Chương 431: Cáo già xảo quyệt
.
Đơn Phi nhìn thấy miêu tả đường bờ biển trên hệ thống ảo ngày càng rõ ràng, thầm nghĩ bãi cạn đá ngầm đều đánh dấu rõ ràng rành mạch, bất giác trong lòng tán thưởng.
Loại kỹ thuật này chắc chắn không phải định vị GPS.
Bởi vì định vị GPS cần vệ tinh tiến hành dò thám hỗ trợ vẽ bản đồ, dưới biển tuy có tàu ngầm, hắn lại không cho rằng trái đất hiện nay có vệ tinh trên không đâu.
Tàu ngầm có hơn hai ngàn năm, lại có thể vẽ lại bờ biển rõ ràng rành mạch như thế, thoạt nghe khó mà tưởng tượng, có điều Đơn Phi hơi nghĩ lại, thầm nghĩ đây lẽ nào là một loại kỹ thuật phỏng sinh học?
Loại kỹ thuật này hắn cũng từng nghe qua.
Trong phân loại khoa học thời kỳ đó của hắn có phỏng sinh học, là một khoa học nghiên cứu bản năng sinh vật, mô phỏng sinh vật tiến hành một số thao tác về mặt nào đó.
Con dơi có thể dùng sóng siêu âm đo khoảng cách, là mục tiêu học tập của con người, con người hi vọng thông qua mô phỏng bản lĩnh này của dơi, nhanh chóng miêu tả những thứ mà sóng siêu âm đo đạc được.
Thời đại của Đơn Phi, loại khoa học này mới manh nha, nhưng phương pháp miêu tả của tàu ngầm, nếu thật sự là dùng sóng siêu âm đo đạc, thì tuyệt đối là kỹ thuật phỏng sinh cực kỳ thành thục.
Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo trong tình huống không có vệ tinh dò thám, tàu chiến cũng có thể hoàn thành thao tác miêu tả thông minh. Nếu là như thế, bất luận là hoàn cảnh thay đổi thế nào, thương hải tang điền cũng không sợ, bởi vì hệ thống có thể tự động cập nhật tình huống xung quanh.
Kỹ thuật này không phải cũng có thể dùng trong vận chuyển vũ trụ sao?
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, từ sớm đã thành thục thao tác những nút khác của tàu ngầm, biết chỗ mặt phẳng khởi động dừng lại càng giống như màn hình phím tắt của hệ thống. Hắn khống chế tàu ngầm nổi lên mặt nước, còn có thể thành thạo lặng lẽ dừng tàu ngầm ở bên bờ nước cạn.
Khi khoang tàu ngầm tách ra, mọi người ra khỏi tàu ngầm, lại nhìn thấy non xanh nước biếc, nghe tiếng sóng biển, thật sự có cảm giác giống như mấy đời vậy.
Quay đầu lại nhìn hai tàu ngầm kia, Đơn Phi đang suy nghĩ xem xử lý thế nào, chợt nghe Tôn Sách nói: -Nơi này gần bờ biển Hội Kê, nhị đệ chẳng phải đang ở Hội Kê sao.
Bây giờ Tôn Quyền là Ngô Hầu Giang Đông, cũng là Thái Thú Hội Kê, quận Hội Kê là đại bản doanh của Tôn gia Giang Đông.
Tôn Sách hoàn toàn mơ hồ đối với địa lý thế giới, nhưng đối với mỗi tấc đất của Giang Đông đều có ấn tượng sâu sắc.
Tôn Thượng Hương cũng gật đầu.
Huynh muội nhìn Đơn Phi, Ngụy Bá Dương, khi vừa định nói thì nghe Đơn phi nói:
-Quận Chúa, Tôn Tướng Quân, ta may không thẹn sứ mệnh, lúc trước có lẽ có ân oán, nhưng lần này coi như đã bù lại, từ nay hai bên không ai nợ ai.
Tôn Sách không biết Đơn Phi đang nói đến chuyện Mạc Kim Giáo Úy với muội muội, cười nói: -Đơn huynh đệ nói gì vậy? Tôn gia Giang Đông nợ ân cứu mạng của Đơn huynh đệ, sao có thể tính như thế chứ? Tôn Sách bảo đảm với Đơn huynh đệ, ngày sau nếu Đơn huynh đệ có gì dặn dò, Tôn gia nhất định toàn lực trợ giúp.
Ngươi muốn trả ân tình cho ta, ta cũng không phản đối, có điều không vội trong nhất thời.
Đơn Phi lôi kéo Ngụy Bá Dương sang một bên, vừa định mở miệng hỏi thì nghe thấy Ngụy Bá Dương nói:
-Đơn Phi, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.
Đơn Phi cũng có chút thụ sủng nhược kinh, hắn không phải là người khiêm tốn, nhưng đối diện với Vạn Cổ Đan Kinh Vương, một nhân vật thành tiên trong truyền thuyết như thế, vẫn duy trì thái độ khiêm tốn.
Người trâu bò như thế lại có vấn đề hỏi hắn?
Đơn Phi vội nói: -Cứ hỏi không sao.
Ngụy Bá Dương gật đầu, ngồi xổm xuống nhặt một cành khô, vẽ xuống đất một lúc lâu.
Đơn Phi cúi đầu nhìn qua, cho rằng đây là bí tịch võ công gì đó, nhìn hồi lâu mới hỏi: -Đây không phải đường bờ biển Hoa Hạ sao?
Ngụy Bá Dương vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục vẽ nữa, cho đến khi vẽ đến Ấn Độ, lúc này mới hỏi: -Loại người như ngươi gọi cái nơi giống đùi bò này là gì?
-Ấn Độ. Đơn Phi nói không chút do dự.
Hắn biết Ngụy Bá Dương có thể vẽ ra Ấn Độ, chưa chắc đã đi qua rồi, mà là phát hiện trên hệ thống vr.
Có điều hệ thống thông minh của tàu ngầm miêu tả những châu lớn này có chút kỳ lạ, cụ thể kỳ lạ chỗ nào, Đơn Phi lại không nói nên lời.
Có lẽ là do nguyên nhân năm tháng thay đổi đi.
Đơn Phi vứt bỏ nghi hoặc này, đang khi muốn hỏi, thì thấy Ngụy Bá Dương nhìn vào chỗ Ấn Độ kia, cau mày lại, lẩm bẩm tự nói: -Chỗ đó có một con sông phải không?
Tôn Sách thấy Đơn Phi kéo Ngụy Bá Dương đi ra xa thương nghị gì đó, lại chưa rời đi thì thở phào một hơi, lại nhìn đệ đệ muội muội nói: -Không ngờ…hai đứa đã có dáng vẻ người lớn rồi.
Trong giọng nói của y có vẻ tang thương khó nói.
Đôi mắt Tôn Thượng Hương có ngấn lệ, nhẹ giọng nói: -Đại ca, người Tôn gia chúng ta lại ở bên nhau rồi. Người nọ rất kích động, giống như vô ý nhìn qua hướng của Đơn Phi, Ngụy Bá Dương, không biết hai người này đang nói cái gì.
Tôn Sách thở dài nói: -Không sai.
-Nhưng đại tẩu không có ở đây. Tôn Dực bên cạnh nói: -Đại ca, chúng ta làm sao cứu đại tẩu?
Tôn Sách liền trầm mặc.
Y rời khỏi Minh Sổ là vì tính mạng của đệ đệ, muội muội, cũng biết tất cả chẳng qua chỉ vừa bắt đầu.
-Đại ca, đại tẩu vẫn còn trong tay Hoàng Đường? Tôn Thượng Hương hỏi, thấy đại ca gật đầu, Tôn Thượng Hương lại nói: -Huynh sớm biết điểm này, biết có đồng ý với Từ Tiên Sinh cũng vô dụng, lúc này mới đưa muội và Đơn Phi lên, giả như hợp tác với Hoàng Đường, muốn liều mạng cứu tam ca và đại tẩu?
Trong khi người kia nói, trừng mắt nhìn Tôn Dực, giống như muốn nói gì đó, nhưng cố gắng nhịn lại.
Tôn Sách chậm rãi gật đầu: -Hoàng Đường là nhân vật phi phàm, huynh vờ như hợp tác cùng ông ta, ông ta chẳng qua cũng chỉ lợi dụng huynh… Trong giọng nói của y có ý cười, cũng có chút bất đắc dĩ.
Tôn Thượng Hương cũng không phải nữ tử không hiểu thế sự, ngược lại, tôi luyện từ sớm đã khiến tâm tư nàng vô cùng kín đáo, có thể nói là nắm rõ kế hoạch của đại ca trong lòng bàn tay.
-Hoàng Đường muốn lợi dụng đại ca bức Dạ Tinh Trầm thoái vị, mà đại ca từ lâu đã nhìn ra dã tâm của ông ta, cũng biết Dạ Tinh Trầm tuyệt đối sẽ không thoái vị, đại ca hi vọng Hoàng Đường, Dạ Tinh Trầm có thể đánh đến lưỡng bại câu thương…
Tôn Sách tiến lên một bước, vỗ nhẹ đầu của muội muội, nhìn muội muội giống như lúc trước vẫn chưa trưởng thành vậy: -Thượng Hương, huynh biết không cần huynh giải thích muội cũng sẽ hiểu, nhưng…
Khẽ thở dài một hơi, Tôn Sách buồn bã nói: -Huynh lại hi vọng muội không hiểu điểm này.
Tôn Thượng Hương biết đại ca tại sao lại nghĩ như thế, nghiêm túc nói: -Đại ca, huynh không cần sợ bọn muội bị cuốn vào. Chúng ta là huynh muội, là người thân, huynh vì Tôn gia mà cực khổ quá nhiều, là lúc đến bọn muội gánh vác rồi.
-Thượng Hương nói không sai. Tôn Dực phấn chấn nói: -Đại ca, chúng ta cùng nhau xem làm thế nào đi…
Tôn Sách không nhìn đệ đệ, lẩm bẩm nói: -Hoàng Đường giảo hoạt hơn huynh tưởng tượng, ông ta âm thầm hạ độc, ngay cả Tôn gia cũng bị tính kế, rõ ràng là đang đợi sau khi bức Dạ Tinh Trầm thoái vị, sau đó lập tức đối phó Tôn gia.
Tôn Thượng Hương không rét mà run, biết được sự hung hiểm khi đó.
Khi đó Hoàng Đường bại trận tất nhiên khiến người ta run rẩy, nhưng nếu Hoàng Đường thắng, Tôn gia cũng không sống tốt được, đại ca vốn đang hợp mưu với hổ.
-Đáng tiếc năng lực của Dạ Tinh Trầm còn vượt hơn tưởng tượng của huynh nữa.
Tôn Sách lo âu nói:
-Hoàng Đường, Dạ Tinh Trầm vẫn còn chưa lưỡng bại câu thương, huynh chưa lựa chọn Dạ Tinh Trầm đã phải đề phòng sự phản kích của ông ta. Muội và Thúc Bật trúng ám toán của Hoàng Đường, nếu chúng ta cùng chạy trốn với Hoàng Đường, chỉ e sau đó sẽ bị ông ta khống chế, lúc đó, huynh chỉ có thể lựa chọn Ngụy Bá.
Khi y nói tới đây, âm thanh hơi giảm xuống: -Ngụy Bá và Đơn Phi đều là người đáng tin, ít nhất còn đáng tin hơn bọn Dạ Tinh Trầm, Hoàng Đường nhiều lắm.
Tôn Thượng Hương nhẹ giọng nói: -Xem ra Hoàng Đường không có khả năng chết ở Minh Sổ lắm? Đám người Hoàng Đường, Từ Tiên Sinh này cực kỳ quen thuộc Minh Sổ, người Tôn gia bọn họ có thể thoát ra, đám người Từ Tiên Sinh và Hoàng Đường rất có thể cũng sẽ chạy thoát khỏi Minh Sổ.
Tôn Sách lắc đầu.
Tôn Thượng Hương lo lắng nói: -Hoàng Đường vừa ra khỏi Minh Sổ, một lựa chọn chính là tránh né trốn sự truy giết của Dạ Tinh Trầm. Vừa nghĩ đến võ công của Dạ Tinh Trầm, trái tim của người kia liền chấn động.
-Loại người có dã tâm như Hoàng Đường, sao lại cam chịu tránh né chứ? Tôn Sách trầm ngâm nói: -Ông ta nhất định sẽ điều động thế lực thần bí Kinh Sở, thậm chí liên thủ với Hoàng Tổ, Lưu Biểu làm khó Tôn gia ta.
-Lưu Biểu, Hoàng Tổ và Tôn gia là kẻ thù truyền kiếp, mấy năm nay khó có khả năng hòa giải, nhưng kẻ địch lớn nhất của Hoàng Đường lại là Dạ Tinh Trầm.
Tôn Thượng Hương nói đến đây thì mắt đẹp sáng lên, thấy Tôn Sách nhìn sang, Tôn Thượng Hương không nhìn thấy thần sắc của đại ca, không hiểu hỏi: -Muội nói sai cái gì sao?
-Muội không nói sai gì cả.
Tôn Sách lạnh nhạt nói: -Quan hệ giữa chúng ta và Hoàng Đường trở nên tinh tế, chúng ta phải đề phòng ông ta ám toán, nhưng rất có thể lợi dụng lực lượng của ông ta đối kháng Minh Sổ, mà mấu chốt trong đó…nằm ở Đơn Phi! Người có thể đối kháng Dạ Tinh Trầm chỉ có thể là Đơn Phi, nếu chúng ta thân cận với Đơn Phi, Hoàng Đường sẽ không thể không nghĩ đến điểm này, rất có thể sẽ liên thủ với Tôn gia lần nữa.
Y nhìn rất thấu đáo.
Ngụy Bá Dương cũng không thể tự do ra vào Minh Sổ, nhưng Đơn Phi mới tới Minh Sổ, khi hành động lại thuận lợi một cách bất ngờ như thế.
Đơn Phi không chỉ có năng lực, hắn còn có thân phận quan trọng nhất là người của Đơn gia! Truyền nhân chính tông của Minh Sổ!
Tim Tôn Thượng Hương khẽ run, mặt ngọc đỏ bừng, chớp mắt hiểu được ý đại ca, liền nghe đại ca nói: -Thượng Hương, huynh chưa từng thấy muội hỏi một nam tử nào chuyện như thế cả…muội…
-Đại ca, huynh không cần nói.
Gương mặt Tôn Thượng Hương chuyển sang màu trắng, nhìn về phía Đơn Phi, đột nhiên có phần kinh ngạc nói: -Hắn và Ngụy Bá làm sao thế?
Tôn Sách quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đơn Phi đứng bật dậy, hình như chỉ vào mũi Ngụy Bá quát lên: -Ngụy Bá Dương, ông lừa ta?!
Huynh muội Tôn thị ngẩn ra, lặng lẽ vây lại.
Vẻ mặt Đơn Phi giận dữ.
Hắn chưa bao giờ tức giận bất ngờ như thế.
Khi thấy Ngụy Bá Dương cúi đầu nhìn địa vực Ấn Độ, còn hỏi hắn ở đó có phải có sông không, trong lòng Đơn Phi thầm nói nói nhảm, nếu Ấn Độ không có sông, bọn họ đều ăn cứt trâu mà lớn lên sao?
Thấy Ngụy Bá Dương không nói gì, Đơn Phi cuối cùng không nhịn được hỏi: -Ngụy Bá, bây giờ đại công cáo thành, ông cũng nên nói cho ta biết bí địa Bạch Lang ở đâu rồi chứ?
Hắn không ngờ câu nói đầu tiên Ngụy Bá Dương nói ra lại khiến hắn lửa giận bốc cao.
Bây giờ không phải là lúc.
Đơn Phi giận tím mặt, chỉ vào mũi Ngụy Bá Dương nói: -Ngụy Bá Dương, ông lừa ta?! Ông quên đã đồng ý với ta cái gì sao?
-Ta đồng ý với ngươi cái gì? Vẻ mặt Ngụy Bá Dương ra vẻ già mà hồ đồ.
Đơn Phi không để ý đến huynh muội Tôn gia đang đến gần, sốt ruột quát: -Ông đã đồng ý với ta, chỉ cần ta giúp ông đối phó Minh Sổ, ông sẽ nói cho ta biết tung tích của bí địa Bạch Lang.
Ngụy Bá Dương lắc đầu nói: -Xem ra không phải ta già nên hồ đồ, mà là ngươi hồ đồ. Khi đó có phải ta nói không phải ngươi giúp ta, mà là sau khi ta giúp ngươi đối phó Minh Sổ, ngươi cũng phải giúp lão phu làm mấy việc…chỉ cần ngươi thành tâm giúp ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích của bí địa Bạch Lang.
What?
Đơn Phi nổi trận lôi đình, không nhắc đến chuyện này cũng không tức giận đến thế: -Ngụy Bá Dương, ông có xấu hổ không hả? Ông giúp ta đối phó Minh Sổ? Minh Sổ chưa từng muốn giết người biến số, khi Đàn Thạch Xung gạt ta, ông vừa hay nghe thấy, sau đó ông lại tiếp tục lừa gạt ta! Do vậy không phải là ông giúp ta đối phó Minh Sổ, mà là ông lợi dụng ta đối phó Minh Sổ có phải không hả?!