Thâu Hương

Chương 444: Vị khách thần bí

Chương 444: Vị khách thần bí


.
Thanh âm hai người bên ngoài nói chuyện không lớn, Gia Cát Lượng, Hoàng Nguyệt Anh mặc dù nghe không rõ bằng Đơn Phi, nhưng thấy thần sắc Lưu Kỳ căng thẳng, vẫn biết có vấn đề.
Hoàng Nguyệt Anh nhanh chóng ra khỏi phòng, thấy Lưu Kỳ gấp đến mặc kệ người bên cạnh nói: -Lưu Tướng Quân, ta cực kỳ kính trọng ngươi, nhưng xá đệ trước nay bất mãn ngươi. Đệ ấy nghe nói ngươi giết Lưu Bàn, thì đã dẫn theo đệ đệ Lưu Bàn là Lưu Thạch tìm ngươi tính sổ. Gia phụ gần đây lại không lo chính sự… Thấy Lưu Bị vẫn đứng đó không động đậy, Lưu Kỳ nhịn không được kéo Lưu Bị nói: -Lưu Tướng Quân, ta đã chuẩn bị ngựa cho ngươi rồi, ngươi trước tiên rời Tương Dương rồi hẵng nói.
-Ta không thể đi. Lưu Bị trầm giọng nói.
Lưu Kỳ ngẩn ra: -Cái gì…
Hoàng Nguyệt Anh ở bên cạnh nói: -Đúng vậy, Lưu Tướng Quân không thể đi. Ngài ấy vừa đi không phải là xác định tội danh giết chết Lưu Bàn rồi sao? Lưu Kỳ, huynh nghe được tin Lưu Tướng Quân giết Lưu Bàn từ đâu?
Lưu Kỳ vô cùng lo lắng nói: -Ta hôm nay vốn muốn bái kiến phụ thân, thấy đám người Lưu Tông, Lưu Thạch đi gặp Thái phu nhân, trên đường nghị luận việc này, còn nói nhất định phải bảo gia phụ chém Lưu Tướng Quân, do vậy lúc này chạy đến báo tin.
Tâm tư Lưu Bị nhộn nhạo. Ông ta nghĩ giống như Đơn Phi, có điều ông ta không biết Đơn Phi, Tôn Thượng Hương biết việc này, thầm nghĩ khi đó chỉ có Thái Sử Từ ở đó.
Tuy nói hai bên giao chiến, chiêu nào cũng dùng, nhưng Thái Sử Từ tuyệt đối sẽ không bán đứng Lưu Bị ông ta!
Chẳng lẽ lúc đó còn có người khác nhìn thấy việc này, sau đó truyền ra?
Trong khi nghĩ, Lưu Bị điềm tĩnh nói: -Đa tạ ý tốt của Kỳ công tử, có điều Lưu mỗ không thẹn với lòng, không cần tránh né.
Khi Lưu Kỳ liên tục giậm chân, đột nhiên thần sắc thay đổi, bởi vì ông ta đã nghe thấy từ xa có tiếng bước chân dồn dập, sau đó có mấy chục tinh binh Kinh Châu xông ra bao vây nơi này.
-Lưu Tông, ngươi làm gì vậy? Lưu Kỳ quát lớn nói.
Khi bên ngoài kinh biến, Đơn Phi, Quan Vũ lóe lên ra ngoài cửa. Quan Vũ càng đứng gần bên Lưu Bị, lạnh lùng không nói.
Gia Cát Lượng hơi chần chừ, nhưng vẫn đứng lên ra ngoài, thấp giọng nói với Hoàng Nguyệt Anh: -Nguyệt Anh, chuyện gì vậy? Nghe Hoàng Nguyệt Anh nói lại, Gia Cát Lượng kinh ngạc nói:
-Lưu Tướng Quân sao lại giết Lưu Bàn? Chuyện này tất có hiểu lầm. Nguyệt Anh, muội phải nói tốt cho Lưu Tướng Quân mấy câu.
Hoàng Nguyệt Anh nhíu hàng mày thanh tú, lại không nói gì.
Trong đám binh sĩ kia có một công tử chưa đến hai mươi đi ra, cao giọng nói: -Lưu Kỳ, ở đây không có chuyện của ngươi, cút sang một bên.
Đơn Phi thấy Lưu Tông không chút khách khí với Lưu Kỳ, thầm cau mày.
Nhìn sang Lưu Bị, Lưu Tông quát: -Lưu Bị ngươi thật gan to bằng trời, giết tòng huynh Lưu Bàn của ta, lại còn dám nghênh ngang xuất hiện ở Tương Dương! Ngươi thật sự cho rằng chuyện mình làm có thể che mắt được Lưu Tông ta sao?
Y vừa dứt lời, bên cạnh có người hét lên giận dữ, nhào về phía Lưu Bị.
Đơn đao rút ra.
Hàn quang lóe lên.
Người đó là một hán tử cường tráng, vẫn luôn ở bên cạnh Lưu Tông. Khi nhìn Lưu Bị, trong mắt có vẻ oán độc sâu sắc, nghe thấy Lưu Tông nói, hán tử kia không nói hai lời liền xuất đao.
Mắt thấy đơn đao kia sắp chém lên cổ Lưu Bị.
Lưu Bị cũng không hề động đậy.
Mọi người kinh hô, ầm một tiếng vang lớn.
Phù!
Mọi người chỉ thấy hán tử nhào lên nhanh, lùi cũng nhanh, đột nhiên từ trên đỉnh đầu mọi người lộn ngược ra sau, nặng nề đập mạnh vào một cây lớn, khuôn mặt đỏ bừng trượt xuống đất, có lá khô rơi theo, rào rào rơi xuống cũng không ngăn được vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.
Bên cạnh Lưu Bị đã có thêm một hán tử mặt đỏ.
Là Quan Vũ!
Mọi người đều biết phía Lưu Tông ra tay, Lưu Bị tuyệt đối không khoanh tay chịu chết, nhưng thấy Lưu Bị còn chưa tay tay, Quan Vũ gần như chỉ phất một cái, Lưu Thạch đã bại lui, bất giác cả kinh thất sắc.
Người ra tay muốn giết Lưu Bị là Lưu Thạch, vốn là đệ đệ của Lưu Bàn. Nếu bàn về năng lực lĩnh quân, Lưu Thạch có lẽ không bằng Lưu Bàn biến hóa linh hoạt, nhưng nếu luận dũng mãnh, Lưu Thạch tuyệt đối không thua Lưu Bàn.
Trong lòng quân sĩ Kinh Châu, Lưu Thạch này đã là cao thủ cực cao, nhưng dưới tay Quan Vũ, gã lại không qua nổi một chiêu?
Trách không được trong lời đồn, Quan Vũ là tướng vạn người khó địch, chém đầu tướng địch trong ngàn quân lại dễ dàng giống như lấy đồ trong túi vậy!
Đánh bại ngàn quân phần lớn dựa vào sự thành thục khi dụng binh chỉ huy, nhưng cao thủ có thể chém đầu tướng địch trong ngàn quân, tuyệt đối là dựa vào công phu dũng mãnh.
Trong trận chiến Quan Độ, Quan Vũ chém đệ nhất cao thủ dưới tay Viên Thiệu là Nhan Lương trong ngàn quân sao lại là may mắn chứ?!
Mọi người hoảng sợ vô cùng, mí mắt Đơn Phi cũng giật giật.
Mọi người ở đây người có thể nhìn thấy Lưu Thạch ra tay không nhiều lắm, có thể nhìn thấy Quan Vũ ra tay lại càng ít hơn, Đơn Phi chính là một trong số đó.
Lưu Thạch đánh tới, mũi đao còn cách cổ Lưu Bị nửa thước, Quan Vũ đột nhiên ra tay. Quan Vũ vừa ra tay, đơn đao của Lưu Thạch lập tức chuyển sang cổ tay Quan Vũ.
Quan Vũ phá đao đánh vào, một chưởng đánh lên ngực Lưu Thạch!
Một chưởng đánh bay Lưu Thạch!
Động tác vô cùng đơn giản, căn bản không có bất cứ biến ảo gì, đây vốn là võ công thân kinh bách chiến, mỗi một chiêu không cần đẹp mắt, chỉ cần khắc địch chiến thắng.
Võ công của Quan Vũ đã đến cảnh giới khéo léo vô cùng.
Khi Lưu Thạch nhào tới, Lưu Tông tiến lên hai bước, sau khi Lưu Thạch bị đánh bay thì lùi về sau ba thước, gương mặt vốn vênh váo tự đắc bắt đầu trắng bệch, cao giọng kêu: -Lưu Bị, Quan Vũ, các ngươi muốn phản bội Kinh Châu Mục sao?
Trong lòng của y khiếp sợ khôn kể.
Lưu Tông vẫn khinh thường Lưu Bị, thuận tiện cũng khinh thường Quan Vũ. Lưu Bị này vẫn luôn lo sợ giống như chó nhà tang vậy, đi đến đâu thì sẽ mang theo tai ương đến đó. Nhân vật như vậy lại còn có người nói Lưu Bị là người nhân đức, thậm chí cho rằng phụ thân y sau khi qua đời, hẳn nên giao Kinh Châu cho Lưu Bị quản lý?
Lưu Bị có tài đức gì chứ?
Một kẻ gặp ai cũng không dám nói lớn tiếng, lại còn muốn thay thế Lưu Tông y?
Trong lòng Lưu Tông, Kinh Châu là của phụ thân, cũng là của Lưu Tông y! Tuyệt đối không thuộc về hạng vô dụng như Lưu Bị, Quan Vũ.
Có điều mặc dù y không biết người khiêm tốn không có nghĩa là vô năng, nhưng lại biết một chưởng kia của Quan Vũ tuyệt đối không phải đùa. Trong lúc hô quát, Lưu Tông lùi vào trong đám binh sĩ, ngoài mạnh trong yếu nói: -Lưu Bị, trước mắt bao người, nếu ngươi dám động đến ta, ngươi thấy gia phụ có bỏ qua cho ngươi không?
-Đại ca của ta nếu muốn động đến ngươi, thì không cần chờ đến hôm nay. Quan Vũ cười lạnh nói: -Hơn nữa ngươi là cái thá gì chứ, cũng đáng để đại ca ta…
Còn chưa đợi y nói xong đã bị Lưu Bị kêu ngừng.
Lưu Bị đã trải qua trường hợp này nhiều lớn, không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt, khẽ thở dài nói:
-Tông công tử, ta nghĩ trong này hơn phân nửa là có hiểu lầm gì đó? Ngươi nghe được từ đâu là ta giết Lưu Bàn vậy?
Đơn Phi không thể không nói Lưu Bị rất nhân nghĩa, cũng không có nghĩa là kẻ ngốc! Tàn nhẫn lại cũng không hẳn chuyển thành giết người như ngóe! Nhưng vì mục tiêu, cũng sẽ lựa chọn sử dụng chút thủ đoạn.
Lưu Bị vẫn hi vọng có thể thành thật đối đãi với tầng lớp trên của Kinh Châu, nhưng trên đời này đối đãi thành thực có thể được mấy người? Ông ta giết Lưu Bàn không thẹn với lòng, bởi vì từ góc độ của ông ta mà nói, đó thực sự là do Lưu Bàn bức ông ta không còn lựa chọn nào khác. Với tâm tính của Lưu Bị, bây giờ đang cần nhờ thế lực Kinh Châu, Giang Đông chống Tào, tự nhiên không muốn Kinh Châu lại nội chiến.
Lưu Tông lặng lẽ cười, tròng mắt đảo quanh nói: -Ngươi muốn nhổ cỏ tận gốc sao?
Lưu Bị thầm nghĩ không có lửa làm sao có khói. Lúc trước ông ta mượn binh Đan Dương đại phá Sơn việt còn có thể nói với người khác là tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ phải làm thế, nhưng nếu thật sự bị Lưu Biểu biết ông ta giết Lưu Bàn, vậy ông ta chỉ e không còn ngày thái bình ở Kinh Châu.
-Tông công tử nói sai rồi. Lưu Bị mỉm cười nói: -Kinh Châu, Giang Đông ân oán nhiều năm, Lưu Bị vẫn muốn dùng thành ý để hóa giải, bây giờ lại có chuyện không căn cứ này. Lưu Bị càng muốn sớm ngài hóa giải hiểu lầm kia. Đại địch của chúng ta là Tào Tháo, lúc này thật sự không thể tự loạn trận cước.
-Nếu ngươi thật sự không thẹn với lương tâm, thì cùng ta đi gặp Kinh Châu Mục làm rõ chuyện này. Lưu Tông quát: -Không được mang theo Quan Vũ.
Quan Vũ hơi dựng mày lên, còn chưa đợi đáp lời, Lưu Bị trầm giọng nói: -Được!
Mọi người kinh sợ.
Người không biết nội tình thấy Lưu Bị đồng ý một cách sảng khoái, thầm nghĩ Lưu Bị quả nhiên không thẹn với lòng, Lưu Tông đúng là cố ý gây sự.
Lưu Tông hơi bất ngờ, chớp mắt lộ vẻ vui mừng nói:
-Vậy được, ngươi đi theo chúng ta.
Y thấy Lưu Thạch đã giãy dụa đứng lên, lại không có gì đáng ngại, liền đánh mắt ra hiệu cho Lưu Thạch, mang theo binh lính đang định áp giải Lưu Bị rời đi…
Phía trước có chút ồn ào, chớp mắt có tiếng bước chân truyền đến.
Mọi người ngẩn ra, thì thấy phía trước có hơn mười người vòng ra, ai cũng ăn mặc nghiêm túc, dáng vẻ cường tráng, người đi đầu thân hình hùng tráng, lưng hùm eo gấu, ngươi chưa đến như khí thế bức người.
Lưu Tông thấy thế vội la lên: -Văn Tướng Quân, ngài tới bắt Lưu Bị sao?
Văn Sính?
Đơn Phi vừa nhìn thấy cử chỉ hành động của người kia thì biết y là cao thủ võ học. Vừa nghe Lưu Tông gọi thế, lập tức nghĩ đến người này e rằng là đệ nhất cao thủ Văn Sính dưới tay Lưu Biểu ở Kinh Châu.
Người nọ nghe Lưu Tông nói vậy thì hơi ngẩn ra: -Bắt Tả Tướng Quân làm gì? Tông công tử, ngươi chớ càn quấy. Y nói như thế, Lưu Tông tự nhiên không vui, nhưng đoạn sau của người này lại trấn áp được Lưu Tông: -Kinh Châu Mục đến.
Lưu Tông đột nhiên cả kinh: -Gia phụ tới làm gì?
Lúc nói chuyện, Lưu Tông đã nhìn thấy một người vội vàng đi đến dưới sự vây quanh của chúng thủ vệ, chính là Kinh Châu Mục Lưu Biểu. Lưu Tông vội kêu lên: -Cha, Lưu Bị muốn phản rồi.
Đơn Phi từ xa nhìn qua, thấy Lưu Biểu thân hình cao to, tóc mai hai bên sớm bạc, có vẻ đã già, nhưng hành động của ông ta lại phong lưu phóng khoáng, nếu trẻ thêm ba tuổi nữa, Lưu Biểu chưa chắc là nhân vật địch vạn người, nhưng tuyệt đối sẽ là nhân vật vạn người mê.
Nghe nhi tử hét lên, Lưu Biểu hơi cau mày, lại không kinh hoảng, xua tay ngăn Lưu Tông lại nói: -Đừng có nói bậy.
Lưu Tông vội la lên:
-Cha, con không nói vậy. Cha không phải là phái Lưu Bàn đến Giang Đông sao, huynh ấy bị Lưu Bị giết rồi! Lưu Bị giết Lưu Bàn, chỉ sợ rất nhanh sẽ giết cha thay thế chức vị Kinh Châu Mục.
Vừa mới dứt lời, đình viện tĩnh lặng.
Hàng mày dài của Lưu Biểu giống như giật giật, nhẹ giọng thở dài nói: -Huyền Đức nếu là thế, cũng không đến bước như hôm nay.
Không để ý đến nhi tử, Lưu Biểu giống như gấp gáp làm gì đó, có điều vẫn đi đến trước người Lưu Bị, Văn Sính vẫn tiến lên hộ vệ lại bị Lưu Biểu giơ tay ngăn lại.
Lưu Biểu và Lưu Bị hai người mặt đối mặt, một lúc lâu sao. Lưu Biểu khẽ cười nói:
-Tông nhi vô tri, Huyền Đức đệ đại lượng, nhất định sẽ không để ý chuyện này?
Lưu Bị nghiêm túc nói: -Cảnh Thăng huynh biết con người đệ, hóa giải hiểu lầm là được rồi.
-Ngươi là cái thá gì, cũng dám xưng huynh gọi đệ với gia phụ? Lưu Tông một bên kêu lên.
-Câm mồm!
Lưu Biểu đột nhiên xoay người, chỉ Lưu Tông xa xa quát: -Hôm nay con còn nói một câu nữa, có tin cha đánh rớt sạch răng con không?
Lưu Tông kinh sợ cúi đầu.
Ở Kinh Châu, y có thể ỷ danh tiếng phụ thân mà hoành hành, lại sợ nhất cũng là phụ thân này.
Lưu Biểu giận đứng gần như thân hình run rẩy, hồi lâu sau mới xoay người lại cười nói: -Huyền Đức đệ, gần đây huynh bận rộn công việc, tất cả…từ từ rồi nói.
Ông ta gật đầu ra hiệu với Lưu Bị, không nói thêm lời nào đã cùng Văn Sính nhanh chóng bước ra khỏi phủ Kinh Châu Mục. Mọi người không ngờ chuyện lại hóa giải như thế, trong lúc thở phào lại có chút kinh ngạc, không biết Lưu Biểu vội vàng xuất phủ làm gì?
Bên ngoài phủ có tiếng chuông reo, mặc dù không vang dội, nhưng xa xăm réo rắt, khiến người ta đều theo đó nhìn qua.
Đơn Phi nghe mà ngẩn ra, thầm nghĩ tiếng chuông lạc đà này vốn là sản vật của Tây Vực, nghe tiếng chuông lạc đà tuyệt đối không phải chỉ một hai con là có thể phát ra được, Kinh Châu sao lại có đại đội lạc đà xuất hiện chứ?
Hoàng Nguyệt Anh khẽ nhếch hàng mày, đột nhiên nói: -Chẳng lẽ là…Bạch Liên Hoa đến?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất