Thâu Hương

Chương 437: Hậu đài cứng rắn

Chương 437: Hậu đài cứng rắn


.
Cô gái này sao lại từ châu Phi chạy đến châu Á? Hay là phụ mẫu nàng có gien của người châu Phi?
Đơn Phi bỗng dưng nhìn thấy người da đen, khó tránh khỏi giật mình, nhưng hắn rất nhanh biết rằng nhìn chằm chằm người khác như vậy là rất không có lễ phép, thấy vẻ mặt của nữ tử hơi có chút oán trách, Đơn Phi vội cúi đầu xuống tiếp tục ăn bánh ngâm.
Người thực khách răng hô nhặt được hầu bao kia nhìn thấy nữ tử da đen kia tiến đến, biết dưới bao nhiêu con mắt nhìn trừng trừng kia thì không thể giấu được hầu bao, cợt nhả nói: -Hoàng gia... Cô nương, ta giúp ngươi đoạt lại hầu bao bị cướp, ngươi sẽ cảm tạ ta như thế nào?
Nàng kia lạnh nhạt nói: -Ta sẽ nói cho Kinh Châu Mục, trong đám thủ hạ của ngài ấy có người là đồng bọn của kẻ trộm, cướp tiền của người khác không thành, còn yêu cầu tiền chuộc của người bị hại.
Thực khách răng hô kia giật nảy người, vứt hầu bao tựa như củ khoai lang phỏng tay.
Nữ tử một phát bắt được, thân thủ thực lưu loát.
Thực khách răng hô liên tục ho khan nói: -Hoàng gia cô nương, ta chỉ đùa một chút thôi.
-Ta cũng chỉ nói đùa mà thôi!
Nàng kia sa sầm mặt mày nói.
Lúc này có binh sĩ tuần thành đi tới, người cầm đầu uy nghiêm nói: -Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Nàng kia giây lát cười nói: -Ta với người ta chơi trò chơi cướp giật.
-Điều này sao có thể? Binh sĩ cầm đầu kia khó hiểu nói.
Nàng kia lạnh nhạt nói: -Ngươi cũng biết là không thể nào sao? Vậy ngoại trừ có kẻ trộm đến cướp đồ của nữ tử yếu ớt ra, còn có khả năng khác sao?
Ý của nàng đương nhiên là muốn nói binh lính kia còn không biết đi bắt kẻ trộm đi, hỏi đúng là vô nghĩa.
Mọi người âm thầm cười trộm, có người nghẹn bụng thấy đau nhưng cũng không dám bật cười.
Đơn Phi cũng có chút bật cười.
Trừ lúc bắt đầu hơi có chút cay mắt ra, hắn phát hiện cô gái này kỳ thật ngũ quan rất là đoan chính thanh tú, có điều chính là màu da quá đen, mới dẫn đến ánh mắt khác thường của mọi người.
Binh lính kia không nhịn được, hừ lạnh nói: -Hoàng Nguyệt Anh, vì sao kẻ trộm kia không cướp của người khác, ngươi vừa đứng trên đường liền cướp của ngươi?
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Hoàng Nguyệt Anh?
Tên này sao lại cảm thấy hơi quen thuộc vậy?
Trong đầu hắn hơi có chút ấn tượng, thầm nghĩ cô gái này... Chẳng lẽ là vợ con của Gia Cát Lượng?
Theo sách sử ghi lại, Gia Cát Lượng kết thân với Hoàng Thừa Ngạn, nhân vật nổi tiếng Kinh Sở. Khi đó Hoàng Thừa Ngạn từng nói với Gia Cát Lượng, nhà của ta có một cô nương xấu xí, tóc vàng da đen, ngươi lớn lên đẹp trai như vậy, muốn suy xét một chút không?
Gia Cát Lượng lúc ấy có khả năng nghe lầm, nghĩ đến Hoàng Thừa Ngạn nói là tóc đen da vàng, thầm nghĩ đây cũng không phải vấn đề gì a? Mọi người không phải đều như vậy sao? Có nữ tử làn da trắng, đó là bôi đồ trang điểm à? Gia Cát Lượng còn chưa phục hồi tinh thần, đã lập tức một ngụm đáp ứng.
Đơn Phi nghĩ đến đây, không khỏi lại liếc mắt nhìn nàng kia một cái.
Hoàng Nguyệt Anh nghe ra ý tứ châm chọc của người binh lính kia, hỏi ngược lại: -Ngươi nói là kẻ trộm cướp ta thì đó là lỗi của ta?
Binh lính kia lặng lẽ cười lạnh, trong lòng hơn phân nửa đang nghĩ, rất đúng, chỉ có thể trách ngươi lớn lên xấu xí thôi.
Hoàng Nguyệt Anh lạnh nhạt nói: -Ta hôm nay đang muốn đi gặp Kinh Châu Mục, phải cùng Kinh Châu Mục nói chuyện cho thật tốt mới được. Hoá ra kẻ trộm ở Kinh Châu lại phong nhã uy vũ như thế, không ngờ một kẻ trộm lại có thể vì dân trừ hại. Tuy nhiên nếu thật như thế, xem ra Kinh Châu Mục cũng sai lầm rồi, ông ta còn giữ những binh lính tuần thành như các ngươi làm cái gì? Để làm anh hùng mỗi ngày cầm quân lương đi đả kích Kinh Châu sao?
Nàng quay đầu muốn đi, thoạt nhìn bộ dáng giống như muốn cùng Kinh Châu Mục Lưu Biểu cáo trạng, binh lính kia lập tức chịu thua cười nói: -Hoàng cô nương, ta chỉ đùa với cô một chút mà thôi.
Binh lính kia biết cô gái này tuyệt đối có thể gặp được Kinh Châu Mục, thậm chí có thể nói là khách quen của quý phủ Kinh Châu Mục.
-Ha ha!
Hoàng Nguyệt Anh mỉm cười hai tiếng, trên mặt không có chút tươi cười nào, nói: -Ta cũng chỉ nói giỡn với ngươi thôi! Ngươi còn đứng ở nơi này làm cái gì, hay là cảm thấy ta cùng kẻ trộm là cùng một bọn, muốn từ trên người ta biết được hành tung của kẻ trộm sao?
Binh lính kia biến thành mặt xám mày tro, cũng không dám quá mức đắc tội Hoàng Nguyệt Anh, xua tay mang thủ hạ rời đi. Mọi người thấy Hoàng Nguyệt Anh nhìn sang, đều cúi đầu ăn cơm.
Bộ dáng Đơn Phi giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh vậy, cố tình Hoàng Nguyệt Anh đi đến trước bàn của hắn nói: -Này! Ngươi tên là gì?
-Bỉ nhân họ Đơn. Đơn Phi vội nói, thiếu chút nữa ăn một ngụm bánh vào lỗ mũi.
Hắn đến Tam Quốc cũng coi như nhìn thấy qua không ít nữ tử, nhưng nữ tử mạnh mẽ có chủ ý như vậy lại là lần đầu nhìn thấy.
-Ngươi có tên đi? Hoàng Nguyệt Anh cười khanh khách nói.
Lời nàng mới vừa nói là nói giỡn, nhưng bộ dáng rất nghiêm túc khiến ai cũng nhìn ra nàng tuyệt đối không phải nói đùa, nhưng thời khắc này nụ cười tươi hiện lên, người cũng trở nên tươi đẹp hơn rất nhiều.
Đơn Phi đơn giản nói: -Đơn Phi.
Hắn không cho mình là nhân vật có lai lịch lớn, nhưng lúc ghi tên vẫn là hơi có đề phòng. Ban đầu là hắn lãnh binh phá kỵ binh của Lưu Bàn, Lưu Biểu có biết tin tức này hay không?
Có điều hắn xưa nay không thẹn với lương tâm, hơn nữa tài cao lớn mật, bản thân cũng không muốn giấu đầu giấu đuôi.
-Tên hay tên hay, vừa nghe chính là tên của người lòng mang chí lớn.
Hoàng Nguyệt Anh khen.
Đơn Phi có chút hốt hoảng.
Lời này vừa nghe thì đó là lời khách sáo, nhưng Hoàng Nguyệt Anh không phải loại người sẽ nói những lời vô nghĩa.
Nữ nhân này không phải sẽ gả cho Gia Cát Lượng sao? Sẽ không coi trọng hắn đi? Hay là Hoàng Thừa Ngạn còn chưa cùng Gia Cát Lượng nhắc tới việc hôn nhân này sao?
Trong lúc Đơn Phi đang hốt hoảng, chỉ thấy Hoàng Nguyệt Anh giơ hầu bao bị trộm nói: -Còn chưa cảm ơn ngươi giúp ta đoạt lại hầu bao này đâu.
Chân mày hơi nhếch lên, trong lòng Đơn Phi khẽ động, khi hắn đá ra mộc đôn kia, bên cạnh không có người nào phát hiện, khi đó cô gái này ở đầu đường phía xa, làm sao biết được là hắn ra tay?
Mới vừa rồi Hoàng Nguyệt Anh và mọi người tranh cãi, Đơn Phi chỉ cảm thấy cô gái này phản ứng cực nhanh, nhưng thời khắc này vẫn không khỏi có chút đề phòng.
Hoàng Nguyệt Anh như cười như không nói: -Ngươi muốn hỏi ta làm sao thấy được sao?
Đơn Phi trầm mặc một lát, rốt cục gật đầu.
Hoàng Nguyệt Anh duyên dáng cười nói: -Nơi này có bảy cái bàn gỗ, từng cái bàn gỗ đều có bốn chiếc ghế gỗ, duy chỉ có ngươi nơi này là ba cái, nếu có người ở nơi này ra tay, thì sẽ không vọt tới chỗ ngươi lấy đi một cái ghế gỗ vứt ra bên ngoài đi, có phải hay không? Bởi vậy, là ngươi ném ghế gỗ ngăn chặn kẻ trộm!
Mọi người vốn không biết là người nào ném ra ghế gỗ, khi đó bọn họ chỉ quan tâm náo nhiệt, ai lưu ý là người nào xuất thủ? Nhưng nghe Hoàng Nguyệt Anh nói như vậy, mọi người thấy bên người Đơn Phi thiếu đi một cái ghế gỗ, lại cảm thấy việc này thật sự không thể rõ ràng hơn được nữa.
Nhưng thật có thể chỉ nhìn một chút liền biết đoán ra đáp án, sao lại là người bình thường có thể làm được?
Đơn Phi càng thêm cảm thấy suy nghĩ của nữ tử da đen trước mắt này là tuyệt đối linh quang. Thấy Hoàng Nguyệt Anh cười mà không nói, Đơn Phi nói:
-Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.
-Đối với ngươi là tiện tay mà thôi, đối với ta lại là chuyện lớn. Hoàng Nguyệt Anh từ trong hầu bao bị trộm lấy ra ba viên đậu vàng để xuống, nói: -Ta xưa nay là người không muốn nợ ân tình của người khác, ba viên đậu vàng này tặng cho ngươi, có đủ trả lại ân tình ra tay của ngươi hay không?
Đơn Phi mắt nhìn đậu vàng kia, gật đầu nói: -Vậy là đủ rồi.
Hoàng Nguyệt Anh chuyển động con ngươi, mỉm cười nói: -Một khi đã như vậy, ta phải đi đây. Lượng ca ca còn đang chờ ta. Nàng nói đi là đi, khoát tay với Đơn Phi sau đó xoay người ra khỏi quán bánh ngâm, bước vào đầu kia của con phố dài.
Mọi người thấy ba viên đậu vàng trên bàn kia, trong mắt đều lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ.
Đơn Phi cũng là trong lòng khẽ run, đưa mắt nhìn về phía Hoàng Nguyệt Anh rời đi.
Lượng ca ca?
Xưng hô thế này rất mới mẻ, không giống nữ tử tầm thường cũng không đi con đường tầm thường.
Nàng đang đợi Gia Cát Lượng?
Đơn Phi chấn động chính là vì vậy, hắn sớm nghe nói về đại danh của Gia Cát Lượng, hiện giờ bỗng dưng gặp được, hắn thật sự rất muốn gặp mặt. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn cũng không có đứng lên.
Hoàng Nguyệt Anh chưa đi bao xa, đột nhiên nhẹ nhàng gọi: -Lượng ca ca. Muội ở đây. Trong tiếng hô, nàng chạy tới phía trước như chim sơn ca, đến khi chạy đến trước người một nam tử phía trước, kéo lại tay của nam tử kia, lại không chịu buông ra.
Nam tử kia giống như kéo tay một chút, nhưng không lay chuyển được sự chấp nhất của Hoàng Nguyệt Anh, rốt cục nắm tay nàng, liếc mắt về phía bên này một cái, cùng Hoàng Nguyệt Anh sóng vai rời đi.
Nếu chỉ nhìn bóng dáng, nam tử ngọc thụ lâm phong, nữ tử kiều tiểu linh lung, cũng thật là xứng đôi.
Mọi người lại thấp giọng nghị luận nói: -Nữ tử xấu xí này thật tác quái, Hoàng Nguyệt Anh xấu xí không ai muốn, liền nhìn chằm chằm Gia Cát Lượng không buông, ngươi xem nàng ở bên đường lôi kéo tay của Gia Cát Lượng, không cảm thấy thẹn, còn ra thể thống gì nữa? Gia Cát Lượng sao có thể chịu được nàng?
Thực khách răng hô kia nói tiếp: -Vậy là ngươi nói sai rồi, Gia Cát Lượng còn rất thích như vậy.
-Tại sao? Người vừa nói chuyện hỏi.
Mọi người vốn chính là ăn bánh ngâm, hiện giờ thấy có bát quái để nói, đều là chuẩn bị mài răng một chút.
Thực khách răng hô nói: -Họ Gia Cát trước kia chỉ tính là trung đẳng, có Gia Cát Huyền đầu nhập Lưu Kinh Châu, được Lưu Kinh Châu coi trọng, Gia Cát gia còn có thể chống đỡ, nhưng hôm nay không được. Bảy tám năm trước Gia Cát Huyền chết rồi, phụ mẫu Gia Cát Lượng đều mất từ thuở nhỏ, là con cháu của Gia Cát Huyền, Gia Cát Huyền vừa chết, Gia Cát Lượng mất đi chỗ dựa, lúc này chỉ có thể làm ruộng mà sống, xem như một kẻ quê mùa.
Ngừng tạm một chút, răng hô nói văng cả nước miếng: -Gia Cát Lượng thứ nhất không có quyền, thứ hai không có tiền, chỉ là lớn lên bộ dạng không kém mà thôi. Hoàng Nguyệt Anh nữ nhân này xấu xí chút, nhưng gia thế tuyệt đối là nhân vật thế gia nổi tiếng ở Kinh Châu.
Mọi người liên tục gật đầu, có người hỏi: -Ta thấy nha đầu kia không chỉ lớn lên xấu, còn vô cùng kiêu ngạo, mở miệng liền kêu một tiếng Kinh Châu Mục, giống như cũng không để Lưu Biểu đại nhân ở trong mắt, nhà nàng đến tột cùng có lai lịch gì?
Thấy răng hô khinh bỉ nhìn gã, người nọ hổ thẹn nói: -Tiểu đệ mới đến Kinh Châu không lâu, không biết nhiều, kính xin huynh đài chỉ giáo.
Người nọ lớn lên bộ dáng rất bình thường, nhưng cách nói chuyện thật khéo léo.
Răng hô nghe hắn nói lời khách khí, hài lòng cười cười.
Gã mới vừa rồi chỉ sợ bị Hoàng Nguyệt Anh đập rớt răng, lúc này thấy Hoàng Nguyệt Anh đã rời đi, lại thấy ánh mắt thỉnh giáo của mọi người, uy phong bát diện nói: -Ngươi ngay cả nàng lai lịch gì cũng không biết, vậy cũng thật sự là kiến thức nông cạn. Hoàng Nguyệt Anh lớn lên xấu, nhưng phụ thân Hoàng Thừa Ngạn của nàng thì tuyệt đối là nhân vật nổi tiếng ở Kinh Sở, nhạc phụ của Hoàng Thừa Ngạn là người nào các ngươi có biết?
Mọi người đều là lắc đầu.
Có thể ngồi đây ăn bánh ngâm tự nhiên cũng không phải là người làm ăn buôn bán lớn, làm việc khó tránh khỏi không có căn cứ, bọn họ tuy biết nha đầu Hoàng Nguyệt Anh kia không đơn giản, nhưng nội tình sâu hơn thì căn bản không thể nào biết được.
Răng hô thấy mọi người đều là không biết, đắc ý cười nói: -Nhạc phụ của Hoàng Thừa Ngạn tên là Thái Phúng.
-Thái Phúng, ta chưa nghe qua. Một người lắc đầu nói.
Răng hô tràn đầy châm chọc nói: -Vậy ngươi thật sự kiến thức nông cạn rồi, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua 'Kinh Sở chư họ, chư Thái nhất thịnh'? Thái Phúng nhìn như không có tiếng tăm gì, nhưng tỷ tỷ ông ta gả cho Thái Úy Trương Ôn của triều đình năm đó.
Đơn Phi hơi hơi tâm động.
Hắn nghe những người này bát quái, vốn định rời đi, nhưng thấy kẻ răng hô này cũng biết chút lịch sử, không khỏi lại nghe tiếp.
Trương Ôn mà răng hô nói không phải là Trương Ôn thủ hạ của Giang Đông Tôn Quyền, mà là Thái Úy Trương Ôn cuối thời Đông Hán. Người này thậm chí có thể nói là cấp trên của Đổng Trác, Tôn Kiên, tuy nhiên sau lại lại bị Đổng Trác giết chết.
-Trương Ôn mặc dù đã chết, nhưng thế lực Kinh Sở Thái gia ngày càng tăng lên.
Răng hô dương dương đắc ý nói: -Trưởng nữ của Thái Phúng gả cho Hoàng Thừa Ngạn, nhưng thứ nữ lại gả cho Lưu Kinh Châu làm vợ kế. Việc này, các ngươi chẳng lẽ không biết?
Mọi người kính nể hẳn lên, thất thanh nói: -Thì ra là thế.
Răng hô tiếp tục nói: -Con trai của Thái Phúng chính là Thái Mạo, người này thì các ngươi biết đi?
Mọi người lại là kinh ngạc nói: -Hoá ra Thái Phúng chính là phụ thân của Thái Tướng Quân.
Bọn họ tự nhiên biết Thái Mạo, đây chính là nhân vật phái thực lực của quân đội Kinh Châu. Ở Kinh Châu, đều nói Văn Sính là đệ nhất cao thủ dưới tay của Lưu Biểu, nhưng chân chính chưởng quản quân quyền lại là Thái Mạo.
Đơn Phi nghe được tên của Thái Mạo thì hơi giật mình. Hắn chỉ nhớ rõ Diễn nghĩa nói Thái Mạo chết khá ủy khuất, bị Chu Du dùng một chiêu kế phản gián giết chết, đối với những việc khác cũng không phải rất rõ ràng. Hiện giờ nghe răng hô giải thích, hắn mới phát hiện gia thế của Hoàng Nguyệt Anh đích xác không kém, thậm chí có thể nói là đại biểu của phái thực quyền trong quân đội Kinh Châu.
-Hoàng Nguyệt Anh mặc dù xấu, nhưng Gia Cát Lượng ngoại trừ khuôn mặt lớn lên không kém ra, luận gia thế, luận quyền lợi làm sao có thể sánh được với người ta? Răng hô cuối cùng ra kết luận nói: -Bởi vậy theo ta nói... Gia Cát Lượng có thể được Hoàng Nguyệt Anh ưu ái, đó là tổ tiên đốt nhang thơm mới đúng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất