Thâu Hương

Chương 450: Huyền cơ bình ngọc

Chương 450: Huyền cơ bình ngọc


.
Mọi người trong nội đường đều kinh sợ, cho dù là Lưu Bị, Quan Vũ đều mang vẻ kinh ngạc, không ngờ Đơn Phi còn có thân phận này.
Tiểu tử này sao lại có nhiều chức vụ như thế?
Lưu Biểu đứng lên nhanh chóng đi tới trước người Đơn Phi, kích động nói: -Các hạ thật sự là truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ?
Ta không biết a.
Đơn Phi cảm thấy sau khi nói ra câu này chắc chắn là bị đánh, khẽ mỉm cười không nói.
Đây chính là chỗ cao minh của hắn.
Cao nhân làm việc khó lường không phải là làm nhiều, mà là nói ít, giống như con khỉ, nếu ngồi trên tế đàn, chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy thần bí thông linh, nhưng nếu vò đầu bứt tai trèo lên cao lộ ra cái mông đỏ, người khác nhìn nó sẽ cảm thấy chẳng qua cũng chỉ là con khỉ mà thôi.
Đơn Phi như vậy, Lưu Biểu càng cảm thấy người này sâu không lường được.
Xem tuổi tác, Đơn Phi chẳng qua chỉ chưa tới hai mươi, nhưng sự trầm ổn già dặn của người này thực sự không thua một lão đầu bảy tám mươi tuổi.
Trong khi Lưu Biểu cân nhắc trong lòng, lại vươn tay nắm chặt bàn tay của Đơn Phi, dò hỏi:
-Truyền nhân Huyền Nữ đích thân đến Kinh Châu, không biết để làm gì?
Ta muốn tìm bản hướng dẫn…
Đơn Phi mỉm cười vẫn chưa mở miệng, bởi vì hắn thấy Bạch Liên Hoa đang chớp mắt với hắn.
-Đơn công tử đến Kinh Châu, một mặt dĩ nhiên là muốn chúc thọ Kinh Châu Mục. Bạch Liên Hoa hạ giọng nói.
Lưu Biểu thoạt nhìn còn sáng bừng hơn, vui vẻ nói: -Thật là như thế?
Đơn Phi lúc này lại không tiện đánh mặt ngay trước mọi người, ta căn bản không biết sắp tới sinh thần của ông nha, mỉm cười nói: -Hôm nay vốn là Lưu huynh, Quan nhị ca hẹn ta đến chúc thọ Kinh Châu Mục, có điều vẫn không được tiện đến bái kiến Kinh Châu Mục.
Vẻ mặt Lưu Biểu đỏ lên, liếc nhìn Lưu Bị, Quan Vũ, thấy Lưu Bị gật đầu tỏ ý, Lưu Biểu không biết công phu suy đoán lung tung của Đơn Phi rất cao, nghĩ đương nhiên cho rằng là Đơn Phi hẹn Lưu Bị và Quan Vũ đến chúc thọ, trong lòng vui vẻ, Lưu Biểu vội nắm tay Đơn Phi nói: -Lưu Cảnh Thăng có tài đức gì mà được truyền nhân Huyền Nữ đích thân đến Kinh Châu chúc thọ chứ.
Gia Cát Lượng âm thầm thất sắc.
Y tuy biết nhân vật có thể kết giao cùng Lưu Bị, Quan Vũ tuyệt không phải bình thường, nhưng thủy chung khó lòng coi trọng Đơn Phi được. Bây giờ thấy Lưu Biểu đối đãi với Đơn Phi như thế, trong lòng không biết có tư vị gì.
Bạch Liên Hoa khẽ nói: -Kinh Châu Mục xứng đáng. Có điều nhớ năm đó Chu Mục Vương đích thân đến Côn Luân mới được gặp mặt Tây Vương Mẫu, hôm nay truyền nhân Huyền Nữ đích thân đến Kinh Châu chúc thọ cho Kinh Châu Mục, xem ra công đức của Kinh Châu Mục càng cao hơn một bậc.
Quan Vũ ở bên cạnh nhíu mày, ngay cả Lưu Bị cũng cho rằng Bạch Liên Hoa nói quá sự thật.
Phải biết khi Chu Mục Vương là Chu Thiên tử, có thể nói còn vinh quang hơn Hán Vũ Đế rất nhiều. Khi đó chư hầu bốn phương đến chúc mừng nhiều vô số kể, mà trước mắt Lưu Biểu chẳng qua chỉ là Kinh Châu Mục, Bạch Liên Hoa so ông ta với Chu Thiên tử, đã là sự bất kính rất lớn với đương kim thiên tử, chuyện này nếu truyền ra ngoài…
Lưu Biểu lại không chút để ý, có lẽ khi người ta được tán dương, ngoài trừ số ít người tỉnh táo ra, ai mà không muốn được nhiều hơn?
-Công chúa Bạch Liên Hoa, Đơn…tiên sinh thật sự khách khí. Lưu Biểu thấy Đơn Phi tuy còn trẻ tuổi, nhưng danh hiệu truyền nhân Huyền Nữ này từ sớm đã khiến tinh thần ông ta bị lay động, nên dùng xưng hô “tiên sinh” để biểu đạt sự kính trọng, có điều hai chữ “tiên sinh” này e rằng từ sau khi ông ta học xong, đã không còn mở miệng nói nữa.
-Kinh Châu Mục, con lại cảm thấy hiện nay lừa gạt hoành hành, ngài cần phải cẩn thận một chút. Hoàng Nguyệt Anh đột nhiên nói.
Trong nội đường tĩnh lặng.
Thần sắc kích động của Lưu Biểu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, quay đầu cau mày nói: -Con nói cái gì?
Hoàng Nguyệt Anh thấy dượng lúc này có chút thất thố, bất giác nhắc nhở nói: -Cửu Thiên Huyền Nữ gì đó, sao con lại chưa từng nghe qua? Tuy nàng không nói rõ, nhưng ngụ ý chính là Huyền Nữ đều hư ảo, truyền nhân Huyền Nữ càng đáng để nghiền ngẫm.
Cái gì cũng đều là các ngươi nói, ta cái gì cũng chưa từng nói.
Đơn Phi mỉm cười không nói, nhưng trong lòng lại cân nhắc dụng ý của Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa không giống như chỉ đơn giản là tranh đấu với Hoàng Nguyệt Anh, vậy rốt cuộc dụng ý của nàng nằm ở đâu?
-Cô chưa từng nghe qua chỉ có thể nói là kiến thức thiển cận.
Bạch Liên Hoa đùa cợt nói: -“Sơn Hải kinh” có viết, năm đó Xi Vưu khởi binh phạt Hoàng Đế, Hoàng Đế lại mời Thiên Nữ Bạt ngừng mưa đuổi sương, cuối cùng đại thắng Xi Vưu…
Khi sắc mặt Hoàng Nguyệt Anh biến hóa, Gia Cát Lượng nhịn không được nói: -Công chúa nói…Thiên Nữ Bạt chính là Cửu Thiên Huyền Nữ gì đó?
-Xem ra Gia Cát công tử cũng có chút kiến thức. Bạch Liên Hoa khen ngợi.
Trong lòng Đơn Phi giật mình.
Lúc trước khi hắn ở Minh Sổ, từng nghe Từ Tuệ đề cập đến đoạn lịch sử này, nhưng khi đó hắn cũng không nghĩ nhiều, về sau hắn nghe Ngụy Bá Dương nói, còn cho rằng đám người Hoàng Đế tổ đội xuyên không nữa.
Người đến thế giới này không chỉ có ba người Hoàng Đế, Viêm Đế, Xi Vưu.
Khi đó hắn vẫn chưa miệt mài nghiên cứu, bây giờ lại nghe Bạch Liên Hoa nhắc đến ghi chép của “Sơn Hải Kinh”, Đơn Phi lập tức ý thức được một vấn đề càng sâu rộng hơn.
Hoàng Đệ lệnh Ứng Long tích nước tấn công Xi Vưu ở Ký Châu, Xi Vưu mời Phong Bá Vũ Sư nổi mưa gió to, xua sương mù dày đặc vây công binh của Hoàng Đế, mà Hoàng Đế lại mời Thiên Nữ Bạt ngừng mưa dẹp sương…
Đây rõ ràng là miêu tả ba quân hải lục không khai chiến mà.
Bất kể Ứng Long, Phong Bá, Vũ Sư hay là Thiên Nữ đều là con người có trình độ văn minh cực cao, nên mới có thể giúp Hoàng Đế và Xi Vưu phát động chiến dịch quy mô lớn như thế!
Ngụy Bá Dương sau khi đánh chết Phá Quân, khi gặp hắn lần đầu đã từng nói Thần Nữ là Thiên Nữ. Thiên Nữ chính là Thiên Nữ Bạt! Ngụy Bá Dương cũng giống như Mã Vị Lai, đều biết chuyện cũ của bốn huynh muội.
Thiên Nữ chính là Huyền Nữ.
Cửu Thiên Huyền Nữ!
Huyền Nữ giúp Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu, lại giúp Xi Vưu chạy đến Lâu Lan, đó là một nữ nhân mâu thuẫn, cũng là nữ nhân khiến người ta khó nghiền ngẫm.
Lưu Biểu không phải già mà hồ đồ, ông ta trấn thủ Kinh Châu hơn mười năm, nếu không có căn cứ đáng tin, thì không đến mức nhìn thấy bình ngọc mà lại kích động như thế, không đến mức nghe thấy truyền nhân Huyền Nữ đến lại thất thố như thế.
Khi trong đầu Đơn Phi xoay chuyển những ý niệm này, thì nghe Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: -Kinh Châu Mục nếu không tin Đơn công tử, vậy tức là không tin Bạch Liên Hoa, vậy sau khi chúng ta chúc thọ liền rời Kinh Châu…
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Lưu Biểu vội vàng ngăn lại: -Công chúa sao lại nói như thế? Nguyệt Anh là nữ hài tử không hiểu chuyện. Trừng mắt nhìn Hoàng Nguyệt Anh, Lưu Biểu trầm giọng nói: -Con còn nói hươu nói vượn ở đây nữa thì cho dù là dì con phái con đến, ta cũng sẽ đuổi con ra ngoài!
Hoàng Nguyệt Anh hừ một tiếng, cúi đầu xuống, sau đó ngẩng đầu lên nói:
-Kinh Châu Mục, con không dám nghi ngờ lung tung, nhưng nếu bình ngọc này là Tây Vương Mẫu tặng cho Chu Mục Vương, vị…Đơn tiên sinh này lại là truyền nhân của Huyền Nữ, Kinh Châu Mục lẽ nào không muốn nghe thử hắn có cao kiến gì về bình ngọc này sao?
Ánh mắt của mọi người trong phút chốc dừng ở trên người của Đơn Phi.
Đơn Phi thở dài trong lòng.
Nổi bật này không tiện giành nha, sao kéo tới kéo lui chuyện này lại kéo đến trên người kẻ ăn dưa xem kịch như hắn chứ.
Có điều hắn đã nhìn thấy trường hợp này quá nhiều, vẫn có thể duy trì bình tĩnh nói:
-Cái này sao…
-Nếu Kinh Châu Mục muốn Đơn tiên sinh bình luận, cũng phải đưa bình ngọc cho hắn xem chứ. Bạch Liên Hoa ở bên cạnh nói.
Lưu Biểu vỗ trán một cái cười nói: -Ta cũng thật hồ đồ.
Ông ta xua tay ra hiệu, Văn Sính chỉ đành cầm cái hộp kia qua, thầm nghĩ thật sự là dày vò mà, nhưng Kinh Châu Mục có lệnh, y ngoài trừ nghe theo thật không còn suy nghĩ khác.
Lưu Biểu nhận lấy cái hộp, đích thân giao vào tay Đơn Phi, cung kính nói:
-Đơn tiên sinh mời xem.
Hoàng Nguyệt Anh nhanh chóng đảo mắt.
Từ sau khi Bạch Liên Hoa đến đây, nàng cũng cảm thấy nữ nhân này rất có vấn đề, nhưng cho đến bây giờ, nàng thủy chung không nhìn ra vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.
Đơn Phi cứng rắn nhận lấy cái hộp, vươn tay lấy bình ngọc ra, bất giác liếc nhìn Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng đi qua, dịu dàng nói: -Đơn công tử, huynh có thể nhìn ra, kính mong huynh vui lòng chỉ giáo.
Nàng nói như vây, thật sự là nể mặt Đơn Phi mà.
Đơn Phi lúc này được Công chúa Lâu Lan thưởng thức, Kinh Châu Mục coi trọng, cảm giác tất cả mọi người đang nhìn hắn, lại không chút tự đắc nào. Hắn biết trèo càng cao, té càng đau. Nếu hắn thật sự không nói được căn nguyên, chỉ e phải chui xuống đất mà trốn mất.
Bạch Liên Hoa đối đãi đặc biệt với hắn, Đơn Phi lại cảm thấy không phải là muốn hại hắn, Bạch Liên Hoa nhất định muốn hắn xem bình ngọc ngày, chắc chắn là có dụng ý của nàng.
Với học thức của hắn, bịa chuyện cho qua không phải vấn đề.
Có lẽ không cần bịa chuyện, lấy chút kiến thức khảo cổ ra nói là xong, cũng tuyệt đối không kém lời của Gia Cát Lượng vừa rồi, nhưng Đơn Phi biết là không được.
Lưu Biểu đang đợi năng lực của hắn!
Nếu hắn mở miệng nói bậy, chỉ cần không liên quan đến Trường Sinh Hương, không liên quan đến Vân Mộng Trạch, vậy hắn rất có thể từ “tiên sinh” biến thành “hậu sinh”, “hậu sinh” biến thành “siêu sinh”.
Xoay chuyển bình ngọc kia, cảm giác trong đó mát mẻ, Đơn Phi ra vẻ trầm ngâm nói: -Huyền ảo trong này vốn không được nói với người ngoài…
Cái miệng nhỏ của Hoàng Nguyệt Anh hơi bĩu muốn mở miệng, lại bị Lưu Biểu dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại.
Lưu Biểu rất tha thiết nói: -Nơi này hoàn toàn không có người ngoài.
Quan Vũ, Lưu Bị đều liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra sự bất đắc dĩ của nhau. Bọn họ là thủ hạ của Lưu Biểu cũng một khoảng thời gian rồi, nhưng cho đến hôm nay mới nghe thấy Lưu Biểu không coi bọn họ là người ngoài.
Tất cả đều vì Đơn Phi.
Đơn Phi vốn đang kéo dài thời gian, nhưng khi tay trái cầm bình ngọc, tay phải lơ đãng chạm vào đáy bình, sắc mặt chợt thay đổi.
-Đại nhân cẩn thận.
Văn Sính ở nơi này không hề quan tâm chuyện khác, chỉ lo cho sự an nguy của Lưu Biểu, thấy sắc mặt Đơn Phi khác thường thì trong lòng run sợ, đột nhiên tiến lên muốn chắn trước mặt Lưu Biểu.
Lưu Biểu lùi về sau nửa bước.
Trong lòng ông ta cực kỳ bức thiết chuyện Trường Sinh Hương, nhưng dù sao cũng đa mưu túc trí, thấy Đơn Phi hình như có khác thường, Lưu Biểu vẫn có chút cảnh giác.
Đơn Phi chưa động.
Tay cầm bình ngọc của hắn thoạt nhìn như đã hóa đá tại chỗ.
Mọi người đều nhìn ra sự khác thường, Lưu Bị, Quan Vũ bỗng nhiên đứng lên nói: -Đơn huynh đệ? Bọn họ lúc này lo lắng Đơn Phi xảy ra vấn đề.
Cho dù là Hoàng Nguyệt Anh, Gia Cát Lượng đều nhìn ra Đơn Phi đều không phải là làm ra vẻ.
Trong khoảnh khắc, trán Đơn Phi đầy mồ hôi.
Trong mắt Bạch Liên Hoa mang theo vẻ quan tâm, nhưng lại không có bất cứ sự lo lắng nào, chỉ là khi mọi người không lưu ý, khẽ kéo cánh tay Đơn Phi.
Quanh người Đơn Phi hơi chấn động, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Phịch!
Có tiếng vang đột nhiên truyền đến.
Trong nội đường đột nhiên u ám.
Mọi người đều kinh hãi, không biết xảy ra tình huống gì. Văn Sính kéo Lưu Biểu lùi về sau mấy trượng, Lưu Bị, Quan Vũ lại tiến lên trước mấy bước, Hoàng Nguyệt Anh, Gia Cát Lượng lại kinh hãi muốn chết lại không có cử động.
Văn Sính sau đó ngừng bước chân, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, thất thanh nói: -Đây là nơi nào?
Y nói một câu cực kỳ kỳ lạ, bọn họ đều ở nghị sự đường phủ Kinh Châu, Văn Sính y lùi mấy trượng vẫn ở trong đường, có thể đi đâu chứ?
Nhưng chỉ một lúc, gần như trong lòng tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống như Văn Sính, đây là nơi nào?
Thời gian trôi nhanh.
Cảnh sắc trộm đổi.
Đại đường không còn là đại đường, mà biến thành một đại trạch mênh mông.
Vân Mộng Trạch? Bọn họ sao lại đột nhiên tới Vân Mộng Trạch? Nhưng lại không giống là Vân Mộng Trạch, Vân Một Trạch cũng không thê lương như nơi bọn họ đang đứng.
Bốn phía tĩnh mịch, lại hoàn toàn không có bất cứ sự sống nào!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất