Chương 413: Một ly trà
.
Từ Tiên Sinh thấy vẻ mặt con gái ép người quá đáng, trước nộ sau than: - Được, con đi theo ta.
Ông ta nói xong câu đó liền xoay người bước ra khỏi cửa phòng.
Từ Tuệ vẫn chưa theo chân cha mình ra ngoài, ngược lại hơi chần chờ một chút, từ trong áo lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ.
Đơn Phi tinh thần phấn chấn.
Gần đây, mỗi lần hắn thấy gương đồng là có chuyện không bình thường, lúc này thấy Từ Tuệ đột nhiên lấy ra một chiếc gương đồng, hắn cảm thấy chiếc gương này có chút kỳ quái.
Từ Tuệ cầm lấy chiếc gương cẩn thận sửa soạn mình lại, vuốt lại tóc mái, tỉ mỉ chỉnh lại búi tóc, rồi dẹp gương vào, lại sửa sang lại vạt áo, xong mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Đơn Phi phía trên hơi sững sờ.
Hóa ra Từ Tuệ lấy gương ra để sửa soạn thôi.
Theo hành vi học, nếu phụ nữ làm vậy, thường họ sẽ đi gặp đối tượng có tầm quan trọng.
Nếu không, một người phụ nữ đi đến gặp ngươi, mà đầu tóc lại không gội, chỉ có hai khả năng, một là nàng và ngươi là bạn đời già cả, hai là nàng không xem ngươi là gì cả.
Ngươi thấy nữ hiệp, trong lúc khâm phục thì cũng phải suy xét xem người ta hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ vì ngươi mà trở nên dịu dàng xinh đẹp.
Từ Tuệ cẩn thận sửa sang lại mình trước khi đi gặp Tôn Dực, xem ra nàng không hề tự tin như nàng đã nói.
Khi Đơn Phi cho ra kết luận, trong lòng bất an. Phân biệt phương hướng xong, hắn liền theo đường ống tiến về trước.
Từ Tuệ đi không nhanh, dựa vào ánh sáng mơ hồ Đơn Phi có thể theo kịp nàng.
Được một hồi, Từ Tuệ mới ngừng bước.
Từ Tiên Sinh đứng ở xa nhìn chằm chằm một nơi, đợi con gái đến, ông gõ nhẹ vào tường.
Cửa phòng im hơi lặng tiếng mở ra.
Đơn Phi lập tức nhìn sang hướng căn phòng.
Phía trước lại có ánh sáng chiếu lên, rất nhanh Đơn Phi bèn thấy có một căn phòng bên dưới. Bố trí trong phòng đơn giản, có một người đang ngồi trong đó, phát hiện động tĩnh bên ngoài cửa, trầm giọng nói: - Đại ca, đại tẩu của ta ở đâu?
Là Tôn Dực!
Đơn Phi chưa từng gặp mặt Tôn Dực, nhưng nghe câu nói đó hắn có thể khẳng định được thân phân của y.
Lặng yên nhìn qua, chỉ thấy thiếu niên trong phòng gương mặt tuấn lãng, bộ dạng cực kỳ cương nghị. Đơn Phi biết những thiếu niên thế này đều có tính cách bộc trực, ít khi vòng vo, không khỏi âm thầm nhíu mày.
Dưới góc độ nhìn nhận của Đơn Phi, kết quả tốt nhất trước mắt là mọi người gác lại tất cả mâu thuẫn, rời khỏi Minh Sổ, sau đó nhà ai nấy về, mẹ ai nấy tìm, chuyện của phu thê nhà ngươi thì tự ngươi giải quyết, người khác không tham gia.
Tuy nhiên, tình huống đó hình như không mấy khả năng sẽ xảy ra.
Người có tính cách bộc trực, không giấu được lời, cứ phải nói cho rõ ràng rạch ròi ngay tại trận!
Lúc Tôn Dực hỏi, ánh mắt y chưa từng nhìn sang cửa phòng, không nghe có tiếng đáp lại, y quay đầu nhìn sang, thì thấy Từ Tuệ đứng đó, Tôn Dực lập tức tiến lên, thế nhưng rồi chừng bước, hỏi: - Nàng đến rồi à?
Từ Tuệ thấy Tôn Dực tiến lên trước, nàng cũng định đi lên, nhưng lại thấy y dừng bước, Từ Tuệ bèn dừng lại: - Thiếp đến rồi.
Người đứng ngoài phòng chỉ biết câm nín.
Hồi lâu, Tôn Dực mới nhẹ nhàng nói: - Nếu đã đến đây, sao không vào đây ngồi một lát?
Ánh mắt Đơn Phi hơi ngưng lại.
Hắn ở phía trên Tôn Dực, cách y không xa, thấy được hai tay của Tôn Dực nắm chặt thành quyền, chéo lại ở phía sau. Đây không phải là hành động nên có khi gặp thê tử, nhìn y vẻ như nhàn nhã, lại chất chứa sát khí!
Lúc Đơn Phi nghiêm nghị, hắn hầu như đang hoài nghi thiếu niên này không phải là Tôn Dực.
Sao Tôn Dực lại có sát tâm với Từ Tuệ?
Từ Tuệ từ xa nhìn thấy Tôn Dực, đi lên hai bước, ngẩng đầu nhìn mặt Tôn Dực, nhẹ giọng nói: - Tôn lang, chàng ốm đi nhiều rồi.
Một câu nói bình thường của nàng, nhưng trong đó ẩn chứa tình ý, khiến Đơn Phi nghe mà chỉ biết cảm thán thôi.
Đó là một cô gái bình thường, vì nói câu nói ấy mà trở nên xinh đẹp hơn nhiều.
Người này chính là Tôn Dực!
Với sự thâm tình của Từ Tuệ dành cho Tôn Dực, không lý nào nàng lại nhận lầm Tôn Dực được. Nghĩ đến đây, Đơn Phi lại hoang mang, cảm giác mối quan hệ giữa hai người này có chút vấn đề.
Nắm tay của Tôn Dực từ từ nới rộng ra: - Đúng rồi, sao nàng lại đến đây?
Từ Tuệ hơi ngạc nhiên hỏi: - Không phải chàng viết thư bảo thiếp đến sao? Đó…là bút tích của chàng mà.
Tôn Dực hơi nhíu mày, gật đầu nói: - À, gần đây ta lo chuyện tung tích của đại ca đại tẩu, quên luôn việc này, nhưng nàng đã đến đây thì tốt rồi. Qua đây, ngồi đi.
Hành động của y có chút chần chừ, Từ Tuệ cười một cái, nhìn rất xinh đẹp: - Vâng.
Nàng nhẹ nhàng đi qua, ngồi ở một bên bàn.
Tôn Dực thấy thế trầm ngâm một lát, rồi mới đi sang phía bên kia bàn ngồi xuống, nói:
- Nơi này cực kỳ bí mật, sao nàng tìm được đường đến đây?
Từ Tuệ nhẹ nhàng nói: - Chàng quên thiếp từng nói…từng đến qua chỗ này sao?
Tôn Dực ngẩn người một lát, thất thanh cười bảo: - Đúng vậy, nàng từng nói với ta, nàng có chút quan hệ với Minh Sổ. Dừng một lúc, Tôn Dực mới từ từ nói: - Còn về quan hệ gì, ta chưa từng hỏi đến.
Từ Tuệ duyên dáng cười nói: - Cha ta Từ Tiên Sinh là người trong Minh Sổ, cũng coi như có chút quyền lợi ở đây.
Tôn Dực hơi kinh ngạc, hiển nhiên chưa từng nghe thê tử mình nói về chuyện này.
- Nhưng đó là chuyện sau khi ông ta rời bỏ mẹ con ta. Từ Tuệ nói ngắn gọn: - Ta nghe chàng nói về chuyện Trường Sinh Hương, nên mới nhớ đến nơi này, thế là ta tìm đến nơi này, rồi nói với chàng.
Tôn Dực lại khẽ nhíu mày: - Lúc trước sau khi nàng gặp ta ở Đan Dương, rời khỏi một quãng thời gian, là để tìm Minh Sổ đấy sao?
Lúc y nói chuyện, tay nhấc ấm trà rót đầy hai ly, lúc sắp đưa một ly sang cho Từ Tuệ.
Từ Tuệ đột nhiên kêu: - Tôn lang.
- Sao cơ? Tay đưa ly của Tôn Dực dừng lại.
Nét mặt của Từ Tuệ có phần ảm đạm, lát sau mới nói: - Trước khi thiếp tìm Minh Sổ, thiếp chưa từng gặp qua cha.
- Sao cơ? Tôn Dực hơi bất ngờ.
Từ Tuệ cúi đầu, nhìn bàn tay cầm chặt ly trà của Tôn Dực, lúc lâu sau mới bảo: - Lúc thiếp gặp chàng, thiếp là một cô nhi.
Bàn tay của Tôn Dực cầm chặt lấy ly trà, chậm rãi lui về sau một bước.
- Lúc đó thiếp không biết cha thiếp là ai, mẹ thiếp cũng chết ở Vân Mộng Trạch, thiếp lưu lạc một mình ở đó, không chỗ nương tựa, không khác gì dê đợi làm thịt.
Từ Tuệ vẫn chưa ngẩng đầu lên: - Đây là thế giới của người ăn người, thiếp trốn đông trốn tây nhưng vẫn bị người ta bắt lại.
Tay phải của Tôn Dực lại thu về, cố cười nói: - Ta chưa từng nghe nàng nhắc đến việc này.
Từ Tuệ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tôn Dực, trong đôi mắt có ẩn chứa nỗi buồn thê lương:
- Lúc đó thiếp cứ ngỡ thiếp chết chắc rồi, nhưng thiếp không ngờ Tôn lang xuất hiện cứu thiếp, lúc đó chàng vẫn là một đứa nhỏ, nhưng bộ dạng chàng mặc áo giáp, thì chàng đã là anh hùng.
Tôn Dực nhìn ánh lệ trong đôi mắt của thê tử, hồi lâu mới bảo: - Chuyện xa xưa quá, ta không còn nhớ rõ.
- Nhưng thiếp nhớ.
Từng chữ một của Từ Tuệ cứ như khắc sâu trong lòng: - Chàng luôn là anh hùng trong lòng thiếp, lúc đó mới vào đông, trời lạnh đến nỗi đóng băng. Đó là một mùa đông rất lạnh, cũng là một mùa đông khiến người ta bỏ cuộc, khiến người không còn muốn chờ đợi mùa xuân đến nữa.
Tay của Tôn Dực chậm rãi thu về, trầm giọng hỏi: - Vì sao?
- Vì sau khi qua mùa xuân thì lại phải đối diện với mùa đông, chẳng phải sao? Từ Tuệ hỏi ngược lại.
Tôn Dực ngẩn ngơ.
Từ Tuệ khổ sở nói: - E là chàng sẽ mãi mãi không hiểu, lúc đó trong lòng thiếp không còn chút hy vọng, cứ cố giãy dụa mỗi một ngày trong mùa đông tuyệt vọng.
Tôn Dực trầm mặc hồi lâu mới nói: - Ta không biết.
Hắn cúi đầu xuống, không nhìn thẳng vào mắt thê tử. - Mãi đến khi thiếp gặp chàng, mùa đông lạnh giá như đang đón gió xuân.
Khóe miệng của Từ Tuệ hiện lên ý cười, chỉ một chút, nhưng lại như khoảnh khắc chờ mong cành liễu đâm chồi.
- Chàng đã cứu thiếp, cho thiếp thức ăn và vũ khí. Nói với thiếp, chàng phải theo cha đánh Hoàng Tổ, không có thời gian ở lại đây, chàng bảo thiếp chờ ngày chàng quay về. Từ Tuệ nhìn gương mặt của phu quân mình, nhẹ nhàng đưa tay ra, muốn chạm vào y, nhưng bàn tay vẫn dừng lại ở giữa không trung, thấy phu quân hơi cúi đầu, bàn tay dừng lại ấy lại từ từ thu về.
-Từ ngày hôm đó, thiếp mới thật sự bắt đầu có niềm hy vọng.
Từ Tuệ lại thấp giọng nói: - Thiếp vẫn luôn chờ đợi chàng, thiếp biết chàng không phải người không giữ chữ tín, nhưng thiếp chưa đợi được chàng, thì nghe tin chàng có tai nạn. Thiếp bắt đầu cố gắng đi tìm chàng, nghe tin lệnh tôn qua đời, thiếp chỉ sợ chàng chịu không nổi cú sốc, thề sẽ tìm được chàng, giúp chàng vượt qua quãng thời gian gian nan nhất.
Cả người Tôn Dực khẽ run rẩy, muốn ngẩng đầu nói gì, nhưng bàn tay cầm chặt ly trà khó mà buông ra.
- Thiếp đã tìm hết bao nhiêu năm đấy.
Từ Tuệ nhìn phu quân vẫn không ngẩng đầu trước mắt, chán nản nói: - Gặp được chàng ở Đan Dương, nghe chàng bảo chàng vẫn nhớ thiếp, nhìn chàng chạy đến ôm lấy thiếp, nói rằng chàng không sao, đúng là quá tốt rồi. Chàng biết không, lúc đó thiếp tự nói với mình, đợi bao nhiêu năm, tìm bao nhiêu năm ấy, hoàn toàn xứng đáng.
Tôn Dực từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét chán nản tổn thương của thê tử, bờ môi khẽ động, - Ta…nàng nói những chuyện này làm gì…
- Chàng không biết sao? Từ Tuệ hỏi ngược lại.
Tôn Dực rủ mắt xuống, hai tay nắm chặt, lắc đầu nói: - Ta không biết.
Y vốn có vẻ do dự, nhưng khi nắm chặt lấy ly trà, trong mắt hiện lên nét sát lạnh.
- Rất nhiều chuyện ta cũng không biết.
Tôn Dực khẽ hít thở, ngưng thanh nói: - Người của Tôn gia chính là quá ngốc, rất nhiều chuyện không hay không rõ.
Từ Tuệ nhìn bàn tay lần nữa nắm chặt ly trà của Tôn Dực, thần sắc trầm xuống nói: - Nhưng bây giờ chàng đã biết rồi mà?
- Đúng vậy!
Tôn Dực đột nhiên ngẩng đầu lên, dán đôi mắt vào người thê tử mình nói:
- Ta biết Từ Tiên Sinh là cha của nàng, cũng là người có quyền hành ở Minh Sổ, những năm nay Minh Sổ hao tâm tổn sức đẩy nhanh một kế hoạch, lợi dụng Tôn gia, bình định thiên hạ. Cha ta cũng vì chuyện này mà qua đời, còn đại ca ta cũng vì chuyện này dấn thân vào Minh Sổ. Người nhà Tôn gia không đắc tội với Minh Sổ sao?
Trong một khắc, trong mắt hắn nổi lên lửa giận, lúc hỏi Từ Tuệ, hận ý tràn đầy.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Tôn Dực nói cái chết của Tôn Kiên là vì Minh Sổ sao?
Chuyện này cũng có thể xảy ra, phải biết rằng, Tôn Kiên là người cực kỳ cao mình, lại bị Hoàng Tổ giết chết ở trên núi Hiện, đúng là có chút kỳ quái.
Thấy thê tử mình lắc lắc đầu, Tôn Dực cắn răng nói: - Vậy còn việc Minh Sổ trăm phương ngàn kế tính kế Tôn gia? Ngay cả nàng… Y không nói tiếp.
Từ Tuệ nhìn chằm chằm Tôn Dực, nước mắt tràn hốc mắt, theo ý phu quân nói tiếp: - Vì thế chàng tưởng thiếp vì Minh Sổ nên tiếp cận chàng, mới cố ý chuẩn bị ly trà độc này cho thiếp?