Thâu Hương

Chương 420: Nguyên nhân văn minh gián đoạn

Chương 420: Nguyên nhân văn minh gián đoạn


.
Mọi người cảm khái, Đơn Phi cũng giống như nằm mơ.
Cuối cùng hắn đã hiểu nguyên nhân nhiệm vụ của Đơn gia, nguyên nhân lịch sử này quả thực có chút phức tạp.
Tam hương là Hoàng Đế, Thần Nông, Xi Vưu liên thủ mang đến, nhưng Tam hương thực sự quá mức huyền bí, có thể để phòng bị người nào đó sau khi có được sẽ nảy sinh dã tâm, bởi vậy phân chia cho ba người bảo quản, Hoàng Đế giữ Vô Gian, Thần Nông lợi dụng Trường Sinh, trong tay Xi Vưu có Dị Hình Hương.
Đây hoàn toàn phù hợp với sự thật lịch sử mà, bởi vì căn cứ theo ghi chép lịch sử, Thần Nông là thuỷ tổ của y học Hoa Hạ, không ai có thể nghi ngờ năng lực y học của ông ta.
Xi Vưu rất hiển nhiên là một chiến sĩ thiện chiến, trong truyền thuyết nói ông ta có chín cái đầu, mười tám cánh tay, hình tượng của Na Tra sau này chính là mô phỏng theo Xi Vưu.
Phải dùng bao nhiêu Dị Hình Hương mới có thể đạt được hiệu quả này?
Chưa chắc Xi Vưu sẽ trở nên quái dị như vậy, nhưng Quỷ Phong dùng cây Dị Hình Hương đã có thể ngạo mạn nhìn thế tục, lợi hại đến bất cần đời, Xi Vưu quanh năm chìm đắm trong Dị Hình Hương, không cần nghĩ cũng biết là sức chiến đấu kinh người. Theo lịch sử ghi chép, thời Hoàng Đế, yêu ma quỷ quái hoành hành, quỷ quái vô số, lẽ nào đều là do Xi Vưu dùng Dị Hình Hương làm ra?
Hiện giờ Đơn Phi cảm thấy rất có khả năng.
Mà còn Hoàng Đế, ông ta không những được xếp trong Tam Hoàng Ngũ Đế, trong truyền thuyết ông ta cũng đã phát minh rất nhiều thứ, Hoàng Đế có thể làm một nhà phát minh lớn, nói không chừng chính là lợi dụng Vô Gian.
Còn có ai thích hợp làm một nhà phát minh hơn Hoàng Đế? Trong tay ông ta có máy sửa chữa mong ước đã lâu của các nhà thí nghiệm, thất bại thì có thể thử điều chỉnh lần nữa.
Nếu ba người này liên thủ thì Hoa Hạ sẽ có tình huống gì?
Đơn Phi suy ngẫm cũng có chút kích động, nhưng trong lòng lại tiếc nuối, cuối cùng ba người này vẫn đánh nhau.
Là vì Tam hương sao?
Đơn Phi không nghe Từ Tuệ giải thích, nhưng cảm thấy có chút không giống, bởi vì ba người sớm đã có Tam hương, nếu đánh thì không chừng đã đánh lâu rồi, tại sao đợi đến sau thế giới này mới khai chiến?
Bất luận nguyên do gì, theo sử sách ghi chép, đều giống như Hoàng Đế, Thần Nông liên kết đánh Xi Vưu. Tuy Xi Vưu đã chết, nhưng Dị Hình Hương thì vẫn được truyền nhân của Xi Vưu sử dụng, bởi vậy chiến tranh vẫn còn tiếp tục.
Nữ Tu là hậu nhân của Hoàng Đế, đã kế thừa Vô Gian Hương do Hoàng Đế truyền lại.
Cho đến thời Nữ Tu, cuối cùng đã xử lý mạch Xi Vưu tương đối, xem ra Nữ Tu cũng rất mệt mỏi, lúc này mới ngủ say trong quan tài của Nữ Tu, tự phong bên dưới Nghiệp Thành.
Không phải Nữ Tu đã chết rồi!
Trước đây Đơn Phi đào được quan tài của Nữ Tu, khi lần đầu tiên nhìn thấy Nữ Tu đã có cảm giác này, nàng ta chỉ đang ngủ say. Sau đó sau khi hắn và Thần Vũ nhìn thấy tình hình hạ táng Nữ Tu ở Nghiệp Thành, lại càng kiên định điều này.
Nhưng Nữ Tu biết mạch Xi Vưu khó tránh khỏi tro tàn lại cháy, nói không chừng sẽ còn lợi dụng Dị Hình Hương làm hại nhân gian, cho nên mới căn dặn Đơn Bằng, Vu Hàm tiếp tục tiêu diệt người sử dụng Dị Hình Hương.
Đơn Bằng rất hiển nhiên là một người thông minh, biết nếu gặp thời đại chiến hỏa liên miên, thứ gì cũng khó giữ được. Kế thừa sứ mệnh chính là phải tìm một nơi an tĩnh, bởi vậy Đơn Bằng mới tìm đến nơi này, sáng lập Minh Sổ.
Chiến tranh vẫn đang tiếp diễn.
Tôn Sách dùng Dị Hình Hương, theo lý mà nói thì là kẻ thù của Đơn Phi hắn, nhưng Đơn Phi rất có thiện cảm với Tôn Sách, thầm nghĩ người ta nhắc nhở ngươi đề phòng Dạ Tinh Trầm, lại biến thành bộ dạng như vậy cũng có chút thê thảm, ngươi không có lý lại đâm người ta một đao nữa.
Nhưng Quỷ Phong cũng dùng Dị Hình Hương!
Vậy Đơn Phi hắn sớm muộn cũng phải cùng Quỷ Phong đấu một trận lớn?
Xem ra đây là số mệnh rồi?
Đơn Phi chưa từng nghĩ thiếu nữ rất đỗi bình thường như Từ Tuệ này mà lại thấu hiểu như vậy, nhìn bộ dạng thận trọng nghe chuyện của Dạ Tinh Trầm, Đơn Phi đã biết những chuyện Từ Tuệ nói rất có thể là đến Dạ Tinh Trầm cũng chưa từng nghĩ đến.
Nếu không thì Dạ Tinh Trầm sẽ không đến giờ cũng không nổi đóa.
Không ai nói, tất cả mọi người nghe lời Từ Tuệ nói, ngoại trừ Tôn Dực, đều cảm thấy nếu luận về suy nghĩ cẩn thận kín kẽ, thiếu nữ này tuyệt không thua mọi người, nếu đã như vậy, chi bằng cứ dứt khoát nghe Từ Tuệ nói rõ.
Dạ Tinh Trầm không động tĩnh, Hoàng Đường cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, những người khác tất nhiên không có ý kiến gì.
Tôn Dực không kìm nổi muốn hỏi chuyện này có quan hệ gì với việc diệt thế mà Dạ Tinh Trầm, Đường Hoàng đàm luận?
Gã ta bình sinh cũng là lần đầu tiên kiên nhẫn nghe thê tử nói nhiều như vậy, thấy thê tử hiểu rõ Minh Sổ từ đầu đến cuối như vậy, không biết tại sao, gã ta lại dần dần tin những lời thê tử nói, cũng lần đầu phát hiện thê tử lại có kiến thức và tài hoa như vậy.
Nhưng gã ta chưa kịp mở miệng, Tôn Sách đã nắm lấy cổ tay của gã ta, ngăn cản gã ta nói.
Tôn Dực không cúi đầu xuống nhìn bàn tay của đại ca, nhưng cảm thấy bàn tay đại ca lạnh như băng, Tôn Dực nghiêm nghị.
Đại ca rất căng thẳng?
Gã ta vẫn luôn kính ngưỡng đại ca, trước nay cho rằng đại ca không sợ trời, không sợ đất, vậy bây giờ Tôn Sách căng thẳng gì?
Từ Tuệ lại nói: - Đại Nghiệp là con trai của Nữ Tu, do bởi Nữ Tu, cũng vì bản thân cực có trí tuệ, đức pháp đều có, lấy đức chính giáo hóa thiên hạ, sáng tạo pháp luật cảnh giới thế nhân.
Khi Đơn Phi bắt đầu khai quật quan tài của Nữ Tu, đã có nghiên cứu đối với khởi nguyên Nghiệp Thành và Đại Nghiệp, biết lời Từ Tuệ nói không sai.
Đại Nghiệp sáng lập “ngũ hình”, có thể nói là lập pháp tiên phong của Hoa Hạ.
Mấy loại “Vũ hình”, “Thang hình”, “Cửu hình” gì đó của Hạ Thương Chu, đều là kế thừa tiêu chuẩn lập pháp của Đại Nghiệp.
Đại Nghiệp lập pháp, còn sớm hơn mấy trăm năm so với “Bộ luật Hammurabi” của Babylon cổ đại, bởi vậy Đại Nghiệp tuyệt đối có thể xưng là thủy tổ của giới tư pháp, cũng có thể xưng là ông tổ của xã hội pháp trị.
- Vì công của Nữ Tu, đức hạnh của Đại Nghiệp, bởi vậy Đại Nghiệp có uy vọng vượt xa Đại Vũ. Từ Tuệ nói không nhanh không chậm: - Năm đó Đại Thuấn chuẩn bị giao quyền lợi cho Đại Nghiệp, nhưng Đại Nghiệp lại không tiếp nhận. Thuấn bất đắc dĩ, lúc này mới truyền cho Đại Vũ. Nguyên do trong đó thì ta cũng không rõ.
Nàng nói tới đây, nhìn về phía Dạ Tinh Trầm.
Dạ Tinh Trầm lắc đầu, ra hiệu không biết.
Từ Tuệ "Ồ" một tiếng, tiếp tục nói: - Nhưng Đại Vũ tự biết tài năng thua xa Đại Nghiệp, trong thời gian nhiệm kỳ, thỉnh thoảng tuyên bố muốn nhường ngôi cho Đại Nghiệp. Nhưng theo sử chép, Đại Nghiệp tuổi tác khá cao so với Đại Vũ, không đợi đến khi Đại Vũ nhường ngôi, Đại Nghiệp đã chết rồi.
Nói tới đây, nàng nhăn mày, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đơn Phi thầm nghĩ nếu dựa theo lời Dạ Tinh Trầm nói, có lẽ Thần Nông đã phá giải bí mật của trường sinh, Đại Nghiệp quyền thế như vậy, tại sao không có được Trường Sinh Hương kéo dài tính mạng?
Lẽ nào chiến tranh khi đó đã hủy diệt rất nhiều chuyện?
Sau một lúc lâu Từ Tuệ mới nói: - Đại Nghiệp vừa chết, Đại Vũ giả ý muốn truyền ngôi cho con trai Bá Ích của Đại Nghiệp, nhưng ông ta chỉ làm ra vẻ như vậy mà thôi.
Nàng nói tới đây, liếc nhìn Dạ Tinh Trầm một cái như có thâm ý.
Dạ Tinh Trầm còn đang tươi cười, mắt chợt lóe hàn quang.
Hoàng Đường ở bên cạnh không ngừng cười lạnh, Đơn Phi nhìn thấy, cảm thấy phân nửa là trong lòng gã này đang nói việc truyền ngôi của Dạ Tinh Trầm chẳng qua cũng là làm ra vẻ như vậy mà thôi.
- Khi đó Đại Vũ đã có vây cánh, sau khi không có Đại Nghiệp chế ngự thì dã tâm càng lớn. Bá Ích tuy dũng nhưng thiếu trí tuệ của Đại Nghiệp, lại si tâm kỹ nghệ bách trùng, Đại Vũ thấy có cơ hội có thể lợi dụng, đã âm thầm diệt Phòng Phong thị ủng hộ Bá Ích nhất, sau đó để con trai mình bắt đầu tiến công quy mô lớn đối với Bá Ích.
Đơn Phi âm thầm thở dài, thầm nghĩ quân tử luôn nan địch quyền thuật, Đại Vũ chuyên doanh quyền thuật, chú trọng đạo của con người, tuyệt không phải loại chơi chim đuổi thú như Bá Ích có thể so được.
- Bá Ích chết trận, mạch Bá Ích lui về Đông Hải rồi không biết kết cục ra sao.
Từ Tuệ nói tiếp: - Sau đó Đại Vũ giá họa người khác, cắt giảm quy tắc và ảnh hưởng mà Hoàng Đế để lại, tiêu diệt thế lực không phục, cuối cùng để con trai ngồi lên đế vị. Sau đó thì Đại Vũ hủy sách sử, che lấp chân tướng sự việc. Ông ta làm như vậy, một mặt là biết danh vị bất chính, mượn việc này để củng cố quyền vị, mặt khác là biết không thể học được thần thông của Hoàng Đế, Viêm Đế, sợ người khác học được sẽ phản lại ông ta, bởi vậy ra sức hủy diệt thần thông do Hoàng Đế, Viêm Đế truyền lại.
Trên mặt Hoàng Đường đã có thần sắc quả ứng như vậy, Đơn Phi nhìn mà thầm nghĩ cuộc chiến giữa Hoàng Đường và Dạ Tinh Trầm, khó nói bên nào chính nghĩa.
- Vì chuyện của Vũ, hậu nhân biết rất ít về chuyện năm đó, nhưng bất luận hậu nhân của Bá Ích hay là nơi khác, đều có ghi chép về năm đó, những chuyện này tuy lưu truyền bí mật trong dân gian, rơi vào tay người có tâm, đã dẫn đến không ít sóng gió.
Trương Lương, Từ Phúc hoá ra đều là dư âm.
Khi Đơn Phi đang suy xét, nghe Từ Tuệ nói: - Nhưng chuyện cũ liên quan đến đám người Hoàng Đế và Tam hương, đến sau này lại có một trận sóng gió cực lớn, mới dẫn đến hậu nhân càng biết ít hơn về chuyện cũ, cho dù Thái Sử Công cũng không biết rõ ràng, khi làm “Sử ký”, mới lưu truyền bản đầu tiên mà ta vừa nói đến.
Nhìn về phía mọi người, Từ Tuệ nói: - Ta nghĩ chư vị đều là người thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên biết cơn sóng gió cực lớn đó là gì?
Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói.
Từ Tuệ gật đầu nói: - Chư vị đều là người cẩn thận, e là không phải không biết, mà là không muốn nói.
Mọi người có người thật sự không biết, nghe Từ Tuệ nói như vậy, cảm thấy thiếu nữ tướng mạo bình thường này rất không tệ.
Bọn họ vốn không có cảm giác gì với Từ Tuệ, lúc này thì đều có thiện cảm.
Đơn Phi không đợi người khác cho ăn, liên hệ với biến thiên lịch sử, trong đầu chợt lóe sáng, cơn sóng gió cực lớn đó sẽ xuất hiện ở đâu? Chẳng lẽ là lần Tần Thủy Hoàng…
Quả như hắn dự đoán, Từ Tuệ đã nói:
- Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho cũng là để che giấu chuyện Hoàng Đế.
Tôn Dực ngạc nhiên, mọi người đều có vẻ suy tư.
Từ Tuệ nói: - Tần Thủy Hoàng vốn là hậu nhân của Nữ Tu, sau khi có sự trợ giúp của dị nhân thống nhất thiên hạ, nghe nói cách hạ táng của Nữ Tu năm đó dính dáng đến bí mật trường sinh, bởi vậy xây lăng Tần Thủy Hoàng noi theo cách của Nữ Tu hy vọng trường sinh bất tử.
Mọi người đều mang thần sắc ngưng trọng lắng nghe, Minh Sổ nghiên cứu Trường Sinh Hương nhiều năm, ngoại trừ Trường Tang Quân đã có đột phá ra, từ đầu đến cuối vẫn không có được gì, nghe nói Từ Tuệ nói như vậy, khó tránh khỏi lưu ý.
Lúc này Đơn Phi mới phát hiện điều không tốt ở hiện trường, hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.
Cách hạ táng của Nữ Tu có thể khiến người ta trường sinh bất tử?
Nhưng chôn dưới đất làm sao mà sống lại?
Chẳng lẽ Nữ Tu sẽ sống lại?
Vậy còn Tần Thủy Hoàng? Chớ không phải cũng sẽ sống lại sao? Vậy thì thực sự là hơi đáng sợ!
Lần này không biết là Từ Tuệ không biết, hay là không muốn nói, lập tức nói: - Nhưng mặc dù Tần Thủy Hoàng muốn xây dựng hoàng lăng độc nhất vô nhị, nhưng vẫn chưa đủ, ông ta biết hải ngoại tiên sơn rất có thể dính dáng đến sự huyền ảo Hoàng Đế truyền lại, nên mới phái Từ Phúc ra biển thăm dò, hy vọng ngoại trừ nhập táng hoàng lăng ra, còn có một phương pháp trường sinh bất lão khác. Nhưng ông ta không ngờ Từ Phúc lần thứ hai mang theo Tần Hoàng Kính rời đi rồi không xuất hiện nữa, Tần Thủy Hoàng giận dữ, lúc này mới áp dụng kế đốt sách chôn nho.
Khóe miệng nhếch lên, Từ Tuệ nói: - Tần Thủy Hoàng được dị nhân tương trợ, thấy Tần Hoàng Kính mười hai kim nhân, sau khi xây dựng Tần Hoàng Lăng, hiểu rằng ngoài người này còn có người khác, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, ông ta cũng không thể đong đếm được huyền ảo trên đời này. Ông ta tuy thân là cửu ngũ chi tôn, nhưng biết nếu có người học được thần thông của Hoàng Đế, Viêm Đế truyền lại, bá nghiệp thiên thu của ông ta sẽ chỉ tiêu diệt trong nháy máy, ông ta đốt sách chôn nho một mặt là vì không để cho hậu nhân biết thêm chuyện của Hoàng Đế năm đó, một mặt lại muốn hủy đi tất cả vết tích Hoàng Đế lưu lại thế gian, thậm chí truyền thuyết, bảo đảm cơ nghiệp thiên thu của ông ta truyền thừa vạn đời, cũng hy vọng thế hệ sau của ông ta giúp ông ta trường sinh.
Nàng ta nói một mạch những lời này, nhìn Dạ Tinh Trầm nói với giọng mỉa mai: - Dạ Tông chủ, Tần Thủy Hoàng nghìn tính vạn tính, nhưng không tính được bá nghiệp của ông ta chưa qua ba đời đã vong, không cho nhân dân nói, tất có đại họa, khi người đương quyền bị vạch trần nói dối, bắt đầu đối địch với dân chúng, diệt vong đã không xa.
Dạ Tinh Trầm ánh mắt lóe sáng.
- Ngài đoán xem tại sao ta nói những lời này với ngài?
Từ Tuệ đột nhiên hỏi, thấy Dạ Tinh Trầm hơi giật mình, Từ Tuệ thản nhiên nói ra đáp án: - Chẳng qua là ta đang kéo dài thời gian, Dạ Tinh Trầm ngài tự cao tự đại, không coi người khác ra gì, nhưng hiện giờ đại nạn đã tới, ngài xong rồi


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất