Thâu Hương

Chương 421: Mưu kế bại lộ

Chương 421: Mưu kế bại lộ


.
Từ Tuệ vừa nói xong, thật sự có thể nói là chấn động kinh thiên.
Dạ Tinh Trầm chẳng những ngạo mạn Minh Sổ, thậm chí có thể nói là ngạo mạn sinh linh, hiện nay căn bản là không có ai địch nổi, vậy mà Từ Tuệ lại nói ông ta đại hạn sắp đến?
Từ Tuệ vừa mới dứt lời, ngoại trừ huynh muội Tôn gia, Từ Tiên Sinh, Liêm Trinh ra, Hoàng Đường và Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn ba người đồng loạt lùi lại mấy bước, toàn lực đề phòng.
Liêm Trinh kinh ngạc, Từ Tiên Sinh bất ngờ, Tôn Sách bất động, Tôn Thượng Hương và đại ca kề vai, Tôn Dực vẻ mặt mờ mịt.
Khi Đơn Phi nghe thấy lời Từ Tuệ nói trong lòng run lên, thời khắc đó hắn nhìn thấy biểu hiện của tất cả mọi người, lập tức hiểu rằng đám người Hoàng Đường quả thực là đang có ý định đối phó với Dạ Tinh Trầm.
Từ Tuệ và Hoàng Đường là người cùng một phe?
Liêm Trinh, Từ Tiên Sinh lại giống như không biết tình hình.
Dạ Tinh Trầm nghe vậy trong mắt lóe lên hàn quang, bàn tay hơi nắm lại, nhưng không vội ra tay.
Từ Tiên Sinh không những không lùi, ngược lại còn chạy đến bên cạnh con gái, nói thất thanh: - Tuệ nhi, con nói gì?
Tuy ông ta biết tuyệt đối không đỡ nổi Dạ Tinh Trầm, nhưng vẫn né người chắn phía trước con gái.
Trong mắt Từ Tuệ có nước mắt, nhẹ nhàng đưa tay ra nắm chặt bàn tay của phụ thân nói: - Cha.
Thân hình Từ Tiên Sinh khẽ run.
Đời này ông ta chỉ nghe con gái gọi ông ta là “cha” hai lần, lần trước con cầu xin ông ta vì Tôn Dực, còn lần này? Con gái muốn xin ông ta điều gì? Ông ta bỏ rơi vợ con vì chí lớn cả đời, không biết tại sau khi đến Minh Sổ, ngược lại chí lớn còn dần vơi bớt đi, nghe con gái nói ra một chữ “cha”, Từ Tiên Sinh nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ bất luận con gái muốn làm gì, chỉ bằng một chữ “cha” này, ông ta cũng sẽ chống lại tất cả vì con gái.
Mọi người kinh sợ.
Dạ Tinh Trầm liếc nhìn mọi người chung quanh, ngược lại còn nói với giọng bình tĩnh nhất: - Ta rất muốn xem xem rốt cuộc tại sao cô nói ta đại nạn sắp đến!
Từ Tuệ không để ý tới Dạ Tinh Trầm, ngó nhìn thần sắc căng thẳng của phụ thân, nhẹ nhàng kéo ông ra phía sau nói: - Cha, cha không cần lo lắng cho con, con có cách.
Từ Tiên Sinh cảm thấy con gái nhét gì đó vào tay mình, ông ta thực sự không nghĩ ra con gái có kế sách gì để đối kháng Dạ Tinh Trầm.
Nhưng thấy bộ dạng sớm có chuẩn bị của con gái, lại cảm thấy dường như con gái nhét cái túi vải vào tay ông ta, Từ Tiên Sinh nhất thời mờ mịt, nhưng không buông lỏng đề phòng.
Từ Tuệ lạnh lùng nhìn Dạ Tinh Trầm nói: - Hoàng Đế, Viêm Đế tuy có đại thần thông, nhưng đáng buồn là bất luận bọn họ thần thông đến đâu, nhưng chỉ dựa vào mấy con sâu bọ là có thể nuốt hết tất cả mọi nỗ lực của bọn họ, trước có Đại Vũ, sau có Tần Thủy Hoàng Doanh Chính...
Dạ Tinh Trầm hai hàng lông mày khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: - Đối với điều mà cô nói, ta cho rằng không còn gì chính xác hơn.
Lúc này tuy Đơn Phi có cảnh giác rất cao đối với Dạ Tinh Trầm, nhưng thấy bộ dạng của y lúc này, vẫn khâm phục người này không hổ là chủ của Minh Sổ, khí độ thực sự phi phàm.
- Nhưng ngươi vẫn đã làm con sâu bọ thứ ba. Từ Tuệ khiển trách.
Dạ Tinh Trầm thản nhiên nói: - Ta thật không biết lời cô nói là ý gì?
- Từ sau khi ngươi làm chủ Minh Sổ, thủ đoạn ngươi dùng chẳng khác gì với Tần Thủy Hoàng. Từ Tuệ thần sắc vẫn bình thản như cũ, nhưng trong ngữ khí cuối cùng cũng có chút tức giận: - Tần Thủy Hoàng là đang thanh trừ tất cả dấu vết của Hoàng Đế, Viêm Đế trên trần thế, ngươi thì là thanh trừ tất cả những gì Đơn Bằng, Vu Hàm để lại ở Minh Sổ. Ngươi muốn biến Minh Sổ thành công cụ diệt thế của ngươi.
Mọi người hoảng sợ, không hiểu làm sao Dạ Tinh Trầm có thể làm được điều ấy?
Dạ Tinh Trầm ánh mắt lạnh lẽo, nắm tay thật chặt, Từ Tuệ bất ngờ nói: - Ngươi biết trên đời này có một loại Long Tiên Hương?
Trong lòng Đơn Phi khó hiểu.
Hắn biết Long Tiên Hương mà Từ Tuệ nói hơn phân nửa chính là vật bài tiết của cá nhà táng.
Cá nhà táng trong biển có khẩu vị đặc thù với mực, có thể nuốt lượng lớn mực trong biển, nhưng đối với một số bộ phận không thể tiêu hóa của con mực, phỏng chừng để hậu môn không bị thương, liền sản sinh vật bài tiết bao bọc dị vật sau đó bài xuất ra ngoài.
Đạo lý này cũng tương tự như hình thành ngọc trai.
Long Tiên Hương bị cá nhà táng bài tiết ra ngoài rất hôi, chẳng qua là nếu sau khi trải qua đốt khô thì lại tỏa ra mùi hương cực kỳ nồng nặc, ở thời này là thứ cực hiếm, nếu ngươi có một miếng Long Tiên Hương lớn, cũng có thể kiếm được một khoản lớn.
Từ Tuệ đột nhiên đề cập Long Tiên Hương làm gì?
Dạ Tinh Trầm lãnh đạm nói:
- Ta biết thì sao?
- Long Tiên Hương cực hôi, nhưng đốt cháy thì lại thơm, nghe nói đây là một loại cá voi kỳ lạ ăn cá mực tạo ra. Lời Từ Tuệ nói không khác biệt lắm với những gì Đơn Phi biết. - Thứ này chuyển đến Trung Nguyên, Tây Vực, vốn là một loại hương liệu cực kỳ lạ và quý giá, nhưng người đời lại ít biết, tiến hành luyện hóa Long Tiên Hương và nội tạng của cá quả thì sẽ sản sinh một loại bột phấn, bột phấn đó khi đốt lên lại vô sắc vô vị, khiến người ta không thể phát giác, người ngửi lâu thì toàn thân sẽ dần dần vô lực.
Nàng còn chưa dứt lời, sắc mặt Dạ Tinh Trầm cuối cùng cũng thay đổi, thình lình ngẩng đầu lên nhìn.
- Bây giờ ngươi mới nghĩ đến sao? Từ Tuệ cười lạnh lùng, đột nhiên giơ tay đẩy người Từ Tiên Sinh, nói: - Chạy!
Từ Tiên Sinh không đề phòng con gái hạ thủ với ông ta, bị Từ Tuệ toàn lực đẩy lảo đảo lui về phía sau.
Cuối cùng Dạ Tinh Trầm cũng phát động.
Y thò tay ra túm đến trước mặt Từ Tuệ.
Hàn quang lóe lên.
Không biết Từ Tuệ lấy từ đâu ra một con dao găm, hoàn toàn không để ý đến bàn tay của Dạ Tinh Trầm, lập tức đâm về phía trái tim của Dạ Tinh Trầm.
Mọi người hoảng hốt, chưa bao giờ từng nghĩ Từ Tuệ lại dám ra tay với người đứng đầu Minh Sổ.
Trong lòng Đơn Phi trầm lãnh.
Dạ Tinh Trầm vung tay liền đánh bay dao găm trên tay Từ Tuệ, dư lực vỗ vào bờ vai Từ Tuệ. Chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, Từ Tuệ phun ra một ngụm khí huyết, cả người đã bay ra ngoài như diều đứt dây.
Mọi người kinh ngạc.
Bọn họ thấy Từ Tuệ dám ra tay với Dạ Tinh Trầm, thầm nghĩ thiếu nữ này kiến thức cao minh, chắc cũng là cao thủ võ học thâm tàng bất lộ, nếu không thì lấy gì mà can đảm như vậy? Nhưng bọn họ không ngờ rằng Từ Tuệ căn bản là đến nửa chiêu của Dạ Tinh Trầm cũng không tiếp nổi.
Từ Tuệ đang tìm cái chết!
Khi trong đầu Đơn Phi hiện lên ý nghĩ này, nghe Từ Tiên Sinh đã tiếp được cơ thể mềm oặt của con gái trong tiếng thét bi thương.
Từ Tuệ bảo Từ Tiên Sinh chạy trốn, nhưng Từ tiên Sinh làm sao chạy được? Giây phút nhìn thấy con gái bị Dạ Tinh Trầm đánh bay, ông ta mới biết mình đã làm sai điều gì.
Ông ta vẫn luôn tưởng rằng lật tẩy mục đích Tôn Dực lợi dụng con gái, là đang bảo vệ con gái, nhưng con gái có vẻ như buông xuôi, nhưng căn bản là sớm đã có ý định chết.
Nếu đã không yêu, tồn tại làm gì?
Nàng ta bỗng dưng công kích Dạ Tinh Trầm, cũng là đang tìm cái chết!
Khi Từ Tiên Sinh phi thân đón được con gái, trong chớp mắt Dạ Tinh Trầm một chưởng đánh tới, Từ Tiên Sinh hai tay không cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Dạ Tinh Trầm, đang ôm con gái thì sao có thể chống lại Dạ Tinh Trầm?
Hai người đối nhau một chưởng, Dạ Tinh Trầm phi thân lên, nhưng bỏ qua Từ Tiên Sinh, mà đánh về phía Hoàng Đường.
Từ Tiên Sinh lùi lại mấy bước liền, cả khuôn mặt đỏ bừng, sau khi yếu ớt ngồi xuống đất, phun ra một ngụm máu trên mặt đất.
Hoàng Đường trong lòng phát run, vẫn có thể lên tiếng kêu lên: - Đừng có do dự nữa, Dạ Tinh Trầm muốn giết tận chúng ta!
Gã chỉ nói mấy chữ này, cùng Tham Lang, Lộc Tồn, Cự Môn liên thủ tiếp chiêu của Dạ Tinh Trầm. Trong tiếng hét vang trên trận chiến, Tham Lang, Lộc Tồn, Cự Môn xoay người rút lui, thần sắc hoảng sợ.
Chỉ thấy một bàn tay của Dạ Tinh Trầm lại sắp đánh vào đỉnh đầu của Hoàng Đường.
Lần này, xem ra không còn người nào có thể cứu được Hoàng Đường nữa.
“Bộp” một tiếng.
