Chương 434: Tình cách hào trời
.
Ngươi nói giỡn cái gì vậy?
Nếu như Đơn Phi không phải biết rằng động thủ cũng vô dụng, hắn gần như muốn đọ sức với Ngụy Bá Dương một chút. Hắn tự nhận mình là một cao thủ quăng họa, nhưng hiện giờ rốt cục phát hiện người mạnh còn có người mạnh hơn, phía sau thỏ khôn còn có hồ ly.
Không thể ngờ Ngụy Bá Dương lại bảo hắn cướp đi Minh Sổ từ trong tay Dạ Tinh Trầm?
Ông ta quá hài hước rồi đi?
Ta có bản lãnh gì để đấu với Dạ Tinh Trầm?
Lúc này Dạ Tinh Trầm hơn phân nửa là tức giận giống người điên rồi, Đơn Phi hắn đừng nói khống chế Minh Sổ, cho dù chỉ là đi vào cũng là không có phương pháp gì, nhưng sau khi đi vào thì cũng có thể làm gì?
Vô Gian không phải thuốc vạn năng, có thể xoay chuyển cái gì?
Đơn Phi nhìn chằm chằm vào đầu Ngụy Bá Dương, lạnh lùng nói: -Ngụy Bá, ta cảm thấy, nếu là ông đi đoạt lại Minh Sổ thì còn có thể nắm chắc hơn một ít đó?
Ngụy Bá Dương thở dài nói: -Nếu ta có thể, đã sớm ra tay. Đơn Phi, ta coi trọng ngươi, Minh Sổ là nhà ngươi, nếu như có người nào có thể ngăn cản kế hoạch diệt thế của Dạ Tinh Trầm, người đó tuyệt đối chỉ có thể là ngươi. Bá Phù, ngươi nói có đúng hay không?
Tôn Sách lần này cũng không khuyên.
Nội tâm của y cũng có chút khó khăn, y cũng rất hy vọng Đơn Phi có thể làm chủ của Minh Sổ, đó là một kết cục rất hoàn mỹ, đương nhiên, nếu Đơn Phi có thể lấy muội muội của y, vậy không thể hoàn mỹ hơn.
Nhưng Đơn Phi và y không thân không thích, dù Tôn Sách y có là vì Tôn gia nữa, lúc này cũng không thể miễn cưỡng Đơn Phi đi chịu chết.
Đơn Phi và Dạ Tinh Trầm đấu nhau?
Tôn Sách âm thầm lắc đầu, trầm giọng nói: -Ngụy Bá, các ngươi đều có đạo lý, tuy nhiên chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.
-Không cần thương nghị.
Đơn Phi cắt đứt câu tiếp của Tôn Sách, nhìn chằm chằm Ngụy Bá Dương, nói: -Ngụy Bá, ngươi nhìn miệng của ta. Hắn từng chữ nói: -Ta không làm! Đây căn bản không phải là việc ta nên làm. Ta cho tới bây giờ đều là người không ôm chí lớn, có thể mở tiệm bán bánh bao ở trước rừng hoa đào đã cảm thấy mỹ mãn.
Khi hắn nói tới đây, mũi chua xót, nói: -Nếu ông có việc khác chúng ta còn có thể thương lượng.
Ngụy Bá Dương nhìn Đơn Phi thương cảm, thương lượng nói: -Ngươi cũng có thể ở trong Minh Sổ mở tiệm bánh bao.
Thấy Đơn Phi lắc đầu liên tục, Ngụy bá Dương sắc mặt nghiêm nghị nói: -Đơn Phi, ngươi có thiên phú, nhưng ngươi không nên lãng phí thiên phú của ngươi. Một người năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, chuyện này trừ ngươi ra, căn bản không ai có thể làm được.
Đơn Phi không cho là đúng, thầm nghĩ loại lời này ta nghe nhiều lắm, nhưng trái đất không có ai, không phải vẫn tiếp tục quay hay sao? Hơn nữa, hắn biết theo lịch sử thì tiếp theo chính là Tam Quốc, nếu diệt thế thì sẽ xảy ra lịch sử gì? Hết thảy tan thành tro bụi?
Bọn họ sẽ không biến thành văn minh tiền sử đi?
Đơn Phi nghĩ đến đây, sau khi nhìn về phía Tôn Sách thì khẽ biến sắc mặt. Hắn biết lịch sử, Tôn Sách bốn năm trước đã chết, nhưng nếu như Tôn Sách có thể ra khỏi Minh Sổ, thoạt nhìn y còn có nhiều kế hoạch to lớn, cuối cùng là chuyện gì thế này?
Dạ Tinh Trầm thật có thể diệt thế? Vậy mọi người toàn bộ game over? Sau đó không có Đơn Phi hắn, cũng không có lịch sử mà hắn biết?
Ngụy Bá Dương thở dài nói: -Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không thể không nói cho ngươi chân tướng của bí địa Bạch Lang rồi.
Đơn Phi chấn động. Hắn cũng hơi có ý cò kè mặc cả, thấy Ngụy Bá Dương muốn nói ra, trong lòng hơi vui mừng.
-Ngươi có biết trên đời này có bốn chỗ bí địa. Bạch Lang, Minh Sổ, Côn Luân và Vân Mộng?
Ngụy Bá Dương thấy Đơn Phi gật đầu, chậm rãi nói: -Hai nghìn năm qua, trong bí địa cao nhân xuất hiện liên tiếp, thậm chí những người ngẫu nhiên tiến vào bí địa, sau khi đi ra đều là một nhân vật trên thế gian này, ngươi có biết vì sao không?
Đơn Phi trong đầu có linh quang chớp động, nói: -Bởi vì bọn họ học tập được sự thần thông của Hoàng Đế, Viêm Đế. Bốn bí địa này đều có liên quan đến Hoàng Đế và Viêm Đế?
Nếu là vài ngày trước hắn có lẽ còn không biết, chuyện cho tới bây giờ, đáp án cũng đã rất rõ ràng.
Không ngờ Ngụy Bá Dương lại lắc đầu nói: -Bí địa Bạch Lang không có quan hệ gì với Hoàng Đế và Viêm Đế.
Thấy Đơn Phi kinh ngạc, Ngụy Bá Dương từng chữ nói: -Bí địa Bạch Lang là nơi táng thân cuối cùng của Xi Vưu!
Đơn Phi thầm giật mình, sắc mặt thay đổi.
Ngụy Bá Dương nghiêm nghị nói: -Tin rằng hiện giờ ngươi đã hiểu được vì sao ta không nói cho ngươi bí địa Bạch Lang ở nơi nào rồi chứ?
-Ta không rõ! Đơn Phi cất tiếng nói, nhưng tim hắn cũng không tự chủ được mà đập điên cuồng.
-Ngươi hiểu!
Ngụy Bá Dương nói từng chữ, sắc mặt của ông ta cũng có chút bất đắc dĩ, nói: -Không ai hiểu rõ hơn so với người của Đơn gia được. Thấy Đơn Phi sắc mặt xanh mét, Ngụy Bá Dương nói rõ ràng: -Xi Vưu là bị Hoàng Đế giết chết, hậu nhân của Hoàng Đế luôn đuổi giết huyết mạch của Xi Vưu, đây là ân oán không thể hóa giải của hai nghìn năm qua. Vô Gian từ Nữ Tu rơi vào trong tay Đơn Bằng, lại rơi vào tay Đơn Phi ngươi. Rơi trên người ngươi không chỉ là Vô Gian, còn có trách nhiệm và thù hận suốt hai ngàn năm của Đơn gia!
Đơn Phi mí mắt nhảy lên, hắn hiểu được ý tứ của Ngụy Bá Dương.
Đơn gia nhiều thế hệ nay lấy đuổi giết người sử dụng Dị Hình Hương làm nhiệm vụ, cũng đang là kẻ địch với huyết mạch của Xi Vưu. Đơn gia giết bao nhiêu người, những thù hận này sẽ toàn bộ trả đến trên người của Đơn Phi hắn!
Thần Vũ là Thánh nữ Bạch Lang!
Vậy hắn và Thần Vũ vốn là trời sinh đối đầu?
Điều này sao có thể?
Đơn Phi nghĩ đến đây, tim đập mạnh không ngừng, nói: -Ta làm thế nào biết ông không phải nói dối?
Ngụy Bá Dương lạnh nhạt nói: -Ngươi rất thông minh, sẽ có phán đoán của chính mình, có phải hay không? Ngươi biết ta nói chính là sự thật, sắc mặt mới có thể trở nên đáng sợ như vậy.
Huynh muội Tôn thị nhìn nhau kinh ngạc, bọn họ lúc này đều nhìn thấy gân xanh trên trán của thiếu niên trước mắt đều lộ ra, hai bàn tay nắm chặt, lại mơ hồ không tự biết.
Lúc này Đơn Phi làm cho người ta cảm thấy rất là xa lạ.
Đơn Phi hít một hơi dài, rốt cục bình phục kích động trong lòng. Ngụy Bá Dương nói không sai, hắn chính là biết Ngụy Bá Dương lần này không có lừa hắn, mới có bộ dáng như vậy.
Trong đầu xẹt qua từng khoảnh khắc ở chung với Thần Vũ, hình ảnh dừng ở khoảnh khắc sơn tiêu tấn công lúc trên đỉnh Hắc sơn.
Trong lòng Đơn Phi giật mình.
Lúc trước Thần Vũ chỉ bằng một thanh kiếm, một câu nói thì có thể khiến cho sơn tiêu không thể tiến công, sau đó trước khi Thần Vũ biến mất, cũng có thể khống chế sơn tiêu
Lúc trước Đơn Phi chỉ cho là không có gì đặc biệt, thiếu nữ bình tĩnh nghiêm túc có linh tính phi phàm, ai cũng sợ Quỷ Phong, duy chỉ có Thần Vũ không sợ, nhưng hôm nay dĩ nhiên chân tướng rõ ràng.
Đơn Phi hắn là người thừa kế Vô Gian Hương.
Thần Vũ cũng là chủ của Dị Hình Hương!
Đối với sơn tiêu sử dụng Dị Hình Hương, Thần Vũ vốn là chủ nhân của bọn nó!
Hắn và Thần Vũ gặp nhau trong thời gian hỗn loạn, lại tách ra khi thời gian điều chỉnh.
Hết thảy đều bởi vì Tào Quan, cũng bởi vì Vô Gian!
Xi Vưu bị Hoàng Đế chém giết, có lẽ vẫn chưa lập tức bị mất mạng, sau đó ông ta liền sáng lập bí địa Bạch Lang, truyền lại nhiều đời, mãi cho đến niên đại hiện giờ.
Truyền nhân của Hoàng Đế cần giết hậu nhân của Xi Vưu, truyền nhân của Xi Vưu sao có thể không coi người sử dụng Vô Gian Hương là đại địch?
Thần Vũ chẳng biết tại sao lưu lạc đến Trung Nguyên, được Thi Ngôn thu dưỡng, Tào Quan vốn không phải người quan tâm đến những việc vặt vãnh, ông ta bảo Thi Ngôn đem Thần Vũ trả lại, có phải vì biết thân phận thật sự của Thần Vũ? Cũng biết Thần Vũ và Dị Hình Hương có liên hệ rất lớn?
-Đơn Phi. Ngụy Bá Dương nhìn thiếu niên ngơ ngẩn trước mắt, hạ giọng nói: -Ta biết ngươi khẩn cấp muốn đi bí địa Bạch Lang, nhưng ngươi lúc này thật sự không thể đi.
-Ta đây chừng nào thì có thể đi? Đơn Phi mí mắt nhảy lên nói.
-Kỳ thật ta không nói ngươi cũng biết. Ngụy Bá Dương cười khổ nói: -Sau khi ngươi sử dụng Vô Gian Hương, trên người đã có khí tức của Vô Gian Hương, đừng nói tiến vào bí địa Bạch Lang một lần nữa, cho dù là xuất hiện ở gần đó, đều đã dẫn đến sự đuổi giết vô tận! Đơn Phi ngươi không kém, nhưng ngươi thực không phải là đối thủ của bọn họ.
-Vì vậy, ta liền không đi sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
-Vậy cũng không phải.
Ngụy Bá Dương gãi gãi đầu nói: -Ta mới vừa nói rồi, ngươi có năng lực, người khác mới khách khí nói chuyện với ngươi. Ngươi không có năng lực, ngoại trừ Thánh nhân ra, ai nhìn ngươi cũng đều không vừa mắt, đều có thể rống ngươi, chớ đừng nói chi là người của mạch Xi Vưu.
-Ta nghĩ Ngụy Bá khẳng định đã nghĩ ra phương pháp giải quyết cho ta. Đơn Phi mỉm cười nói: -Ngươi đến hiện tại mới cùng ta đề cập điểm ấy, không phải chính là muốn sắp xếp hộ ta sao?
Ngụy Bá Dương thở dài, nói: -Phương pháp ta đã nói. Chỉ cần ngươi trở thành người đứng đầu Minh Sổ, tự nhiên có tư cách đàm phán với bí địa Bạch Lang, mới có thể thay đổi hết thảy.
-Ta cảm giác vẫn là trực tiếp đi bí địa Bạch Lang đỡ hơn một chút. Đơn Phi lẩm bẩm nói.
Hắn biết Ngụy Bá Dương nói không sai, tình huống bình thường trên thế giới này đều là ngươi muốn đàm phán, thì phải có được thực lực nhất định.
Không thực lực, ai sẽ nói chuyện với ngươi? Nói chuyện gì?
Nhưng sau khi hắn thành người đứng đầu Minh Sổ, không phải là càng không thể nói chuyện với bí địa Bạch Lang sao? Huống chi, hắn làm sao đối kháng Dạ Tinh Trầm?
-Không giống nhau.
Ngụy Bá Dương lắc đầu nói: -Ngươi không thể từ trên tay Dạ Tinh Trầm đoạt lại Minh Sổ, là bởi vì ngươi còn không có chân chính hiểu rõ Minh Sổ, đó là Minh Sổ của Đơn gia ngươi, nếu như ngươi chân chính hiểu rõ Minh Sổ, muốn đoạt lại vị trí đứng đầu Minh Sổ cũng không phải là việc khó.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, dò hỏi: -Ngụy Bá, ngươi dạy ta làm sao lý giải Minh Sổ?
-Ta cũng không được. Ngụy Bá Dương lắc đầu, thấy Đơn Phi nhìn hắn không nói, Ngụy Bá Dương nói: -Nhưng chúng ta có thể đi đến một nơi để lý giải Minh Sổ.
Đơn Phi ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới nói: -Nơi nào?
-Vân Mộng Trạch! Ngụy Bá Dương trầm giọng nói: -Trong truyền thuyết nơi đầu tiên đám người Hoàng Đế, Thần Nông, Xi Vưu này rớt xuống chính là Vân Mộng Trạch.
Huynh muội Tôn thị đều là mờ mịt khó hiểu, không hiểu rớt xuống là có ý gì.
Đơn Phi cũng đã hiểu rõ.
Những tổ tiên này đến trái đất khẳng định không phải lặn lội đường xa tới, khả năng lớn nhất chính là lái phi thuyền không gian đến.
Nói như vậy phía dưới Vân Mộng Trạch có phi thuyền không gian?
Đơn Phi thấy tàu ngầm, cảm giác có phi thuyền không gian cũng là bình thường.
Bí địa nhất định là ở dưới Vân Mộng Trạch, nếu như là ở trên Vân Mộng Trạch, vậy đơn giản chính là giống như thần vậy, lịch sử không có khả năng không ghi lại.
-Ta và ngươi đi Vân Mộng Trạch. Đơn Phi rốt cục nói.
Hắn vẫn có chút bàng hoàng, nhưng luôn có thể điều chỉnh xong nhanh nhất, quy tắc của hắn vốn là hoặc là không làm, nếu làm thì sẽ toàn lực ứng phó.
Nếu hắn nhất định phải đi Vân Mộng Trạch, vậy còn do dự cái gì?
Ngụy Bá Dương khẽ thở phào, nói: -Ngươi đi Kinh Châu trước chờ ta, ta còn muốn xử lý một việc.
Đơn Phi gật gật đầu, nói:
-Được, ta ở Kinh Châu chờ ông.
Hắn căn bản không cần ước định địa điểm gặp nhau, cũng biết chỉ cần hắn ở Kinh Châu, Ngụy Bá Dương sẽ tìm được hắn.
Xoay người nhìn về phía huynh muội Tôn thị, thấy Tôn Sách tiến lên một bước, cũng là trầm mặc, Đơn Phi cười cười nói: -Ta rất vui khi quen biết các ngươi, tuy nhiên thiên hạ không có bữa tiệc không tan, Đơn Phi liền từ biệt từ đây.
Hắn nói đi là đi, nhắm chuẩn phía tây, trong giây lát liền không thấy tung tích.
Tôn Sách nhìn phía muội muội, đề nghị: -Thượng Hương, Đơn Phi gặp vấn đề khó giải quyết, muội có kỳ mưu, không bằng trước cùng đi với hắn, nói không chừng có thể giúp hắn.
Tôn Thượng Hương nhìn phương hướng mà Đơn Phi rời đi thật lâu, lúc này mới hạ giọng nói: -Hắn luôn vì người mà hắn yêu nhất mà cố gắng, muội rất thích. Muội hy vọng hắn có thể đạt được ước muốn. Hắn cần người trợ giúp, muội tự nhiên sẽ giúp, nhưng muội biết rằng, hắn cũng không muốn muội đi theo.
Khi nàng nói tới đây, quay đầu nhìn về phía biển rộng mênh mông.
Có lẽ là bởi vì bão cát mê ly.
Có lẽ bởi vì sóng biển nức nở.
Người kia lại nhớ tới sự lạnh nhạt của Đơn Phi khi mới gặp, sự lạnh nhạt này hình như chưa bao giờ thay đổi qua.