Thâu Hương

Chương 429: Thuận phong nhĩ và thiên lý nhãn

Chương 429: Thuận phong nhĩ và thiên lý nhãn


.
Hoàn toàn là ngoài ý muốn!
Đơn Phi là một người hiện đại, đối với sự thay đổi này cũng không có gì lạ, thường thấy khi vật thể lao quá nhanh đều sẽ dẫn đến hiện tượng ly tâm, lúc này cần cài dây an toàn.
Nhưng trong hoàn cảnh này, hắn thấy Ngụy Bá Dương rời đi giống như lửa đốt đến mông, cũng thực sự sợ Dạ Tinh Trầm giở thủ đoạn ngăn cản bọn họ, hủy bỏ sức mạnh thoát khỏi nơi này, hắn có thể khởi động tàu ngầm đã là chuyện không dễ dàng gì, trong lúc gấp gáp cũng không nghĩ đến chuyện dây an toàn.
Thời gian giống như ngưng lại.
Khi Tôn Thượng Hương hôn tới, ánh mắt Đơn Phi suýt chút lồi ra.
Mặt ngọc của người kia cũng đỏ, nhưng ở nơi này chỗ nào cũng không dám đụng vào.
Tôn Thượng Hương đối với nơi này có sự kính sợ khó nói nên lời, thấy khi Ngụy Bá Dương, Đơn Phi điều khiển nơi này, chỉ cảm thấy nơi này có thể nói là cơ quan trùng trùng, nếu có chuyện không hay đụng phải cơ quan, làm cho hai người chôn thân nơi này thì phiền phức to.
Nàng chỉ có thể ôm chặt Đơn Phi.
Cảm giác có một sức mạnh vô hình đang thúc đến, buộc nàng không thể không đè lên người Đơn Phi, tim Tôn Thượng Hương đập mạng. Lát sau, không phát hiện có nguy hiểm lớn nào, Tôn Thượng Hương cuối cùng cũng dời môi, còn có thể ra vẻ bình tĩnh nói: -Trước mắt làm sao đây?
Tôn Thượng Hương dám ôm lấy Đơn Phi, Đơn Phi lại không dám ôm lấy thân thể mềm mại của người kia.
Đây là chuyện ngoài ý muốn nha!
Tôn Thượng Hương cũng biết, càng có thể hiểu. Nữ nhân mà, có thể hiểu lòng người giống như Tôn Thượng Hương cũng không nhiều lắm.
Nhưng Đơn Phi hắn không biết nặng nhẹ lại đi ôm người ta, cho dù là ổn định cục diện, người kia cũng có thể tát cho một bạt tai.
Trong lòng cũng có chút nhảy nhót, Đơn Phi dời mắt ra ngoài thuyền, thấy tàu ngầm đang tiến lên rất nhanh, xung quanh đã thấy nước gợn mấp mô, biết tàu ngầm bắn ra từ Minh Sổ, Đơn Phi nói: -Sẽ nhanh ổn thôi.
Người nọ thấy Đơn Phi không có bất cứ động tác gì, nhưng sức mạnh bức người kia lại từ từ giảm đi, qua thêm một lúc nữa, lại biến mất không thấy đâu, bất giác lấy làm lạ nói: -Làm sao ngươi biết?
-Chuyện này sao…nguyên nhân rất phức tạp. Đơn Phi đằng hắng một tiếng: -Quận Chúa. Hắn bị Tôn Thượng Hương đè lên người, chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi, lại không liên quan đến trọng lượng.
Mặt ngọc của Tôn Thượng Hương lập tức đỏ lên, khẽ đẩy ngực Đơn Phi, mượn lực trở lại vị trí của mình.
Đơn Phi lúc này mới nói: -Vừa rồi tàu ngầm đang trong trạng thái tăng tốc mới có tình trạng này. Nếu tốc độ luôn nhanh, thì cũng giống như không động đậy vậy.
Chuyện này dính líu đến kiến thức lực học, Đơn Phi nhất thời cũng giải thích không rõ được, thấy dáng vẻ người kia ngây ngẩn, Đơn Phi nói: -Hiện tượng này còn xuất hiện nữa.
-Hả?
Tôn Thượng Hương đỏ bừng cả mặt, tay chân chống đỡ những nơi có thể chống đỡ cho thân thể này nói: -Vậy…
-Cô yên tâm, ta sẽ giải quyết vấn đề này. Đơn Phi không cần người kia dặn dò, sớm đã lưu ý đến động tĩnh bên cạnh rồi.
Khoang thuyền bên trái hắn hơi nhô lên một mặt phẳng, vừa nãy nút khởi động màu xanh lục chẳng qua là chiếm một phần mười vị trí, mà cuối mặt phẳng này là một điểm đỏ.
Vẫn là xanh đi đỏ ngừng!
Có những quy luật qua bao nhiêu năm vẫn cứ thông dụng.
Nhìn diện tích, trên mặt phẳng còn có bảy tám nút điều khiển đi?
Đơn Phi chỉ có thể vận dụng kiến thức hiện đại của mình lần nữa để suy nghĩ, thầm nghĩ món đồ chơi cao cấp này không lý nào không tự kiểm tra trước khi vận hành, tức là trước khi vận hành sẽ nhắc nhở người sử dụng cài chặt dây an toàn, thậm chí lại tự động thao tác.
Nói không chừng đã bị người lúc trước chơi hỏng rồi.
Đơn Phi thầm thở dài, thứ trong mộ có thể tồn tại trên ngàn năm đã cực kỳ hiếm có rồi, đồ ở đây có thể tồn tại hai ngàn năm trong trạng thái được bảo tồn mà còn có thể vận hành, đã là chuyện mà người hiện đại khó lòng tưởng tượng rồi.
Chất liệu chế tác tàu ngầm này tuyệt đối là hợp kim có thể chưa từng xuất hiện ở thời đại của hắn, mà hệ thống chức năng của nơi này lại càng hoàn thiện, nhưng hệ thống có tốt hơn nữa cũng không chịu được việc làm loạn.
Hai ngàn năm này, không biết có bao nhiêu người của Minh Sổ nghiên cứu thứ này đây. Đương nhiên, vẫn chưa nghiên cứu xong, ngược lại có thể làm cho bết bát hơn.
Dạ Tinh Trầm không phải đã nói, nơi này lúc trước có thể di chuyển, nhưng sau đó lại không di chuyển được nữa, nói không chừng có người điều khiển tàu ngầm này đụng vào đáy biển mà lại không đưa ra ngoài được?
Khi Đơn Phi thầm cân nhắc, thấy người kia rất căng thẳng, cũng biết nàng đang lặng lẽ ổn định thân hình mềm mại. Đơn Phi ngược lại không tiện để nàng cứ mải như thế, cau mày nói:
-Quận Chúa, ta cũng chưa từng dùng thứ này, chỉ là thử thôi. Nếu có gì ngoài ý muốn, kím mong đừng trách, có điều theo lý mà nói hẳn không có vấn đề.
Không ai lại cài cung nỏ trong tàu ngầm này đâu.
Tôn Thượng Hương gật đầu, thầm nghĩ người này cũng rất can đảm. Tuy nàng đối địch không sợ, nhưng ở nơi này lại ít dám đụng chạm, thực ra rất cả mọi chuyện đều nằm ngoài tưởng tượng của nàng.
Đơn Phi phải nói trước một tiếng, bây giờ hắn và Tôn Thượng Hương đang ở tư thế nằm nghiêng mặt đối mặt, nếu tàu ngầm này có chức năng đổi tư thế, lúc này hắn và Tôn Thượng Hương bất luận ai trên ai dưới đều có chút đáng sợ.
Hơi hít vào, nhìn thấy phía trước điểm xanh có không gian, Đơn Phi ấn vào, mặt phẳng nhô ra phát ra ánh sáng dịu dàng.
Chuyện đáng sợ lại không xảy ra, vị trí của đôi bên đều có hai sợi đai không một tiếng động bắn ra, cài ở hông và chân của hai người, không lỏng không chặt, rất thoải mái.
-Được rồi. Đơn Phi thở phào một hơi.
Tôn Thượng Hương sáng bừng mắt, khen nói: -Đơn Phi, ngươi lại thần thông, những thứ này hoàn toàn hiểu cả.
Gương mặt Đơn Phi đỏ bừng lên.
Người kia tán dương một câu, cảm thấy không còn đập vào Đơn Phi nữa, buông lỏng tay chân, sau đó ném ra vấn đề khó khăn: -Bọn đại ca của ta đâu?
Chuyện này sao…
Đơn Phi nhìn vị trí phía sau nút khởi động màu xanh.
Trong cabin ánh sáng vẫn ôn hòa, khi hắn chạm vào trang bị an toàn, mặt phẳng sáng bừng lên, Đơn Phi thấy biểu tượng tiếp theo có một biểu tượng tròn tròn giống như trái đất, cuối cùng vẫn ấn vào.
Đôi mắt Tôn Thượng Hương mở to, thần sắc tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Giữa hai người, có một đồ án lập thể nổi lên.
Vẫn là hệ thống vr.
