Thâu Hương

Chương 443: Đại nạn kéo đến

Chương 443: Đại nạn kéo đến


.
Hoàng Nguyệt Anh là nữ nhân có thể giúp chồng tiến bộ.
Đơn Phi bình tĩnh bàng quan, lại hiểu rất rõ điểm này. Hắn không cho rằng chuyện này có vấn đề gì, thậm chí hắn còn rất thưởng thức loại nữ nhân này, dù sao cũng mạnh hơn loại nữ nhân suốt ngày oán thán lão công vô dụng nhiều lắm.
Có điều đối với loại chuyện quân quốc đại sự này, Đơn Phi xưa nay che giấu không có quá nhiều ý kiến, nhưng hắn biết khi Lưu Bị bái phỏng Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng từng đề ra đối sách Long Trung nổi danh thiên cổ, đối với đối sách này, Đơn Phi cũng nhớ rõ.
Đối sách này là đề nghị Lưu Bị lấy hai nơi Kinh Châu, Ích Châu, lấy danh nghĩa phục hưng Hán thất, liên hợp Tôn Quyền đối kháng Tào Tháo củng cố thế lực, lại chia binh ra Kinh Châu, Tần Xuyên, bá nghiệp có thể thành, Hán thất có thể hưng.
Đây là ngôn luận đặt móng cho việc chia ba thiên hạ.
Thế chân vạc của Tam Quốc ngày sau đích thật là phát triển theo luận điệu của đối sách Long Trung này.
Bây giờ thì sao…Gia Cát Lượng dĩ nhiên sẽ không tung ra luận điệu này, vậy chẳng phải rõ ràng là muốn Lưu Bị thay thế Lưu Biểu tạo phản sao?
Vậy Gia Cát Lượng sẽ có ngôn luận không tầm thường nào?
Gia Cát Lượng thấy Hoàng Nguyệt Anh như thế, hơi nhíu mày, có điều vẫn nói: -Có những bậc hào kiệt như Tả Tướng Quân, Hán Thọ Đình Hầu ở đây, chút ngôn luận thô thiển của huynh sao có thể múa rìu qua mắt thợ?
Hoàng Nguyệt Anh liếc mắt nhìn Đơn Phi nói: -Lượng ca ca, Đơn thầy thuốc không ngại bàn bạc, từ tốn trò chuyện với hai bị Lưu, Quan Tướng Quân. Lượng ca ca thường đọc “Lương phụ ngâm”, mỗi ngày đều tự so mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị, lẽ nào còn không bằng cả thầy thuốc hay sao?
Trong lòng Gia Cát Lượng hơi rét.
Thật sự là y giống như lời Hoàng Nguyệt Anh nói, mỗi ngày tự so mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị, có điều mọi người khi đó đều cười nhạo y, không thừa nhận chuyện này.
Thừa nhận mới là lạ!
Luận điệu thành bại luận anh hùng từ xưa đến nay không thay đổi, ngươi là một tên áo vải mà lại nói mình có năng lực như Quản Trọng, Nhạc Nghị, ngươi đặt bề trên ở đâu? Ngươi đặt người khác ở đâu?
Gia Cát Lượng đúng như Thái phu nhân nói, kiến thức cao, lòng dạ cũng cao. Mấy ngày trước đến phủ, vốn tưởng Lưu Kinh Châu sẽ có tán thưởng với tài hoa của y, không ngờ lại bị Thái phu nhân chế nhạo một phen.
Có điều lòng dạ y cũng rộng rãi, rất nhanh đã gác lại chuyện này, bằng không hôm nay Hoàng Nguyệt Anh nói phủ Kinh Châu Mục sẽ có dị nhân kỳ đàm đến cũng sẽ không đến đây lần nữa.
Y không ngờ dị nhân mà Hoàng Nguyệt Anh nói lại là thầy thuốc, mà thầy thuốc này còn nhỏ hơn Gia Cát Lượng y vài tuổi, nhưng xem ra người này lại có thể bàn chuyện với Lưu Bị, Quan Vũ.
Trong lòng hơi bất bình, Gia Cát Lượng chỉnh đốn tinh thần nói: -Hán thất từ thời Đổng Trác đến nay, thiên hạ hào kiệt đều xuất hiện, thế lực địa phương nhiều vô số kể, có điều trải qua chinh chiến hơn mười năm, thế lực thiên hạ dần ổn định. Tào Tháo đánh bại Viên thị ở Nghiệp, có được phạm vi ngàn dặm phương bắc, nhân khẩu trăm vạn có hơn. Tào Tháo không phải hạng Chu Công, giúp Thiên tử lệnh chư hầu tin rằng chẳng qua là kế quyền nghi, chỉ sợ phương bắc bình định, Tào Tháo sẽ lập tức xua binh nam hạ, sau khi thống nhất thiên hạ thì xưng vương xưng đế.
Ánh mắt Lưu Bị hơi sáng, bắt đầu đánh giá Gia Cát Lượng lại lần nữa.
Hoàng Nguyệt Anh khen: -Nói rất đúng. Thấy dáng vẻ Đơn Phi không chút để ý, Hoàng Nguyệt Anh hỏi: -Đơn thầy thuốc có kiến giải khác không?
-Ta?
Thấy mọi người nhìn lại, Đơn Phi lắc đầu nói: -Ta cũng thấy nói rất hay.
Cổ nhân tuy thiếu thốn thư tịch, nhưng lại đọc sách khác với người hiện đại. Người có thể đọc sách phần nhiều đều lo việc thiên hạ, quen thuộc thiên văn địa lý là chính, tùy tiện tìm một người có kiến thức đều có thể nói được mấy câu về đại thế thiên hạ.
Đơn Phi chính vì biết điểm ấy, nên khi luận thiên hạ phần nhiều là giấu dốt.
Có điều hắn thường xuyên lăn lộn ở tầng lớp trên, nghe nhiều phân tích tình thế thiên hạ. Gia Cát Lượng nói cũng không có vấn đề gì, nhưng những luận điệu này đối với hắn mà nói lại vô cùng bình thường.
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Anh hơi sáng lên, xoay sang nhìn Gia Cát Lượng nói: -Lượng ca ca, Đơn thầy thuốc người ta nói huynh nói hay kìa, nhưng Kinh Châu phải làm thế nào mới là vấn đề lớn.
Gia Cát Lượng hơi giật mình, không biết Hoàng Nguyệt Anh đang kích thích ý chí của y, hay là thật sự hiểu ngụ ý của Đơn Phi nữa.
Hơi trầm ngâm, Gia Cát Lượng nhìn xung quanh rồi mới nói:
-Kinh Châu an ổn hơn mười năm, hào kiệt thiên hạ quy thuận, Lưu Kinh Châu nếu biết dùng người, Kinh Châu sớm đã không còn dáng vẻ như hiện nay, càng đáng tiếc chính là Lưu Kinh Châu tuổi đã già, con của ông ấy…cũng không phải anh tài kiêu ngạo thiên hạ.
Y nói như vậy có chút bất kính với Lưu Kinh Châu, nếu không phải bị Hoàng Nguyệt Anh kích thích cũng sẽ không dễ dàng nói ra.
Hoàng Nguyệt Anh cười càng sâu hơn, Lưu Bị, Quan Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều trầm mặc không nói.
-Lưu Kinh Châu mười năm nay giậm chân tại chỗ, tuy trấn an dân chúng Kinh Châu một phương, nhưng bỏ qua vô số cơ hội tốt. Tào Tháo trải trăm trận chiến, đều dùng tinh binh dũng mãnh. Nếu Tào Tháo xua binh nam hạ, Kinh Châu ít trải chiến sự, chỉ e không chống nổi vài tháng.
Hoàng Nguyệt Anh hỏi: -Lượng ca ca nói rất phải, nhưng danh sĩ Kinh Châu lại cứ tự cao tự đại ếch ngồi đáy giếng, luôn cảm thấy muội nói chuyện giật gân.
Mọi người hơi giật mình.
Lưu Bị không khỏi hỏi: -Hoàng cô nương từng đề cập chuyện này với Lưu Kinh Châu?
Hoàng Nguyệt Anh nói: -Đúng vậy, ta và dì đã nói trăm lần, nhưng bọn họ không nghe lời ta thì có ích gì? Lượng ca ca, huynh cảm thấy Kinh Châu còn có hi vọng hay không?
Nàng nói câu này cũng rất can đảm.
Lưu Bị, Quan Vũ đều có ý kinh ngạc, hai người liên tục chiến đấu hơn phân nửa Trung Nguyên, trong lòng sao lại không biết rõ lời Gia Cát Lượng nói? Nhưng nghe thấy một nữ tử nói ra luận điệu này cũng khó tránh kinh ngạc. Trong lòng Lưu Bị càng nghĩ Lưu Biểu biết người không dùng, bại vong không xa. Hành động lần này của ta cố hết sức liên thủ Giang Đông, nếu thất bại nữa, vậy thiên hạ to lớn, còn nơi nào để đi?
Gia Cát Lượng cũng giật mình một lát, trầm giọng nói: -Kinh Châu còn có hi vọng!
Y nói ra một câu, mọi người đều kinh sợ.
Hoàng Nguyệt Anh lập tức nói: -Lượng ca ca cho rằng hi vọng của Kinh Châu ở đâu?
-Hi vọng của Kinh Châu là do Tả Tướng Quân mang đến. Gia Cát Lượng chậm rãi nói: -Kinh Châu, Giang Đông công phạt lẫn nhau, không nghi ngờ gì là tự chịu diệt vong, nhưng nếu hai bên có thể vứt bỏ hiềm khích, liên thủ đối Tào, Kinh Châu công Hứa Xương, Giang Đông lấy Hoài Bắc, Tào Tháo hiện nay chưa bình phương bắc, có thế lực Tịnh Châu Cao Can, U Châu Viên Hi ở đó, lại thêm Hàn Toại, Mã Đằng rời Đồng Quan đồng lòng tiến công, phá Tào không khó. Nếu Tào Tháo bại, Kinh Châu tiến có thể dùng danh Thiên tử bình bốn phương, lui có thể bảo toàn dân chúng một phương, cũng sẽ không giống như bây giờ trói tay trói chân, mặc Tào Tháo làm thịt.
Tinh quang trong mắt Lưu Bị càng sáng.
Hoàng Nguyệt Anh khẽ mỉm cười, thấy Đơn Phi trầm ngâm không nói, bất giác hỏi: -Đơn thầy thuốc có cao kiến gì không.
Đơn Phi thầm nghĩ Gia Cát Lượng suy nghĩ lại không khác nhiều lắm với suy nghĩ xuất binh năm đường công Tào của Lưu Bị, nhưng thấy trong mắt của mọi người, hợp binh kháng Tào là thượng sách, nếu bị Tào Tháo chia ra tấn công, trước mắt không ai ngăn cản nổi.
Nhưng như vậy, thiên hạ chẳng phải chìm trong chiến loạn sao?
Khi hắn nghĩ đến điểm này, đột nhiên nghiêm túc, thầm nghĩ phía Dạ Tinh Trầm còn đang kêu gào diệt thế, cục diệt này chẳng phải càng giúp thúc đẩy kế hoạch diệt thế của Dạ Tinh Trầm sao?
Quan Vũ thấy Đơn Phi lắc đầu không nói, ở bên cạnh xen lời nói: -Nếu dùng cách nghĩ của Gia Cát công tử, lần này nếu Kinh Châu, Giang Đông liên thủ thất bại, Tào Thái khi nào sẽ xuống tay với Kinh Châu?
-Nhanh thì hai ba năm, chậm thì năm năm. Gia Cát Lượng tính toán nói.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động, thầm nghĩ trận chiến Xích Bích chính là chiến dịch xảy ra ước chừng ba năm sau, mà trước đó, Tào Tháo đã công hạ Kinh Châu. Xét theo điểm này, Gia Cát Lượng về mặt nào đó suy tính rất chính xác.
Không ngờ Quan Vũ lắc đầu nói: -Ta chỉ e Gia Cát Công Tử nói sai rồi.
Gia Cát Lượng ngẩn ra, Đơn Phi cũng có chút sững sờ.
Hoàng Nguyệt Anh không khỏi nói: -Hán Thọ Đình Hầu, không biết Lượng ca ca nói có vấn đề chỗ nào?
Quan Vũ nhìn sang Lưu Bị, thấy đại ca khẽ gật đầu, Quan Vũ nói: -Thật không dám giấu, chuyến này chúng ta đến Tương Dương, ngoài trừ muốn chúc thọ Lưu Kinh Châu ra, còn phát hiện Bác Vọng phía bắc Tân Dã có dấu hiệu đại quân Tào Tháo tích trữ. Lưu Tướng Quân suy đoán, chỉ e Tào Tháo ít ngày nữa sẽ động binh Kinh Châu!
Mọi người ngạc nhiên.
Gia Cát Lượng cau mày lại:
-Nhưng… Y muốn nói lại thôi, Hoàng Nguyệt Anh xoay sang nhìn Đơn Phi nói: -Không biết Đơn thầy thuốc thấy thế nào?
Đơn Phi lúc này cũng kinh ngạc vô cùng.
Hắn biết Lưu Bị giống như trời sinh là đối đầu với Tào Tháo, nhiều lần chiến bại không phải do năng lực dẫn quân không được, mà là thực lực khó bì. Bây giờ mùa đông, Tương Dương chưa có tuyết, nhưng phía bắc rét lạnh, gần đây tuyệt đối không phải mùa thích hợp dụng binh, Gia Cát Lượng muốn nói lại thôi, chỉ e cũng là điểm này.
Nhưng Lưu Bị đóng quân Tân Dã nhiều năm, phán đoán quân tình tuyệt đối không phải bắn tên không đích.
Tào Tháo cố ý dụng binh sớm với Kinh Châu? Hơn nữa còn trong thời tiết này? Hoàng Nguyệt Anh sao lại không hỏi Lưu Bị, lại chỉ hỏi Đơn Phi hắn?
Trong lúc suy nghĩ, Đơn Phi nói: -Lưu huynh kinh nghiệm chiến trận, chỉ sợ phán đoán không sai…
Gia Cát Lượng nghe Đơn Phi xưng huynh gọi đệ với Lưu Bị, mà dáng vẻ Lưu Bị lại rất vui vẻ, thần sắc kinh ngạc.
-Một khi đã vậy, ta cảm thấy Lưu huynh hẳn nên đề cập với Kinh Châu Mục chuyện này.
-Ta đã hỏa tốc truyền tin cho Lưu Kinh Châu, lúc này ông ấy chắc chắn đã nhận được cảnh báo quân tình của ta rồi…
Lưu Bị còn chưa nói xong, bên ngoài liên có tiếng bước chân dồn dập.
Mọi người nhìn ra ngoài cửa, lúc này đều nghĩ chẳng lẽ Lưu Biểu cuối cùng cũng tìm đến Lưu Bị để thảo luận việc quân cơ? Có điều khi mọi người người thấy người ngoài cửa, đều hơi kinh ngạc.
Người ngoài cửa thoạt nhìn tuổi chừng tứ tuần, dáng vẻ trời sinh chịu cảnh khốn cùng, thấy Lưu Bị ở đây, người đó vui vẻ nói: -Lưu Tướng Quân, ngài quả nhiên ở đây.
Ông ta vào phòng liền đưa tay kéo Lưu Bị, rất là thân thiết.
Lưu Bị cũng nở nụ cười nói: -Kỳ công tử đã lâu không gặp?
Trong mắt ông ta lại lóe lên tia hào quang, chỉ vì thần sắc căng thẳng lo lắng của Kỳ công tử kia.
Trong lòng nghiêm nghị, Lưu Bị còn có thể với giới thiệu với Đơn Phi: -Đơn huynh đệ, Kỳ công tử là trưởng tử Lưu Kinh Châu.
Lưu Kỳ?
Đại nhi tử của Lưu Biểu mà Thái phu nhân kia bức đến tránh đến Giang Hạ?
Đơn Phi biết Lưu Biểu có hai đứa con, trưởng tử Lưu Kỳ, thứ tử Lưu Tông. Theo lời đồn, Thái phu nhân thích Lưu Tông, lại rất bất mãn với Lưu Kỳ, thỉnh thoảng hãm hại Lưu Kỳ trước mặt Lưu Biểu. Lưu Kỳ sợ bị ám hại, nên mới hỏi kế Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng kể cho Lưu Kỳ nghe ví dụ để chỉ lối. Ngươi không thấy thời Xuân Thu, Thân Sinh của nước Tấn bị hại chết trong nước, Trọng Nhĩ lưu vong bên ngoài còn có thể trở mình hay không?
Lưu Kỳ nghe Gia Cát Lượng đề nghị như thế mới chủ động xin đi Giang Hạ trú đóng sau khi Hoàng Tổ chết.
Có điều chuyện gì cũng khó có tuyệt đối.
Đại nhi tử của Tần Thủy Hoàng Phù Tô chính vì cách Tần Thủy Hoàng quá xa mà bị lão nhị đoạt quyền xử lý.
Có đôi khi, thành công rồi thì nói sao cũng được, không thành công thì nói sao cũng sai.
Hơi ngẫm lại chuyện cũ, Đơn Phi không đợi chào hỏi, liền thấy Lưu Kỳ không thèm để ý hắn, ngược lại kéo tay Lưu Bị ra ngoài cửa, thấp giọng nói: -Lưu Tướng Quân, xảy ra chuyện rồi!
Thanh âm Lưu Kỳ nói vốn thấp, nhưng lỗ tai Đơn Phi lại cực kỳ thính. Khi trong lòng hơi chấn động, thì nghe thấy Lưu Kỳ khàn giọng nói: -Bọn họ nói ngươi giết Lưu Bàn muốn phản Kinh Châu Mục, truyền lệnh vây giết ngươi. Ngươi còn không bỏ chạy nữa chỉ e đã muộn rồi.
Sắc mặt Đơn Phi lập tức thay đổi. Hắn nhớ khi ở Lang Nha Đỉnh, Lưu Bị giết Lưu Bàn diệt khẩu, nhưng chuyện này chỉ có ba người hắn, Tôn Thượng Hương, Thái Sử Từ biết, Lưu Biểu sao lại biết tin tức này?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất