Chương 417: Nguồn gốc của Tam hương
.
Đơn Phi kinh ngạc.
Hắn biết rằng khi Dạ Tinh Trầm, Hoàng Đường cãi nhau nhìn như đang nói đạo lý, kì thực là đang kéo thế lực, tranh thủ dư luận ủng hộ.
Thế nhân vốn chính là ít người sáng suốt, lại nhiều người dễ bị kích động.
Lực lượng dư luận này, tuyệt không thể xem nhẹ.
Dạ Tinh Trầm, Hoàng Đường có qua có lại, Hoàng Đường muốn vạch trần vẻ ngoài dối trá của Dạ Tinh Trầm, Dạ Tinh Trầm lại muốn khống chế tình thế đến mức có thể khống chế. Hai người rất nhanh phát triển đến mức tạt nước bẩn, công kích cá nhân, cũng là ở trong dự liệu của Đơn Phi. Từ thiên cổ tới nay, lối mòn này quả thực là hình thức công kích cố định của con người, quyền mưu cao minh hơn nữa, cũng chỉ là bọc thêm một lớp da văn nhã cho lối mòn này mà thôi.
Đều nói quân tử hòa mà bất đồng, nếu đều là quân tử, vậy còn đánh cái rắm? Mấu chốt là rất nhiều chuyện tất cả mọi người muốn làm quân tử để tỏ thái độ, cuối cùng cũng là khó tránh khỏi dùng nhục mạ dùng nắm tay để xử lý.
Đơn Phi dự liệu được kết cục này, lại không nghĩ đến loại bắt đầu này.
Hết thảy từ sau khi Hoàng Đường nói ra hai chữ "Diệt thế" liền biến thành bất đồng, mà trước đó, Dạ Tinh Trầm trực tiếp gán cho Hoàng Đường tội trạng đảo điên Minh Sổ.
Dạ Tinh Trầm muốn diệt thế?
Đây là ý gì? Đây là một loại tiếng lóng, hay đúng như những gì Hoàng Đường nói, Dạ Tinh Trầm muốn hủy diệt thế giới này?
Chẳng lẽ người này điên rồi sao?
Đơn Phi cảm giác Minh Sổ có ý niệm bồi dưỡng Tôn gia nhất thống thiên hạ, thi hành dân chủ trong đầu đã có chút điên cuồng, nhưng diệt thế thì thực đúng là kế hoạch chỉ có kẻ điên mới có thể nghĩ đến.
Dạ Tinh Trầm sao lại có năng lực lớn như vậy? Muốn diệt thế khó hơn so với nhất thống thiên hạ đâu chỉ phải gấp trăm lần?
Tuy nhiên Dạ Tinh Trầm có năng lực diệt thế hay không ai cũng khó đoán được, nhưng tất cả mọi người đều không nghi ngờ ông ta có đủ năng lực xử lý Hoàng Đường.
Dạ Tinh Trầm vừa ra tay, không phải là nhanh chóng văn nhã, phóng khoáng tự nhiên thu phát có thừa lúc trước, mà là tràn đầy chết chóc.
Ông ta muốn Hoàng Đường chết!
Hoàng Đường hô hấp đều ngưng trệ.
Gã kiệt lực đánh trả, nhưng gã phản kích thoạt nhìn như gỗ mục bị Dạ Tinh Trầm bẻ gãy nghiền nát, mắt thấy bàn tay của Dạ Tinh Trầm sắp vỗ tới trên đỉnh đầu của Hoàng Đường.
Trong không trung vang lên vài tiếng bốp bốp bốp.
Dạ Tinh Trầm xoay người lui về trong đình, sắc mặt âm u.
Bốn người Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Liêm Trinh đều lui về sau một bước. Hai người Tham Lang, Cự Môn một người hai mắt lồi ra, một người da mặt đỏ lên, Lộc Tồn khuôn mặt xám ngắt, Liêm Trinh vẫn là cẩn thận tỉ mỉ thở, nhưng sắc mặt xanh mét tới mức gần như tím tái.
Hoàng Đường khóe miệng có tơ máu tràn ra, cư nhiên vẫn còn đứng ở đó, không những không chết, mà còn rất có tinh thần.
Động tác mau lẹ, cục diện biến hóa cực nhanh, Đơn Phi thấy rất rõ.
Bốn người Tham Lang không cứu Hoàng Đường, mà lại ra tay với Dạ Tinh Trầm.
Bốn người này dùng phương pháp tấn công chính là cứu.
Dạ Tinh Trầm võ công cao tuyệt, nhưng cùng lúc đối phó với bốn người trong Cửu Tinh thì vẫn không thể làm như không thấy, ông ta lúc đó cùng lúc tiếp công kích của bốn người Tham Lang bọn họ, tuy còn có thể thành thạo lui về trong đình, nhưng thần sắc của ông ta, không có lãnh tĩnh như vừa rồi.
-Các ngươi muốn tạo phản hay sao? Dạ Tinh Trầm quát lên.
Bốn người Tham Lang đều hít một hơi dài, bình phục khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, Liêm Trinh sắc mặt khó coi nhất, nhưng lại nói chuyện đầu tiên, nói: -Tông chủ, Minh Sổ là một nơi công bằng.
-Ngươi nói là ta bất công? Dạ Tinh Trầm vẫn còn thong dong như trước, nhưng tươi cười lại đã sớm không thấy.
Liêm Trinh vẫn chưa lập tức trả lời, trầm giọng lại nói: -Chúng ta đều biết trên đời vì sao luân hồi như thế. Đơn giản là đầu tiên có người lập chí cứu thế, sau đó sẽ có người gây khó dễ trùng trùng. Bụi đất mười phần về Minh Sổ, Càn Khôn hơn phân nửa thuộc Thiết Thâu. Thế gian luân hồi tất cả đều là định số, thế tục thủy chung không thể đánh tan luân hồi, ngẫu nhiên có người nắm trong tay Càn Khôn cũng không rõ ràng tất cả, quy về trời ban, lại lãng phí trời ban.
Ngừng lại một lát, Liêm Trinh nghiêm nghị nói: -Có người vượt qua khó khăn để nhất thống thiên hạ, một số ít trải qua đau khổ của vô luân vẫn còn nhớ rõ nỗi khổ của dân chúng, nhưng càng nhiều người thừa kế cũng là kiêu xa quên bản tâm, cho rằng thu hoạch hết thảy là đương nhiên, bắt đầu lãng phí ép mồ hôi nước mắt của nhân dân, làm cho lòng dân mỏi mệt mà phản, một lần nữa tiến vào một vòng cực khổ luân hồi mới, bởi vậy thế gian hưng thịnh và diệt vong, dân chúng đều là khổ. Tông chủ, những gì ta vừa nói chẳng lẽ lại có sai?
Dạ Tinh Trầm chỉ hừ lạnh, vẫn chưa phản bác.
Đạo của phản bác ở chỗ tìm kiếm lỗ hổng của đối phương, làm cho đối phương đứng không vững, mà không phải là trước tiên lộ mông ra cho đối phương đá. Liêm Trinh nói không sai chút nào, giờ phút này nếu Dạ Tinh Trầm phản bác, không thể nghi ngờ là tự tìm phiền toái.
-Binh giả vốn là thứ vũ khí nói không rõ, nếu thất bại thì thật đáng buồn, thắng cũng khó có thể xưng là vui mừng. Người vui mừng, tuyệt đối không phải kẻ hiểu được thương dân trách trời. Bởi vì khi dụng binh dùng võ quyết định thắng bại, người đã không khác gì cầm thú chỉ biết dùng nanh móng vuốt đến cướp lấy đoạt được. Nhưng nếu con người không thoát bỏ được hành vi của cầm thú, mọi việc đều dùng tới vũ lực, không có việc gì liền diễu võ dương oai, nói gì đánh tan luân hồi?
Đơn Phi âm thầm gật đầu.
Hắn tập võ phần lớn là tự ngộ, ra tay cũng do bị ép, phần lớn thời gian, hắn vẫn thích dùng tư tưởng để giải quyết vấn đề.
Những đạo lý này nếu đặt ở đương đại, đáng giá thức tỉnh rất nhiều người, tuy nhiên Uncle Sam chắc chắn sẽ không nghe đâu, con đường thu lợi của bọn họ chính là chọc cho phát động chiến tranh, hy sinh dân chúng vô tội.
Dạ Tinh Trầm thần sắc lạnh dần.
Liêm Trinh nhìn Dạ Tinh Trầm, không sợ hãi chút nào nói: -Bởi vậy từ lúc Minh Sổ được sáng lập đến nay, tuy là người người đều tập võ, cũng biết động võ vốn là có chút bất đắc dĩ. Nếu là đơn giản một lời không hợp, liền lấy võ khinh người, vậy Minh Sổ và thế tục có gì khác nhau đâu? Có tư cách gì dẫn đường chúng sinh? Hoàng Đường có sai, Tông chủ nếu có thể lấy lý phục người, để cho chúng ta tin phục, chúng ta tuyệt sẽ không xuất thủ
-Ta nếu nói không ra đạo lý, các ngươi liền sẽ cản lại hả? Dạ Tinh Trầm lạnh nhạt nói.
Liêm Trinh trầm mặc trong chốc lát nói: -Không sai!
Y một lời vừa ra, trong ngoài đình đều lạnh.
Mặt trời vẫn soi chiếu khắp thiên địa như cũ, giống như vĩnh viễn không hạ màn, nhưng Minh Sổ thoạt nhìn sắp trở thành lịch sử.
Liêm Trinh nhìn thẳng vào Dạ Tinh Trầm, ngang nhiên nói: -Đây là đạo lý những năm gần đây Tông chủ tuyên dương, cũng là đạo lý mà hai người Đơn Bằng, Vu Hàm sau khi sáng tạo Minh Sổ, bảo người trong Minh Sổ tuân theo, mong rằng Tông chủ tuân theo, mới có thể không phụ sự mong đợi của mọi người.
Y thoạt nhìn không giống người giỏi về nói năng, nhưng nói đến những đạo lý này lại có thể đĩnh đạc mà nói ra.
Đơn Phi vì Đàn Thạch Xung, mà đối với Cửu Tinh không có cảm giác gì, tuy nhiên nghe Liêm Trinh nói cũng rất đúng, cảm giác người này vẫn có chút tài, nhưng hắn vẫn không rõ ràng lắm Liêm Trinh có thật sự là lời nói và việc làm hợp nhất hay không, hay là còn có mục đích khác.
Theo hắn, trên đời này thứ làm cho người ta hoang mang vốn chính là nói một đàng, làm một nẻo.
Lệch lạc nhận thức của con người cũng vì thế mà có.
Ai cũng nói được, chỉ trích người khác cũng đều là hiên ngang lẫm liệt, nhưng đến lượt chính mình, có thể làm được như những gì chính mình đã nói sao?
Nói được làm không được, nói mà không làm lại bắt buộc người khác làm, mới là vấn đề lớn nhất của nhân loại.
Mọi người dễ tụ dễ tan thì không còn gì tốt hơn, xem ra Liêm Trinh cũng là đang cố gắng làm chuyện này, trong lòng Đơn Phi đồng ý với lời của Liêm Trinh, lại thấy cục diện phía dưới tuyệt không lạc quan.
-Từ Tuệ, ngươi lại đây. Dạ Tinh Trầm trầm mặc một lát, khóe miệng hiện lên mỉm cười nói: -Ta xem ra là nóng lòng một chút. Hiện giờ chúng ta không ngại chậm rãi tra cho rõ ràng.
Từ Tuệ chưa động.
Từ Tiên Sinh lôi kéo Từ Tuệ cũng không để nữ nhi đi ra phía trước, điềm nhiên nói: -Tông chủ, ta cảm thấy chúng ta hẳn là trước điều tra thêm vấn đề Tông chủ muốn diệt thế.
Ông ta một lời vừa ra, mọi người gần như đều là đứng sóng vai, lạnh lùng nhìn Dạ Tinh Trầm.
Dạ Tinh Trầm thở dài nói: -Hoàng Đường nói các ngươi liền tin sao?
-Chúng ta cũng không muốn tin, ngại vì ở Minh Sổ đã nhiều năm, ta cũng nghe được chút bí mật.
Từ Tiên Sinh nghiêm túc nói:
-Thế tục truyền nói cái gì có Tam hương nơi tay, ta liền có thiên hạ, kỳ thật cũng không có khuyếch đại năng lực thần kỳ của Tam hương, ngược lại có chút hạ thấp Tam hương. Tam hương vốn không phải sản vật của thế giới này, mà hai người Đơn Bằng, Vu Hàm mặc dù có thể sử dụng hương, nhưng cũng không thể phát huy ra toàn bộ năng lực, nghe nói ban đầu Tam hương truyền lưu, không phải là vì thống nhất thiên hạ, mà là dính đến mục đích diệt thế.
Trong lòng Đơn Phi không khỏi phát run.
Diệt thế và sáng thế không kém bao nhiêu đâu, Tam hương còn có loại năng lực này? Trách không được Tam hương mang đến năng lực, đồng thời cũng mang đến càng nhiều bất hạnh.
-Xem ra ngươi cũng biết không ít.
Dạ Tinh Trầm hơi hơi hấp khí nói: -Vì thế ngươi tin lời của Hoàng Đường, cho là ta không rời vị trí Tông chủ, là vì diệt thế?
-Chẳng lẽ không đúng sao? Từ Tiên Sinh hỏi ngược lại.
Dạ Tinh Trầm thở dài nói: -Vậy làm sao diệt thế, ta còn muốn thỉnh giáo hai vị.
Từ Tiên Sinh ngẩn ra, không khỏi nhìn sang Hoàng Đường.
Hoàng Đường hình như cũng có chút xấu hổ, lập tức nói: -Đây là bí mật mà Tông chủ của Minh Sổ mới có thể nắm giữ.
Dạ Tinh Trầm khẽ mỉm cười, nói: -Hoàng Đường, diễn kỹ của ngươi nghèo rồi hay sao? Ngươi kinh doanh nhiều năm, một lòng cấu kết người ngoài đảo điên Minh Sổ, ham muốn năng lực của người đứng đầu Minh Sổ, sau khi bị ta vạch trần lại cắn ngược lại một cái, ấn cho ta tội danh diệt thế hư hư ảo ảo, ý đồ lẫn lộn phải trái, trốn thoát chịu tội, thực quá mức coi khinh chúng ta.
-Ngươi Hoàng Đường trán đổ mồ hôi, khàn giọng nói: -Việc này cũng không phải việc giả dối hư ảo.
-Vậy ngươi không ngại thì nói rõ xem. Dạ Tinh Trầm lại khôi phục lại vẻ thong dong ngày xưa, nói: -Liêm Trinh nói không sai, chúng ta vẫn cần lấy lý phục người mới đúng.
Hoàng Đường trong lúc nhất thời giận xem líu lưỡi, khi mọi người cùng nhíu mày, một người thản nhiên nói: -Gã nói không rõ, ta lại có thể nói rõ đấy.
Mọi người ngơ ngẩn, quay đầu nhìn về phía người nói ra những lời này, cùng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người nói chuyện rõ ràng là Từ Tuệ!
Từ Tiên Sinh khẩn trương nói: -Tuệ nhi.
Ông ta biết chuyện này quan hệ trọng đại, một lòng bảo hộ nữ nhi không muốn bị cuốn vào chuyện này, không nghĩ tới nàng lại xuất đầu lên tiếng vào lúc này.
Dạ Tinh Trầm ánh mắt chớp lên, hơi mỉa mai nói: -Ồ, chúng ta rất muốn nghe xem ngươi muốn nói cái gì.
Từ Tuệ nhẹ nhàng tránh khỏi trói buộc của Từ Tiên Sinh, không sợ hãi tiến lên mấy bước, đến gần Dạ Tinh Trầm.
Mọi người kinh hãi.
Bọn họ đều biết lúc này là một lời không hợp sẽ tới tiết tấu ra tay đánhnhau, mọi người lúc này trong vô hình đều biến thành thế cục đồng lòng đối kháng Dạ Tinh Trầm, cũng biết võ công của Dạ Tinh Trầm thật sự quá mạnh mẽ, đều không dám lại quá gần ông ta.
Nhưng thiếu nữ này bộ dáng nhu nhược một kích liền gục, lại dám đối mặt trực tiếp với Dạ Tinh Trầm?
Dạ Tinh Trầm thấy thế, ngược lại chắp hai tay lại.
Ông ta dù sao cũng là người đứng đầu Minh Sổ, ra tay diệt trừ phản nghịch vẫn là có thể hiểu được, nhưng nếu ra tay với cô gái này, chính mình cũng cảm thấy tự hạ giá trị con người của mình.
Từ Tuệ giống như đoán chắc Dạ Tinh Trầm sẽ không xuất thủ, nói ra vô cùng chấn động: -Các ngươi tin rằng đều biết rằng hai ngàn năm trước Thần Nông từng dùng Trường Sinh Hương cứu thế, nhưng các ngươi chỉ sợ không biết, năm đó Trường Sinh, Vô Gian, Dị Hình tam hương vốn là ba người Thần Nông mang đến.
Ba người nào? Ngoại trừ Thần Nông còn có hai người nào nữa?
Đơn Phi người đang ở trong lối thông gió cũng nhanh chóng đổ mồ hôi, may mắn Từ Tuệ giống như nghe được thanh âm trong lòng hắn, bóc trần đáp án nói: -Hai người khác chính là Hoàng Đế và Xi Vưu!