Chương 442: Ngọa long
.
Lưu Bị hơi lúng túng, lúc trước ông ta nói với chút mặt mũi của mình, phủ Kinh Châu Mục sẽ không từ chối Đơn Phi từ ngoài cửa, nhưng ông ta không ngờ Đơn Phi không bị người ta từ chối ngoài cửa, người bị chắn ngoài cửa lại là ông ta!
Mà muốn vào phủ Kinh Châu Mục, xem ra còn phải nhìn mặt Đơn Phi?
Lưu Bị dở khóc dở cười lại không khỏi than thầm, tiểu tử Đơn Phi này luôn có cách ở địa bàn của người khác, khi ở Đan Dương Đơn Phi là chủ nhà, địa bàn nơi này cũng vậy?
Tiểu tử này hình như ở đâu cũng đều có thể xài được?
Nhưng tại sao Lưu Bị ông ta ở đâu cũng đều gặp trắc trở vậy?
Thở dài, Lưu Bị lắc đầu vừa định theo sau Đơn Phi vào phủ, Đơn Phi đột nhiên nói: -Trương quản gia, hai vị này là Lưu Bị Tướng Quân của Tân Dã và Quan Vũ Tướng Quân.
Trương Tài ngẩn ra.
Ông ta là thúc phụ của Trương Doãn, Trương Doãn có thể nói là nhân vật số hai chỉ sau Thái Mạo trong quân ở Kinh Châu. Trương Doãn lại là cháu ngoại của Lưu Biểu, chính nhờ mối quan hệ này, gần đây Trương Tài mới có thể làm quản gia của phủ Kinh Châu Mục. Người làm quản gia vốn là khôn khéo, đối với chuyện lớn chuyện nhỏ Kinh Châu đều phải hiểu hết.
Khi lần đầu dẫn Đơn Phi đến phủ Kinh Châu Mục, nói thật là Trương Tài thật sự không đặt Đơn Phi vào mắt, tiểu tử này cũng giống như dế nhũi vậy.
Nhưng nghe thấy Thái phu nhân và Hoàng Nguyệt Anh đều nghị luận về Đơn Phi, Trương Tài liền để mắt đến.
Quản gia thì phải quản lý tốt cái nhà này!
Lưu Biểu hiện tại là Thái phu nhân nói gì nghe nấy. Hoàng Nguyệt Anh lại là cháu gái mà Thái phu nhân thích nhất. Thái phu nhân không có con, vẫn luôn coi Hoàng Nguyệt Anh như con ruột của mình. Chuyện mà hai nữ nhân này quan tâm, quản gia sao có thể không thèm quan tâm chứ?
Đợi khi Hoàng Nguyệt Anh nói mời Đơn Phi vào phủ Kinh Châu Mục, Trương Tài lại đích thân đi mời lần nữa.
Quan hệ phải xây dựng từ trước, ngươi lâm thời ôm chân Phật xưng huynh gọi đệ, người sáng suốt liếc mắt thì nhìn ra bản tính của ngươi, sao lại coi ngươi là huynh đệ?
Trương Tài chính vì nghĩ như thế nên mới trở nên thân thiện với Đơn Phi, lại không hề chú ý đến người bên cạnh Đơn Phi. Đợi khi nghe Đơn Phi giới thiệu, Trương Tài tuy không nhận ra Lưu Bị và Quan Vũ, nhưng làm sao lại chưa từng nghe qua tên của hai người này?
Kính nể hẳn lên, Trương Tài vội nói: -Hóa ra là Tả Tướng Quân và Hán Thọ Đình Hầu đến. Trương Lộc, sao ngươi có thể vô lễ như thế, để hai vị đại nhân đứng trước cửa chờ đợi?
Trương Lộc là nhân vật mắt cao hơn đầu vừa nãy, vốn dĩ là người gác cổng tiếp khách, cũng là người của Trương Tài. Thấy Trương Tài thân thiết với Đơn Phi thì biết không hay, nghe Trương Tài nói như thế, Trương Lộc lại càng sợ hãi, sớm lấy khối vàng kia ra nói: -Quản gia, vừa nãy vị Tướng Quân này và Hầu gì…
Hán Thọ Đình Hầu bốn chữ này quá phức tạp, Trương Lộc không nhớ được nhiều, nhưng thái độ cung kính giống như nhìn thấy tổ tiên xa vậy, tiếp tục nói: -Bọn họ nói muốn gặp Lưu Kinh Châu đại nhân, ta thấy…người thấy…ta thế là…
Chưa đợi gã nói xong, Trương Tài đã hiểu, cười làm lành nói: -Tả Tướng Quân, Hán Thọ Đình Hầu, tiểu tử có mắt không biết Thái Sơn, kính mong đừng trách. Mời vào trong.
Trương Tài biết Lưu Bị, Quan Vũ tuyệt đối không phải người hay đôi co với tiểu nhân, trước tiên cung kính mời ba người đi vào trong, trong lòng lại càng kinh ngạc về Đơn Phi.
Ban đầu ông ta chỉ cảm thấy tiểu tử Đơn Phi này có duyên với nữ nhân thôi, nhưng người có thể làm bạn với Lưu Bị, Quan Vũ thì sao là hạng bình thường được?
Dẫn ba người đến một gian phòng khách cao nhã Trương Tài nói: -Tả Tướng Quân, Hán Thọ Đình Hầu, ta đi bẩm báo cho Kinh Châu Mục, có điều…Kinh Châu Mục gần đây…thân thể không tốt, chưa chắc sẽ gặp hai vị khách quý. Nếu không thể nghênh đón, kính mong đừng trách.
Trong lòng Lưu Bị, Quan Vũ vơi bớt buồn bực, Lưu Bị mỉm cười nói: -Lưu Kinh Châu biết Lưu Bị đến chào hỏi là được, có điều…Lưu Bị còn có quân tình bẩm báo, xin Trương quản gia truyền đạt ý của Lưu Bị, Lưu Bị cảm kích khôn cùng.
Trương Tài hơi run, vội nói: -Ta sẽ bẩm báo Lưu Kinh Châu, kính xin hai vị quý khách chờ một lát.
Ông ta xoay người bước nhanh rời đi.
Quan Vũ cười nói: -Đơn huynh đệ, sao ngươi lại trở thành khách quý của phủ Kinh Châu Mục vậy?
Đơn Phi cũng cười đáp: -Trương quản gia nói đùa thôi. Hắn cũng không giấu diếm, đơn giản tóm lược chuyện mình xem bệnh.
Quan Vũ khen: -Khó có được Đơn huynh đệ có bản lĩnh như vậy, không giống loại người như ta, ngoài trừ dụng binh đánh trận…ôi… Y nói tới đây thì liên tục lắc đầu, trong lòng thật buồn bực.
Đơn Phi an ủi nói: -Lưu huynh và Quan nhị ca đều là nhân tài tuyệt luân thiên hạ, tế thế cứu người, hiện nay chỉ là thời vận không tốt mà thôi. Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, hà tất so đo được mất nhất thời?
Khi ánh mắt Quan Vũ, Lưu Bị đều hơi sáng lên, thì nghe thấy bên ngoài có người cười nói: -Hay cho câu đại trượng phu có thể co có thể duỗi, hay cho câu “tuyệt luân thiên hạ, tế thế cứu người”. Chỉ dựa vào mấy câu này của Đơn thầy thuốc, có thể thấy tầm mắt rộng lớn, lòng lo chi thiên hạ, cũng không phải hạng tầm thường.
Mọi người hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Lưu Bị, Quan Vũ đều lộ vẻ kinh ngạc, Đơn Phi không cần nhìn, chỉ nghe thấy âm thanh kia là biết Hoàng Nguyệt Anh đến.
Hoàng Nguyệt Anh là khách quen của phủ Kinh Châu Mục không lạ lẫm gì, kỳ lạ là nữ tử này luôn nhìn chằm chằm hắn làm gì?
Trong lòng Đơn Phi lấy làm lạ, Lưu Bị, Quan Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều nói nữ nhân này xuất thân bán than sao?
Đại nam nhân lo việc thiên hạ, tiểu nữ nhân sầu việc gạo muối.
Bọn họ trước đó chưa từng gặp mặt Hoàng Nguyệt Anh, nhưng thấy nữ tử như vậy đứng trước mặt ba người lại lộ vẻ tự tin, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơn nữa nói ra một câu khác biệt hẳn với tiểu nữ tử thông thường, thì biết nữ nhân này không hề đơn giản.
Nam nhân tự tin dựa vào thực lực, nữ nhân tự tin dựa vào khuôn mặt, nữ nhân này không có mỹ mạo, ít nhất là trong mắt Lưu Bị, Quan Vũ là không có, còn có thể tự tin như thế, tuyệt đối là tương đối có thực lực! Thậm chí là kinh người!
Hai người Lưu Quan, tuy có kinh ngạc, sau đó biến mất, tránh làm cho đối phương tưởng nhầm là không tôn trọng, nhưng đều không tự chủ mà nhìn về phía Đơn Phi.
Đơn Phi thấp giọng nói: -Cháu gái của Thái phu nhân Hoàng Nguyệt Anh, phụ thân Hoàng Thừa Ngạn.
Lưu Bị, Quan Vũ khẽ gật đầu, đều mang vẻ mặt thì ra là thế.
Hai người quen thuộc như lòng bàn tay với nhân sĩ Kinh Châu, vừa nghe Đơn Phi nói mấy câu ít ỏi, thì biết bối cảnh nữ nhân này kinh người. Trong lòng Lưu Bị kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu tử này sao đi đến đâu cũng đều có thể quen biết nữ nhân có quyền vậy?
Hoàng Nguyệt Anh bên kia tự nhiên cười nói, tự nhiên tăng thêm mấy phần quyến rũ.
-Lượng ca ca, muội đã sớm nói với huynh rồi, Đơn thầy thuốc này không đơn giản, huynh có tin chưa?
Đơn Phi vừa nghe vậy, thì biết Gia Cát Lượng lại đến, đưa mắt nhìn qua, hắn thấy phía sau Hoàng Nguyệt Anh có một người ngọc thụ lâm phong đứng đó, không phải Gia Cát Lượng thì là ai?
Hoàng Nguyệt Anh cũng không né tránh, kéo tay Gia Cát Lượng đi vào trong phòng, giống như nam nhân ôm quyền thi lễ nói: -Tả Tướng Quân, Hán Thọ Đình Hầu, tiểu nữ tử Hoàng Nguyệt Anh bái kiến.
Lưu Bị, Quan Vũ liếc mắt nhìn nhau, đứng lên hơi thi lễ nói: -Hoàng tiểu thư khách khí rồi. Nhìn sang Gia Cát Lượng, Lưu Bị nói: -Vị công tử này là…
-Gia Cát Lượng, tự Khổng Minh. Gia Cát Lượng tiến lên, gật đầu tỏ ý với Đơn Phi, sau đó cung kính thi lễ với hai người Lưu, Quan nói: -Lượng sớm nghe uy danh của Tướng Quân, Hán Thọ Đình Hầu, hôm nay vừa gặp, hân hạnh lắm thay.
Y nói chuyện khách khí, Lưu Bị, Quan Vũ thấy y khí độ bất phàm, lại cũng không chậm trễ, đều đáp lời nói: -Gia Cát công tử quá khen.
Gia Cát Lượng lúc này mới xoay sang nhìn Đơn Phi, do dự một lát mới nói: -Ta nghe Nguyệt Anh đề cập đến Đơn thầy thuốc là người đại tài, vốn dĩ không tin, hôm nay vừa gặp, nghe được lời hay, liền biết Nguyệt Anh không hề nói ngoa.
Y nói như thế, có thể nói là rất nể mặt Đơn Phi.
Đơn Phi khẽ mỉm cười: -Gia Cát công tử quá khen. Hắn thấy Gia Cát Lượng phong độ ngời ngời, thầm nghĩ danh tướng thiên cổ quả nhiên khí độ bất phàm, có điều nhìn cục diện này, cảnh tượng ba lần đến mời chỉ e sẽ không trình diễn sớm
Hắn đang suy đoán theo lẽ thường, Lưu Bị không phải người không có nhãn lực, vừa nhìn thấy cục diện này thì biết Hoàng Nguyệt Anh đang bận rộn vì ý trung nhân, hơn nữa đang thu xếp quan hệ ở phía Tỉnh trưởng.
Lưu Bị danh tiếng không nhỏ, lúc này lại chẳng qua là khách khanh của Lưu Biểu, cũng là Huyện trưởng, vẫn không có ủy thác chính thức gì, bất luận Gia Cát Lượng có tài thế nào, lúc này lần đầu gặp mặt Lưu Bị, Lưu Bị làm sao có thể mạo muội mời Gia Cát Lượng đến chỗ ông ta làm thư ký chứ?
Lịch sử lại thay đổi rồi?
Đơn Phi âm thầm vò đầu, thì nghe thấy Hoàng Nguyệt Anh cười nói: -Hôm nay ta tìm Lượng ca ca đến vốn là muốn tùy ý trò chuyện với Đơn thầy thuốc, không ngờ hai vị hào kiệt đương thời cũng ở đây…
-Gia Cát chuyến này không uổng. Gia Cát Lượng hơi phấn chấn nói.
Hoàng Nguyệt Anh đến đây không hề khách khí, cùng Gia Cát Lượng sóng vai ngồi xuống, mỉm cười duyên dáng nhìn Lưu Bị nói: -Nghe nói mấy tháng trước Lưu Tướng Quân từng được Kinh Châu Mục phái đi Giang Đông thương lượng chuyện liên kết, không biết…có tiến triển gì không, có thể cho hay không?
Gia Cát Lượng không khỏi nháy mắt ra hiệu với Hoàng Nguyệt Anh.
Y vốn là dân thường, bây giờ thậm chí còn không bằng Bàng Thống có được một chức quan, mắt thấy Hoàng Nguyệt Anh hỏi chuyện quân cơ, khó tránh cảm thấy quá phận.
Quan Vũ hơi nhướn mày, Lưu Bị lại mỉm cười nói: -Lưu mỗ may mắn không phụ ủy thác, Giang Đông đã đồng ý, ít ngày nữa sẽ phái sứ giả đến thăm hỏi.
Gia Cát Lượng hiển nhiên không biết việc này, hơi động dung nói: -Tả Tướng Quân có thể làm việc người khác không thể, quả là có tài!
Y biết Kinh Châu, Giang Đông là kẻ thù truyền kiếp bao nhiêu năm nay, cho tới bây giờ chỉ có đánh, không thể đàm phán. Nếu phái người khác đến Giang Đông, không chém mà mắng cho một trận đã là nhẹ rồi. Lưu Bị lại có thể thuyết phục Giang Đông chịu đàm phán, trong mắt nhiều người đã là chuyện không thể nào.
Hoàng Nguyệt Anh khẽ nhướn hàng mày thanh nhã, nói tiếp: -Vậy theo Tả Tướng Quân thấy, Giang Đông thăm hỏi, dụng ý chân chính nằm ở đâu?
-Nguyệt Anh. Gia Cát Lượng không khỏi khẽ quát.
Thần sắc Quan Vũ không hài lòng, thầm nghĩ đại ca ta và tiểu nữ tử cô nói chuyện này đã là phá lệ rồi, sao cô lại không biết nặng nhẹ như thế? Cô hỏi như thế, rõ ràng là không tin việc đại ca làm.
Lưu Bị cũng không để ý nói: -Có thể đàm phán thì đàm phán, dù sao cũng tốt hơn giao chiến khiến sinh linh hai nơi lầm than. Lưu mỗ đã làm hết sức, chuyện còn lại, đều không phải chuyện Lưu mỗ có thể lường trước.
-Vậy Lưu Tướng Quân cho rằng ai có thể lường trước? Hoàng Nguyệt Anh không để ý lời răn của Gia Cát Lượng, sự bất mãn của Quan Vũ, kiên trì hỏi tiếp.
Lưu Bị xúc động nói: -Thường nói chỉ cần có thành ý, sắt đá cũng sẽ mòn, Nếu hai bên đều có thành ý hợp tác, suy đoán cục diện có gì là khó?
Hoàng Nguyệt Anh như thoáng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu nói:
-Tả Tướng Quân nói rất đúng. Lượng ca ca, huynh nhận xét thế cục hôm nay thế nào?
Đơn Phi vẫn luôn ngồi đó dự thính.
Hành động lúc này của Hoàng Nguyệt Anh rõ ràng là đang trải đường bắc cầu cho Gia Cát Lượng. Đạo lý rất đơn giản, Gia Cát Lượng bất luận sau này nổi danh thế nào, nhưng trước mắt vẫn là một người không có danh tiếng, bất luận tự xưng thế nào, bất luận Hoàng Nguyệt Anh biết Gia Cát Lượng có tài thế nào, nhưng tài nguyên đều bị cường hào địa phương chiếm trước nha!
Cơ hội của Gia Cát Lượng không nhiều lắm.
Trên đời này không phải ngươi có tài thì nhất định có thể phát huy.
Có tài càng phải tôi luyện, tôi luyện mới có thể càng tích lũy được kinh nghiệm.
Hoàng Nguyệt Anh không bỏ qua một chút cơ hội, hi vọng tôi luyện Gia Cát Lượng, để y thể hiện năng lực của bản thân mình trước mặt người có năng lực, tích lũy số vốn cho y ngày sau một tiếng thành danh.