Thâu Hương

Chương 445: Công chúa Lâu Lan

Chương 445: Công chúa Lâu Lan


.
Xung đột trong phủ được ba câu đôi lời của Lưu Biểu trấn áp. Nếu Lưu Tông đã không thể gây chuyện được nữa, với cách làm người của Lưu Bị, cũng sẽ không khiến sự việc lan rộng trong nội bộ.
Màn gặp mặt của mọi người kết thúc, sau đó bị hành động của Lưu Biểu hấp dẫn, không biết nhân vật quan trọng nhất Kinh Châu vội vàng như vậy là muốn đi đâu?
Nghe Hoàng Nguyệt Anh đề cập đến ba chữ “Bạch Liên Hoa”, đám người Đơn Phi, Lưu Bị đều ngẩn ra, không biết Hoàng Nguyệt Anh có ý gì.
Gia Cát Lượng muốn nói lại thôi, Hoàng Nguyệt Anh cười nói: -Lượng ca ca, huynh còn nhớ muội từng nói với huynh không? Bạch Liên Hoa vốn là Công chúa nước Lâu Lan trong ba mươi sáu nước Tây Vực. Trong truyền thuyết, Bạch Liên Hoa có dung mạo xinh đẹp nhất trong số nữ tử của ba mươi sáu nước, khi đó huynh còn nói muốn gặp mặt nữa.
Khuôn mặt tuấn tú của Gia Cát Lượng đỏ bừng, không khỏi nói: -Huynh không phải có ý đó.
-Vậy huynh có ý gì? Hoàng Nguyệt Anh truy hỏi.
Gia Cát Lượng hơi tức giận, khi đó y đích thực nghe Hoàng Nguyệt Anh đề cập đến phong tình ngoại tộc của ba mươi sáu nước Tây Vực, nhất thời rất động lòng, từng nói với Hoàng Nguyệt Anh, nếu có cơ hội, nhất định đích thân đến Tây Vực xem thử.
Y nói là đi Tây Vực coi thử, làm gì có quan hệ với Bạch Liên Hoa? Nhưng Hoàng Nguyệt Anh lại cứ nói chuyện một cách hỗn loạn, khiến y không thể phân rõ.
-Hoàng cô nương…Bạch Liên Hoa này đến đây làm gì? Lưu Bị bất giác hỏi.
Trong lòng của y rất bất mãn, không phải vì Hoàng Nguyệt Anh trêu đùa Gia Cát Lượng, mà là nghĩ bây giờ mọi người hẳn nên đồng tâm hiệp lực kháng Tào, mắt thấy chiến sự Tân Dã, Bác Vọng hết sức căng thẳng, Lưu Cảnh Thăng ngươi lại còn có tâm tình chiêu đãi Bạch Liên Hoa gì chứ?
Lưu Cảnh Thăng, ngươi thật sự là già hồ đồ sao?
Trong lòng khó chịu, Lưu Bị thầm thở dài, chợt nghe Hoàng Nguyệt Anh nói:
-Nghe nói nước Lâu Lan kính ngưỡng danh tiếng của Kinh Châu Mục, biết sắp đến thọ thần Kinh Châu Mục, nên mới phái Công Chúa Bạch Liên Hoa đến mừng thọ Kinh Châu Mục. Lượng ca ca, muội dẫn huynh đi xem.
Nàng kéo tay Gia Cát Lượng chạy ra ngoài phủ, quay đầu lại nhìn Lưu Bị nói: -Lưu Tướng Quân, bây giờ chuyện đã như vậy, chúng ta không ngại đợi cơ hội nữa đi, ngài nói có phải không?
Lưu Bị thấy Hoàng Nguyệt Anh dẫn theo Gia Cát Lượng vui vẻ rời đi, biết ý của Hoàng Nguyệt Anh, nếu Lưu Bị ông ta thật sự cho rằng quân tình Kinh Châu khẩn cấp, bất luận thế nào, cũng phải đợi Lưu Biểu có thời gian rồi nói, chứ không phải mặc kệ không lo.
Nhìn sang Đơn Phi, Lưu Bị mỉm cười nói:
-Đơn huynh đệ, ngươi có thời gian đi nhìn Bạch Liên Hoa gì đó không?
Trong lòng Đơn Phi có chút nghi hoặc, vẫn nói: -Lưu huynh nếu có ý, ta thật sự có thời gian.
Trời mưa đánh con cái, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Đơn Phi vẫn luôn đợi Ngụy Bá Dương, sau đó chuẩn bị đi Vân Mộng Trạch tìm sách hướng dẫn sử dụng tàu ngầm, nhưng Ngụy Bá Dương e rằng đi Ấn Độ rồi, lại có người đến từ Tây Vực.
Đơn Phi không ngờ vừa gặp cô nương châu Phi Hoàng Nguyệt Anh, Thái phu nhân dị vực, thì nhân vật của ba mươi sáu nước Tây Vực đã nối gót tới, xem ra nhân khẩu Kinh Châu càng giống một nhà toàn cầu nha.
Lưu Bị cùng Đơn Phi, Quan Vũ đi ra ngoài, thì thấy Lưu Tông mím môi hung hăn nhìn ông ta, dáng vẻ tuyệt đối không chịu bỏ qua. Lưu Bị đề phòng trong lòng, lại ra vẻ thoải mái nói: -Đơn huynh đệ, ngươi kiến thức rộng rãi, không biết có từng gặp nữ tử Tây Vực không?
Nữ nhân Indian ta còn từng gặp, đừng nói là Tây Vực.
Khi Đơn Phi nghĩ bụng thì cười nói: -Biết sơ qua. Lưu huynh, Quan nhị ca kiến thức rộng rãi, tin rằng cũng từng gặp? Hắn thấy con người Lưu Bị, Quan Vũ tính cách hiền hòa, nói cười không câu nệ, bởi vì hắn biết ở cùng với loại người này thì có thể bớt tính kế một chút, khi nói chuyện cũng thoải mái.
Ở cùng đám người Tào Tháo, Tào Quan, hắn vẫn luôn dùng hết tinh thần. Hắn vẫn không coi trọng Tào Quan, mới bị Tào Quan dẫn vào hố, bây giờ còn chưa có leo ra.
Quan Vũ và Đơn Phi vừa gặp đã hợp ý, nghe vậy có hơi thẹn thùng nói: -Ta đi hơn phân nửa Trung Nguyên, lại chưa từng gặp nữ tử Tây Vực. Đại ca, huynh từng gặp chưa?
Trong mắt Lưu Bị đột nhiên xuất hiện vẻ ngẩn ngơ, có điều chỉ chớp mắt đã biến mất, bùi ngùi nói: -Hán thất thời kỳ Vũ Đế, đã bảo Phiêu Kỵ Tướng Quân hàng phục vùng Tây Vực. Khi đó Tây Vực và Trung Nguyên vốn qua lại thân thiết như người một nhà, nhưng đến bây giờ, Trung Nguyên nhân hoang mã loạn đã đoạn tuyệt tin tức với Tây Vực rồi, nghe nói Tây Vực hiện tại ngược lại là vùng đất thái bình nhất thiên hạ.
Nhìn thấy sắp đến ngoài phủ, Lưu Bị lẩm bẩm nói: -Thời Vũ Đế, các nước Tây Vực ngưỡng mộ uy phong Vũ Đế, không ngừng triều bái. Bây giờ nước Lâu Lan phái Công chúa đến Kinh Châu chúc thọ Lưu Kinh Mục, lẽ nào cũng ngưỡng mộ uy danh của Kinh Châu Mục sao?
Đơn Phi cũng hoang mang điểm ấy.
Hắn biết Lưu Bị đang nói chuyện cũ của Hán Vũ Đế và Hoắc Phiêu Kỵ.
Hoắc Phiêu Kỵ chính là Hoắc Khứ Bệnh, nhân vật anh hùng cả đời ngắn ngủi tựa lưu tinh. Tôn Sách dùng mười năm nhất thống Giang Đông, Hoắc Khứ Bệnh chẳng qua cũng dùng mười năm vội vã thì lật đổ Hung Nô hùng mạnh nhất thế giới lúc bấy giờ, phong Lang Cư Tư, ẩm mã Hãn Hải, có thể nói là tiếu ngạo toàn cầu, cũng thay đổi cục diện toàn cầu.
Lưu Bị nói Tây Vực khi đó triều bái Hán Vũ Đế, bởi vì Hán Vũ Đế khi đó quốc lực thật sự hùng mạnh, trên đời đều phục, nhưng bây giờ ngay cả người Trung Nguyên còn không phục Lưu Biểu, Tây Vực lý nào lại đến chúc thọ Lưu Biểu.
Trong lúc ba người nói chuyện đã ra bên ngoài phủ, lập tức trong mắt cũng có phần kinh ngạc.
Tiếng lục lạc gần hơn.
Du dương trong xa.
Đầu cuối phố dài phía trước, có đội lạc đà chừng trăm người đang chậm rãi đi về phía này.
Lưu Biểu đứng trước phủ vẫn chưa tiến lên nghênh đón.
Nhưng Lưu Bị đến Kinh Châu, Lưu Biểu đừng nói là nghênh tiếp, gặp còn không gặp, người có thể để Lưu Biểu đứng trước cửa phủ đợi thực sự không nhiều.
Lưu Biểu vì sao lại coi trọng Công chúa Bạch Liên Hoa như thế?
Bây giờ Trung Nguyên đang loạn, người Lâu Lan Tây Vực muốn tới Kinh Châu, không chỉ phải đi qua con đường tơ lụa mà trộm cướp Hung Nô chiếm giữ, còn phải đi ngang địa vực Quan Trung do Mã Đằng, Hàn Toại khống chế.
Đội chừng trăm lạc đà nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, có thể lặn lội đường xa tới đây mà thoạt nhìn còn lông tóc vô thương, há là chuyện dễ dàng sao?
Đơn Phi nghĩ đến đây, ít nhiều có chút tò mò với đội ngũ Tây Vực này.
Đội lạc đà càng gần hơn.
Đám người Văn Sính lộ vẻ đề phòng, lại nhìn sang Lưu Biểu. Lưu Biểu biết ý của thủ hạ, chậm rãi lắc đầu. Ông ta chắp tay sau lưng nhìn rất nhàn nhã, nhưng hai tay nắm chặt đã lộ vẻ căng thẳng.
Lúc này phố dài yên tĩnh, dân chúng Kinh Châu đều bị đội lạc đà đột nhiên xuất hiện này làm kinh ngạc, nhất thời nói không nên lời.
Có tiếng quát truyền đến.
Long trời lở đất giống như tiếng vang!
Trước đội lạc đà đột nhiên nhảy ra hai đại hán dị vực, vung ra hai chưởng, có bóng đỏ rợp trời, nhanh chóng đánh về phía Lưu Biểu.
Bóng đen kia cách Lưu Biểu cũng một khoảng, nhưng đám hộ vệ Văn Sính thấy thế đều run rẩy trong lòng, bỗng nhiên tiến lên mấy bước, ngăn trước mặt Lưu Biểu.
Bóng đỏ rơi xuống đất, nhanh chóng lăn tới.
Văn Sính trước sợ sau ngạc nhiên, sau đó có chút đỏ mặt, bởi vì khi bóng đỏ lăn đến, y rất nhanh đã phát hiện đó chẳng qua là thảm lông màu đỏ dài mấy chục trượng mà thôi.
Thảm đỏ lăn thẳng đến trước bậc thềm phủ Kinh Châu Mục thì dừng, không nhiều không ít vừa đúng.
Có nữ tử bay lên không trung, nở rộ sáng chói, giống như hoa sen xoay tròn bay đến, tuy không cấp bách, nhưng cũng không thong thả, chỉ chớp mắt, nữ tử kia đã bay hơn mười trượng trên không trung.
Mọi người kinh hãi.
Cho dù là những cao thủ như Đơn Phi, Quan Vũ nhìn thấy trong lòng cũng kinh ngạc, khó tin trên đời này lại có nhân vật như vậy, nhẹ bay lên từ lưng lạc đà, vừa bay đã hơn mười trượng rồi.
Văn Sính lại đề cao cảnh giác lần nữa.
Y là đệ nhất cao thủ dưới tay Lưu Biểu, công phu trên ngựa dưới đất đều tinh tuyệt, nhưng khi thấy nữ tử thần bí vô song này lộ ra khinh công kinh hãi thế tục, vẫn tự thẹn không bằng.
Nữ tử này cực kỳ thần bí khó dò, nếu bất lợi đối với Lưu Kinh Châu thì tuyệt đối chính là đại địch.
Xoay sang nhìn Kinh Châu Mục, phát hiện Lưu Biểu không kinh sợ mà còn vui mừng, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ phấn chấn, trong lòng Văn Sính nghi hoặc.
Nữ tử như đóa sen nở rộ kia sau khi bay hơn mười trượng, thì nhẹ nhàng rơi xuống thảm đỏ, hoặc là vì thảm dày, hoặc là vì thân nhẹ, nữ tử rơi xuống thảm, duyên dáng tựa đóa hoa chậm rãi rơi theo gió, tuyệt không chút tiếng động.
Nữ tử như hoa sen cũng không phi thân lên nữa, mà nhẹ nhàng từ phía đầu kia của tấm thảm đi về phía Lưu Biểu.
Nàng đi không nhanh, nhưng không ai cảm thấy nàng đi chậm, bởi vì mọi người thấy nàng đến giống như nhìn thấy tiên nữ trên trời rơi xuống hồng trần múa hát vậy.
Nàng đi không chậm, có điều cũng không ai cảm thấy nàng đi quá nhanh, bởi vì nữ tử kia giơ tay nhấc chân đều khiến người ta trầm mê trong đó, bỏ quên thời gian.
Nữ tử cuối cùng cũng đến cách Lưu Biểu một trượng.
Mọi người vẫn chưa tỉnh lại.
Văn Sính cũng coi như người thân kinh bách chiến, thấy thế trong lòng sợ hãi, bởi vì y phát giác mình rất khó nảy sinh địch ý với nữ tử này, nhưng nếu nữ tử này động tay lúc này…
Ống tay áo trắng như mây của nữ tử khẽ vung lên, có lưu quang bay ra từ trong tay áo, bay đến giữa không trung.
Phịch!
Sau khi một âm thanh vang lên, hai bên trái phải trên không bùng nổ.
-Bảo vệ Kinh Châu Mục!
Văn Sính gào to một tiếng, trong tay đã ấn lên chuôi đao, sau đó lập tức thả lỏng.
Có màu sắc nhẹ nhàng phiêu phiêu từ giữa không trung rơi xuống, giống như tuyết, nhưng bông tuyết không có nhiều màu sắc như thế, giống như cánh hoa, tuy nhiên cánh hoa lại không sáng đến chói mắt như thế.
Hương thơm xông vào mũi.
Sảng khoái tinh thần.
Có hai dải màu vàng kim rơi xuống từ hai cành cây cao bên phố, mỗi một tấm đều có bảy chữ to màu đỏ.
Phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ tựa Nam Sơn bất lão tùng.
Văn Sính và một đám hộ vệ hoàn toàn chưa từng nhìn thấy cục diện rực rỡ chói mắt như thế, trong lúc hoảng loạn không biết nên xử lý chuyện này thế nào, thì thấy nữ tử còn trong trắng hơn đóa hoa sen kia duyên dáng thi lễ với Lưu Biểu trên bậc thềm: -Nước Lâu Lan Tây Vực, Công chúa Bạch Liên Hoa chúc Lưu Kinh Châu phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Mọi người lúc này mới nghe thấy thanh âm của nữ tử kia, đều cảm thấy thanh âm nữ tử mát lạnh hoàn toàn không nhiễm chút bụi trần nào, quanh quẩn trước phủ êm tai thánh thót như tiếng nhà trời.
Chỉ nghe thanh âm, không thấy hoa dung.
Bởi vì hoa dung đã bị một mảnh khăn đầy trân châu nhỏ che lấp đi. Mọi người chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy sau tấm khăn trân châu là đôi mắt trong suốt như nước suối, kiều nhan trắng nõn nà.
Không ai hoài nghi mỹ mạo của Công chúa Lâu Lan này.
Cũng không ai còn hoài nghi dụng tâm của Công chúa Bạch Liên Hoa này.
Trong mắt Lưu Biểu vẫn lộ tia sáng kỳ dị, nghe thấy Bạch Liên Hoa chúc thọ như thế, ông ta đứng trong màu sắc sáng chói tung bay kia hăng hái vui vẻ, cười to ha ha nói: -Công chúa Bạch Liên Hoa thật khách khí. Lão phu có tài đức gì có thể được nước Lâu Lan Tây Vực chúc thọ như thế?
Thanh âm ông ta vang dội, truyền đi rất xa, không có bất cứ ý che giấu nào.
Vì sao phải che giấu?
Lưu Biểu ông ta muốn để toàn Kinh Châu, thậm chí người trong toàn thiên hạ đều nghe thấy, Công chúa Tây Vực lại đến chúc thọ Lưu Biểu ông ta, đây là vinh quang mà Hoàng đế, Tào Tháo đều không có.
Lưu Biểu cười to truyền lời, dân chúng ồ lên khen ngợi, trong phạm vi vài dặm kẻ điếc nghe thấy mà cũng thay đổi sắc mặt.
Đơn Phi cũng thay đổi sắc mặt, nhưng hắn thay đổi sắc mặt không phải là vì đội lạc đà Tây Vực, phong thái của Công chúa Bạch Liên Hoa, vinh quang của Lưu Biểu, mà là vì tuy hắn chưa từng nhìn thấy hoa dung của Bạch Liên Hoa, nhưng biết mình tuyệt đối đã từng nghe thanh âm này.
Lần thứ hai nghe thấy!
Lần đầu tiên nghe thấy, khi hắn nghe được âm thanh này là ở Minh Sổ dưới đáy biển, trong ám thất u tối, nữ tử tựa đóa sen nở rộ kia lại là Công chúa nước Lâu Lan Tây Vực gì chứ?
Bạch Liên Hoa?!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất