Thâu Hương

Chương 435: Kiếm chỉ Kinh Châu

Chương 435: Kiếm chỉ Kinh Châu


.
Tiếng sóng biển rì rào, tâm tư của nữ nhân xưa nay cũng khó dò giống như thời tiết trên đại dương bao la. Nơi biển sâu, sắc mặt của Dạ Tinh Trầm thoạt nhìn còn khó có thể nắm lấy hơn cả tâm tư của nữ nhân.
Ông ta căn bản không có vẻ mặt gì.
Ngồi ở bên trong phòng điều khiển chính, nhìn về màn hình phía trước, Dạ Tinh Trầm yên lặng trầm mặc không nói gì.
Cửa phòng vô thanh vô tức mở ra, một người chậm rãi đi tới phía sau Dạ Tinh Trầm, trên mặt là mặt nạ bằng đồng xanh dữ tợn đáng sợ.
-Quỷ Phong, nơi đây chỉ có ngươi và ta, ngươi đeo mặt nạ làm gì?
Dạ Tinh Trầm nói mà chẳng cần quay đầu lại.
Quỷ Phong dừng lại.
Trong đôi tròng mắt dưới chiếc mặt nạ bằng đồng xanh kia hơi hơi sáng lên, nhưng cuối cùng vẫn chuyển hướng nhìn về màn hình.
-Mỗi người đều có một mặt nạ. Ta đeo mặt nạ lên khiến cho người ta đề phòng, so với những kẻ tiếu lí tàng đao, làm cho người ta khó có thể phòng bị còn tốt hơn rất nhiều. Quỷ Phong lạnh nhạt nói.
Y bỗng dưng xuất hiện trong Minh Sổ, thậm chí tới được phòng điều khiển chính của Minh Sổ, nhưng Dạ Tinh Trầm lại không có chút bất ngờ nào, nói:
-Ngươi tìm đến ta, chính là muốn nói những lời nhảm nhí này?
Quỷ Phong nói: -Cho dù ngươi đứng ở chỗ này trăm năm, cũng không thể ngăn chặn được Ngụy Bá Dương, Đơn Phi bọn họ rời đi rồi, ngươi cũng không biết mệnh lệnh chặn lại.
Dạ Tinh Trầm bỗng nhiên xoay người, trong mắt có hàn quang thoáng hiện.
Có áp lực tràn trề đột nhiên truyền đến.
Quỷ Phong nhẹ nhàng hít vào một hơi, chuôi hắc kiếm sau lưng dù chưa ra khỏi vỏ, nhưng đã muốn run rẩy lên.
Qua một hồi lâu, Dạ Tinh Trầm dời đi ánh mắt, trường kiếm sau lưng Quỷ Phong cũng yên tĩnh trở lại, nói: -Tông chủ, ta là nói thật.
-Cũng là vô nghĩa. Dạ Tinh Trầm lạnh lùng nói.
Quỷ Phong lắc đầu nói: -Không phải vô nghĩa. Trên thực tế, Tông chủ ngươi tuy là người đứng đầu Minh Sổ, cũng được truyền lại sự thần thông của Hoàng Đế, võ công mạnh, trong bốn chỗ bí địa cũng khó có người địch nổi, nhưng sự hiểu biết của ngươi đối với Minh Sổ, vẫn chưa tới một phần ngàn.
Dạ Tinh Trầm "hừ" một tiếng thật trầm, lại không phản bác.
Quỷ Phong nói tiếp: -Chúng ta đều biết Xi Vưu từng vận dụng lực lượng nơi đây để hủy diệt mấy vạn người, đây tuyệt không có nghi vấn gì, nhưng nghi vấn của chúng ta là chúng ta căn bản không biết ông ta đưa vào mệnh lệnh như thế nào, càng không thể thử.
Dạ Tinh Trầm lại thở dài.
Quỷ Phong chậm rãi nói: -Minh Sổ từ sau thời Đơn Bằng, đối với cách thao túng nơi này căn bản là một mảnh mờ mịt. Có nhiều thế hệ Tông chủ không nghe theo lệnh của Đơn Bằng, tự tiện đưa vào mệnh lệnh, lại tạo thành biến cố thật lớn cho Minh Sổ, thậm chí thương vong. Biến cố lớn nhất vốn là Từ Phúc lần đó...
Thấy Dạ Tinh Trầm trầm ngâm không nói, Quỷ Phong không nhanh không chậm nói: -Từ Phúc cố ý dùng Tần Hoàng Kính làm mồi nhử để tiến vào Minh Sổ, kết quả lại vọng tưởng hiến nơi đây cho Tần Thủy Hoàng.
Dạ Tinh Trầm cười lạnh nói: -Y trời sinh chính là tên nô tài! Cũng là đồ ngu, quả thực giống nhau như đúc với Từ Tiên Sinh. Ta đã sớm nói qua, Minh Sổ không thể dung nạp nữ nhân, có nữ nhân liền sẽ khiến người thay đổi trở nên ngu xuẩn không thể nói.
Ông ta nhìn Quỷ Phong nói: -Nữ nhân mà ngươi đưa tới đâu.
-Nàng tốt lắm.
Quỷ Phong nói: -Tông chủ, ta cảm thấy không thể vơ đũa cả nắm. Cô gái này vốn là điểm mấu chốt nhất trong kế hoạch của chúng ta. Ta chỉ muốn thắng, Mã Vị Lai đánh cuộc thua liền phải gia nhập kế hoạch của chúng ta. Tông chủ ngươi đương nhiên biết, tác dụng của một Mã Vị Lai, cho dù có trăm tên Hoàng Đường cũng đều kém hơn.
-Ta chỉ hy vọng ngươi chớ để cho ta thất vọng. Dạ Tinh Trầm lãnh đạm nói: -Ngươi chớ quên, năm đó ngươi chính là vì nữ nhân mà thua. Ta đã cảnh cáo ngươi, nếu ngươi tín nhiệm nữ nhân, chính là lúc bắt đầu tự chịu diệt vong. Năm đó Xi Vưu, chính là thua ở trên tay của nữ nhân. Nếu không phải ông ta có ý với Huyền Nữ, cũng sẽ không tự vùi lấp diệt vong.
Quỷ Phong lơ đễnh, quay lại đến chủ đề mới vừa rồi, nói:
-Đáng tiếc qua nhiều thế hệ người đứng đầu của Minh Sổ đều không cách nào tinh thông hết thảy của Minh Sổ, Từ Phúc vọng tưởng lái Minh Sổ đến bờ biển, lại bảo Tần Thủy Hoàng dời binh đến Đông Hải để tiếp ứng, không ngờ khi bị người phát hiện, Từ Phúc trong lúc bối rối lại lái Minh Sổ đụng vào mặt đất nơi đây.
Nhẹ nhàng thở dài, Quỷ Phong tiếc nuối nói: -Chuyện này cũng làm cho Minh Sổ từ đó về sau không thể di chuyển nữa, bằng không Minh Sổ vẫn là kiêu ngạo trên biển, tự do tự tại đến thế nào chứ?
Dạ Tinh Trầm cười lạnh nói: -Doanh Chính lòng tham không đáy, có được thiên hạ còn chưa thấy đủ, vọng tưởng tiếp quản Minh Sổ, lại bị Minh Sổ tức giận phản kích gây thương tích, đã bị chết ở trên đường, bằng không Doanh Chính vẫn còn có thể sống thêm vài năm. Doanh Chính mặc dù làm theo Nữ Tu, xây dựng Tần Hoàng lăng nhiều năm, nhưng gã biến thành một khối thi thể hư thối, chẳng lẽ còn có thể sống lại sao?
Trong mắt ông ta hiện lên chút mỉa mai, nói tiếp: -Từ Phúc cũng trốn khỏi Minh Sổ, nghe nói đặt chân trên một hải đảo ở phía đông. Việc này đều không cần ngươi nói, ta là người đứng đầu của Minh Sổ thì làm sao lại không biết những chuyện cũ này?
Quỷ Phong nhìn ra Dạ Tinh Trầm không kiên nhẫn, chậm rãi nói: -Ta muốn nói là con người trên đời này thật sự khiến cho người ta thất vọng. Minh Sổ thật tâm đối đãi Từ Phúc như thế, không ngờ Từ Phúc lại lòng mang giả dối, trên đời này... Khó nhìn ra nhất vốn là lòng người.
Ngừng trong chốc lát, Quỷ Phong cảm khái nói: -Năm đó Xi Vưu cảm thấy những người này không thể giáo hóa, diệt thế chính là hy vọng cứu thế, đáng tiếc thế nhân khó hiểu khổ tâm của Xi Vưu, ngược lại lại hiểu lầm ông ta. Hiện giờ thế gian chuyển động hai ngàn năm, trừ thời của Nghiêu Thuấn, không còn lúc nào là yên bình nữa, như thế xem ra, Hoàng Đế cũng đã sai.
-Ngươi chỉ là dùng một thanh Dị Hình Hương mà thôi, không có giao tình gì quá lớn với Xi Vưu, hình như cũng không cần biện giải cho Xi Vưu đi. Dạ Tinh Trầm thản nhiên nói: -Tâm tư của ngươi và ta giống nhau, đều là chán ghét thế nhân tham lam đáng ghê tởm mấy ngàn năm qua, luân hồi tuần hoàn, cũng muốn làm người diệt thế để tái sinh sáng thế, việc mà trước nay chưa ai làm được, chí hướng như thế xưa nay không được kẻ phàm phu tục tử tán thành, trong lòng ngươi và ta đều rõ ràng, kiên định thực hiện là tốt rồi. Ngươi đột nhiên nói những thứ này, là hối hận sao?
Quỷ Phong cười nói:
-Ta không phải là hối hận, mà là muốn nhắc nhở Tông chủ, kỳ thật chúng ta thậm chí có thể không cần thủ đoạn của Xi Vưu, cũng có thể thực hiện kế hoạch diệt thế.
-Ồ? Dạ Tinh Trầm khẽ nhếch mày.
- Đám người Từ Tiên Sinh, Hoàng Đường thoát khỏi Minh Sổ, đối với Minh Sổ là chuyện tốt, Tông chủ cần chính là những người kiên định đi theo, mà không phải những kẻ sâu mọt ham hồng trần hưởng lạc này.
Quỷ Phong tiếp tục nói: -Ngụy Bá Dương đột nhập Minh Sổ khiến cho người ta ngạc nhiên, nhưng ông ta cũng không có cách nào đối kháng Tông chủ, chỉ có thể mang đám người Đơn Phi rời đi mà thôi.
Dạ Tinh Trầm lập tức nói: -Ta tính thiếu một chiêu, thất bại chính là thất bại, ngươi không cần lo lắng ta sẽ thay đổi tâm ý. Tuy nhiên thất bại cũng không có nghĩa là đã thua.
-Không sai!
Quỷ Phong vỗ tay cười nói: -Tông chủ nói không sai, Tông chủ chẳng những chưa thua, thậm chí có thể nói là được đền bù tâm nguyện. Tông chủ trong trận chiến này, tuy rằng không giữ được bọn họ lại, nhưng cũng coi như là quét sạch những kẻ phản nghịch trong Minh Sổ, căn cơ của Minh Sổ còn đó, Tông chủ chỉ cần tuyên bố tội danh của đám người Hoàng Đường với những người chưa rời đi, vị trí đứng đầu Minh Sổ này, ngươi có thể ngồi cả đời rồi. Trừ phi...
Y cố ý ngừng lại, thấy Dạ Tinh Trầm hỏi cũng không hỏi, Quỷ Phong rốt cục nói: -Trừ phi Đơn Phi muốn trở về đoạt vị trí của ngươi.
Dạ Tinh Trầm không nói gì.
Ai cũng nhìn không ra tâm ý của ông ta.
Quỷ Phong trở lại đề tài nói: -Nhưng hắn hiện giờ căn bản không có thực lực để chống đối với ngươi, trừ phi hắn có thể vào bí địa Vân Mộng.
-Ta rất hy vọng hắn có thể tìm được. Dạ Tinh Trầm lẩm bẩm nói.
-Đúng vậy, chúng ta đều hy vọng hắn có thể tìm được!
Quỷ Phong cười to nói: -Lúc đầu đám người Hoàng Đế chính là rơi xuống ở nơi đó. Nơi đó ẩn chứa toàn bộ bí mật của Hoàng Đế những người đó, nơi đó hẳn là cũng có được toàn bộ bí mật của Minh Sổ. Nhưng đến cả Đơn Bằng đều chưa tới nơi đó, bản ghi chép lưu lại cũng chưa có vị trí xác định của nơi đó.
Ánh mắt của Dạ Tinh Trầm lóe lên, nhìn về phía mô hình giả thuyết kia.
-Vân Mộng Trạch từ thời Xuân Thu đến nay, vốn là phạm vi mấy ngàn dặm, mặc dù sau này đã trải qua nhiều lần biến thiên, nhưng diện tích vẫn có mấy trăm dặm.
Quỷ Phong thở dài nói: -Muốn tìm được bí địa Vân Mộng ở nơi đó căn bản là mò kim đáy biển, huống chi người trong Vân Mộng không thích người ngoài quấy rầy, càng có vô số chướng ngại khiến những người tiến vào Vân Mộng Trạch càng thêm hoang mang. Ta vào Vân Mộng hồi lâu, cũng là không công mà lui, Tông chủ tin rằng cũng không có quá nhiều thu hoạch?
Dạ Tinh Trầm lắc đầu.
-Nghe nói Lưu Biểu cũng đang tìm kiếm bí địa Vân Mộng. Quỷ Phong đột nhiên nói.
Dạ Tinh Trầm lạnh lùng nói: -Ông ta cũng xứng? Ngừng tạm, Dạ Tinh Trầm trầm giọng nói: -Lưu Biểu là kẻ lòng tham không đáy, ông ta muốn làm Hoàng đế đã lâu, nhưng không dám. Hiện giờ tuổi của ông ta già rồi, hẳn là bắt đầu sợ chết rồi, cũng bắt đầu muốn tìm Tam hương kéo dài tính mạng rồi sao?
-Ông ta không xứng, nhưng ông taquả thực bỏ không ít công phu. Năm đó ông ta đơn thương độc mã nhập chủ Kinh Châu, từ sau khi quét sạch Kinh Châu, liền không thấy dị động, theo ta được biết, ông ta vốn là có chút hiểu biêt về bí địa Vân Mộng nên mới làm như thế.
Dạ Tinh Trầm rốt cục đã có một chút hứng thú, nói: -Nói như vậy, ông ta cũng có khả năng có chút thu hoạch?
Y ở xa bên ngoài hải ngoại, nhưng đối với chuyện thế tục cũng không xa lạ gì, thầm nghĩ Lưu Biểu nhập chủ Kinh Châu hơn mười năm, Vân Mộng Trạch lại đang ở trong phạm vi quản hạt của Kinh Châu. Lưu Biểu lấy thân phận Kinh Châu Mục tìm đến bí địa, vẫn có thể sẽ có manh mối.
Quỷ Phong gật đầu nói: -Đúng vậy, nghe nói ông ta làm "Kinh Châu tinh chiêm" và "Chu chương cú" gì đó, đang một lòng nghiên cứu "Chu Dịch" và quan tâm số tử vi mấy ngàn năm nay của Kinh Châu.
Dạ Tinh Trầm mỉm cười nói: -Ta hiểu được ý tứ của ông ta.
Quỷ Phong giống như cười, nói:
-Ta biết ngay Tông chủ hiểu được. Lưu Biểu một phen công phu, tin rằng phải là có thu hoạch, nhưng ông ta là hạng người vô năng, chúng ta không ngại thay thế ông ta.
-Ngươi có kế hoạch biết được tất cả từ trên tay Lưu Biểu? Dạ Tinh Trầm không ngoài dự kiến nói.
Quỷ Phong khen: -Tông chủ vừa đoán liền trúng, ta đã có hành động. Chỉ cần đạt được những gì Lưu Biểu biết, chúng ta lại có Đơn Phi dò đường, muốn tìm bí địa Vân Mộng có thể nắm chắc rất nhiều.
-Vậy ngươi nói không cần năng lực của Xi Vưu cũng có thể diệt thế... Lại là như thế nào?
Dạ Tinh Trầm ngưng thanh hỏi.
Quỷ Phong hỏi: -Kinh Châu là khối thịt béo, Lưu Biểu tâm tư đố kị nặng, tuy có thiên hạ hào kiệt tị nạn ở Kinh Châu, Lưu Biểu cũng không biết phân công, nếu Tào Tháo tiến công Kinh Châu, muốn bắt lấy Kinh Châu không khó, nhưng Tào Tháo vẫn chưa bắt lấy Kinh Châu, Tông chủ biết vì sao không?
-Nếu ta biết trước mặt của ta có bàn thịt béo, có ăn hay không đều là của ta, ta cũng không nóng lòng ăn. Dạ Tinh Trầm lạnh nhạt nói.
Quỷ Phong cười to, nói: -Tông chủ nói rất đúng. Xem chủ ý của Tào Tháo, hẳn là quét sạch thế lực phương bắc xong, mới toàn lực xuôi nam. Nhưng cục diện hôm nay đã bất đồng, khối thịt béo này có người khác mơ ước rồi.
Hàn quang trong mắt Dạ Tinh Trầm chợt lóe, chậm rãi gật đầu.
Quỷ Phong thấy Dạ Tinh Trầm trầm ngâm không nói, trầm giọng nói: -Sau khi Tôn Sách thoát khỏi Minh Sổ, như hổ về núi. Tôn Quyền có thể thủ thành, tiến thủ lại khó, nhưng năm đó Tôn Sách gần như đại phá Kinh Châu, bắt sống Hoàng Tổ, nếu không phải là bởi vì dị hương, Kinh Châu hiện giờ nói không chừng đã ở trong tay Tôn Sách. Có Tôn Sách xuất mã, Tào Tháo biết được nơi nào có vấn đề, làm sao có thể tùy ý Tôn Sách bỏ Kinh Châu vào trong túi chứ?
Hơi trầm ngâm, Quỷ Phong nói: -Hoàng Đường sợ Tông chủ đuổi giết, nói không chừng sẽ liên hợp với Tôn Sách?
-Hai người này bằng mặt không bằng lòng, ở Minh Sổ phản ta chính là có ý lợi dùng lẫn nhau, làm sao có thể liên kết? Cho dù bọn họ liên kết, ta muốn phá có gì khó? Dạ Tinh Trầm cũng không ngại nói.
-Bởi vậy Tôn gia và Lưu Biểu vẫn phải khai chiến, thêm một Tào Tháo không chịu cô đơn, chỉ cần chúng ta lại hơi có cử động, ba thế lực lớn nhất thiên hạ này lần lượt nguyên khí đại thương ở Kinh Châu. Thiên hạ thời Hán còn có mấy ngàn vạn nhân khẩu, nhưng hiện giờ trải qua nhiều lần chiến loạn, nhân khẩu Trung Nguyên đã không bằng một phần mười thời Hán, nhưng bọn họ vẫn sẽ không biết sống chết mà khai chiến, đây vốn là bản tính của con người, giống như chó nhìn thấy cục xương liền sẽ không không để ý tới.
Quỷ Phong khoanh tay mà thở dài: -Bởi vậy Tông chủ cho dù không bồi dưỡng Tôn gia, nhưng cũng có thể kết thúc ở Kinh Châu, sau khi thế lực ba bên đã bị suy nhược, Tông chủ thuận thế thúc đẩy kế hoạch diệt thế, không phải càng đơn giản sao, không biết Tông chủ nghĩ như thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất