Thâu Hương

Chương 448: Người có tư cách nhất

Chương 448: Người có tư cách nhất


.
Mọi người kinh ngạc.
Theo Đơn Phi thấy, Hoàng Nguyệt Anh nói không sai, nhìn thế nào thì Quan Vũ đều không liên quan đến chuyện Lưu Biểu tính toán, nhưng nghe thấy Bạch Liên Hoa nói, Hà Đông Quan gia lại cũng có quan hệ rất lớn đến Trường Sinh Hương.
Danh và tự của một người vốn liên quan, cũng có quan hệ rất lớn đến hành vi của người này, kỳ vọng của bậc cha chú.
Quan Vũ tự Trường Sinh? Đơn Phi không biết chuyện này, nhưng nhìn thấy thần sắc Quan Vũ, hắn đã biết Bạch Liên Hoa tuyệt đối nói không sai, có thể lấy tự “Trường Sinh” cho Quan Vũ, càng giống như là bậc cha chú cố ý.
Cho tới bây giờ, những gì Đơn Phi biết về Tam hương còn nhiều hơn khi mới đến Hứa Đô nhiều, có điều hắn vẫn chỉ biết nguồn gốc của Tam hương, lại không biết hướng đi của Tam hương.
Tam hương như ẩn như hiện ẩn giấu trong sự phát triển mấy ngàn năm qua của Hoa Hạ.
Dị Hình Hương lưu truyền đến nay, chuyển thành siêu năng lực của thần tiên trong truyền thuyết. Vô Gian Hương càng giống thuốc hối hận trong thần thoại, mà Trường Sinh vẫn luôn là đề tài vĩnh hằng của nhân loại, trăm ngàn năm qua trường thịnh không suy.
Lúc ban đầu công dụng của Tam hương tuyệt đối cường hãn, nhưng trải mấy ngàn năm, một số người cố ý che giấu, rất nhiều người không phải đều là mình không có được, thì thà rằng hủy đi cũng không truyền lại sao?
Trải qua diễn biến hai ngàn năm, hướng đi của Tam hương sớm đã tan nát khó lòng khôi phục, nhưng bất luận ai dùng được Tam hương, đều sẽ trở thành một câu chuyện thần thoại mới được lưu truyền lại.
Mười hai kim nhân chính là một diễn biến của câu chuyện thần thoại, đến thời hậu thế thì biến thành đề tài lịch sử khó hiểu.
Quan Vũ là Hà Đông Quan thị, Quan thị và Trường Sinh Hương có liên quan? Vậy Quan Vũ thì sao, biết được bao nhiêu về chuyện Trường Sinh?
Khi trong đầu Đơn Phi xuất hiện suy nghĩ này, tin rằng tất cả mọi người ở đây đều rất có hứng thú với những vấn đề này. Lưu Biểu híp mắt nhìn Quan Vũ, bộ dạng lần đầu tiên nhận thức Quan Vũ: -Quan Tướng Quân, không biết Quan gia sao lại có liên quan đến chuyện Trường Sinh Hương?
Sắc mặt Quan Vũ biến đổi cực lớn, giờ phút này giống như là thấy quỷ mà nhìn Bạch Liên Hoa, ngưng thanh nói: -Rốt cuộc cô là ai? Làm sao cô biết tự của ta vốn là “Trường Sinh”?
-Ta dĩ nhiên biết. Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: -Ta mời Quan Tướng Quân đến, vốn là vì Quan Tướng Quân nói không chừng có thể giúp Kinh Châu Mục tìm ra nơi ở của thần nhân trong Vân Mộng Trạch.
Quan Vũ quát lên:
-Tuyệt đối không thể! Trong tiếng gào to, gương mặt y đỏ bừng gần như tím tái, cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
Mọi người hơi kinh ngạc, không biết Quan Vũ sao lại có phản ứng lớn như thế.
Bạch Liên Hoa hoàn toàn không để ý, cũng không nhắc lại chuyện cũ của Quan Vũ nữa, nhìn Lưu Biểu nói: -Kinh Châu Mục, Hoàng tiểu thư và ý trung nhân của nàng ấy không có liên quan gì đến chuyện này. Người nhiều ngoài trừ ăn cơm nhiều ra, chưa chắc có thể thành sự.
Hoàng Nguyệt Anh còn chưa kịp bình phục sau chấn kinh, nghe Bạch Liên Hoa nói thế rõ ràng châm biếm nàng vô dụng, vừa định cãi lại mấy câu, thì thấy Lưu Biểu nhìn qua, đưa tay ra hiệu nàng đừng có nhiều lời.
Bạch Liên Hoa lại nói: -Tuy rằng ta cảm thấy việc này ít người biết là tốt nhất, có điều Kinh Châu Mục thích, thì vị Hoàng tiểu thư này ở lại cũng không sao.
Lưu Biểu nghe vậy thì vuốt râu cười hài lòng, thầm nghĩ Bạch Liên Hoa này lại biết nể mặt uy nghiêm của ông ta.
Bạch Liên Hoa nói: -Chúng ta nói chuyện chính đi.
Nàng vừa nói xong, mọi người đều yên tĩnh, đều nghĩ chuyện chính mà Bạch Liên Hoa đề cập rốt cuộc là chuyện gì?
Hô hấp của Lưu Biểu bắt đầu trở nên dồn dập, trong lòng Lưu Bị lại nghĩ Bạch Liên Hoa và Lưu Biểu sớm đã có liên hệ, muốn hoàn thành chuyện chính này, cần Đơn huynh đệ và Vân Trường ra tay?
Lưu Bị và Quan Vũ kết giao nhiều năm, chưa từng nghe Quan Vũ đề cập chuyện Trường Sinh Hương, có điều trong lòng ông ta không hề có gút mắc. Giữa huynh đệ, nên nói thì nói, không muốn nói thì không nói. Ngươi coi đối phương là huynh đệ thì không nên coi y phụ thuộc vào ngươi, mà nên coi y là một cá thể độc lập.
Cuối cùng đã hiểu vì sao Bạch Liên Hoa muốn tìm Đơn Phi đến. Lưu Bị bây giờ cũng biết về Đơn Phi nhiều hơn, thầm nghĩ trên đời này nếu có người thích hợp tìm Trường Sinh Hương, vậy Đơn huynh đệ tuyệt đối là ứng viên hoàn toàn xứng đáng!
-Chúng ta phải tìm ra nơi ở của thần tiên của Vân Mộng Trạch trước khi người khác dòm ngó Vân Mộng Trạch! Bạch Liên Hoa nói với Lưu Biểu, lại như vô tình như cố ý nhìn sang Đơn Phi.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn kinh.
Minh Sổ truyền lưu hai ngàn năm, vẫn luôn được cổ nhân coi như sự tồn tại của núi tiên nơi hải ngoại. Theo Ngụy Bá Dương nói, Vân Mộng Trạch vốn là chỗ mà đám người Hoàng Đế rớt xuống đầu tiên.
Đám người Hoàng Đế, Thần Nông, Xi Vưu hiện nay dĩ nhiên không còn, bằng không cho dù là nhân vật như Đại Vũ, Tần Thủy Hoàng không không chơi lại được, nhưng đám người Hoàng Đế đều không phải đột nhiên mà xuất hiện ở Vân Mộng Trạch, rất có thể là ngồi tàu không gian.
Hoàng Đế không còn, tàu không gian vẫn còn, chính là ở Vân Mộng Đại Trạch! Hơn nữa, thoạt nhìn trong tàu không gian còn có người tồn tại, đây cũng là nguyên nhân mà Vân Mộng có thể trở thành một trong tứ đại bí địa.
Lưu Biểu ở Kinh Châu hơn mười năm không dời ổ, chính là vì tàu không gian ở Vân Mộng Đại Trạch!
Vậy mục tiêu của Đơn Phi hắn lại không mưu mà hợp với Lưu Biểu.
Có điều quan niệm của Lưu Biểu rõ ràng vẫn tương đối cũ xưa, do vậy khi Bạch Liên Hoa nói với Lưu Biểu vẫn dùng cách nói thần tiên để thay thế cho sự tồn tại của đám người này.
Sự thật cũng như thế. Trong mắt người đời hiện nay, người có được năng lực xuyên qua thời đại này căn bản đều quy về thần tiên. Người hiện đại gọi đám người này là người dị năng, chiến sĩ tương lai, bản chất có gì khác nhau chứ?
-Kinh Châu Mục, cái hộp mà ta mang đến vốn có huyền cơ, kính mong đưa lên cho mọi người ở đây xem qua. Bạch Liên Hoa hạ giọng nói.
Lưu Biểu hình như có do dự, nhưng cuối cùng vẫn khoát tay, Văn Sính đang cầm cái hộp làm bằng vàng kia đi ra, đặt trên chiếc bàn chính giữa đại sảnh.
Sau khi Bạch Liên Hoa chuyển phương hướng cái hộp, thì giơ tay mở ra.
Có ánh sáng ôn hòa truyền đến từ trong hộp.
Lưu Bị, Quan Vũ đều lộ vẻ ngạc nhiên, trong mắt Đơn Phi lại lộ ra vẻ thưởng thức.
Hoàng Nguyệt Anh thấy thế thì giận không chỗ phát. Khi Văn Sính đặt hộp, cái hộp mở ra hướng về phía nàng và Lưu Biểu, Bạch Liên Hoa khẽ xoay chuyển, lại để cái hộp hướng về phía Đơn Phi.
Hành động lơ đãng này thoạt nhìn như tùy ý, nhưng rõ ràng là biểu đạt sự miệt thị đối với Hoàng Nguyệt Anh nàng.
Hoàng Nguyệt Anh tuy biết Lưu Biểu là dượng của mình, chỉ cần mình muốn xem, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy đồ trong hộp, nhưng nàng thủy chung cũng khó nhịn xuống.
Nhịn lại thì sẽ không còn là Hoàng Nguyệt Anh nữa.
Đột nhiên đứng phắt dậy, đi đến trước cái hộp kia, trong mắt Hoàng Nguyệt Anh hiện lên phần kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh lại, cẩn thận dè dặt lấy một cái bình ngọc dài hơn xích ra khỏi hộp nói: -Lượng ca ca, bình ngọc này thật…xinh đẹp.
Giờ phút này nàng khó lòng hình dung khác về bình ngọc.
Trong cả cái hộp hóa ra chỉ đặt cái bình bạch ngọc hơn một xích này, mà bình bạch ngọc kia gần như trong suốt, bên trên còn vẽ đồ án cực kỳ tinh tế.
Trong mắt Đơn Phi hiện lên tia tán thưởng.
Nếu đây là bình ngọc, thì có thể nói là sản phẩm vượt thời đại.
Gốm màu viễn cổ, đỉnh khí Hạ Chu, đồ sơn Chiến Quốc, điêu khắc Tần Hán…
Từng niên đại đều có nét độc đáo của nó, đỉnh cao nghệ thuật khó lòng vượt qua, người đời sau tuy có thể mô phỏng chế tác, nhưng thủy chung cũng mất đi cá tính độc đáo và đặc thù linh hồn lúc ban đầu.
Bình ngọc này thoạt nhìn mỏng như vỏ trứng gần như trong suốt, tuy Đơn Phi chưa cẩn thận quan sát, nhưng nghĩ cho dù là triều Minh Hoa Hạ, thời đại chế tác đồ sứ truyền kỳ nhất cũng khó làm ra được loại bình sứ này, càng đừng nói là làm đồ ngọc mà đạt được đến trình độ này.
Chất ngọc cứng rắn, độ khó khi làm ra bình ngọc tinh tế này bằng ngọc khí nghĩ thôi cũng biết.
-Hóa ra Hoàng tiểu thư chẳng qua chỉ nhìn thấy bình ngọc xinh đẹp. Lưu Kinh Châu, ta lại cảm thấy… Bạch Liên Hoa lại lắc đầu.
Thần sắc Lưu Biểu hơi không vui, càng có chút khẩn trương quát: -Nguyệt Anh, đặt bình ngọc xuống.
Ông ta biết cháu gái này thoạt nhìn thô lỗ, thật ra rất tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ không khiến bình ngọc bị tổn hại gì, nhưng bình ngọc này đối với ông ta mà nói, thực sự là ý nghĩa trọng đại, bằng không lúc trước khi ông ta nhìn thấy bình ngọc này cũng sẽ không lộ ra vẻ mừng như điên.
Hoàng Nguyệt Anh lại không đặt bình ngọc xuống, lạnh lùng nhìn Bạch Liên Hoa nói: -Ta muốn nói một chuyện với cô.
Bạch Liên Hoa thản nhiên không nói.
Tất cả mọi người nhìn ra được nàng ta thật lòng muốn chống đối Hoàng Nguyệt Anh, trong lòng đều lấy làm lạ.
Bất luận là nhìn thế nào, Bạch Liên Hoa và Hoàng Nguyệt Anh đều là lần đầu gặp mặt mà thôi, mà Bạch Liên Hoa xinh đẹp hơn xa Hoàng Nguyệt Anh, Hoàng Nguyệt Anh vẫn luôn kiềm chế lửa giận với Bạch Liên Hoa, mọi người đều có thể nhìn ra, nhưng Hoàng Nguyệt Anh dù sao cũng không có hành động quá đáng với Bạch Liên Hoa, ngược lại Bạch Liên Hoa lúc nào cũng chống đối Hoàng Nguyệt Anh.
Vì sao?
Nam nhân ở đây đều nghĩ mà không hiểu vấn đề này, nếu muốn giải thích, thì chỉ có thể nói nữ nhân luôn thích làm khó nữ nhân.
-Ta có thể nhìn ra thêm cái gì không, không cần cô phải phải nói rõ. Hoàng Nguyệt Anh không khách khí nói.
Bạch Liên Hoa giống như mỉm cười không tiếng: -Ta rất tò mò Hoàng tiểu thư có thể nhìn ra được cái gì?
Hoàng Nguyệt Anh biết rõ đối phương đang khích tướng, vẫn nhịn nói:
-Không chỉ ta có thể nhìn ra, Lượng ca ca cũng có thể nhìn ra. Lượng ca ca, huynh nói đi.
Gia Cát Lượng hơi cau mày, nhưng thấy dáng vẻ Hoàng Nguyệt Anh cau mày giậm chân, cuối cùng không tiện làm nàng mất mặt, chậm rãi đi qua liếc mắt liền nói: -Trên ngọc khí này vẽ là cảnh Mục Thiên Tử gặp Tây Vương Mẫu.
Vừa mới nói ra, Lưu Biểu chậm rãi gật đầu, khi nhìn lại Gia Cát Lượng lần nữa thì vẻ mặt như có chút suy ngẫm.
Hoàng Nguyệt Anh cười nói: -Lượng ca ca quả nhiên không phải tầm thường, liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩa của bức họa này.
Gia Cát Lượng hơi đỏ mặt nói: -Mục Thiên Tử chính là Chu Mục Vương, vốn tên Cơ Mãn, là đế vương thứ năm của triều Chu, cũng là một quân vương có sắc thái truyền kỳ nhất trong lịch sử.
Ngừng một lát, thấy Bạch Liên Hoa căn bản không thèm liếc mắt nhìn y, Gia Cát Lượng hơi chần chừ, vẫn nói: -Theo lịch sử chép, chuyện truyền kỳ nhất của Chu Mục Vương chính là để sư phụ giỏi chế tạo làm phu xe, dùng tám con thần mã mà chư hầu tiến cống kéo xe, một đường đi về phía tây, đi đến nơi thần điểu Tê Tức trong truyền thuyết, cũng là Côn Luân, gặp mặt nhân vật thần thoại Tây Vương Mẫu.
Hoàng Nguyệt Anh thấy Bạch Liên Hoa vẫn trầm mặc như cũ, không biết nàng ta kinh ngạc hay là sớm có dự liệu, nhưng lúc này không muốn để Gia Cát Lượng tự mình nói chuyện, liền hỏi:
-Lượng ca ca, truyền thuyết vốn cực kỳ bí mật, có người kiến thức nông cạn không biết cũng là bình thường, nhưng huynh sao liếc mắt thì có thể nhìn ra đây là bức họa Mục Thiên Tử gặp Tây Vương Mẫu?
Gia Cát Lượng cười nói: -Trên bình ngọc tuy chỉ vài nét bút ít ỏi nhưng lại vẽ ra sự cao tuyệt mờ ảo của thế núi Côn Luân, trước núi có xe ngựa, quy mô xe ngựa rất lớn, kiện mã kéo xe vừa hay có tám con, phù hợp số lượng tám con thần mã có trong truyền thuyết của Chu Mục Vương. Mà nhìn hình thức xe ngựa, lại là hình thức xe ngựa mà vương thất triều Chu hay ngồi, nếu bức họa này không phải miêu tả cảnh Mục Thiên Tử gặp Tây Vương Mẫu, ta thật sự nghĩ không ra còn cách giải thích nào khác.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, thấy đồ án trên bình ngọc đúng như lời Gia Cát Lượng nói, không khỏi thán phục y học thức uyên bác, quan sát cẩn thận.
Hoàng Nguyệt Anh mặt mày hớn hở nhìn Bạch Liên Hoa nói: -Có lẽ có người còn có cách giải thích khác, hoặc là trong mắt Công chúa Bạch Liên Hoa, những thứ này chẳng qua là lời lẽ nông cạn, trong số những người ở đây còn có người có tư cách bình luận bình ngọc này hơn Lượng ca ca nữa.
Nàng cuối cùng đã trả lại mũi tên khi nãy Bạch Liên Hoa nói nàng và Gia Cát Lượng không có tư cách ở đây, đang khi trong lòng sảng khoái, Bạch Liên Hoa nhàn nhạt nói: -Hoàng tiểu thư quả nhiên thông minh, lại có thể đoán trúng ta đang nghĩ gì, Hoàng tiểu thư cũng biết những câu này là lời lẽ nông cạn thì còn nói làm gì?
Hoàng Nguyệt Anh ngẩn người giận dữ, chợt nghe Bạch Liên Hoa châm chọc nói: -Vừa nãy những lời Gia Cát công tử nói có thể coi là không kém thế tục rồi, nhưng nếu nói là nói đúng ý nghĩa, thì còn lâu mới đủ tư cách.
-Ta rất muốn biết ai mới có thể nói ra những lời đủ tư cách. Hoàng Nguyệt Anh giận quá hóa cười nói.
Bàn tay mềm của Bạch Liên Hoa khẽ chỉ ngay hướng của Đơn Phi: -Trong lòng của ta, người có tư cách bình luận nhất vốn chính là hắn, những người còn lại, đều là nói nhảm!
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Mọi người kinh ngạc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất