Thâu Hương

Chương 416: Diệt thế

Chương 416: Diệt thế


.
Hoàng Đường nói dõng dạc, giống như đang chỉ điểm giang sơn, thực khiến cho người ta phấn chấn.
Đơn Phi lại là lo lắng đề phòng.
Hắn biết rằng muốn tổ chức thành một đoàn thể đánh thiên hạ, điểm cơ bản nhất chính là bên trong cần có sự đoàn kết, nếu bên trong đều không thể đoàn kết, từ trước đến giờ chưa bao giờ có tiền lệ có thể đoạt được thiên hạ!
Lưu Bang có thể sử dụng tam kiệt, dùng thân vô lại giành được thiên hạ, Hạng Võ không dùng được Phạm Tăng dẫn đến mất mạng trên Ô Giang, Đổng Trác và Lã Bố trở mặt thành thù đều là ví dụ tốt nhất, dù một mình ngươi có lợi hại đến thế nào, không có đoàn đội đồng tâm hiệp lực chống đỡ cũng khó thành nghiệp lớn.
Cho dù muốn thanh trừ dị kỷ, cũng phải đợi thiên hạ yên ổn rồi hãy nói sau.
Nhưng hôm nay đoàn đội này thấy thế nào cũng đều giống như đem Tôn Ngộ Không, Thường Nga buộc lại một chỗ, thỏ ngọc phối với Trư Bát Giới, có thể tốt mới là lạ!
Dạ Tinh Trầm khẽ mỉm cười, nói: -Nói như vậy, Tôn Sách đã đồng ý kế hoạch của Minh Sổ?
-Đúng vậy! Hoàng Đường cất tiếng nói.
-Ta hỏi là Tôn Sách. Dạ Tinh Trầm thản nhiên nói.
Đơn Phi nhìn về phía Tôn Sách, chỉ thấy y trầm mặc thật lâu, mới nói: -Đúng!
Mọi người hơi xôn xao.
Dạ Tinh Trầm vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như cũ, lại nhìn Tôn Thượng Hương hỏi:
-Vậy còn Tôn Quận Chúa?
Tôn Thượng Hương không nâng mắt, trên ngọc dung lại có chút ngưng trọng, thật lâu sau cũng nói: -Đúng!
-Đại ca, Thượng Hương.
Tôn Dực không kìm nổi kêu lên.
Những gì hiện giờ y biết được còn ít hơn Đơn Phi, cũng biết Tôn gia biến thành bộ dáng như vậy, Minh Sổ khó thoát khỏi can hệ. Tuổi trẻ khí thịnh, sau khi mọi việc ở Giang Đông đều có nhị ca xử lý, y có thể chuyên tâm đi tìm "nguyên nhân cái chết" của đại ca.
Đi tới Minh Sổ, Tôn Dực vốn tràn ngập nhiệt huyết, huynh đệ nghĩa khí thêm chút bí mật không thể nói, y sớm đã coi Minh Sổ là địch.
Sau khi đến Minh Sổ, thiếu niên ít nhiều có chút lỗ mãng này mới phát hiện, rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào kích động và nhiệt huyết.
Một người muốn nói chuyện ở chỗ này, nhất định phải có thực lực.
Tôn Dực y coi như là tuổi trẻ đắc chí, ở trần thế cũng coi như là thanh niên tuấn kiệt, tài đức, nhưng sau khi tới Minh Sổ mới phát hiện, y cái gì cũng không phải.
Sau khi thất bại, y mới điều chỉnh mục tiêu nghĩ biện pháp cứu đại ca, đại tẩu ra, không tiếc dùng chút thủ đoạn, nhưng y khí phách còn đó, lại nghe đại ca, muội muội đều đồng ý hợp tác với Hoàng Đường, rất là kinh ngạc.
Ân oán giữa Tôn gia và Hoàng thị có thể nào hóa giải?
Tôn Sách giơ tay ngăn cản, ngăn đệ đệ nói tiếp.
Tôn Dực tuy là tràn đầy nghi hoặc, nhưng trước giờ đều đối với đại ca nói gì nghe nấy, chỉ có thể ngăn chặn nghi ngờ.
Dạ Tinh Trầm thấy thế mỉm cười nói: -Xem ra Tôn gia còn có người không đồng ý.
-Nhưng chuyện của Tôn gia, Tôn Sách vẫn có thể làm chủ. Tôn Sách thản nhiên nói.
Y không nói mạnh miệng, cho dù y đã "chết" bốn năm, nếu quay lại, bất kể người nào của Tôn gia, vẫn phải xem sắc mặt của y mà hành sự.
Dạ Tinh Trầm chậm rãi gật đầu, nói: -Ngươi nói không sai. Tôn gia có ngươi và Tôn Thượng Hương ở đây, là có thể quyết định hết thảy của Tôn gia.
Hoàng Đường tinh thần chấn động, nói:
-Vậy lúc này Tông chủ có nên suy xét đến việc giao ra ấn tín Minh chủ hay không?
-Việc này cũng không gấp. Dạ Tinh Trầm lạnh nhạt nói.
Hoàng Đường cái trán đã xuất hiện mồ hôi lấm tấm, nghi ngờ nói: -Đến đại kế của Minh Sổ cũng không cần gấp gáp, vậy cái gì có thể khiến Tông chủ gấp gáp?
Dạ Tinh Trầm liếc xéo gã nói: -Ta cho rằng nếu muốn được việc, người của Minh Sổ cần đồng lòng nhất trí. Hoàng thị ngươi gần đây luôn đối kháng chuyện của Tôn gia, ta còn chưa điều tra rõ.
Hoàng Đường tươi cười cứng đờ, giễu cợt nói: -Tông chủ lúc trước không phải nói sẽ rộng lượng bỏ qua chuyện cũ sao. Hiện giờ đến lúc cần nhượng lại vị trí đứng đầu Minh Sổ, Tông chủ lại nhắc lại việc này, khó tránh khỏi làm cho người ta hoài nghi, Tông chủ đây là chuẩn bị mượn cớ sinh sự, chẳng qua là lưu luyến quyền vị thôi!
Dạ Tinh Trầm mỉm cười lắc đầu nói: -Vậy cũng không phải. Ta chẳng qua lấy làm lạ một chút, Giang Nam Hoàng thị và Giang Đông Tôn gia vốn là kẻ thù truyền kiếp, không lâu trước, Hoàng thị còn trợ giúp kế hoạch Lưu Biểu đi thâu tóm Giang Đông, ta nghĩ Tôn Sách có đại nhân đại lượng hơn nữa, bất luận nhìn thoáng đến thế nào, cũng rất khó xóa bỏ chuyện cũ đấy.
Tôn Sách im lặng.
Dạ Tinh Trầm lại từ từ nói: -Hoàng Đường, ngươi có thể chỉ mất mấy canh giờ, làm được việc mà Từ Tiên Sinh vài năm đều chưa thể làm được, thuyết phục Tôn Sách liên thủ với ngươi, ta thật sự rất ngạc nhiên ngươi làm sao làm được điểm ấy.
Hoàng Đường lãnh đạm nói: -Tông chủ, hình như Minh Sổ chỉ quy định hoàn thành kế hoạch là được rồi, vẫn không quy định mỗi người cần làm thế nào. Hiện giờ Tôn Sách đồng ý, Tôn Thượng Hương cũng không phủ nhận kế hoạch của ta, Tông chủ chú ý những thứ vặt vãnh khác, chẳng lẽ là không phải vì không muốn nhường ra vị trí Tông chủ hay sao?
Gã luôn mồm không rời việc nhượng quyền, lần này thật ra đứng vững chân.
Dạ Tinh Trầm tươi cười chân thành nói:
-Cũng không phải như vậy, nếu như Hoàng Đường ngươi thật có thể thực hiện đại kế của Minh Sổ, tuyệt đối xem như đệ nhất nhân hai nghìn năm qua, chỉ đứng sau Đơn Bằng! Vậy chúng ta có thể đợi đến ngày i đánh tan vòng luân hồi của thế gian, Dạ Tinh Trầm ta cũng sẽ tâm phục khẩu phục truyền vị trí Tông chủ cho ngươi, nếu như vi phạm ước định, trời tru đất diệt.
Ông ta thề rất nặng, Hoàng Đường lại không chút biến đổi sắc mặt, hỏi ngược lại: -Tông chủ cảm thấy ta không thể thực hiện được đại kế sao?
Hoàng Đường là hạng người cáo già, nghe được ra ngụ ý của Dạ Tinh Trầm, tuyệt sẽ không bị lời thề của Dạ Tinh Trầm đả động.
Dạ Tinh Trầm trầm ngâm nói:
-Ta chỉ là cảm thấy ngươi đang giấu diếm cái gì thôi.
Hoàng Đường cười lạnh nói: -Chỉ sợ Tông chủ mới đang giấu diếm cái gì đi?
Dạ Tinh Trầm còn đang cười, nhưng trong mắt có hàn quang chớp lên, nói: -Ngươi nói ta che giấu cái gì? Ông ta tươi cười vốn là chân thành, nhưng một khắc này đột nhiên trở nên lành lạnh sắc bén.
Hoàng Đường gục đầu xuống không đáp lời.
Đơn Phi thấy hai người giống như đang huyên thuyên việc nhà, âm thầm nhíu mày. Hắn ở phía trên nhìn mọi người không sót một cái gì, nhìn thấy tay áo của Hoàng Đường không gió mà bay.
Hoàng Đường đang sợ?
Gã mặc dù triệu tập bốn người trong Cửu Tinh đến, nhưng bốn người này chưa chắc sẽ nghe gã, lấy thủ đoạn sấm sét của Dạ Tinh Trầm, Đơn Phi nhìn không ra Hoàng Đường có bất kỳ phần thắng nào.
Nhưng Hoàng Đường lại cứ khăng khăng ép cung.
Hoàng Đường là một người làm ăn khôn khéo, đã bị bại một lần dưới tay Dạ Tinh Trầm, càng rõ ràng thực lực của Dạ Tinh Trầm, gã dám như thế, không phải không biết sống chết, mà giống như có chút nắm chắc.
Dạ Tinh Trầm không phải người dễ dàng giao ra quyền lợi, Hoàng Đường có nhược điểm ở trên tay Dạ Tinh Trầm, cư nhiên còn có thể như thế, đến tột cùng là vì cái gì?
Đơn Phi cảm giác tình thế lúc này cực kỳ vi diệu.
Tôn Sách, Tôn Thượng Hương cư nhiên lại đồng ý liên kết với Hoàng Đường, Đơn Phi mơ hồ đoán được tính toán của huynh muội Tôn thị, Tôn Sách có thể nhất thống Giang Đông, chẳng những dựa vào vũ lực, còn có tâm cơ. Tôn Sách biết rằng không thể chống lại Minh Sổ, lúc này mới liên hợp với Hoàng Đường đối kháng Dạ Tinh Trầm, mượn cơ hội muốn làm sụp đổ Minh Sổ?
Kế hoạch này quả thực là dã tâm bừng bừng, Đơn Phi ngẫm lại đều là kinh hãi.
Hắn không bội phục Hoàng Đường có thể trong thời gian ngắn đả động được Tôn Sách, mà là phục Tôn Sách có thể thuyết phục Hoàng Đường có dũng khí đối kháng với Dạ Tinh Trầm!
Lần trước mọi người còn có thể dễ tụ dễ tan, Dạ Tinh Trầm vì biểu hiện phong độ, phái người đưa bọn họ rời đáy biển, lần này muốn đi ra ngoài kia phải xem cơ duyên.
Hiện giờ tất cả mọi người ở dưới đáy biển, lúc này cao thủ hội tụ nhiều như mây, nếu tiếp tục như vậy, nếu khống chế không nổi cục diện, người chiếm được thắng lợi chưa chắc đã là người ngồi trên vị trí Tông chủ, người có thể chạy ra khỏi đây mới là người thắng.
Làm sao chạy đi? Vậy cần mượn sức người của Mnh Sổ mới được, nhất định phải chọn một phe để đứng.
Khi Đơn Phi cân nhắc, đột nhiên cảm giác hơi kỳ quái, cũng rất nhanh phát hiện mình kỳ quái ở chỗ nào, sao Tần Phấn không ở trong này?
Tần Phấn là người có tiếng nói ở Minh Sổ, tuổi tuy lớn, nhưng rất có tinh thần, trường hợp mấu chốt này, Tần Phấn không lý nào không xuất hiện.
Còn có Ngụy Bá kia.
Đơn Phi ngẫm lại đã cảm thấy nhức đầu, tính toán của hắn, ước định ba ngày trước, hiện giờ Ngụy Bá khẳng định nhớ đến, Ngụy Bá lại trốn ở nơi nào? Ngụy Bá đến tột cùng muốn làm chuyện gì? Minh Sổ trong tình huống này, Ngụy Bá àm sao sẽ đặt mình ngoài sự việc chứ!
-Ngươi không muốn nói sao? Vậy ta có thể nói với ngươi một chút. Ý tưởng của Dạ Tinh Trầm chưa chắc đã giống Đơn Phi, nhưng biết cục diện hiện giờ rất là căng thẳng, một lời không hợp kết cục có khả năng chính là sụp đổ.
Nhưng ông ta còn có thể thoải mái cười nói: -Ta nhớ đã từng hỏi qua ngươi, Đàn Thạch Xung và ngươi nếu không có mười phần nắm chắc, vốn cũng không dám lén giở trò quỷ bất lợi với Minh Sổ, các ngươi nhất định là có người làm chủ.
Hoàng Đường lắc đầu nói: -Ta nói rồi, đây là ta muốn làm như vậy.
Trong mắt Dạ Tinh Trầm hàn quang như đao: -Thật sự?
-Tự nhiên là thật. Hoàng Đường không khách khí nói: -Dạ Tinh Trầm, ngươi nói thật dễ nghe, nhưng ta biết ngươi hoài nghi hết thảy, đối với cái gì cũng đều nghi thần nghi quỷ, lòng ham quyền của ngươi lại nặng, lúc này mới tìm cách gây phiền phức cho chúng ta, ra sức khước từ không chịu nhường ra vị trí đứng đầu của Minh Sổ.
-Nếu như ngươi không có vấn đề gì, thì sợ gì ta đến tìm?
Ánh mắt của Dạ Tinh Trầm xẹt qua mọi người, mọi người bất kể có hổ thẹn hay không, bị ông ta nhìn như vậy, đều là phát lạnh.
Người này càng giống một quái vật thời hồng hoang.
Ông ta có vũ lực tuyệt đối làm cho không người nào có đủ vũ lực lực chống lại!
Ánh mắt của Dạ Tinh Trầm rơi vào người Từ Tuệ, thần sắc chuyển sang lạnh lẽo nói: -Hoàng Đường, nếu như ngươi không thẹn, vậy ngươi nói cho ta biết, Từ Tuệ làm sao lại đến nơi này?
Mọi người cùng giật mình.
Từ Tiên Sinh thấy bộ dạng của Dạ Tinh Trầm giống như muốn bất lợi với Từ Tuệ, lắc mình tới trước mặt nữ nhi, phản bác: -Tông chủ, hiện giờ chuyện của các ngươi cùng ta Từ gia không có quan hệ gì, ngươi chớ loạn gây thị phi. Người nào không biết, Từ Tuệ là cùng đi thuyền với Tôn gia tới nơi này?
Khi ông ta nói tới đây, sắc mặt đột biến.
Đơn Phi bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề có tính mấu chốt, theo hắn biết, Từ Tuệ là lần thứ hai tới Minh Sổ, vậy lần đầu tiên nàng làm sao đến nơi này?
Lời của Dạ Tinh Trầm nói đúng là suy nghĩ của Đơn Phi, nói: -Ta muốn nói là lần đầu tiên nàng làm sao đến Minh Sổ?
Từ Tiên Sinh sắc mặt có chút tái nhợt.
Dạ Tinh Trầm nhìn chằm chằm thần sắc của Từ Tiên Sinh, chậm rãi nói: -Ngươi cũng nghĩ đến, có phải hay không? Thời Tần Thủy Hoàng là thời đỉnh cao của tạo thuyền, Hán Vũ Đế cũng không kém hơn, nhưng mấy trăm năm qua, ngoại trừ Tần Hoàng Hán Vũ, rất ít người có chí lớn muốn chinh phục biển rộng, những năm gần đây, đa số quyền thế của Hán triều lại rơi vào tay của phụ nữ trẻ em và hoạn quan, nói bọn họ là sâu mọt đều là thừa thãi, bọn họ làm sao có hùng tâm tạo thuyền rời bếnMuốn đến nơi đây, ắt không thể thiếu một con thuyền rời bến, Tôn Dực xây dựng ba năm mới làm ra một con thuyền ra biển, con gái của ngươi lại có năng lực gì có thể tới đây? Dựa vào vận khí sao?
Từ Tiên Sinh lôi kéo Từ Tuệ lui ra phía sau một bước, không quay đầu lại nhìn nữ nhi, nhưng bàn tay lôi kéo nữ nhi có chút run rẩy.
Sắc mặt của Hoàng Đường cũng thay đổi.
-Từ Tuệ, ngươi chẳng lẽ không muốn nói rõ với ta sao? Dạ Tinh Trầm thản nhiên nói.
Từ Tuệ thần sắc lãnh đạm, giống như không nghe thấy.
Mọi người không kìm nổi liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, vốn dĩ bọn họ cảm thấy thiếu nữ này bình thản không có gì kỳ lạ, không nghĩ tới nàng lại có rất nhiều bí mật.
-Ngươi không nói, ta cũng có thể thay ngươi nói.
Dạ Tinh Trầm lãnh đạm nói: -Sự thật là tổ chức thần bí Kinh Sở kia đã sớm mơ ước Minh Sổ nhiều năm, mà năm đó Từ Tuệ có thể tới đây, là dựa vào thế lực của tổ chức thần bí Hoàng thị kia. Mà bọn họ đưa Từ Tuệ tới nơi này, vốn có mục đích muốn đảo điên Minh Sổ, mà Hoàng Đường ngươi... Hôm nay liền xúi giục người trong Minh Sổ đến đảo điên Minh Sổ.
Khi ông ta nói chuyện, tiến lên một bước nói: -Người đâu, bắt Hoàng Đường lại!
Hoàng Đường thất sắc hoảng sợ, không đợi Dạ Tinh Trầm tiến lên, sớm lùi lại hơn một trượng, khàn giọng nói: -Dạ Tinh Trầm, ngươi chớ vu oan cho người tốt. Ngươi là trong lòng có quỷ mới xuống tay với ta, ngươi thực sự nghĩ rằng, ta không biết mục đích diệt thế của ngươi?
Gã vừa nói ra hai chữ"diệt thế", trời chiều đều lạnh.
Dạ Tinh Trầm vốn cách gã khá xa, nhưng trước khi Hoàng Đường nói xong đã đến trước mặt gã, một chưởng đánh tới.
Trời chiều phiếm bụi.
Dạ Tinh Trầm thần sắc tiêu sát, mặt Hoàng Đường hiện lên tử ý.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất