Thâu Hương

Chương 441: Đảo khách thành chủ

Chương 441: Đảo khách thành chủ


.
Không đợi Đơn Phi trả lời Lưu Bị, Quan Vũ phản bác: - Phu tử đã nói, lễ nghĩa tại tâm, chứ không phải là những nghi thức rườm rà, ta không thẹn với lòng, nếu y đáng để tôn kính đệ sẽ tôn kính, có gì mà thất lễ?
Thấy Lưu Bị trầm mặc không nói, Quan Vũ lại nói: -Nơi đây có rượu có thịt, có các huynh đệ tốt, phủ Lưu Biểu có gì? Chỉ là lũ ra vẻ mình là người tốt, nhưng bọn họ muốn gì… đại ca chẳng phải rõ ràng lắm sao?
Trong lòng Đơn Phi thầm than.
Hắn nhớ rõ trong sách sử về Quan Vũ, tính cách của Trương Phi với Quan Vũ hoàn toàn trái ngược, Trương Phi đối với binh lính khiển trách cực kì nặng nề, có điều đối với sĩ tộc thì cực kì khách khí, Quan Vũ thì lại thương cảm với binh lính nhưng cũng không bao giờ kiêng nể sĩ tộc.
Hiện giờ xem ra, lịch sử là thật.
Sự đối đãi khác biệt này, vốn là phản ứng của nội tâm.
Quan Vũ đang trầm ngâm, Lưu Bị cười nói: - Nhị đệ, ta nói rồi... Lần này là tới thăm Đơn huynh đệ. Việc khác, trở về rồi nói có làm sao?
Quan Vũ hừ lạnh một tiếng, dùng chút đồ ăn, lại uống thêm hai bát rượu rồi buông xuống nói: - Có thể.
Lưu Bị nhìn Đơn Phi hỏi lại: - Sau khi ta đến Lưu Kinh Châu chúc thọ lại vòng về Tân Dã đóng quân, huynh đệ có thể theo ta đi chúc thọ không?
Đơn Phi thầm nghĩ người như Lưu Bị, Quan Vũ gặp được thật hiếm, hơi trầm ngâm nói: - Ta không thân không phận, chỉ sợ không vào được phủ Kinh Châu Mục.
Lưu Bị vui vẻ nói: - Đơn huynh đệ nếu như không ngại, đi cùng ta và nhị đệ là được rồi, người khác không biết kính ngươi, có thể nể mặt ta một chút, tóm lại sẽ không để ngươi ở ngoài cửa đâu. Ta biết Đơn huynh đệ không thích phô trương, ngươi và Vân Trường đi cùng nhau, Vân Trường cũng sẽ bớt thấy buồn chán.
- Đúng vậy, có Đơn huynh đệ, ta còn có người nói chuyện. Quan Vũ cũng cười lại nói: - Nếu không đại ca dẫn ta đến phủ Kinh Châu Mục giả dối khách sáo, quả thực là khó chịu.
Đơn Phi chần chờ nói: - Không làm hai vị Tướng Quân khó xử là tốt rồi. Sau khi hắn gặp qua Thái phu nhân, trong lòng vẫn còn cảnh giác.
Bà ta không giống những nữ nhân tầm thường, khi hắn xem bệnh, sớm đã nhìn ra bà ta không chỉ là hạng người thổi gió bên tai, mà là có chút kiến thức, cũng đang âm thầm dò xét hắn.
Hiện giờ hắn có hai thân phận Thống Lĩnh Mạc Kim Giao Úy và Thống Binh Đan Dương , bất kể là thân phận nào truyền tới Tương Dương thì đều là một đống phiền toái. Hắn tự nhiên không sợ, nhưng thấy được Lưu Bị trọng nghĩa khí như vậy, cũng không muốn khiến cho Lưu Bị khó xử.
Lưu Bị hiểu ra ý của Đơn Phi, không do dự nói: - Đơn huynh đệ đi cùng ta là được rồi, Lưu Bị ta chưa bao giờ sợ bị phiền toái cả.
- Đại ca, mấy năm nay huynh ít nói những lời như thế rồi. Quan Vũ có hơi cảm khái nói.
Lưu Bị cười, dáng vẻ rất thoải mái.
Đơn Phi thấy thế không do dự nữa, ăn vài miếng rồi cùng Lưu Bị, Quan Vũ ra khỏi Phú gia, không nhanh không chậm sánh bước đến phủ Kinh Châu Mục.
Đang trên đường, nghĩ ra một chuyện, Đơn Phi nói: - Lưu Tướng Quân…
-Đơn huynh đệ không để ý thì gọi ta là Lưu huynh được rồi. Lưu Bị chân thành đề nghị.
Đơn Phi đổi cách xưng hô: - Lưu huynh Thấy Lưu Bị rất vui, Đơn Phi hiểu tại sao Lưu Bị có nhiều huynh đệ một mực trung thành như vậy.
Lưu Bị không phải dựa vào mưu lược, mà dựa vào thành ý.
- Lưu huynh sao đang ở ngoài biển lại trở về? Đơn Phi hỏi.
- Ta cùng Thái Sử Tướng Quân vốn phiêu bạt ngoài biển, đối với sự an nguy của Đơn huynh đệ rất là lo lắng, vốn là muốn quay lại hải đảo khi đến thời gian ước định, nhưng không ngờ lại gặp kỳ nhân dưới đáy biển. Lưu Bị nhìn Đơn Phi nói.
Kỳ nhân dưới đáy biển?
Đơn Phi suy đi nghĩ lại: - Huynh nói là Ngụy Bá?
- Không sai, không sai, chính là Ngụy Bá. Lưu Bị cười nói: - Ta đã nói với Vân Trường điều này, mà đệ ấy không tin, Vân Trường, giờ đệ tin rồi chứ?
Quan Vũ nháy hai hàng lông mày nói: - Đệ biết là đại ca không có nói láo với huynh đệ, nhưng việc này quả thật là khó tưởng tượng. Đại ca nói là có người sống ở đáy biển còn có thể tưởng tượng, nhưng nói có thuyền từ đáy biển nổi lên, thật sự đệ không tưởng tượng nổi.
Lưu Bị cười ha hả: - Trời đất rộng lớn, có đủ những thứ lạ, tuy là khó tưởng tượng hoặc không thấy qua, nhưng nếu phủ nhận sự tồn tại của nó, khó tránh khỏi cảm giác như ếch ngồi đáy giếng
Đơn Phi nghĩ cũng phải.
Lưu Bị lại nói: - Đơn huynh đệ, Ngụy Bá từ đáy biển nổi lên, nói là có quen ngươi, còn nói ngươi và Tôn Quận Chúa đã quay lại Trung Nguyên, bảo chúng ta đi Ngô Quận là được. Nhưng Thái Sử Tướng Quân cảm thấy khó tin, cuối cùng vẫn quay lại hải đảo, nhưng không thấy các ngươi.
- Triệu Vân Tướng Quân cũng không ở đó sao? Đơn Phi kinh ngạc nói.
- Tử Long cũng ở trên đảo? Lưu Bị kinh ngạc nói. Thấy Đơn Phi gật đầu, biết Đơn Phi không nói dối, Lưu Bị ngạc nhiên nói:
- Y nếu như ở trên đảo, gặp ta thì không thể làm ngơ như thế được, y không xuất hiện thì có thể đi đâu? Lẽ nào y vào Minh Sổ kia rồi?
Đơn Phi suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: - Triệu Tướng Quân là người cẩn thận, nếu không nắm chắc thì sẽ không mạo hiểm.
Lưu Bị khen: - Đơn huynh đệ và Tử Long mới gặp nhau mấy lần mà cũng có thể nói là hiểu y rất rõ rồi.
Triệu Vân nếu mạo hiểm, chỉ sợ không sống được vài năm. Đơn Phi suy nghĩ phân tích nói: - Nhưng y không có thuyền thì chắc chắn không rời khỏi đảo được.
- Đây cũng là điều mà ta lo lắng. Lưu Bị lo lắng nói.
- Ngụy Bá có thuyền, Triệu Tướng Quân không chừng đi cùng Ngụy Bá rồi. Đơn Phi suy đoán.
Lưu Bị trầm ngâm một lát: - Đơn huynh đệ và Ngụy Bá rất hiểu nhau thì phải?
Đơn Phi hàm hồ nói: - Người này cũng là kỳ nhân dị tướng, ta và ông ta cũng có chút giao tình.
Lưu Bị biết điều cũng không hỏi lại, tạm bỏ qua chuyện của Triệu Vân, thầm nghĩ nếu Triệu Vân không trở về thì y khó tránh vẫn phải đi ra đảo xem xét tình hình một chuyến.
- Ta cùng Thái Sử Tướng Quân chạy tới Ngô Quận, Giang Đông có Hạ Tề Tướng Quân ở vùng duyên hải truyền tin, nên Thái Sử Tướng Quân mới từ bỏ. Ta biết Đơn huynh đệ bình an, được Tôn Quận Chúa dẫn lối nên đã gặp mặt Ngô Hầu.
Đơn Phi rùng mình, nhớ lại sứ mạng của Lưu Bị khi đến Đan Dương vốn là vì xúc tiến cho sự yên ổn của Kinh Châu, Giang Đông, nhưng vẫn chưa đâu vào đâu. Vốn muốn hỏi, Đơn Phi nghĩ lại, mình còn là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, mà chuyện này lại liên quan đến bí mật của người ta…
Lưu Bị không nghĩ ngợi lập tức nói: - Ngô Hầu đã nói là việc này cần thương lượng, còn nói sẽ phái sứ giả đến Tương Dương một chuyến.
Nói đến đây Lưu Bị có hơi nhíu mày.
Đơn Phi nghĩ về những khúc mắc này đã cảm thấy đau đầu.
Hắn đối với việc mưu quyền đoạt lợi cảm thấy rất đau đầu, hắn không phải không hiểu, mà là cảm thấy tổ tông mấy ngàn năm nay, ngoài trừ Ngiêu Thuấn, đều vui vẻ trầm luân vào việc tranh quyền đoạt lợi, lại không biết thứ này chẳng qua chỉ là một trò chơi bành trướng dục vọng của một số người, hao tổn nặng nề, không có ích lợi gì cho đời cả.
- Đúng rồi, Đơn huynh đệ đã gặp Ngô Hầu chưa? Lưu Bị rất hứng thú nói, thấy Đơn Phi lắc đầu, Lưu Bị cười nói: - Đơn huynh đệ gặp qua không ít kỳ nhân dị sĩ, nhưng chắc chưa gặp qua người mắt xanh?
- Huynh nói Ngô Hầu là người mắt xanh sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Hắn biết Tôn Quyền là người mắt xanh râu tím, khí thế bất phàm. Trong sử sách viết, Tôn Quyền con người khác thường, trên dài dưới ngắn, sinh ra hai mắt có tinh quang, hai mắt như hai chiếc đèn pha.
Trước kia hắn không để ý chi tiết này, nhưng trước đó không lâu từng gặp qua cô nương châu Phi Hoàng Nguyệt Anh, nghe Lưu Bị nói vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ tổ tiên Tôn Quyền cưới nữ nhân châu Âu?
Cũng bởi vì Tôn Quyền có mắt màu xanh, nên người ta mới nói khi sinh ra mắt đã có tinh quang?
Lưu Bị gật đầu nói: - Đúng vậy, Ngô Hầu đích thị là người mắt xanh, nên khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Quan Vũ bên cạnh tiếp thêm: - Đại ca, đó có gì lạ, đệ nghe kể ngày xưa khi Đại Hán bá chủ thiên hạ, thương nhân Tây Vực trong đó có rất nhiều người mắt xanh.
Lưu Bị cười nói: - Đúng là như thế, hay là Tôn gia trước kia cưới nữ nhân Tây Vực? May là Tôn Quận Chúa không phải người mắt xanh, không thì…
Thấy Đơn Phi ngoảnh đầu đi, Lưu Bị nói: - Đúng rồi Đơn huynh đệ, nghe nói chúc thọ Lưu Kinh Châu, cũng có Công chúa Tây Vực Bạch Liên Hoa đến chúc thọ. Ta cũng không ngờ là Lưu Kinh Châu uy danh lan xa đến nỗi Tây Vực phải phái người đến.
Quan Vũ hừ lạnh một tiếng, vốn muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt Lưu Bị nên dừng lại.
Trong lúc ba người cười cười nói nói thì đã đến phủ Kinh Châu Mục rồi.
Trước phủ Kinh Châu Mục đường phố rộng mở, hai bên hàng quán tấp nập, nhìn hết tầm mắt mà không thấy điểm cuối ở đâu. Ở hai bên của phủ Kinh Châu Mục là nhà cao cửa rộng, nhà nào cũng đều cực kỳ đắt tiền xa xỉ.
Có chuyện vui nên dân chúng đã sớm tụ tập xung quanh chỉ trỏ, có người nói: - Lưu Kinh Châu đại thọ, nghe nói mở kho lương cả tháng, cứu tế cho dân chúng nghèo khổ, thật là công đức không kể.
- Nghe nói Lưu Kinh Châu chúc thọ bảy ngày, chỉ cần đến những lán dài bên cạnh đây ăn cơm đều không mất tiền.
-Lưu Kinh Châu tạo phúc cho dân chúng Kinh Châu nhiều năm, ta hi vọng ông ta luôn giữ chức Kinh Châu Mục này mãi, bảo vệ dân chúng Kinh Châu bình an.
- Đúng vậy, còn trông mong ông ta sống lâu trăm tuổi. Chúng ta ngày nào cũng sẽ như ngày hôm nay.
Mọi người hi hi ha ha đùa giỡn, phố dài người đến người đi ai ai cũng quần áo gọn gàng sạch sẽ, còn Đơn Phi, Lưu Bị và Quan Vũ thì ngược lại rất giản dị mộc mạc.
Đơn Phi thấy Lưu Bị hai tay trống trơn, thầm nghĩ đến chúc thọ chẳng nhẽ không tặng đại lễ hay sao?
Quan Vũ bên cạnh cười lạnh nói: - Lưu Biểu này phô trương xa xỉ, những thứ đó cũng chỉ là mồ hôi nước mắt của dân thôi. Một số người nhận chút ân huệ này…
Quan Vũ chưa nói xong đã bị Lưu Bị kéo lại.
Ba người tới trước phủ Kinh Châu Mục, có người vênh váo tự đắc nhìn đi nhìn lại thấy đám Lưu Bị tiến đến không thèm để ý lãnh đạm hỏi: - Đến từ đâu?
Quan Vũ phẫn nộ, chưa đáp lời thì Lưu Bị khách khí đáp lời: - Tân Dã Lưu Bị, Quan Vũ đến chúc thọ Lưu Kinh Châu, lễ mọn mười kim.
Ông tatừ trong tay áo lấy ra một chút vàng, hai tay đưa lên nói: - Mong Lưu Kinh Châu phúc thọ song toàn, sống lâu trăm tuổi.
Người nọ vốn nghĩ đây là tiền biếu mình, nghe Lưu Bị nói vậy, lãnh đạm nói: - Được rồi, biết rồi. Tiện tay tiếp nhận vàng để trong tay áo rồi nói: - Các người lui ra đi.
Lưu Bị, Quan Vũ ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ từ khi nương tựa Lưu Biểu, vẫn đóng quân ở Tân Dã. Lưu Bị lai lịch không nhỏ, mỗi khi gặp Lưu Biểu còn tiếp đãi rất khách khí, không ngờ hôm nay chạm mặt bọn chó trông cửa lại không cho đi vào?
Quan Vũ nhếch lông mày, định lên tiếng, phía sau đột ngột có người nói: - Hóa ra là ngươi ở đây.
Lưu Bị quay đầu lại thấy người vừa nói, ông ta nhớ rất rõ người này là quản gia của Lưu phủ tên Trương Tài.
- Trương quản gia… Lưu Bị chỉ gặp Trương Tài một lần, nhưng lại không biết người này còn nhớ mình hay không, ôm quyền hành lễ, chỉ thấy Trương Tài thân thiết lôi kéo Đơn Phi nói nhỏ: - Đơn thầy thuốc, tìm được ngài thật khó, xin mời, mời vào trong phủ.
- Hửm? Lưu Bị, Quan Vũ ngơ ngác nhìn nhau.
Đơn Phi có chút xấu hổ, thầm nghĩ ta đang muốn dựa vào Lưu đại ca, Quan nhị ca, bây giờ là như thế nào?
Trương Tài nhìn hai người đi cùng Đơn Phi lại hỏi: - Đây là bạn của Đơn thầy thuốc? Thấy Đơn Phi gật đầu, Trương Tài cười nói: - Bạn của Đơn thầy thuốc cũng là bạn của Lưu Kinh Châu, mời vào, mời vào!
- À?
Lưu Bị, Quan Vũ không khỏi ngẩn ngơ, không nói nên lời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất