Thâu Hương

Chương 440: Quan Nhị Gia

Chương 440: Quan Nhị Gia


.
Khi Đơn Phi đứng dậy, dân chúng đứng đợi ngoài cửa sớm đã xếp thành một hàng dài.
Hắn y thuật tốt, phí xem bệnh thì tùy tâm, người giàu cũng như người nghèo đều được đối xử bình đẳng, dân chúng thích nhất chính là một thầy thuốc như thế. Ta mặc kệ ngươi có lai lịch thế nào, có thể chữa bệnh mới là thầy thuốc tốt.
Bởi vậy, mới chỉ qua vài tháng, người dân xung quanh một truyền mười, mười truyền trăm, đều biết nhà Phú Bình có một thầy thuốc giỏi, có người thậm chí đi không dưới mười dặm để đến chữa bệnh.
Phú Bình theo lời Đơn Phi, dựa vào độ nặng nhẹ của bệnh nhân mà đưa tới, Đơn Phi đối với bệnh thông thường chỉ cần động tay là khỏi, nếu như gặp phải bệnh khó, cũng cận thận tỉ mỉ tìm cách giải quyết, ngày đêm nghiên cứu để cứu giúp mọi người, thường cũng là diệu thủ hồi xuân.
Đợi đến giữa trưa, trong viện Phú Bình lưu lại rất nhiều rau quả, trứng và thịt. Phú Bình đến giờ đóng cửa, Phú thẩm sớm đã bưng vài món ăn lên nhưng không ngoài vài món rau thêm một chút thịt và vài quả trứng luộc, cuối cùng là dưa muối các loại.
Trong lúc Đơn Phi đang chờ Phú Bình quay trở lại dùng cơm, thì thấy Phú Bình dẫn một người đàn ông đi tới. Đơn Phi thấy thế vốn không thèm để ý, cho rằng lại một bệnh nhân nữa đến, hắn bỏ đũa xuống đợi gọi, bất ngờ khẽ giật mình.
Gã kia rất cao, so với Đơn Phi thì cao hơn chừng một cái đầu. Gã sắc mặt đỏ thẫm, chòm râu chừng hơn một thước, tự tin như là dùng qua Rejoice vậy. Có điều nhìn chiếc áo choàng của gã có phần cũ kĩ, chắc là bột giặt cũng không mua nổi, thoạt nhìn gã kia đúng là rất nghèo khó.
Nhưng gã này không tầm thường!
Không những bất phàm mà còn có cảm giác ngạo mạn với thiên hạ!
Nơi đây sao có thể bỗng dưng xuất hiện một người như vậy?
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, ngồi trên ghế chắp tay hành lễ. Gã kia vừa tiến đến ánh mắt như mang điện nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt Đơn Phi.
Ánh mắt của gã sáng rực phi thường, nhưng trong đó không hề có ác ý, Đơn Phi mỉm cười nói: - Không biết các hạ đến làm gì?
Phú Bình nói bên cạnh: - Đơn huynh đệ, ta thấy người này rất đáng thương, huynh thấy đấy người này mặt mày đỏ bừng bừng, chắc bệnh không phải nhẹ, nên ta dẫn vào đây. Huynh chẳng phải đã nói qua… có người cần xem bệnh, thì sẽ không bỏ sót mà?
Đơn Phi cười không nói gì.
Gã mặt đỏ lên tiếng: - Nếu ta đã đến rồi, dù sao cũng muốn xem thử. Gã ngồi đối diện Đơn Phi, đưa tay ra rồi nói: - Cũng muốn phiền Đơn… đại phu xem thử.
Đơn Phi khẽ nhếch lông mày, có điều vẫn bắt mạch cho gã, một lát sau buông tay ra nói: - Các hạ có bệnh.
Gã giật mình: - Ta có bệnh gì?
- Ta thấy các hạ thân thể cường tráng, hẳn là dù có chịu chút gian khổ cũng không hề gì, hơn nữa nội lực cũng rất mạnh khó có thể mắc bệnh được. Nếu đã như vậy sao còn đến xem bệnh? Chỉ sợ rằng đầu óc có bệnh. Đơn Phi cười nói.
Gã ban đầu có chút kinh sợ sau đó cười: - Đơn thầy thuốc quả nhiên không giống như bọn lang băm. Thật không dám giấu, ta không phải là đầu óc có vấn đề mà là đang bị đói. Từ lâu đã nghe nói Đơn thầy thuốc là người trọng nghĩa khinh tài, không biết có thể ra tay tương trợ.
Đơn Phi từ dưới bàn lấy ra một cái khay đặt lên trên bàn, đây vốn là tiền khám bệnh hắn lấy từ Lưu Biểu phủ : - Các hạ nếu có việc cần, thì cứ việc lấy đi.
Hán tử mặt đỏ kia hé lật tấm vải đỏ trên mâm, thấy bên trong là có bốn thỏi vàng lớn, quả thực có chút kinh ngạc.
- Có điều ta cảm thấy các hạ đến không phải là vay tiền. Đơn Phi cười nói
Gã mặt đỏ ánh mắt lóe lên, hỏi lại:
- Ngươi làm sao biết là không phải?
Đơn Phi lại cười nói: - Các hạ quả thật là cao thủ hiếm thấy, chỉ là chuyện đơn giản như là vay tiền, thì cần gì đến người như các hạ?
- Trên đời này vốn có quá nhiều hạng người ỷ võ khinh người. Ta nói không chừng là kiểu tiên lễ hậu binh, đòi không được thì sẽ không động thủ. Gã mặt đỏ lạnh nhạt nói.
-Các hạ y phục đã cũ, hẳn là nhiều năm rồi chưa thay đổi, hiển nhiên là người thanh bần đạo hạnh, sao lại gây khó dễ cho người khác được? Đơn Phi cười lại nói.
Gã mặt đỏ nghe được bốn chữ thanh bần đạo hạnh trên mặt thoáng có chút cảm thán rồi nói: - Nhưng trên đời này cũng nhiều kẻ dối trá, giả vờ nghèo túng chỉ để người ta thương hại thôi.
Đơn Phi vì người kia mà giải thích, nhưng gã hết lần này đến lần khác vẫn không đồng tình làm cho Phú Bình bên cạnh cũng giận đến phùng mang trợn mắt.
- Trên đời này đúng là có người mua danh chuộc tiếng, nhưng các hạ không phải. Đơn Phi chậm rãi nói.
Gã kinh ngạc bật cười nói: - Ngươi tuổi còn nhỏ, biết được bao nhiêu thị phi? Cái khó nhất trên thế gian này chính là hiểu được lòng người…
- Ta đúng là chưa gặp qua nhiều thị phi, nhưng từ lúc các hạ kết nghĩa huynh đệ tới này, thà rằng vứt bỏ vinh hoa lợi lộc khi đi theo huynh trưởng, đến nay mặc cho phong trần nghèo khó, nhưng cũng không lời oán hận, đây không phải là mua danh, mà là tuân thủ bản tâm. Đơn Phi cười nói
Gã mặt đỏ ánh mắt lóe lên, thất thanh nói: - Ngươi sao biết… Nói đến đây gã bỗng quay đầu, thì thấy một người cánh tay dài đôi tai lớn đang dựa lưng vào cửa và mỉm cười, gã mặt đỏ thở dài: - Đại ca, không phải đã bảo huynh đến chậm một chút sao.
Người tay dài tai to kia chính là Lưu Bị.
Hán tử kia là người biết nhìn xa trông rộng, vừa thấy Lưu Bị đến đây thì lập tức biết Đơn Phi vì sao biết được thân phận của gã.
Nghe gã nói vậy Lưu Bị đi tới ngồi ngồi xếp bằng bên cạnh cười nói : - Giờ đang là lúc ăn cơm, ta mà tới muộn thì thức ăn nguội mất. Ông ta vừa nói thì thuận tay lấy đôi đũa bên cạnh Đơn Phi, gắp thử một miếng đồ ăn rồi cưới nói: - Đơn huynh, lâu rồi mới gặp.
Đơn Phi thấy Lưu Bị dùng trước, cũng có chút thú vị: - Lưu Tướng Quân không sao là tốt rồi. Người quay lại Kinh Châu rồi hả?
Hắn hỏi thế chính là phí lời. Nhưng trừ lời đó ra, trong lòng hắn thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
Lưu Bị ăn xong hai miếng rồi mới nói: - Vội vàng lên đường, đến giờ vẫn chưa ăn cơm, Đơn huynh đệ xin đừng trách. Vị này… Lưu Bị lấy chiếc đũa chỉ tên mặt đỏ, không đợi mở miệng, chợt nghe Đơn Phi Nói: - Quan Tướng Quân, ta ngưỡng mộ đã lâu rồi.
Gã mặt đỏ ngạc nhiên nói: - Người đã gặp qua ta?
Lúc Đơn Phi lắc đầu thì Lưu Bị cười nói:
- Nhị đệ, ta sớm đã nói với đệ, Đơn huynh đệ không giống như người thường, chỉ sợ lúc đệ vừa vào đây, Đơn huynh đệ đã biết trong túi áo đệ có bao nhiêu tiền rồi. Đệ không nghe ta nói, cố tình thử, giờ thì tin rồi chứ hả?
Đơn Phi vốn đang suy đoán, khi nhìn thấy Lưu Bị lắc mình trước cửa thì đã chắc chắn.
Gã mặt đỏ chính là Quan Vũ - Quan Vân Trường!
Người Hoa Hạ dù có biết Diễn nghĩa hay không, đối với Quan Vũ đều không có gì xa lạ. Người này cùng Trương Phi, Lưu Bị kết nghĩa. Lần bái này, có thể nói là lần bái nổi danh nhất Hoa Hạ.
Quan Vũ thở dài:
- Đệ vốn nửa tin nửa ngờ, không tin kẻ này tuổi còn nhỏ đã lợi hại như vậy. Nhưng hôm nay vừa gặp, quả nhiên là không uổng khi đệ đến Tương Dương một chuyến. Quan Vũ ôm quyền thi lễ với Đơn Phi, Quan Vũ nói: - Đơn huynh đệ, ta không tin lời đại ca nói, tới trước thử xem, không phải là có ý định trêu đùa, mong đừng trách tội.
Đơn Phi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới việc Quan Vũ thành thật nhận lỗi, mỉm cười nói: - Quan Tướng Quân sao lại nói vậy? Ta thường ngày rất buồn chán, hôm nay lại được Quan Tướng Quân đến trêu đùa với ta, ta vui còn không được nữa. Phú Bình, thêm vài bộ bát đũa.
Đợi đũa đem tới, Đơn Phi đưa cho Quan Vũ một đôi nói:
- Quan Tướng Quân nếu không ngại đồ ăn đơn sơ …
Không đợi hắn nói xong, Quan Vũ đã cười nói: - Không chê không chê, đơn sơ hơn nữa cũng không chê …chỉ sợ đồ ăn bị đại ca ăn hết rồi.
Đơn Phi mỉm cười
Lưu Bị rốt cục ngẩng đầu lên, lau hạt cơm trên miệng cười ha hả nói: - Ai bảo đệ bày vẽ khách khí. Ta nói với đệ rồi, Đơn huynh đệ đối đãi với mọi người rất tốt, tuyệt đối sẽ không trách móc đâu.
- Nhưng đệ trách Quan Vũ đột nhiên nói
Đơn Phi ngơ ngẩn nói: - Không biết Quan Tướng Quân có điều gì bất mãn?
- Ngươi ăn cơm không uống rượu sao? Quan Vũ nuốt nước miếng nói.
Đơn Phi hiểu ra: - Thỉnh thoảng cũng uống, Phú Bình, mang vài bình rượu ra.
Lần này Phú Bình rất nhạy, nhanh tay nhanh chân đưa tới hai vò rượu to, Đơn Phi đẩy vò rượu lên trên bàn, rót đầy cho Quan Vũ rồi nói: - Mời Quan Tướng Quân dùng.
Quan Vũ bưng bát rượu lên, chậm rãi nói:
- Cuộc đời có ba loại rượu ta không uống.
Đơn Phi thấy Quan Vũ thanh danh lẫy lừng của Tam Quốc, lại gặp Lưu Bị, trong lòng quả thực vui sướng. Tuy đang muốn hỏi Lưu Bị một chút, nhưng thấy Quan Vũ cũng rất hứng thú, Đơn Phi nói tiếp: - Không biết Quan Tướng Quân không uống ba loại nào?
- Không cao hứng thì không uống, gặp người tính tính nóng nảy thì không uống. Quan Vũ nhìn Đơn Phi nói.
Đơn Phi rót đầy bát rượu của mình: - Có thể may mắn uống với Quan Tướng Quân một bát, là ta cảm thấy rất vinh hạnh rồi.
Hắn đối đãi với Quan Vũ như vậy, cũng không phải toàn bộ vì uy danh của Quan Vũ
Đối với những người như Tào Tháo, Lưu Bị, hắn đều có thể bình tĩnh tiếp đãi, bởi hắn đã từng gặp các nguyên thủ quốc gia. Có thể thấy được một Quan Vũ uy danh như thế, lại cùng Lưu Bị theo đuổi đạo đơn giản, trong lòng Đơn Phi rất kính trọng.
Trong lòng vẫn còn chút tò mò, Đơn Phi hỏi: - Loại thứ ba mà không uống là loại như thế nào?
- Lúc không có tiền thì không uống Lưu Bị cười nói, cũng cầm vò rượu lên rót đầy vào bát của mình, bưng lên rồi nói:
- Đơn huynh đệ, ta thì không nhiều những quy tắc thối đó, ta có thì ăn, có thì uống, đến, uống một bát!
Ba người nhìn nhau cười
Trong lòng Đơn Phi lại ít khi lại thống khoái như vậy, lại không nói hai lời, bưng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Quan Vũ, Lưu Bị cũng thoải mái uống sạch, Quan Vũ tự mình cầm vò rượu lên, lại rót đầy cho mình và Đơn Phi.
Lưu Bị đột nhiên nói: - Nhị đệ, chúng ta còn có chuyện. Quay qua nói với Đơn Phi:
- Đơn huynh đệ, thực không dám giấu, ta cùng nhị đệ tới đây là vì chúc thọ Lưu Kinh Châu.
Quan Vũ lắc đầu nói: - Đệ biết là đại ca sẽ mất hứng, đệ nghe huynh nói Đơn huynh đệ là thiếu niên anh hùng, bản thân không tin, hôm nay được gặp, đúng là người có bản lĩnh cao, phong cách đơn giản, người tài giỏi mà lại bằng lòng với bữa ăn này…
- Bữa ăn này làm sao? Huynh đệ ta không phải thường ăn sao? Lưu Bị ngừng đũa nói.
- Không sai, chúng ta đúng là thường dùng đồ ăn này, đôi khi đến cả như thế này cũng không có. Có điều một người như Đơn huynh đệ đây, còn trẻ mà khiêm tốn không kiêu ngạo, cam chịu bình dị, cũng thấy là hiếm có. Trên đời này, người như thế đã ít, gặp được rồi, sao có thể không uống thêm vài bát?
Đơn Phi cười nói: - Quan Tướng Quân quá khen, nói không chừng ta sớm đã đoán được sẽ có khách đến, nên mới chuẩn bị bữa ăn này, đợi khách đi rồi sau đó chúng ta lại ăn bữa thịnh soạn.
Quan Vũ nghe những lời khi nãy Đơn Phi nói với gã, không chịu được cười ha hả, bưng bát rượu lên một hơi uống cạn sạch, thấp giọng nói với Đơn Phi: - Ngươi sau này có hứng uống rượu, thì tìm ta là được, ngàn vạn lần đừng mời đại ca và…Tử Long
- Tại sao? Đơn Phi nghe giọng điệu của Quan Vũ có phần do dự, thầm nghĩ Quan Vũ chỉ không đề cập tới Trương Phi, chắc là hiểu rõ ân oán giữa ta và Trương Phi, đã được Lưu Bị căn dặn không tùy tiện đề cập đến.
- Đại ca của ta xưa nay luôn làm việc quan trọng, không có tâm trạng uống. Còn Tử Long thì lại càng không, một giọt rượu cũng không uống. Quan Vũ lắc đầu liên tục nói: - Nghe nói Đơn huynh đệ gặp qua Tử Long rồi? Y cái gì cũng tốt, chỉ có điều hay lải nhải, không thoải mái chút nào.
Quan Vũ cuối cùng buông bát rượu, liếc Lưu Bị dùng đồ ăn.
Lưu Bị lúc này mới lau miệng, ợ một cái rồi nói: - Nhị đệ, ta không phải không cho đệ uống rượu, nhưng chúng ta đến là để chúc thọ Lưu Kinh Châu, đệ tửu lượng tốt, nhưng mở miệng ra mà toàn là mùi rượu thì khó tránh thất lễ. Đơn huynh đệ, ngươi muốn đi cùng không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất