Chương 415: Mưa gió nổi lên
.
Tôn Dực ngơ ngẩn, y thật sự nghĩ như vậy, không ngờ lại bị Từ Tuệ tùy miệng nói ra.
Trong phòng tĩnh lặng.
Sau khi Từ Tiên Sinh nghe được những lời của nữ nhi, không khỏi thần sắc xanh mét. Nhìn thấy nữ nhi nhìn sang, Từ Tiên Sinh cất giọng nói: -Tuệ Nhi, ta sớm nói qua, Tôn Dực đối với con vô tình vô nghĩa, y lừa con nhiều năm, con không giết y đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, đến bây giờ còn muốn xin tha cho y?
Từ Tuệ lui về phía sau hai bước, chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía ấm trà trên bàn.
Trong lòng Từ Tiên Sinh hơi kinh sợ, ống tay áo phất một cái, liền quét ấm trà cùng chén rơi xuống đất.
Từ Tuệ nhìn ấm trà vỡ vụn, nói: -Cha, còn nhớ cha đã từng hỏi ta, mẫu thân có nói về cha cái gì hay không?
Từ Tiên Sinh sớm đã chuẩn bị muôn vàn lí do để thoái thác, chỉ chờ nữ nhi vì Tôn Dực cầu tình liền phản bác, không nghĩ đến nữ nhi đột nhiên nói đến chuyện xưa, không kìm nổi nói tiếp: -Mẹ con nói cái gì?
-Mẫu thân nói Tuệ nhi, con nhất định cảm thấy mẫu thân rất hận phụ thân. Từ Tuệ hạ giọng nói.
Từ Tiên Sinh hơi giật mình, trong lúc nhất thời lại quên phản bác, không khỏi nói: -Sau đó thì sao?
Từ Tuệ thấp giọng giống như lẩm bẩm: -Ta khi đó nói chẳng những mẫu thân hận phụ thân, ta cũng hận ông ấy.
Từ Tiên Sinh thần sắc đắng chát, khẽ rũ đầu xuống.
-Nhưng đến lúc lâm chung mẫu thân lại lôi kéo tay của ta nói Tuệ nhi, yêu một người đã vô cùng khó khăn, vì sao còn muốn hao tốn sức lực để hận chứ? Nếu con gặp được phụ thân, không cần hận, thử thương ông ấy được không?
Từ Tuệ vừa nói xong, trong phòng tĩnh lặng không tiếng động.
Từ Tiên Sinh chẳng biết tại sao, mũi cảm thấy chua xót, nước mắt đột nhiên dâng lên hốc mắt.
Ông ta áy náy nhiều năm, sau khi nhìn thấy nữ nhi như thấy thê tử, tuy là tức giận nữ nhi phản bác cười nhạo, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy nếu nữ nhi mắng ông ta một câu, ông ta có lẽ có thể trả lại từng chút khoản nợ năm đó còn thiếu, bởi vậy ông ta vẫn luôn nhường nhịn nữ nhi. Nhưng nghe được những lời của thê tử trước lúc lâm chung, một khắc này ông ta mới phát hiện cái gọi là hùng tâm chí lớn của mình so với thê tử bị ông ta vứt bỏ kia, quả thực nhỏ đến đáng thương.
Người dám hận, nhưng chưa chắc đã dám yêu.
Tôn Dực thần sắc cũng động.
Y và Từ Tuệ quen biết nhiều năm, thậm chí cưới Từ Tuệ làm vợ, nhưng y xưa nay không hỏi tâm sự của thê tử, ngày thường đến nói cũng không nói nhiều hai câu.
Từ Tuệ nói không sai, y cưới Từ Tuệ chính là vì đại ca, đại tẩu, lại tới đây cũng là vì đại ca, đại tẩu. Y vẫn cảm thấy, chỉ cần người của Tôn gia có thể rời đi, Từ Tuệ là nữ nhi của Từ Tiên Sinh, ở lại Minh Sổ thì có sao đâu?
Hôm nay coi như là ngày y nghe thê tử nói nhiều lời nhất, nhưng càng nghe càng cảm thấy trong lòng áy náy càng tăng lên.
Chỉ có Đơn Phi dù đang cảm thán, nhưng vẫn lưu ý đã có tiếng bước chân vang lên từ hành lang ngoài cửa truyền đến.
Có người tiếp cận.
Là ai?
Đơn Phi lưu ý trước cửa, nghe Từ Tuệ nói nhỏ: -Cha, mấy năm nay, ta cũng không có nghe hiểu mẫu thân đang nói cái gì, nhưng đến tận ngày hôm nay, ta mới hiểu được ý của mẹ. Yêu một người thật sự là khó thật là khó, cha muốn ta vì yêu sinh hận, ta hiểu được ý tứ của cha, nhưng ta thật không có khí lực lại hận, ta cũng không muốn hận.
Nàng cứ như vậy ngơ ngác ngồi, nước mắt lại chảy xuống.
Nhìn Từ Tiên Sinh, Từ Tuệ thanh âm có chút run rẩy nói: -Cha, ta cầu cha, ta lần đầu tiên cầu cha, cũng là lần cuối cùng cầu cha, thả người của Tôn gia rời đi, được không?
Trong lòng Từ Tiên Sinh giãy dụa.
Ông ta tính kế nhiều lắm, suy xét cũng nhiều, thấy Tôn Dực đối với nữ nhi như thế cũng chẳng ngoài ý muốn, tất cả mọi người là nam nhân, nam nhân nghĩ cái gì, mọi người ít nhiều có thể hiểu được, nhưng ông ta lại không hiểu nữ nhi.
Nhìn nữ nhi lệ rơi đầy mặt nhìn ông ta, Từ Tiên Sinh giống như nhìn thấy thê tử trước kia, một khắc này đã cảm thấy vương đồ bá nghiệp, sau khi chết để lại cái gì? Nếu có thể hoàn thành tâm nguyện của nữ nhi.
-Được. Từ Tiên Sinh cắn răng một cái, mới chịu đáp ứng, liền nghe một người lãnh đạm nói: -Từ Tiên Sinh, lúc này không phải lúc nhi nữ tình trường.
Trong lòng Từ Tiên Sinh hơi trầm xuống, cũng không quay đầu lại, sớm từ trong thanh âm nghe ra người đến là ai.
Là Hoàng Đường!
Hoàng Đường bỗng dưng đến nơi này, lại là vì cái gì?
Trong lòng Đơn Phi đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe Hoàng Đường nói: -Huống chi, lúc này hết thảy của Minh Sổ, cũng không phải ngươi có thể làm chủ.
Từ Tiên Sinh vừa thấy Hoàng Đường đến đây, lập tức dâng lên cảnh giác. Ông ta và Hoàng Đường ở Minh Sổ tranh đấu gay gắt nhiều năm, gần như nhìn thấy nhau liền xù đuôi lên, đã biết người kia nghĩ gì. Hiện giờ thấy người này thần sắc ngạo mạn, giống như gà trống vừa đấu thắng vậy, Từ Tiên Sinh khó tránh khỏi trong lòng kỳ quái, Từ Tiên Sinh ông ta cho dù không thành nghiệp lớn, kết quả của Hoàng Đường còn thảm hại hơn, vậy Hoàng Đường vì cái gì mà vênh váo tự đắc?
-Ta không làm chủ được, thì Hoàng Đường ngươi càng không làm chủ được. Từ Tiên Sinh phản kích nói.
Hoàng Đường lại lộ ra nụ cười khôn khéo nói: -Từ Tiên Sinh, ngươi lần này sai mười phần rồi.
Từ Tiên Sinh khẽ mỉm cười, nói: -Ta sai ở đâu?
Bọn họ đều là người tự phụ, không đến lúc cá chết lưới rách, vẫn đều có thể duy trì phong độ.
-Ngươi không làm chủ được, bởi vì ngươi đã tự nhận thất bại, không thể thúc đẩy kế hoạch này. Hoàng Đường thản nhiên nói: -Nhưng nếu ta có thể thúc đẩy kế hoạch này, ta có thể thay thế được ngươi, kế nhiệm làm người đứng đầu của Minh Sổ! Ta nếu thân là người đứng đầu của Minh Sổ, hết thảy của Minh Sổ, thì nên với do ta làm chủ!
Từ Tiên Sinh dường như nghe được việc buồn cười nhất trên đời, cười nói: -Ngươi có thể thúc đẩy kế hoạch này? Ngươi có thể bồi dưỡng Tôn gia diệt Giang Nam Hoàng thị?
Hoàng Đường ngầm phản, cũng là bởi vì Giang Đông Tôn gia và Giang Nam Hoàng gia vốn là kẻ thù truyền kiếp, Từ Tiên Sinh nghe Hoàng Đường có thể thuyết phục Tôn Sách đồng ý kế hoạch của Minh Sổ, tất nhiên là không tin.
Hoàng Đường híp mắt suy nghĩ cười nói: -Ngươi vì sao không đi ra xem?
Từ Tiên Sinh khó hiểu dụng ý của Hoàng Đường, giơ tay lôi kéo Từ Tuệ lắc mình ra cửa phòng, bỗng dưng ngây người.
Cư nhiên sáu người đứng bên ngoài hành lang.
Cầm đầu hai người, một người toàn thân bị miếng vải đen bao phủ, lộ ra hai đôi mắt trống rỗng, rõ ràng chính là Tôn Sách, người đứng bên cạnh Tôn Sách, đúng là Tôn Thượng Hương.
Từ Tiên Sinh đưa Tôn Thượng Hương rời đi, nhưng đối với Tôn Thượng Hương đi mà quay lại không có chút nào ngoài ý muốn, hắn bất ngờ chính là bốn người phía sau hai người này.
Bốn người kia, một người cao như cây gậy trúc, một người thấp như vại nước, một người cười tủm tỉm giống như Phật Di Lặc, việc gì cũng không để trong lòng, một người khác lại nghiêm chỉnh chuyên chú, tựa hồ đối với bất việc gì trên đời cũng không hài lòng.
Từ Tiên Sinh nhận thức bốn người kia.
Bốn người này đều là người trong Cửu Tinh Minh Sổ.
Cửu Tinh Minh Sổ bao gồm Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Võ Khúc, Phá Quân, Tả Phụ và Hữu Bật.
Tuy Từ Tiên Sinh ở Minh Sổ nhiều năm, cũng chưa bao giờ thấy qua ba người Tả Phụ, Hữu Bật cùng Văn Khúc.
Sau khi Phá Quân và Võ Khúc Đàn Thạch Xung ra khỏi Minh Sổ, vẫn chưa có trở về, hiện giờ ở trong Minh Sổ, Cửu Tinh kỳ thật chỉ còn bốn người chính là trước mắt bốn người này.
Người cao giống cây gậy trúc, trên trán lồi ra như sói người nọ chính là Tham Lang, dáng lùn giống như vại nước chính là Cự Môn. Người cười tủm tỉm nọ là Lộc Tồn trong Cửu Tinh, mà cái người ngăn nắp, cẩn thận tỉ mỉ kia, chính là Liêm Trinh trong Cửu Tinh.
Bốn người này thoạt nhìn cũng bình thường, ném ở trong đống người có thể tiêu tan giống như những người bình thường khác, nhưng bốn người một thân công phu đặt ở đương thời, đều khó tìm thấy địch thủ. Mà lúc này ở trong Minh Sổ, ngoại trừ Dạ Tinh Trầm, ba cái người có tiếng nói ra, bốn người Tham Lang này đã xem như nhân vật trọng yếu.
Những người này là Hoàng Đường tìm đến hay sao?
Loại quy mô này, chỉ khi Minh Sổ muốn đưa ra quyết định trọng yếu, mới có thể triệu tập nhiều nhân sự như vậy.
Hoàng Đường tìm những người này đến, nếu không phải muốn tạo phản, vậy thật là tự tin mình sẽ trở thành người đứng đầu Minh Sổ?
Đơn Phi thấy Từ Tiên Sinh lôi kéo Từ Tuệ đi ra ngoài, bộ dạng rất là chú ý cẩn thận, biết Từ Tiên Sinh đều là từng bước kinh tâm, chính mình còn muốn đề phòng thật cẩn thận.
Hắn một khắc này đã sớm tuyệt ngoại tức, chỉ sợ hô hấp nặng đều bị người phát hiện. Xuyên thấu qua cửa phòng nhìn thấy Tôn Sách, Tôn Thượng Hương đứng sóng vai, Đơn Phi âm thầm nhíu mày.
Lúc hắn xuống dưới là xuyên đến ba ngày trước, đợi đến khi quay thời gian lại bình thường, đã bị Ngụy Bá dẫn tới đường thông gió.
Khi Tôn Thượng Hương xuống dưới đã gặp được ai?
Tình hình trước mắt, Tôn Thượng Hương gặp được không phải là Từ Tiên Sinh, mà là Hoàng Đường!
Là Hoàng Đường mở cửa vào ra!
Đơn Phi và Tôn Thượng Hương nói qua, Minh Sổ quá mức hùng mạnh, muốn đánh bại Minh Sổ, chỉ có thể yên lặng chờ Minh Sổ nội loạn, tình hình trước mắt, Hoàng Đường và huynh muội Tôn thị giống như đã đạt thành hiệp định?
Hắn đang xoay chuyển tâm tư, liền thấy Tôn Thượng Hương nhãn thần hơi quét, đột nhiên nhìn sang phía hắn, hơi hơi nháy mắt, sau đó lại dời đi ánh mắt.
Tôn Thượng Hương phát hiện hắn!
Nữ nhân này không đơn giản.
Đơn Phi trước kia đối với nữ nhân không có nghiên cứu gì, nhưng phát hiện bất kể là Thần Vũ, Từ Tuệ hay là Tôn Thượng Hương, giác quan thứ sáu quả thực vô cùng kì diệu.
Từ Tiên Sinh thấy Hoàng Đường triệu tập những người này, trong lòng nghiêm nghị hỏi: -Hoàng Đường, ngươi vì sao tìm những người này đến đây?
-Từ Tiên Sinh làm gì biết rõ rồi còn cố hỏi?
Hoàng Đường mỉm cười nói: -Mấy ngàn năm hùng tâm của Minh Sổ, trăm năm vận trù, hiện giờ kế hoạch mười năm một kiếm cuối cùng sắp thành, tự nhiên muốn trên dưới Minh Sổ đều đến tham dự mới được.
Tôn Dực lặng yên tới trước cửa, nhìn thấy Tôn Sách, Tôn Thượng Hương đều ở, mừng rỡ tới bên cạnh hai người, nhìn xung quanh hỏi: -Đại ca, đại tẩu đâu?
Tôn Sách ánh mắt trống rỗng, giọng điệu ngưng trọng nói: -Huynh đi gặp đệ, không phải bảo đệ tới đây.
Tôn Dực thần sắc bất an nói: -Nhưng ta có thể nào bỏ mặc?
Tôn Sách không đợi nói cái gì nữa, Hoàng Đường đã nhìn sang nói: -Tôn Tướng Quân, bên này mời.
Hoàng Đường dùng tay làm dấu mời, Tôn Sách thân hình cương cứng một lát, giọng điệu mang ý cười nói: -Hoàng tiên sinh mời.
Hai người sóng vai mà đi, theo hành lang đi xuống dưới.
Mọi người đi theo, Tôn Thượng Hương lại liếc mắt nhìn về phía Đơn Phi một cái, nhưng không có đưa ra ám chỉ gì.
Từ Tiên Sinh do dự một lát, rốt cục lôi kéo nữ nhi đi theo mọi người.
Đơn Phi biết những người này hoặc trực giác nhạy bén, hoặc là võ học cao thủ, hắn có thể tin tưởng đánh bại chỉ sợ cũng chỉ có Tôn Dự, không để ý thì sẽ không có kết cục tốt.
Hắn thật cẩn thận hoạt động, gần như vận dụng toàn thân cơ thể, lúc này mới không phát ra nửa điểm tiếng động.
May mắn mọi người lúc này mục tiêu rất lớn, hắn tiến lên chậm, vẫn có thể cảm nhận được phương hướng trước đi tới của mọi người.
Không bao lâu, phía trước bỗng dưng sáng ngời, giống như mặt trời lặn phát sáng thấu đi qua.
Khi Đơn Phi trông thấy trường đình, lá phong, mặt trời lặn con đường cổ, trong lòng hơi rét.
Mọi người đi đúng là nơi hắn bắt đầu nhìn thấy Dạ Tinh Trầm!
Dạ Tinh Trầm đang ngồi ở trong trường đình, thấy mọi người vây quanh mà đến, lại không có gì chút kinh sợ.
Mọi người đứng lại, Dạ Tinh Trầm sau một lúc lâu mới nói: -Hoàng Đường, ngươi muốn làm gì? Ông ta thân là người đứng đầu Minh Sổ, chỉ nhìn một cái liền biết ai là đầu lĩnh, lúc đặt câu hỏi tuyệt không dây dưa.
Hoàng Đường vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng thấy Dạ Tinh Trầm nhìn qua, lại cảm giác tràn đầy áp lực, hô hấp cũng khó khăn.
Bất quá y vẫn đứng ở đó chưa động, ngang thanh nói: -Tông chủ, Từ Tiên Sinh đã tự nhận thất bại, dựa theo quy củ của Minh Sổ, nếu như có người có thể đem kế hoạch khởi tử hồi sinh, vậy người đó có thể tiếp nhận chuyện của Từ Tiên Sinh, nếu thành công, công lao của Từ Tiên Sinh, sẽ chuyển tới trên người của người đã tiếp nhận?
Dạ Tinh Trầm mỉm cười nói: -Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ nói ngươi đã khởi tử hồi sinh kế hoạch?
Tuy là không nằm ngoài dự kiến của mọi người, nhưng nghe Dạ Tinh Trầm hỏi như vậy, đều là có phần nổi da gà.
Hoàng Đường hít sâu một hơi, cất giọng nói: -Đúng vậy, ta đã thuyết phục Tôn Sách đáp ứng kế hoạch của Minh Sổ, bắt đầu từ hôm nay, Minh Sổ có thể giúp đỡ Tôn gia, nhất thống thiên hạ!