Chương 432: Cải tạo
.
Huynh muội Tôn thị kinh ngạc đến trợn mắt há miệng.
Bọn họ đều tự cảm thấy là nhân vật can đảm, nhưng thấy Đơn Phi chống đối Ngụy Bá Dương như thế, vẫn khó lòng tin được.
Nhất là Tôn Dực, y vẫn luôn cảm thấy tiểu tử Đơn Phi này thật giống như từ trên trời rơi xuống vậy. Trên thực tế, Đơn Phi là từ trên nóc nhà rớt xuống. Tiểu tử này thoạt nhìn còn trẻ hơn cả Tôn Dực y, nhưng đại ca lại cứ cực kỳ coi trọng tiểu tử này, thậm chí còn cảnh cáo y đừng đắc tội Đơn Phi nữa.
Đơn Phi là cái thá gì?
Tôn Dực y đường đường là Thái Thú Đan Dương!
Tôn Dực lại không biết nếu là hơn tháng trước, y nói không chừng còn có thể quản lý Đơn Phi được mấy ngày, nhưng lúc này muốn quản Đơn Phi, từ sớm đã không còn cơ hội nữa, thấy bất kể là ai đối đãi với Đơn Phi đều nhìn với cặp mắt khác, Tôn Dực khó tránh không phục, nhưng thấy Đơn Phi dám xung đột với Ngụy Bá Dương như thế, Tôn Dực lúc này không phục cũng không được.
Ngụy Bá Dương là người dám khiêu chiến với Dạ Tinh Trầm nha!
Thấy Đơn Phi gần như chỉa thẳng lên mũi ông ta, Ngụy Bá Dương thản nhiên nói: -Phải, ta lừa ngươi đó, ngươi có thể làm gì chứ?
-Ông… Đơn Phi ngược lại ngẩn ra, không ngờ Ngụy Bá Dương thừa nhận thẳng thắn như thế.
Ngụy Bá Dương lại gãi đầu bật cười: -Có điều ta lừa ngươi là có nguyên nhân, ngươi nghe ta giải thích đã.
-Đúng vậy, Ngụy Bá nhất định có nguyên nhân.
Tôn Sách ở bên cạnh giảng hòa nói: -Đơn huynh đệ, mỗi người đều có chỗ khó xử của họ, Ngụy Bá e rằng, e rằng cũng là bất đắc dĩ. Tuy y không biết nội tình, nhưng nếu y đã có thể xưng bá Giang Đông, dĩ nhiên là người xét đại cục, biết bây giờ người của Tôn gia thoát ra ngoài rồi, nhưng nguy cơ càng nhiều hơn.
Hoàng Tổ chạy khỏi Minh Sổ, không hỏi cũng biết là muốn liên hợp với Kinh Châu đả kích Tôn gia, Tôn gia bình thường cũng không kém, nhưng một đám người kỳ lạ này tham gia vào, Tôn gia khó tránh khỏi từng bước gian nan.
Tôn gia trước mắt chỉ có thể dựa vào Ngụy Bá Dương và Đơn Phi.
Tôn Sách có thể bắt đầu chinh chiến thiên hạ khi còn là thiếu niên mười sáu, thậm chí nhất thống Giang Đông, không chỉ dựa vào võ công, còn có đầu óc. Sau khi y thoát khỏi Minh Sổ, từ sớm đã nghĩ đến kế hoạch tiếp theo rồi.
Khi Đơn Phi và Tôn Thượng Hương đàm luận địa lý thế giới trong tàu ngầm, Tôn Sách đã sớm nghe thấy, nhận thấy vị muội muội trước nay không nhiệt tình với nam nhân này lại lộ ra vẻ ngây thơ đối với Đơn Phi, Tôn Sách lại vui mừng trong lòng.
Nữ nhân mà, đối với ngươi giống như là hán tử tức là không coi ngươi là hán tử rồi, nhưng khi nữ tử lộ ra vẻ ngây thơ dịu dàng với một nam nhân, ý của nàng liền trở nên phức tạp…
Tôn Sách biết muội muội vẫn luôn gánh vác đại nghiệp Tôn gia, ít khi suy xét chuyện khác, nhưng nữ nhân không phải đều phải gả đi sao? Đơn Phi không có danh tiếng gì, Tôn Sách lại tuyệt đối không phải người coi trọng danh tiếng, điều y coi trọng là bản lĩnh!
Đơn Phi tuyệt đối là người có bản lĩnh!
Vừa rồi nói với muội muội vài câu, Tôn Sách đã có ý lôi kéo quan hệ giữa muội muội và Đơn Phi, vào lúc mấu chốt này, ông ta dĩ nhiên không muốn Ngụy Bá Dương và Đơn Phi đánh nhau trước.
Đơn Phi lạnh mắt nhìn Ngụy Bá Dương, trong mũi đều là khí lạnh: -Ta rất muốn nghe coi ông giải thích thế nào?
Ngụy Bá Dương ho khan hai tiếng nói: -Lúc trước chúng ta không phải là lần đầu gặp mặt sao, ngươi biết ta tuổi đã cao, có lòng nghi ngờ, lại không biết ngươi có phải đáng tin tưởng hay không.
-Thế nên ông liền gạt ta, nhìn coi ta có thành thật đáng tin không sao? Đơn Phi tiếp tục nói.
Hắn vốn là giễu cợt mà thôi, không ngờ Ngụy Bá Dương lại vỗ tay nói: -Đúng vậy, chính là như thế.
Mũi của Đơn Phi suýt chút là lệch luôn.
Ngụy Bá Dương tiến lên một bước, rất “thành khẩn” nói: -Nhưng ta thấy khi ngươi ở Minh Sổ đã xá mình cứu nguy, nói thật, trong lòng đã bị ngươi làm cảm động đến rối tinh rối mù lên. Người như ngươi không có nhiều, người như ngươi cũng đáng để kết giao và tin tưởng. Tôn Tướng Quân, ông nói có phải không?
Tôn Sách vội nói: -Ngụy Bá gọi ta là Bá Phù được rồi. Ngụy Bá nói rất đúng, ta thấy Đơn huynh đệ liều mạng vì chúng ta như thế, trong lòng từ sớm đã quyết định muốn kết giao với vị huynh đệ này rồi.
-Phải đó, chính là như thế. Ngụy Bá Dương tán thưởng nói: -Lần này chúng ta chẳng qua là hợp tác lần đầu, có lòng tin mới có cơ sở cho lần hợp tác tiếp theo chứ.
-Nếu ta chết trong phòng điều khiển chính thì sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Ngụy Bá Dương “suy nghĩ” nói: -Vậy sau này chúng ta e rằng không còn cơ hội hợp tác nữa rồi. Thấy sắc mặt Đơn Phi xanh lét, Ngụy Bá Dương cười nói: -Sao ngươi lại chết ở Minh Sổ chứ, đó là nhà của ngươi.
Chuyển đề tài, Ngụy Bá Dương nói: -Nhưng ta cũng không có lừa ngươi, tiểu tử Đàn Thạch Xung kia mới lừa ngươi. Y tìm cớ muốn xử lý ngươi, loại người như y nếu không tìm lý do ra tay, khi ỷ mạnh hiếp yếu không biết xấu hổ, thì bản thân cũng cảm thấy đuối lý có phải không?
Ngụy Bá Dương đúng tình hợp lý nói: -Nhưng sau khi ngươi tiến vào Minh Sổ lẽ nào không biết, bất luận là Hoàng Đường, Từ Tiên Sinh hay là Dạ Tinh Trầm, chỉ e đều không muốn người của Đơn gia sống trên đời này.
Sắc mặt Đơn Phi khẽ biến, không thể không thừa nhận chuyện này.
Thời loạn An Sử, sau khi nhi tử của Đường Huyền Tông Lý Túc bình loạn cũng là tự mình làm hoàng đế, bái lạy Đường Huyền Tông còn đang lánh nạn làm Thái Thượng Hoàng, nhưng lại không chịu đón Đường Huyền Tông trở về làm đế. Đó là cha con ruột thịt, nhưng đứng trước quyền lợi vẫn không hề nể tình như thế. Minh Sổ tuy do Đơn Bằng sáng tạo, nhưng trải qua hai ngàn năm, chủ của Minh Sổ nếu không phải loại như Nghiêu Thuấn, thì đối với người như Đơn gia cũng chỉ có nghi kỵ mà thôi.
Thấy thần sắc bất mãn của Đơn Phi hơi bình tĩnh lại, Ngụy Bá Dương lại nói: -Do vậy ta coi như đã nhắc nhở ngươi trước một tiếng, bây giờ xem ra ngươi thật sự đáng tin. Như vậy đi, nể mặt ngươi cực khổ như thế, ta lùi một bước, bây giờ để ngươi bớt xử lý một số chuyện thì được rồi chứ?
Có thể tự mình cảm thấy có chút quá vô sỉ, Ngụy Bá Dương không nhìn vào mắt Đơn Phi, lại chuyển đề tài nói: -Tôn Tướng Quân…là Bá Phù nhỉ? Thấy Tôn Sách gật đầu, Ngụy Bá Dương nói: -Trước mắt chúng ta phải đề phòng Dạ Tinh Trầm báo thù, ta thấy ngươi làm người không tệ, cũng chuẩn bị giúp đỡ ngươi.
Tôn Sách mừng rỡ nói: -Vậy đa tạ Ngụy Bá.
-Ta có một ý này, thật ra rất đơn giản, chỉ là không biết ngươi có đồng ý hay không thôi? Ngụy Bá Dương trầm ngâm nói.
Tôn Sách nghiêm túc nói: -Sau khi Tôn gia được Ngụy Bá tương trợ, từ lâu đã khắc sâu trong lòng, nếu Ngụy Bá có gì dặn dò, Tôn Bá Phù tuyệt đối không đùn đẩy. Y ở Minh Sổ mấy năm, thoạt nhìn trầm mặc hơn, nhưng hào khí không giảm, càng bởi vì đây là chuyện của Tôn gia, thầm nghĩ ông ta làm đại ca, việc khó tiếp theo phải đích thân gánh vác.
-Là như vầy. Ngụy Bá Dương nở nụ cười nói: -Dạ Tinh Trầm muốn hủy diệt thế giới, ngươi cũng biết chứ?
Tôn Sách chậm rãi gật đầu.
-Tạo sao ông ta muốn hủy diệt thế giới? Tôn Thượng Hương bất giác hỏi một câu.
Trong Minh Sổ, nàng cũng từng hỏi câu này, nhưng vẫn chưa có đáp án nào cả.
Ngụy Bá Dương thở dài nói: -Chuyện này nói ra rất dài dòng, có điều trước mắt ta không ngại nói cho các ngươi biết nguyên nhân chuyện này.
Sự phẫn nộ của Đơn Phi phân nửa là nội tâm, cũng có chút nguyên nhân sách lược trong đó.
Hắn còn chưa già lú lẫn, dĩ nhiên là nhớ lúc trước đã ước định hiệp nghị gì với Ngụy Bá Dương, nhưng thường nói trẻ con thích khóc sẽ có sữa ăn, ngươi luôn trầm mặc, ngươi khác sẽ không coi ngươi là Thánh nhân, sẽ chỉ coi ngươi là đồ ngốc thôi.
Ngụy Bá Dương sau này có thành tiên không thì khó nói, nhưng bây giờ nhất định là người thành tinh. Ông ta thoạt nhìn không làm gì cả, nhưng có điều một chiêu mượn gió bẻ măng lại thêm chút dược vật đã bức lui được Dạ Tinh Trầm ở đường thông gió, chỗ già dặn của người này tuyệt đối không thua Dạ Tinh Trầm.
Dạ Tinh Trầm nói Ngụy Bá Dương có mưu đồ với vị trí Tông chủ, Đơn Phi lại cảm thấy có chút không giống.
Vậy mục đích Ngụy Bá Dương vào Minh Sổ làm gì?
Giúp bọn họ thoát vây?
Đơn Phi không cho rằng như thế, nếu là như thế, Ngụy Bá Dương lại thật sự là Thánh nhân rồi. Đơn Phi tỏ thái độ như thế, càng muốn ép ra chút tin tức hữu ít từ miệng Ngụy Bá Dương, thấy Ngụy Bá Dương kéo đông kéo tây cũng không nói bí địa Bạch Lang, hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng nghe Ngụy Bá Dương nhắc đến chuyện diệt thế, ngược lại cũng nghiêng tai lắng nghe.
-Các ngươi đều là những người không tệ.
Ngụy Bá Dương “tán thưởng” nói: -Ta có thể quen biết với các ngươi, cũng rất vui vẻ.
Ngoài trừ Đơn phi, huynh muội Tôn thị đều nói không dám, cho dù là Tôn Dực cũng đều tỏ ra vui vẻ rất cung kính.
-Nhưng tiểu tử ngươi cung kính với ta, bởi vì ta có bản lĩnh, nếu ta không có bản lĩnh mà nói câu này với các ngươi, ngươi nói không chừng còn mắng ta đang đánh rắm nữa. Ngụy Bá Dương nhìn Tôn Dực nói.
Tôn Dực ngẩn ra, kinh ngạc không thể nói nên lời.
Tôn Sách hơi nghiêm túc, không hiểu ý của Ngụy Bá Dương, giảng hòa nói: -Ngụy Bá nói rất cao thâm.
-Không cao thâm. Ngụy Bá Dương lại thở dài một hơi nói:
-Trên đời này chính là như thế, người có bản lĩnh khinh thường người không có bản lĩnh, người có năng lực khinh thường người không có năng lực, thậm chí người mặt rổ một bên cũng sẽ coi thường người mặt rổ hai bên, phần lớn tranh chấp trên đời này đều vì thế mà đến. Nguyên nhân Tôn Sách ngươi chinh chiến Giang Đông, chẳng phải cũng vì người khác coi thường Tôn gia ngươi cô nhi quả phụ sao?
Khi Tôn Sách như thoáng suy nghĩ, chợt nghe Ngụy Bá Dương nói: -Khi Xi Vưu muốn hủy diệt thế giới cũng chỉ vì hai chữ “coi thường” này thôi!
Mọi người ngẩn ra.
Đơn Phi cảm thấy nếu có người biết bí mật hai ngàn năm trước, không nghi ngờ gì chính là mấy người Dạ Tinh Trầm, Mã Vị Lai, Ngụy Bá Dương. Hắn có lòng muốn hỏi nhưng lại không muốn yếu thế.
Hắn còn muốn trả giá với Ngụy Bá Dương nữa.
Tôn Thượng Hương bên cạnh nhìn ra vẻ lúng túng của Đơn Phi, hạ giọng nói: -Không biết Ngụy Bá nói vậy là sao?
Ngụy Bá lẩm bẩm nói: -Xi Vưu là một người có bản lĩnh, người có thể đứng cùng ông ta cũng là người có bản lĩnh.
Mọi người không hề nghi ngờ điểm đó.
Ai nói Hoàng Đế, Viêm Đế không có bản lĩnh?
Ngụy Bá Dương chậm rãi nói:
-Nhưng ngoài trừ mấy người bọn họ ra, dân chúng còn lại vẫn mông muội, thậm chí có thể nói đại đa số đều là người dã man.
Mấy người này?
Trong lòng Đơn Phi hơi run, nghĩ bụng ngoài trừ Hoàng Đế, Viêm Đế, Xi Vưu ra, lẽ nào còn có người khác có thể đứng cùng với bọn họ.
Mấy người này tổ thành đội nhóm đến thế giới này sao?
Ngụy Bá Dương nói không sai, Hoa Hạ thời kỳ của Hoàng Đế, ngoài trừ những người như Hoàng Đế ra, đại đa số người có thể nói là giống như dã nhân ăn sống uống tươi, áo không che thân.
Văn minh Hoa Hạ hóa ra là văn minh hỗn hợp có những nhân sĩ công nghệ cao như đám Hoàng Đế, cũng có người man rợ.
-Xi Vưu coi thường những người man rợ này, thế là quyết định giết chết hết thảy những người đó. Ngụy Bá Dương ngưng trọng nói.
Mọi người ngẩn ra.
Tôn Thượng Hương lại nhếch đôi mắt đẹp: -Sao ông ta lại thế…những người đó lại không chọc đến ông ta.
Ngụy Bá Dương lại thản nhiên nói: -Trên đời này không phải ngươi không chọc người ta, thì người ta sẽ không đến đụng ngươi. Giống như con kiến có tội gì? Con người vì bản thân mình, giẫm chết kiến chẳng phải cũng không hề chớp mắt đó sao? Trong mắt của Xi Vưu, khắp Hoa Hạ khi đó đều là kiến cả, mà ông ta để thúc đẩy kế hoạch của mình, quyết định ra tay với những con kiến này!
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Hắn không hoài nghi có người sẽ làm ra loại chuyện này. Mấy trăm năm trước, vì tài nguyên và địa bàn, cái gọi là người văn minh chẳng phải cũng tiến hành tàn sát và diệt chủng một cách đẫm máu người Anh Điêng đó sao?
Chiến tranh thế giới thứ hai cũng có vấn đề diệt chủng.
Con người đang tiến bộ? Nhưng kỳ thị chưa bao giờ ngừng lại! Mà hậu quả mà kỳ thị gây ra thường rất đẫm máu tàn bạo.
Tôn Thượng Hương không thể nào phản bác lời của Ngụy Bá Dương, lát sau nói: -Nhưng Hoàng Đế, Viêm Đế hiển nhiên là không đồng ý cách làm của Xi Vưu, chuyện này mới dẫn đến chiến tranh giữa bọn họ, có phải không?
Ngụy Bá Dương gật đầu nói: -Không sai.
-Xi Vưu muốn thúc đẩy kế hoạch gì? Tôn Sách ở bên cạnh hỏi.
Ngụy Bá Dương một lúc lâu sau nói: -Theo ta được biết, Xi Vưu cho rằng chỉ có đám người bọn họ mới là người xuất sắc nhất trên đời, những người khác căn bản không có tư cách sống trên đời này. Do vậy, ông ta muốn cải tạo triệt để con người trên thế giới này! Cách cải tạo đơn giản nhất là diệt chủng!