Chương 419: Kế thừa
.
Đơn Phi hiểu rất nhiều, ngược lại trong lòng lại càng thêm hoang mang.
Hắn nghe lời Từ Tuệ nói, đầu tiên là thông thoáng đầu óc, sau đó là rất hoang mang, cảm thấy dựa vào logic của mình và những gì chứng kiến, Hoàng Đế, Thần Nông, Xi Vưu ba người chắc chắn là người tương lai xuyên không đến.
Chỉ có như thế mới có thể giải thích đủ mọi chuyện cổ quái mà hắn gặp phải sau khi đến thế giới này.
Chợt nghe Từ Tuệ nói: - Sơn Hải kinh căn bản là ghi chép những lời nói và việc làm của Bá Ích. Bá Ích là nhân vật thượng cổ, hậu duệ của trưởng tử Hoàng Đế - Thiếu Hạo, trong truyền thuyết thì người này có thể lĩnh ngộ tiếng nói của loài chim, chỉ huy hành động của cầm thú bách điểu, được thế nhân gọi là Bách Trùng Tướng Quân. Ông ta là hậu duệ của Hoàng Đế, ghi chép của Sơn Hải kinh có thể sẽ phóng đại về chinh chiến năm đó, nhưng tuyệt không bài trừ khả năng chân thực.
Ta tin ta tin!
Từ Tuệ nói đến ghi chép về ba câu chuyện lịch sử, chắc chắn cô ta nghiêng về bản cuối cùng hơn.
Nhưng tại sao một lịch sử chân thật lại xuất hiện nhiều bản ghi chép như vậy?
Nếu như tổ tiên chúng ta thực sự sắc bén như vậy, thì sao bây giờ chúng ta lại biến thành như thế này?
Nghi vấn lớn nhất xuất hiện trong lòng Đơn Phi cuối cùng cũng không thể giải đáp, không ngờ rằng Từ Tuệ đã hỏi: - Nhất định các ngươi tò mò tại sao tổ tiên chúng ta có năng lực như vậy, ngược lại chúng ta lại bất tài như vậy, đúng không?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tuy cảm thấy lời Từ Tuệ nói không dễ nghe, nhưng sự thật là như vậy, khiến mọi người căn bản không thể nào phản bác.
Mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ người nhà Tôn gia, đều là tri thức phi phàm.
Trên thực tế, cho dù là huynh muội Tôn Sách, Tôn Thượng Hương cũng rất có tư tưởng lĩnh ngộ, những gì Tôn Sách tĩnh tư ngộ đắc ở Minh Sổ mấy năm, e rằng không dưới người đứng đầu ở Minh Sổ.
Người duy nhất không thông chính là Tôn Dực.
Nhưng cho dù là Tôn Dực, nhân vật nổi tiếng đương thời Đan Dương Thái Thú, niên thiếu đắc chí, võ công cao cường, ít có ai dám coi thường.
Mọi người ở đây nếu đã đến thế tục, đều có thể nói là nhân vật phiên vân phúc vũ.
Tuy nhiên Từ Tuệ nói mọi người bất tài, mọi người lại cảm thấy lời cô ta nói có lý, bọn họ cũng không phản bác.
So sánh với đám người Thần Nông, Hoàng Đế, Xi Vưu, bọn họ quả thực là như mây trên trời với bùn dưới đất, cho dù là so với Đơn Bằng, Vu Hàm hai người, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn.
Đơn Bằng, Vu Hàm có thể tìm đến đây, cộng thêm lợi dụng tự sáng lập Minh Sổ, bọn họ tuyệt đối không thể.
Thế hệ sau không bằng thế hệ trước?
Khi câu nói này hiện lên trong đầu Đơn Phi, cũng có chút dở khóc dở cười. Ở thời đại của hắn, câu nói này là câu nói cửa miệng của người già, giáo viên, không khỏi có chút cực đoan, nhưng sự thật là hiện giờ đám người này quả thực kém hơn Thần Nông bọn họ rất nhiều, dùng câu thế hệ sau không bằng thế hệ trước để hình dung ngược lại còn cực kỳ chuẩn xác.
Tại sao?!
Ngoại trừ Tôn Dực, tất cả mọi người đều mang ý nghĩ này, Tôn Dực không hỏi, bởi vì căn bản là y không tin, y vẫn luôn cảm thấy Từ Tuệ đang nói hươu nói vượn, trong lòng y lúc này chỉ muốn rời khỏi đây rồi nói.
- Nghĩ tất Từ Tuệ cô nương có một lời giải thích? Dạ Tinh Trầm nói rất khách khí.
Cục diện giương cung bạt kiếm mà lại giống như hai ba câu nói của Từ Tuệ hóa giải rồi?
Đơn Phi nhìn lên phía trên, chỉ thấy mọi người đều mang dáng vẻ tập trung lắng nghe, thầm nghĩ sau khi câu chuyện xong sẽ có cục diện như thế nào?
Hắn có được sự giác ngộ cực lớn từ những lời Từ Tuệ nói, đã hiểu ra rất nhiều chỗ trước đó còn nghi hoặc, tuy vẫn muốn nghe thử chuyện xảy ra sau đó, nhưng trong lòng hắn cũng có chút bất an.
Nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ “nổ”.
Trong lòng hắn chỉ nghĩ như vậy! Dưới cục diện hòa bình hiện giờ, sớm đã lăn tăn gợn sóng, mâu thuẫn với nhau, mỗi người đều đang mang tâm tư khác nhau, lúc này sự tình tuyệt không phải là Từ Tuệ kể một câu chuyện là có thể giải quyết.
- Nguyên do này, ta cũng ít nhiều biết một chút. Từ Tuệ hờ hững nói.
Mọi người đều chấn động tinh thần, ngoại trừ Đơn Phi, người của Tôn gia, đều nghĩ bí mật mà đám người Hoàng Đế, Thần Nông có thể ngộ thấu, năng lực có được, còn chúng ta lại không thể, e là trong này có sự huyền ảo mà chúng ta đã bỏ qua.
Nếu có thể đạt được huyền ảo trong này, thì không phải là sẽ trở thành người giống như Hoàng Đế, Thần Nông sao?
Mọi người nghĩ đến đây, đều đỏ mặt nóng tai, không khỏi nhìn về phía Dạ Tinh Trầm, Hoàng Đường hai người.
Từ Tuệ hiểu rằng bí mật này khiến mọi người rất bất ngờ, nhưng thấy bộ dạng dường như có dự liệu của Dạ Tinh Trầm, mọi người đều nghĩ Hoàng Đường hao tổn tâm tư tranh giành vị trí đứng đầu của Minh Sổ như vậy, e rằng chính là vì biết được nhiều đáp án hơn nữa, học được thần thông của đám người Hoàng Đế, Thần Nông.
Từ Tuệ cúi đầu một lát: - Bởi vì Hoàng Đế, Thần Nông, Xi Vưu những người đó và chúng ta vốn không phải một loại người.
- Là thần sao? Tôn Dực không khỏi châm chọc một câu.
Chính cái gọi là là kẻ không biết thì không sợ, căn bản là gã không hiểu mấy người này đang bàn luận cái gì, sớm đã có chút không kiên nhẫn rồi.
Từ Tuệ không nhìn Tôn Dực, lại đáp: - Không phải thần. Ngươi sẽ không hiểu đâu, không phải ta nói cho ngươi nghe. Lúc này nàng ta đối đãi với Tôn Dực như người xa lạ, giọng điệu rất lạnh lùng.
Tôn Dực chưa từng nghe thấy thê tử nói như vậy với gã, không khỏi đỏ bừng mặt.
Từ Tiên Sinh khẽ thở phào một hơi.
Ông ta biết con gái vẫn luôn thâm tình với Tôn Dực, nhưng rõ ràng là Tôn Dực đang lợi dụng con gái, con gái đối đãi với Tôn Dực như vậy, hoàn toàn không có tình cảm xưa cũ, có lẽ hơi lạnh lùng, nhưng đối với Từ Tiên Sinh mà nói lại là chuyện tốt.
Người lạnh lùng, ít nhất có thể làm cho mình ít chịu tổn thương ngoài ý muốn.
Đơn Phi thì khẽ nhúc nhích trong lòng.
Hắn phát hiện Từ Tuệ mặt hướng về Dạ Tinh Trầm, nhưng mũi chân lại hướng về phía hắn.
Hiện giờ có câu nói khá phổ biến, cơ thể vẫn rất thành thực.
Đào sâu ý nghĩa của câu này đó là con người quen nói dối trong lời nói, nhưng rất khó để tiến hành trong ngôn ngữ của tứ chi, bởi vì có rất nhiều lúc cử động của cơ thể con người là tự nhiên, không cần thêm tôi luyện giống như nói dối.
Ngôn ngữ của tứ chi phần lớn là nói thật!
Bởi vậy một người cười thật hay cười giả, hoàn toàn có thể nhìn ra từ khuôn mặt, cười thật thì tự nhiên, cười giả là miễn cưỡng kéo khóe miệng lên, trẻ con nói dối thường sẽ che miệng, người lớn đã thành thục rồi tuy là đã cố ý che giấu động tác này, nhưng có lúc vẫn sẽ cắn môi dưới một cách không tự nhiên.
Cho nên nếu như có người ở trước mặt bạn luôn lơ đãng dùng ngón tay chạm vào môi, nếu không phải khiêu khích bạn, hơn phân nửa chính là muốn che giấu gì đó.
Thời cổ đại thì kiểu quan sát sự việc này diễn biến thành xem tướng sờ cốt, hiện đại thì trở thành hành vi học, bởi vậy có rất nhiều chính khách trong lúc phát ngôn, đã có một đống đối thủ phái một đám chuyên gia hành vi học nghiên cứu người này có đang nói dối hay không thông qua biểu hiện của chính khách.
Tuy nhiên rất nhiều chính khách cũng không phải người ngốc, bắt đầu tiến hành huấn luyện đặc biệt, uốn nắn hình thể để che giấu hành vi tiết lộ tin tức của mình.
Căn cứ theo khoa học chứng minh, bản năng trời sinh quan sát người khác có nói dối hay không của nữ giới cao cường hơn nam giới, nhưng khi phụ nữ rơi vào tình yêu thì sẽ hưởng thụ cảm giác mà lời ngon tiếng ngọt mang đến hơn, bởi vậy thuộc kiểu tự phế võ công, sản sinh ra hiện tượng giảm thấp năng lực này, thường nói phụ nữ khi yêu thì sẽ giảm bớt trí khôn.
Nhưng khi trả thù thì phụ nữ lấy lại môn công phu này, xưa này đều rất đáng sợ, câu đừng đắc tội với phụ nữ vẫn rất có lý.
Đơn Phi quen thói thờ ơ bàng quan, không tin lời nói mà đa phần quan sát hành vi, cử chỉ của con người, đối với việc này chưa được nói là tinh thục khác thường, nhưng cũng biết đại khái.
Mũi chân của Từ Tuệ hướng về phía hắn.
Căn cứ vào giải thích của hành vi học, khi mấy người nói chuyện với nhau, một người có thể có biểu hiện rất nhiệt tình với ai đó, nhưng khi nói chuyện, mũi chân của người này hướng đến ai thì mới là có hứng thú với người đó nhất.
Rất nhiều nam giới hướng nội nếu hiểu được điều này, thì đừng nhìn phụ nữ bề ngoài nhiệt tình với bạn bao nhiêu, mà nên xem phương hướng của mũi chân cô ta sẽ biết rốt cuộc cô ta có hứng thú với bạn hay không, như vậy có thể tránh được quá nhiều chuyện bi kịch tự mình đa tình xảy ra.
Đương nhiên, nam giới cũng có thể quan sát như thế đối với nam giới.
Từ Tuệ nói chuyện với Dạ Tinh Trầm, nhưng mũi chân đang hướng về phía hắn, lúc nãy Từ Tuệ lại đáp Tôn Dực rằng không phải ta nói cho ngươi nghe.
Chẳng lẽ là Từ Tuệ đang nhắc nhở hắn, những lời này của nàng là nói với Đơn Phi hắn?
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, hắn biết Từ Tuệ sớm phát hiện hành tung của hắn, lúc này lại nói với hắn những chuyện này, là muốn nhắc nhở hắn điều gì đây?
Từ Tuệ đã nói: - Hoàng Đế, Thần Nông cũng không phải là người tệ trửu tự trân*, những người này tuy cật lực lưu truyền thần thông, nhưng những thứ hậu nhân có thể học được thật sự cực ít, cho dù hậu nhân Bá Ích của Hoàng Đế đều là học được tuyệt kỹ khư cầm, chỉ huy phi cầm từ Hoàng Đế, nhưng lại không lĩnh ngộ được nhiều những năng lực khác của Hoàng Đế. * ngụ ý đồ vật tuy không tốt, nhưng bản thân vẫn rất quý trọng Có lẽ là bởi vì nguyên nhân biến dị, xuyên không?
Đơn Phi thầm nghĩ mình dùng Thông Linh Kính xuyên không, không phải tuyệt học của Đơn gia, mà là tuyệt học của người biến số Đơn gia, nhưng ngươi bảo ta dạy cho con trai ta món nghề này, e là ta không đủ khả năng.
Ta cũng chưa có con trai nữa, chỉ giả dụ mà thôi.
Hoàng Đế, Thần Nông bọn họ cũng là tình huống như vậy?
- Đúng rồi, Bá Ích vốn là con trai của Đại Nghiệp, nghĩ tất các người biết? Từ Tuệ hỏi.
Mọi người đều gật đầu, rất nhiều người không xem trọng điều này.
Trong đầu Đơn Phi lại lóe lên một tia sáng.
Bá Ích là con trai của Đại Nghiệp, không phải Đại Nghiệp chính là con trai của Nữ Tu sao?
Thì ra Bá Ích là đời con cháu của Nữ Tu!
Đơn Bằng là hộ vệ của Nữ Tu.
Sơn Hải kinh được tiến hành ghi chép căn cứ theo ngôn hành của Bá Ích, ghi chép tình hình của năm đó.
Những chuyện phức tạp này lại là nhất mạch truyền thừa, thì ra điều Từ Tuệ muốn nói với Đơn Phi hắn là đây đều là chuyện có liên quan đến Đơn gia ngươi?
Nếu Đơn Phi không phải nhất môn, tâm tư suy nghĩ quan hệ của những nhân vật này, còn là một nhà khảo cổ học hiểu biết lịch sử, nói không chừng sớm đã mơ hồ, nhưng sau khi hắn vén màn mối quan hệ trong này, mới phát hiện tất cả những chuyện Từ Tuệ nói có quan hệ cực kỳ mật thiết với hắn, thì ra hắn cũng là một phần tử truyền thừa.
- Những chuyện ta nói mọi người năm đó đều biết, thần thông mà đám người Hoàng Đế, Thần Nông truyền lại cũng nhiều, nhưng đến sau này, ngược lại còn không có ai nghe nói đến, cho dù Minh Sổ cũng hiểu biết rất ít về chuyện này, không biết Hoàng Đế, Thần Nông quá nhiều bản lĩnh, nên không thể học được, nguyên nhân lớn nhất trong đó là…
Từ Tuệ nhìn mọi người một lượt, thấy mọi người đều dỏng tai lắng nghe, khóe miệng dường như có phần khinh thường, nói: - Những chuyện này bị Đại Vũ cố ý che giấu.
Mọi người ngẩn ra.
Dạ Tinh Trầm ánh mắt hơi lóe sáng.
- Nhất định các người thấy lạ là tại sao Đại Vũ phải che giấu những chuyện này? Từ Tuệ thấy mọi người lại gật đầu, lẩm bẩm: - Thật ra thì không thoát khỏi sự yếu kém vốn có của nhân tính. Năm đó Đại Vũ tuy không kém, nhưng uy vọng trong lòng mọi người tuyệt không được coi là nhân vật đứng đầu. Sau Nghiêu Thuấn, nếu như nói nhường ngôi, thì người kế thừa quyền lợi vốn là Đại Nghiệp.
Đơn Phi cũng hiểu rõ giai đoạn lịch sử này.
Nhờ có truyền thuyết Đại Vũ trị thủy, lúc này Đại Vũ mới được người đời biết đến rộng rãi.
Trên thực tế thì trong lịch sử chân thật, ông tổ của Nghiệp Thành, Đại Nghiệp là một nhân vật trâu bò, thậm chí còn nổi tiếng hơn Đại Vũ, mà người thừa kế Thuấn Đế lựa chọn vốn là Đại Nghiệp.
- Đại Nghiệp vốn là con trai của Nữ Tu, mặc dù năm đó Hoàng Đế, Viêm Đế đánh bại Xi Vưu, nhưng mạch Xi Vưu dùng Dị Hình Hương làm loạn thiên hạ, tạo thành yêu ma quỷ quái hoành hành thế gian, tác loạn chúng sinh. Nữ Tu được kế thừa Vô Gian Hương của Hoàng Đế, lúc này mới lấy việc giết chết người sử dụng Dị Hình Hương làm nhiệm vụ của mình, cũng truyền lệnh cho thủ hạ Đơn Bằng, Vu Hàm, dùng các đời cảnh tỉnh người sử dụng Dị Hình Hương, sau đó Đơn Bằng, Vu Hàm tìm đến đất này, đây cũng chính là lai lịch của Minh Sổ.
Nàng nói tới đây, khẽ thở dài.
Mọi người quay nhìn Minh Sổ dưới nước, tịch dương cổ đạo, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đời người như giấc mộng, mộng rồi không tỉnh.