Trường đình dao động, lá phong bay tán loạn đầy trời như máu, tà dương cũng tối sầm.
Một người ra tay tiếp một chưởng của Dạ Tinh Trầm rồi đột ngột lùi về phía sau, khi lưng chạm vào tường vẫn không một tiếng động.
Mọi người nửa mừng nửa lo.
Mọi người ở đây phần lớn là cao thủ võ công, biết tầm quan trọng của “thu phát tự nhiên” khi đối địch.
Dạ Tinh Trầm võ công cực cao.
Mỗi một chiêu của y đều cực ít hoa lệ, nhưng sau khi xuất chiêu, thì sẽ ép ngươi không thể không tiếp, không thể không chống đỡ.
Đây đã là cảnh giới tối cao của võ công.
Không có vô chiêu thắng hữu chiêu gì, người ra tay chính là đang xuất chiêu, xuất chiêu chính là hữu chiêu, mục đích của xuất chiêu chính là muốn đánh ngã đối thủ, nếu không thì xuất chiêu làm gì?
Dạ Tinh Trầm đơn giản hóa chiêu thức phức tạp, mỗi một chiêu đều là hữu chiêu rõ ràng rành mạch.
Nhưng mọi người thì căn bản là vô chiêu, bọn họ không có cách phá giải, chỉ có thể liều chết.
Bị thực lực tuyệt đối chèn ép, vùng vẫy cũng khó, nói gì đến phá giải?
Lúc này lại có người tiếp một chưởng của Dạ Tinh Trầm mà vẫn có thể có bộ dạng dư lực, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
Là Tôn Sách!
Cuối cùng Tôn Sách cũng ra tay, nhìn dáng vẻ của y có vẻ cô tịch lạc phách, nhưng dù sao y cũng là Giang Đông tiểu bá vương, võ công cao cường lại thêm dùng Dị Hình, Trường Sinh, có vẻ như thân thủ cũng ở trên Cửu Tinh.
Hoàng Đường thoát chết trong gang tấc, lùi lại mấy bước liền, chỉ vào Dạ Tinh Trầm khàn giọng nói: - Ngươi...
Giây phút này trên mặt gã lộ hết vẻ không tự tin.
- Ngươi thấy rất lạ là tại sao ta không trúng kế của các ngươi có phải không? Dạ Tinh Trầm thản nhiên nói.
Trận chiến biến hóa cực nhanh, cũng không tránh khỏi trong lúc chớp mắt cục diện đã ổn định trở lại.
Dạ Tinh Trầm ra tay đả thương Từ Tuệ trước, rồi đánh Từ Tiên Sinh, lúc muốn giết Hoàng Đường tuy là có Tôn Sách ra tay ngăn cản, nhưng Đơn Phi ở bên trên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đơn Phi nghe ý của Từ Tuệ, cảm giác chắc Từ Tuệ và Hoàng Đường ngầm hạ độc dược với Dạ Tinh Trầm.
Từ Tuệ, Hoàng Đường dám xuống tay như vậy, loại độc dược này tất nhiên là vô sắc vô vị, căn bản sẽ không để cho Dạ Tinh Trầm phát giác ra được.
Độc dược này quả nhiên vô sắc vô vị không người phát hiện, nhưng độc dược này căn bản là cũng không tác dụng!
Lúc này Dạ Tinh Trầm vẫn bộ dáng uy phong lẫm liệt, căn bản là không hề tổn thương thực lực, điều này cũng khó trách Hoàng Đường kinh ngạc.
Đây cũng gọi độc dược?
- Chuyện này là sao? Liêm Trinh hét lớn.
Dạ Tinh Trầm không để ý tới Liêm Trinh, lạnh lùng nhìn Hoàng Đường nói: - Nhất định ngươi thấy lạ, rõ ràng ngươi thuyết phục Tần Phấn bỏ kỳ độc trong đường thông gió ở Minh Sổ, ngươi cũng cảm nhận được kỳ độc đã tràn ngập ở Minh Sổ, tại sao ta hoàn toàn không có phản ứng?
Đơn Phi khẽ nín thở, trong lòng hoảng hốt, hắn vẫn rúc trong đường ống thông gió, căn bản là khó mà ra tay, cũng không muốn ra tay, nhưng thời khắc đó mới phát hiện mình ngưng thở, giống như bị đông cứng.
Hoàng Đường ngươi đây là tổn chiêu gì, sao lại hại người không lợi mình chứ?
Trong chớp mắt Đơn Phi đã hiểu dự tính của Hoàng Đường.
Hắn nhớ xuyên không đến ba ngày trước, từng thấy Hoàng Đường kéo Tần Phấn nói vài câu, lúc đó Hoàng Đường từng khen ngợi Tần Phấn, Đơn Phi biết ý muốn lôi kéo Tần Phấn của Hoàng Đường, nhưng hôm nay nghĩ đến Hoàng Đường xem trọng bản lĩnh của Tần Phấn, cuối cùng thuyết phục Tần Phấn bỏ độc ở đường ống thông gió ngầm hại Dạ Tinh Trầm.
Tần Phấn am hiểu y dược, tất nhiên cũng rất có nghiên cứu đối với độc dược.
Đây thực sự là thủ đoạn của cao thủ.
Minh Sổ sâu dưới đáy biển, nhất định không phải hấp thu dưỡng khí từ trên biển, mà là có đường ống chuyên môn chế tạo, vận chuyển không khí, mà đường ống này nối liền thông suốt toàn phương vị cung cấp không khí cho Minh Sổ, Tần Phấn chỉ cần hạ độc trong đường ống thông gió, là Dạ Tinh Trầm sẽ trúng chiêu.
Đám người Tần Phấn, Hoàng Đường sẽ tự chuẩn bị thuốc giải, Hoàng Đường phải có hậu chiêu này thì mới chắc chắn tụ tập Tứ Tinh Minh Sổ đến lật bài với Dạ Tinh Trầm.
Nhưng Hoàng Đường nằm mơ cũng chưa từng nghĩ rằng Dạ Tinh Trầm vẫn chưa trúng chiêu.
Dạ Tinh Trầm khóe miệng mang nét cười, thở dài nói: - Nhưng chỉ sợ ngươi chưa từng nghĩ đến… Y còn chưa dứt lời, đột nhiên hiện ra vẻ mặt kinh sợ.
Mọi người ở Minh Sổ nhiều năm, chưa bao giờ thấy Dạ Tinh Trầm có vẻ mặt này.
Xảy ra chuyện gì?
Dạ Tinh Trầm bay vụt lên, xông về phía Hoàng Đường, Hoàng Đường lại lui nữa, khi Tôn Sách chuẩn bị, Dạ Tinh Trầm đột nhiên lộn một vòng quay về, ngồi trong trường đình, thần sắc mặt ngưng trọng nói: - Ngươi đã đến rồi? Cuối cùng ngươi đã đến!
Mọi người đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một người hiện ra ở đầu hành lang cách đó không xa.
Người nọ dung nhan già nua, thân mình còng xuống nhìn có vẻ thở không ra hơi, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã lăn ra chết, Tôn Thượng Hương nhìn thấy người nọ, còn tưởng rằng người nọ là Ngao Bá, nhưng sau đó thì biết là không phải.
Trên đời này tuyệt đối không có bất kỳ một lão thuyền công nào có thể làm cho Dạ Tinh Trầm có bộ dáng như lâm đại địch như thế.
Là Ngụy Bá!
Cuối cùng Ngụy Bá đã đến rồi !
Trong lòng Đơn Phi thở phào một cái, thầm nghĩ chẳng trách lão già này và Mã Vị Lai rất thân, cũng rất có khả năng làm chấn động hiện trường, còn có thể khiến Dạ Tinh Trầm ngạo mạn kiêu căng cũng đề phòng như vậy.
Ngụy Bá mỉm cười nói: - Dạ Tinh Trầm, ta nói rồi... Ta sẽ quay về chơi với ngươi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất