúp Tôn gia xoay chuyển tình trạng luân hồi thế gian, các ngươi hy vọng Tôn gia thống nhất thiên hạ, đồng thời thực thi phương pháp của Minh Sổ trong thiên hạ.
- Vậy thì có gì sai trái? Từ Tiên Sinh tiến lên một bước, to tiếng hỏi.
- Cách làm của Minh Sổ có lẽ không sai trái, nhưng trên đời này còn có nhiều cách tốt hơn, nhưng cần người thực thi mới được.
Từ Tuệ cười chế giễu: - Hoàng Đường lún sâu vào quyền mưu, Tần Phấn thì nói suông về trường sinh, còn Từ Tiên Sinh ông vì kế hoạch này, không hề do dự hy sinh vợ mình, bọn người các ngươi vì đẩy nhanh kế hoạch này, không khác nào mấy con vịt dạy một đàn gà bay lượn, đúng là buồn cười.
Từ Tiên Sinh ngơ ngẩn.
Đơn Phi vẫn luôn im lặng lắng nghe màn tranh luận của hai cha con này. Lúc này đột nhiên hắn cũng thấy kinh ngạc.
Sự so sánh của Từ Tuệ nghe có vẻ buồn cười, nhưng nghĩ kỹ thì đạo lý trong đó rất sâu sắc.
Vịt làm thầy dạy gà bay lượn, thời buổi này những chuyện thế này không ít, hơn nữa những con vịt đều có kế hoạch to lớn như hùng ưng.
Nhưng kết quả ra sao?
- Dạ Tinh Trầm đặt ba người các ngươi chung một chỗ, không phải cũng để hoàn thành kế hoạch này thôi sao. Từ Tuệ lắc đầu nói: - Dạ Tinh Trầm là một người vô cùng thông minh, chắc ông ta đã sớm thấy rõ vấn đề, nhưng ông ta vẫn làm thế, nhất định là có dụng ý riêng.
Thần sắc của Từ Tiên Sinh khẽ thay đổi, thấp giọng nói: - Con bảo ông ta…có dụng ý gì?
Đơn Phi nhíu mày, hắn thấy có chút vấn đề.
Hắn từng nghe Hoàng Đường nói về kế hoạch của Dạ Tinh Trầm, cho rằng con người này cướp đoạt quyền lên chức trong im lặng, cách làm nho nhã hơn nhiều so với bọn tuyển cử cứ cắn nhau như chó.
Nếu nói với đấu tranh chính trị của Hoa Hạ, cách làm đổ máu cắn xé nhau là thuộc hạng lớp dưới, kẻ cao minh chút đều yêu cầu bọc lớp da nho nhã bên ngoài nội bộ tranh đá đổ máu. Những người cầm quyền thông minh không những tước lấy quyền hành không nói một tiếng, mà còn tranh thủ được danh tiếng tốt, cứ lấy Đường Thái Tông làm ví dụ, dùng vũ lực đối đãi người thân để đoạt vị, dù có sửa đổi sử sách thế nào thì cũng khó tránh người đời đàm tiếu.
Hạng cao siêu hơn thì thủ đoạn cứ như Trịnh Trang Công đối đầu Công Thúc Đoạn, Hán Cảnh Đế đấu với Lương Hiếu Vương.
Dung túng đối phương, nhưng đợi khi đối phương mắc lỗi, thì đẩy hết tất cả sai lầm lên người đối phương.
Những người này đã mang tình thân và quyền mưu kết hợp lại với nhau một cách chặt chẽ, hóa tình thân thành thủ đoạn để đoạt quyền, trăm phương ngàn kế tính toán người thân, còn khiến người ta cảm thấy y làm thế là bất đắc dĩ. Đây đúng là cảnh giới cao nhất của mưu quyền.
Nhưng đối với Đơn Phi thì đây không phải là cách làm người lý tưởng.
Hắn hiểu rất rõ chuyện trong đó, cũng hiểu tình trạng này có từ ngàn trăm năm trước, ngày càng diễn biến phức tạp, khiến nhiều lúc hắn lựa chọn tránh né nó.
Không tham gia, không có nghĩa không hiểu gì cả.
Dạ Tinh Trầm không những võ thuật cao minh, cách vận dụng quyền mưu của ông ta cũng thuộc hạng cao siêu, nếu đặt ông ta ở Trung Nguyên, ông ta tuyệt đối sẽ lên ngôi vương tướng đế vương.
Cách đây không lâu mọi người xảy ra xung đột, ai cũng nhìn ra, Dạ Tinh Trầm không có ý nghĩ với việc kế ngôi Tông chủ, Từ Tiên Sinh lý ra nên biết, nhưng sao còn hỏi Từ Tuệ về dụng ý của Dạ Tinh Trầm…
Chẳng lẽ theo Từ Tiên Sinh, Dạ Tinh Trầm có tính toán riêng?
Khi Đơn Phi đang âm thầm cân nhắc, Từ Tuệ không hề đáp lời Từ Tiên Sinh, đùa cợt nói: - Theo ta thấy, trường sinh đối với các ngươi thì chính là trò cười. Minh Sổ không cần phụ nữ, không cần tình yêu, nhưng không có tình yêu thì sống lâu thế làm gì? Hưởng thụ hoan lạc trong cái tham lam, hoảng sợ, đấu đá nhau sao?
Đơn Phi âm thầm gật đầu.
Hắn biết con người Từ Tuệ cố chấp, nhưng nghe lời nàng nói, lại phát giác cô gái này có tính cách rất khác người, cách nhìn sự việc cũng không giống người thường.
Trường sinh là giấc mơ tột cùng của loài người, nhưng sống lâu mà không có bất kỳ niềm hy vọng thì cũng là vô nghĩa.
Khóe mắt Từ Tiên Sinh co giật.
Từ Tuệ lại nói: - Các người cứ mải mê đẩy nhanh kế hoạch, nhưng ta từng nói vài câu với Tôn Sách, y chán ghét đấu đá lẫn nhau, nếu cho y lựa chọn lần nữa thì y vẫn sẽ chọn con đường chết, hy vọng người nhà của y được bình an vui vẻ. Nếu đã vậy thì sao y chịu ngồi chung một thuyền với các ngươi?
Ngừng một lát, với giọng nói tràn đầy mỉa mai, Từ Tuệ tiếp tục: - Nhưng ta biết rất rõ sao các ngươi lại làm thế, các người vì mục đích cá nhân, miệng thì nói nhân nghĩa đạo đức, nhưng thật ra bên trong toàn bất chấp thủ đoạn, các người nhất định ráng ép Tôn Sách đồng ý, đây là Minh Sổ, các ngươi tự xưng hơn người phàm, nhưng cách hành xử không khác gì phàm tục cả.
Khóe mắt của Từ Tiên Sinh co giật liên tục.
Ông ta muốn phản bác, nhưng câu nói của Từ Tuệ chanh chua, trần thuật của nàng là sự thật, ông ta không thể phản bác một câu.
- Các ngươi dùng người thân của Tôn Sách để uy hiếp y, các ngươi không coi trọng tình thân nhưng y coi trọng, đúng vậy không? Nhưng đến ngày hôm nay, các ngươi vẫn chưa thành công, nếu không Tôn lang sẽ không đến đây, Tôn Sách cũng không đến đây…
Khi nàng nói đến đây, ánh mắt nàng quét qua nóc nhà.
Đơn Phi nghênh mặt nhìn thấy ánh mắt của Từ Tuệ, âm thầm giật mình.
Hóa ra nàng sớm đã phát hiện hắn!
Từ Tiên Sinh tay nắm thành quyền, không hề để ý ánh mắt khác thường của con gái.
Từ Tuệ lại cười khanh khách, vẻ rất mừng, nhưng khóe mắt có nước mắt chảy ra.
- Trên đời này toàn chuyện vừa buồn cười vừa đáng thương. Những người hảo tâm, thiện lương, khờ dại mãi mãi bị những người có tâm cơ lừa gạt. Vì cái gọi là lý tưởng mà hy sinh, còn những hạng có dã tâm sau khi được lợi, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của niềm tham lam, cắn xé lẫn nhau đến khi hủy diệt hoàn toàn. Cứ thế mà tiếp diễn vòng tuần hoàn kỳ lạ này, đời đời có người chảy máu hy sinh vì lý tưởng, kiếp kiếp có kẻ tham lam vô độ nuốt hết sự cố gắng của họ.
Nhìn Từ Tiên Sinh, Từ Tuệ nói: - Ta vốn nghĩ Minh Sổ sẽ phá vỡ số mệnh này, nhưng đến lúc ta đã hiểu ra, các ngươi không hề phá vỡ nó, các ngươi chẳng qua cũng là bọn đáng thương phát huy quyền mưu đến cực độ mà thôi. Nhưng các ngươi phải hiểu, người tốt sẽ không cam chịu nhận sự bóc lột vô biên vô độ của các ngươi đâu. Bị ép đến đường cùng thì họ sẽ từ bỏ tất cả phản kích các ngươi đấy.
- Con nói đủ chưa?
Từ Tiên Sinh không thể nhịn được nữa, một bước đi đến trước mặt Từ Tuệ, giơ tay như muốn tát vào mặt nàng.
Từ Tuệ không hề lùi bước, ngẩng đầu nghênh đón lửa giận của Từ Tiên Sinh.
Bàn tay của ông dừng lại giữa chừng.
Nước mắt chảy xuống hai má của Từ Tuệ.
Hồi lâu, cái tát ấy của Từ Tiên Sinh không hề tát xuống, Từ Tuệ mắt đầy lệ nói:
- Ta rất hy vọng ông sẽ phản bác lời nói của ta, nhưng ông phản bác được sao? Ông hao công tổn sức nói xấu Tôn lang, chỉ là muốn ta giúp ông tính kế Tôn lang đúng không? Ta biết rõ ý ông!
Bàn tay của Từ Tiên Sinh bất lực hạ xuống, lẩm bẩm: - Không phải vậy đâu, Tuệ nhi, con rất thông minh, giống hệt mẹ con, nhưng con có điều không hiểu, cha đây chưa từng gạt con, Tôn Dực hoàn toàn không có tình ý với con.
-Ông nói dối!
Ánh mắt Từ Tuệ quái gở bảo: - Ông nói xấu Tôn lang chẳng qua là muốn ta đi giúp ông lừa gạt huynh ấy thôi.
- Ta không nói dối! Từ Tiên Sinh giận dữ hét lên.
Đột nhiên Từ Tuệ im lặng, thản nhiên hỏi: - Vậy tại sao ông không dám để ta đi gặp Tôn lang, vì ông sợ sau khi ta gặp được huynh ấy, ta sẽ vạch trần lời nói dối của ông, đúng không?
Ánh mắt của Từ Tiên Sinh nổi lên ánh lửa giận dữ, nói từng chữ một: - Được, ta dẫn con đi gặp y, nhưng, con đừng hối hận.
Từ Tuệ trầm mặc một lát mới nói: - Ta tuyệt không hối hận!