Đơn Phi thở phào một hơi, thấy trên đồ án có một điểm đỏ không ngừng di động, chỉ vào điểm đỏ nói: -Đây là chúng ta.
Tôn Thượng Hương lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đơn Phi cảm thấy Tôn Thượng Hương không điên đã rất tốt rồi. Hắn nhìn thấy phía sau điểm đỏ không ca lại có một điểm xanh đi theo như hình với bóng, trong lòng khẩn trương, đây chẳng phải là đạn đạo theo dõi mà Dạ Tinh Trầm bắn ra đó chứ?
Giờ phút này hắn không cho rằng mình đang ở Tam Quốc, mà cảm thấy mình đang tiến hành xoay chuyển vũ trụ, có điều sau khi nhìn chăm chú một lúc lâu, thấy vị trí mà điểm xanh đó cách bọn họ không phải càng lúc càng gần, mà vẫn duy trì khoảng cách nhất định, Đơn Phi khẽ động: -Đây hẳn là bọn đại ca cô và Ngụy Bá.
Tôn Thượng Hương kinh ngạc, nhưng chỉ “ừ” một tiếng.
Đơn Phi lập tức nhìn sang mặt phẳng, thấy có một biểu tượng ống nghe, trong đầu lại lóe lên một ý tưởng, chạm vào biểu tượng ống nghe kia, Đơn Phi nhẹ giọng nói: -Ngụy Bá?
-Coi như ngươi không phụ sự hi vọng của Mã Vị Lai.
Giọng nói của Ngụy Bá lập tức truyền tới.
Tôn Thượng Hương giật nảy mình, nhìn quanh bốn phía, dáng vẻ vô cùng mờ mịt.
Đơn Phi biết người nọ tuyệt đối sẽ không hiểu được thứ này, nhưng cũng biết thứ này giống như là ngồi cáp treo vậy, ban đầu là sợ hãi không biết có rơi xuống hay không, nhưng ngồi lâu cũng quen dần.
-Giữa hai chiếc tàu ngầm này có trang bị truyền tin. Đơn Phi giải thích nói: -Giống như trạm dịch truyền công văn vậy, có điều nơi này khá nhanh, tuy cách khá xa, nhưng có thể lập tức nghe thấy.
Tôn Thượng Hương gật đầu, lại “ừ” một tiếng.
-Muội muội, muội vẫn ổn chứ? Giọng nói của Tôn Dực truyền đến, trong giọng nói của y hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc.
Thanh âm của Tôn Sách lập tức quát lên: -Đệ có thể ngậm miệng hay không?
-Đệ hỏi một chút cũng không được sao? Tôn Dực hơi uất ức nói. Tuy gã thân là Thái Thú Đan Dương, thực tế lại chưa đến hai mươi tuổi, trước mặt đại ca cũng chỉ giống như đứa trẻ.
Sau khi Tôn Sách vào Minh Sổ, từ lâu đã nhìn thấy quá nhiều những thứ huyền ảo khó tưởng tượng được.
Người tài chân chính, xưa nay đều có thể tiếp nhận một cách nhanh chóng sự thay đổi của thế giới bên ngoài. Nếu luận về năng lực tiếp nhận, Tôn Sách hơn xa Tôn Dực. Lúc này tuy y đang trong hoàn cảnh trước nay chưa từng có, nhưng còn nghĩ nhiều hơn Tôn Dực rất nhiều.
Tôn Dực hỏi một câu rõ ràng là đang hoài nghi Đơn Phi.
Mà giữa bằng hữu huynh đệ chân chính, vốn không nên có sự hoài nghi này.
Tôn Sách hiểu được điểm này, cũng luôn thực hiện điểm này, mới có thể dùng mười sáu thiếu niên mới hơn mười năm đã nhất thống Giang Đông. Muội muội từng nói với y chuyện của Đơn Phi, nhưng theo y thấy, sự hiểu biết của muội muội về Đơn Phi vẫn còn quá đơn giản.
Năng lực và kiến thức của thiếu niên này vượt xa tưởng tượng của người đời!
Đáng quý nhất chính là Đơn Phi còn có kiềm chế, người trẻ tuổi có tài mà kiêu ngạo, Tôn Sách y đã nhìn thấy quá nhiều rồi, nhưng người trẻ tuổi có bản lĩnh lại thật sự khiêm tốn trong vạn người không có một ai.
Nhưng ngươi rảnh rỗi lại đâm chọt Đơn Phi, nói không chừng sẽ tồn tại khúc mắc…
Tôn Sách biết chạy khỏi Minh Sổ tuyệt đối không phải kết thúc mọi chuyện, mà là vừa mới bắt đầu. Y vốn muốn liều mạng cứu đệ đệ và thê tử, nhưng vừa nãy thật sự y không thể nào lựa chọn được.
Y cũng muốn cứu đệ đệ và muội muội nữa.
Tôn gia nếu còn muốn tồn tại ở Giang Đông, nhân vật như Ngụy Bá Dương, Đơn Phi tuyệt đối phải kết giao chân thành.
Y hiểu được việc này, lại biết không thể nói tỉ mỉ cho đệ đệ nghe, nhỏ giọng nói: -Ngụy Bá, chúng ta phải đi đâu?
Đơn Phi cũng muốn hỏi vấn đề này, chợt nghe Ngụy Bá Dương nói: -Đơn Phi, ngươi nhìn thấy…những thứ bên tay trái chứ?
-Nhìn thấy lâu rồi. Đơn Phi dõng dạc nói, đồng thời có chút tò mò: -Ngụy Bá, lẽ nào ông vẫn không phát hiện tác dụng của những thứ khác sao?
Hắn không muốn nói nút điều khiển, sợ mọi người nghe không hiểu.
-Ta dĩ nhiên là biết. Ngụy Bá nói: -Ta chỉ sợ ngươi đến bây giờ vẫn quên cài dây thôi.
Gương mặt Đơn Phi đỏ lên, thấy Tôn Thượng Hương dời mắt, mặc cho hắn nói dối, mặt dày nói: -Ngụy Bá, ông quá coi thường ta rồi. Thứ như phòng điều khiển chính kia ta còn hiểu rõ, chuyện hai sợi dây làm sao làm khó được ta? Ông không biết cài dây sao? Vậy ta có thể chỉ ông, ấn điểm trước điểm màu xanh là được rồi.
Hắn giấu đầu hở đuôi bày ra vẻ chí công vô tư của mình, để chứng minh mình và Tôn Thượng Hương hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngụy Bá Dương “ừ” một tiếng: -Vậy bây giờ ngươi nhìn thấy ta ở đâu rồi đi?
-Dĩ nhiên. Đơn Phi nói không chút do dự.
-Bây giờ chúng ta lập tức về Giang Đông. Ngụy Bá nói: -Không đến thời gian nửa ngày.
Huynh muội Tôn gia đều kinh ngạc, bọn họ từ Đan Đồ rời bến ra khơi trọn năm ngày mới đến được đây, thầm nghĩ bình thường quay lại cũng cần thời gian như thế, sao nhanh như vậy đã đến Giang Đông rồi?
Đơn Phi nhìn đàn cá bơi như bay ngoài khoang thuyền, thầm nghĩ thứ này không giống đường sắt cao tốc, nhưng tốc độ so với thuyền buồm tuyệt đối không cùng một bậc. Nếu đã như vậy, Ngụy Bá Dương nói nửa ngày hẳn là cũng không khác biệt lắm.
-Thứ này thật sự rất giống thuận phong nhĩ. Tôn Thượng Hương đột nhiên nói một câu.
-Cái gì? Đơn Phi bất giác hỏi.
Đôi mắt Tôn Thượng Hương lóe sáng, khẽ cười nói: -Là câu chuyện ta nghe mẫu thân kể. Đại ca, huynh còn nhớ không, mẫu thân từng nói với chúng ta, lỗ tai của thần tiên thời cổ đặc biệt rất tốt, có thể nghe thấy động tĩnh ngoài ngàn dặm. Khi đó muội luôn cho rằng mẫu thân đang gạt muội, nhưng bây giờ, chúng ta chẳng phải cũng giống như thần tiên sao?
Trong giọng nói người kia tràn ngập hoài niệm, Tôn Sách trả lời: -Huynh cảm thấy huynh cũng có thiên lý nhãn, có thể nhìn thấy chỗ của muội.
Tôn Thượng Hương đột nhiên bật cười.
Trong lòng Đơn Phi cũng hơi chấn động, hắn đột nhiên nghĩ đến Hoa Hạ từ sớm đã có truyền thuyết thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, bây giờ ngẫm nghĩ, trong mắt người xưa, tình hình trước mắt đích thực thần thông giống như thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ.
Lẽ nào nguyên nhân người xưa truyền lại truyền thuyết này là vì nhìn thấy trang bị giống như thế?
Cũng tức là Đại Vũ, Tần Thủy Hoàng tuy nghĩ cách làm phai mờ sự thần thông mà đám người Hoàng Đế, Viêm Đế lưu lại, nhưng cuối cùng vẫn bị người khác nhìn thấy, mới dùng cách thức của người xưa, dùng phương thức thần thoại để lưu truyền lại?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất