Chương 428: Hoàn toàn là ngoài ý muốn
.
Giây phút sử dụng Vô Gian để trở về, Đơn Phi biết Tần Phấn sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Tần Phấn sẽ không ở lại đó đợi hắn ba ngày.
Minh Sổ nguy cơ khắp nơi, tuy chưa chắc đến mức trời sụp đất nứt, nhưng sau khi Ngụy Bá Dương bức lui Dạ Tinh Trầm, những nhân vật như Hoàng Đường, Từ Tiên Sinh nếu không muốn ở lại Minh Sổ cùng đồng quy vu tận với Dạ Tinh Trầm, thì chắc chắn sẽ mượn cơ hội rời khỏi Minh Sổ.
Tần Phấn cũng không phải là loại người tự nguyện cống hiến.
Người coi trọng cống hiến đều hi sinh bản thân, người khuyến khích người khác cống hiến…dĩ nhiên không phải cống hiến.
Tần Phấn sẽ không ở lại đây liều mạng.
Đơn Phi nhìn rõ được điểm ấy, nhưng hắn lại không ngờ tuy Tần Phấn không thấy, nhưng lũ lụt đã ào ào kéo đến.
Có lũ lụt!
Ngay thời khắc Đơn Phi trở về, có lũ lụt đột nhiên ập lên người Đơn Phi!
Cái quỷ gì vậy?
Đơn Phi theo bản năng đi theo thế nước, khi khó khăn lắm mới đụng phải bức tường đã hiểu ra một điểm, Dạ Tinh Trầm rút đi nguồn động lực chống đỡ Minh Sổ, Minh Sổ bây giờ đang ngập trong nước.
Cửa thoát thân đã bị ngập nước?
Bọn Ngụy Bá Dương đâu? Chạy thoát rồi, hay là…
Đơn Phi không nghĩ tiếp nữa, chỉ thấy một vạch nước màu xanh lam xông về phía hắn.
Quái vật dưới nước?!
Đơn Phi suýt chút vận sức đánh qua.
Hắn sử dụng Vô Gian mấy lần, chỉ có lần này biến cố trở về là kinh tâm động phách nhất, dù hắn là người trấn định, đột nhiên gặp phải thay đổi như vậy vẫn giống như là con nhím gặp phải kẻ địch vậy, dựng gai nhọn toàn thân lên.
Thời khắc sinh tử, bảo toàn tính mạng mới quan trọng.
Nhưng khi hắn còn chưa vận sức, đột nhiên lại thu hồi lại, người bơi đến là Tôn Thượng Hương cầm dạ minh châu.
Khi người kia nhìn thấy Đơn Phi thì không thể nói nên lời, trong mắt lại lộ ra chút vui mừng ngạc nhiên, có điều vẻ cấp bách vẫn nhiều hơn!
Vươn tay kéo chặt Đơn Phi, người đó chuyển hướng bơi giống như một con cá dưới nước vậy.
Phía trước xuất hiện một lối đi.
Trong mô hình không có hiển thị nơi này.
Trong lòng Đơn Phi hơi run rẩy, hắn nhớ địa điểm của cửa thoát thân, nhưng việc bên trong cửa thoát thân rốt cuộc có gì thì vẫn không hiểu, bây giờ xem ra…Ngụy Bá Dương đã khởi động đường thoát thân rồi.
Nước lũ đến trước, Tôn Thượng Hương vẫn luôn ở bên ngoài đợi hắn sao?
Đơn Phi và người nọ sóng vai bơi qua lối đi, thấy phía trước có ba bóng người đang đứng dưới nước, thấy Đơn Phi bơi qua, một bóng người xông qua như mũi tên dưới nước, một hơi kéo lấy Đơn Phi.
Là Ngụy Bá Dương.
Hai bóng người khác dưới nước dĩ nhiên là Tôn Sách và Tôn Dực.
Ngụy Bá Dương cũng coi như là cao thủ tuyệt đỉnh, lúc này lửa đốt đến mông, còn có thể bình tĩnh mang Đơn Phi chìm xuống dưới.
Bên dưới không có gì cả!
Khi Đơn Phi còn đang lấy làm lạ, chỉ thấy Ngụy Bá Dương vươn tay chỉ xuống bức tường bên cạnh hắn, Đơn Phi coi như đã hiểu ra, khẽ giơ tay ra, thấy Ngụy Bá Dương gật đầu, Đơn Phi đưa tay ấn lên bức tường, thì thấy bức tường hơi sáng, góc nghiêng bên dưới lại xuất hiện một lối đi nữa.
Có lực hút ập đến.
Khi Đơn Phi hơi sợ hãi, năm người dưới nước đều đã bị lực hút dẫn vào trong.
Nước lũ cũng vào trong, con đường phía sau bị cắt đứt, có điều chỉ trong chớp mắt, nước tích trong không gian toàn bộ đều được xả sạch.
Huynh muội Tôn thị đều thở phào một hơi, bọn họ ngưng thở đã lâu, đang lo lắng thời gian mà kéo dài nữa thì sớm muốn cũng bị chết chìm, không ngờ đột nhiên hóa nguy thành an.
Đơn Phi lại không hề ngạc nhiên về điểm này, thầm nghĩ tàu ngầm có nhiều nơi hẳn đều thiết kế trang bị thoát nước, bằng không lỡ như rỉ nước, làm sao làm việc lâu dài dưới nước?
Bây giờ nghĩ đến, hắn và Thần Vũ từng chờ đợi dưới nước, cũng giống như một chiếc tàu ngầm nhỏ vậy.
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, tinh thần phấn chấn lên, hắn cùng liên thủ với Ngụy Bá Dương chơi đùa tính mạng như vậy, là vì Ngụy Bá Dương từng đồng ý với hắn, chỉ cần sau khi hợp tác, sẽ nói cho hắn biết tin tức của Thần Vũ!
Miệng Tôn Dực vừa nhàn rỗi liền lập tức nói: -Sao giờ ngươi mới tới, Thượng Hương vẫn luôn đợi ngươi ở ngoài, ngươi mà đến trễ một khắc nữa, muội ấy nói không chừng…
Khi y còn chưa nói tiếp, Tôn Sách đã quát: -Câm miệng! Thấy đệ đệ nhìn sang, Tôn Sách trách cứ nói:
-Đệ tưởng Đơn huynh đệ đang đùa sao? Hắn cũng đang liều mạng đó!
Tôn Dực gục đầu xuống.
Tôn Thượng Hương bất giác nói: -Đơn Phi, ngươi đừng để ý huynh ấy, mấy năm nay huynh ấy không có đại ca cai quản, nên không hiểu nhân tình.
-Sao huynh lại không hiểu nhân tình chứ? Tôn Dực phản bác.
Tôn Thượng Hương không đáp lời, Ngụy Bá Dương nói: -Các ngươi còn muốn sống đi ra ngoài, thì để ta và Đơn Phi yên tĩnh một chút.
Tôn Sách kéo Tôn Dực ra phía sau, ra hiệu đừng lên tiếng.
Đơn Phi thấy bốn phía trống trải, không có nước cũng không có trang bị, bất giác cau mày nói: -Ngụy Bá, làm sao ra ngoài?
Ngụy Bá nói: -Ngươi cứ đụng vào vách tường bốn phía xem.
-Cái gì? Ông cũng không biết làm sao thoát thân? Đơn Phi thay đổi vẻ mặt nói.
-Bằng không thì sao? Ngươi tưởng ta thật sự có thể tự do đi lại sao? Nếu là thế, ta cũng không cần đợi khi các ngươi đến rồi mới đến.
Ngụy Bá Dương thở dài nói.
Mặt ngọc của Tôn Thượng Hương khẽ biến, sắc mặt Tôn Sách không bị người ta nhìn thấy, phỏng chừng lúc này cũng không tốt hơn chỗ nào.
Đơn Phi không có thời gian giải thích, thầm nghĩ không biết Dạ Tinh Trầm có phải đang ở lại phòng điều khiển chính không, có thể nhìn thấy tất cả nơi này không, cũng không ai biết Dạ Tinh Trầm có phải có thể điều khiển tất cả mọi thứ nơi này không.
Cứ như thế, thời gian tựa vàng, không thể trì hoãn được.
Hắn làm như lời Ngụy Bá Dương nói, giơ tay lên tường mò mẫm.
Tôn Dực bị đại ca cảnh cáo, lúc này không dám lên tiếng, thần sắc rõ ràng còn có ý coi khinh, nhưng sự khinh thường của y sau đó đã biến thành ngạc nhiên khiếp sợ.
Khi Đơn Phi chạm lên mặt tường thứ ba, có hai bóng đen từ bên trên rơi xuống! Bóng đên kia rơi xuống dưới đất, bên trên vẫn dính liền với đỉnh phòng.
Tôn Dực lùi lại một bước, Ngụy Bá Dương rất phấn chấn, đột nhiên đi đến trước hai bóng đen nói: -Chính là thứ này, chúng ta có thể ra ngoài rồi!
Hai bóng đen kia lại giống như hai con cá bằng vàng lơ lửng, cao cỡ hai người, rộng cỡ hai người.
Đơn Phi thấy Ngụy Bá Dương đưa tay vuốt ve món đồ đó, vẻ mặt rất tán thưởng, không khỏi nói: -Ngụy Bá, đây là cái gì? Hắn sờ vào một con cá trong đó, cảm thấy chất liệu tựa vàng mà không phải vàng, sâu thẳm trong lòng cảm thấy thứ này trong sự cứng rắn lại có hàm chứa tính dẻo dai vô tận.
Thứ này giống như là hợp kim tính chất cao.
Chỉ có kim loại hợp chất mới có tính năng ưu việt như thế, là chất liệu tương lai sao? Đây là công cụ thoát thân?
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, thấy Ngụy Bá Dương đưa tay vỗ lên vị trí đầu cá, phần thân cá đột nhiên tách ra như bị xé, bên trong lộ ra hai không gian đối xứng.
Người của Tôn gia hoàn toàn như trong mộng, không biết đây là món đồ kỳ lạ gì.
Thần sắc Đơn Phi khẽ biến: -Ngụy Bá, đây lẽ nào là…tàu ngầm cỡ nhỏ?
Mặc dù hắn không hiểu nhiều về tàu ngầm, nhưng cũng biết tàu ngầm cỡ lớn tuy chức năng hùng mạnh, nhưng hoạt động dưới nước dù sao cũng thiếu tính linh hoạt. Khi có nhiệm vụ đặc việt, tàu ngầm lớn sẽ phái tàu ngầm đặc biệt ra ngoài chấp hành làm việc.
Minh Sổ liên lạc với bên ngoài, lẽ nào đều dựa vào thứ này sao?
Nên như thế! Nếu Minh Sổ muốn đến Trung Nguyên, còn phải ngồi thuyền mái chèo lắc la lắc lư gì đó, đó mới là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Đơn Phi phấn chấn, chợt nghe Ngụy Bá Dương tán thưởng nói: -Khó trách lão đầu Mã Vị Lai kia chọn trúng ngươi, ta bảo đảm trên đời này trong một vạn người cũng sẽ không có ai hiểu điểm này, cho dù có giải thích với bọn họ, cũng giống như đàn khảy tai trâu vậy.
Đó là dĩ nhiên.
Đừng nói là người cổ đại, cho dù là người hiện đại nếu không có kiến thức uyên bác, e rằng cũng không nghĩ ra điểm này.
Đơn Phi phấn chấn rồi sau đó lại cau mày lại: -Nhưng làm sao có thể thao tác?
-Ngươi nhất định biết.
Ngụy Bá Dương đưa tay tóm lấy Tôn Sách, Tôn Dực, đẩy bọn họ vào một tàu ngầm nhỏ trong đó, trầm giọng nói: -Đi mau, bằng không lão phu cũng không biết Dạ Tinh Trầm sẽ giở trò gì đâu.
Đơn Phi mở ra tàu ngầm nhỏ còn lại giống như Ngụy Bá Dương, thấy không gian chỉ chứa được hai người, cau mày lại: -Ngụy Bá…
-Ngươi và Tôn Thượng Hương ngồi chiếc này. Ngụy Bá cười nói: -Ta chen chúc với bọn họ là được rồi.
Khi ông ta nói chuyện, hơi thở dốc, khớp xương toàn thân vang lên như tiếng sàn đậu vậy, thân hình đột nhiên biến thành như trẻ nhỏ vậy.
Mọi người hoảng sợ.
Mọi người ở đây đều là cao thủ võ công, nhưng thấy Ngụy Bá Dương lại có thể co rút thân hình như thế, còn cảm thấy không hiểu ra sao, khi thân hình Ngụy Bá Dương thay đổi, sớm đã chen chúc trong một không gian với Tôn Sách rồi.
-Sau lại không để Thượng Hương đi cùng chúng ta. Tôn Dực kêu lên.
Y nghĩ muội muội dù sao cũng là Quận Chúa Giang Đông, lại ở cùng một chỗ với một nam nhân xa lạ, nếu truyền ra ngoài, còn được sao?
-Đệ biết điều khiển thứ này sao? Tôn Sách hỏi ngược lại.
-Đệ không biết nha. Tôn Dực lại nói rất hợp tình hợp lý.
-Vậy thì đệ câm miệng! Tôn Sách khẽ quát: -Ngụy Bá, Đơn Phi biết điều khiển thứ này chứ? Ông ta thầm nghĩ bây giờ đệ đệ cầu xin người ta cứu mạng, còn kén cá chọn canh nữa, Ngụy Bá, Đơn Phi cũng coi như tốt tính, đến bây giờ cũng không nổi điên.
Người Tôn gia có thể ở cùng nhau, nhưng ngươi bảo ai điều khiển thứ này đây?
Tôn Sách vốn là nam tử kỳ lạ, thầm nghĩ người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Đơn Phi quang minh lỗi lạc, ở cùng muội muội thì có thể làm sao chứ? Cho dù như thế nào, đối với Tôn gia cũng là chuyện tốt…
Giờ phút này y nghĩ cực xa, điều lo lắng nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Đơn Phi, sợ Đơn Phi cũng không biết gì về thứ này.
-Ngươi sợ hắn không biết?
Ngụy Bá Dương lẩm bẩm nói: -Hắn có thể thuận lợi tìm đến đây trong tâm thất của Minh Sổ, ngươi cho rằng hắn mơ hồ sao? Xoay sang nhìn Đơn Phi, Ngụy Bá Dương lại cười nói: -Đơn Phi, ta biết bản lĩnh của ngươi, đi trước một bước, ra thì ấn chỗ này. Ông ta sờ vào một chỗ nhô lên hơi xanh bên cạnh, tiếp đó nói: -Những thứ còn lại…hẳn là ngươi biết.
Khi ông ta nói chuyện thì giơ tay vỗ lên sườn thuyền, thân thuyền lập tức khép lại thành con cá lớn, chớp mắt toàn thân cá lớn có ánh sáng, đột nhiên lên nóc nhà, sau đó thì không biết đi hướng nào.
Đơn Phi hơi kinh sợ, thấy Tôn Thượng Hương đang hoang mang nhìn hắn, cứng rắn nói: -Đi thôi.
Hắn vào trong khoang thuyền trước, Tôn Thượng Hương hơi do dự, lách người vào trong khoang thuyền.
Đơn Phi không do dự nữa, sức quan sát của hắn tỉ mỉ, giống như Ngụy Bá Dương trước đó vỗ nhẹ lên thân thuyền bên cạnh mình, tàu ngầm không một tiếng động khép lại.
Không gian bên trong chật hẹp, hai người ngồi cùng, hai đôi mắt gần trong gang tấc.
Đơn Phi thấy Tôn Thượng Hương dời mắt, cũng không tiện nhìn người ta chằm chằm, ánh mắt hắn liếc xéo, nhìn thấy chỗ mà hai người đứng có một chỗ sáng lên, có thể nhìn thấy động tĩnh ngoài thuyền.
Thiết kế rất hợp lý.
Đơn giản thực dụng, tiện khi thao tác còn có thể thuận tiện nhìn phong cảnh bên ngoài.
Khi hắn hơi lúng túng, sớm đã nhìn thấy bên người có một chỗ nhô lên màu xanh, kiên trì giơ tay ấn một cái.
Tàu ngầm nhỏ đột nhiên hướng lên, đến trên nóc phòng, thế đi không giảm, thậm chí càng thêm gấp gáp.
Muốn đi đâu đây?
Lên trời sao?
Trong lòng Đơn Phi khẽ lay động, đột nhiên nghĩ đến rất nhiền vấn đề nguy hiểm. Tàu ngầm ngày nếu không phải là muốn lên trời, vậy thì chắc chắn phải rẽ ngoặc chạy dưới biển.
Rẽ ngoặc?
Sức mạnh này mà rẽ ngoặc bên dưới…
-Ổn định! Đơn Phi đột nhiên thấp giọng nói.
Tôn Thượng Hương từ nhỏ đến lớn, ngoài trừ ở cùng người thân ra, chưa từng cùng người ngoài có khoảng cách gần gũi như thế. Tuy nàng là một nữ tử hiếm có ngạo thế, nhưng tình cảnh như vậy, vẫn lúng túng như cũ.
Khi Đơn Phi thao tác tàu ngầm, nàng quay đầu đi không nhìn, chỉ muốn để bản thân trước tiên thích ứng rồi hẵng nói, người kia không ngờ tốc độ tàu ngầm lại nhanh như thế, cho dù là tuấn mà nhanh nhất trên đời này cũng không thể bằng được.
Nghe thấy Đơn Phi kêu lên, trong lòng người nọ căng thẳng, không biết đã có chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng chớp mắt thân thể mềm mại đã bay ra ngoài, đập mạnh vào người Đơn Phi.
Mà đôi môi đỏ mọng của người đó lập tức hôn lên môi Đơn Phi!