Chương 451: Gần trong gang tấc
.
Mọi người đều kinh sợ, không biết mình đang ở chỗ nào trong không gian mênh mông.
Không trung mờ mịt, âm u lạnh lẽo.
Ánh nắng cũng mờ, bị bụi đất màu xám che lấp, thứ che trên đầu không phải là những đám mây, mà là tro bụi cực kỳ dày đặc trong không trung.
Có đám mây hình nấm ở xa xa xông thẳng lên trời, tro bụi rơi vãi xuống, dáng vẻ vô cùng vô tận, cũng mang theo chết chóc khó nói nên lời.
Không hoa cỏ, không trời xanh, không chim thú, không bóng người…
Trong trời đất chỉ có màu của bụi mờ mịt, nghẹt thở khiến người ta gần như điên cuồng.
Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ cực kỳ kinh hãi, thời khắc đó bọn họ mới phát hiện điều đáng sợ nhất trên đời không phải là cái chết, mà là tất cả mọi người trên thế giới đều chết đi, duy chỉ có ngươi vẫn tỉnh táo sống trên đời.
Sao lại như vậy ?
Tất cả mọi người kinh hãi trước những gì hiện ra trước mắt, không thể trốn tránh, thậm chí không thể suy nghĩ.
- Đơn… tiên sinh. Cuối cùng Lưu Biểu đã kêu lên một tiếng.
Ông ta là Kinh Châu Mục, hoàng đế một cõi, vẫn luôn cảm thấy uy nghiêm vô hạn, cho dù hoàng đế đều không tiêu diêu tự tại như ông ta, nhưng khi ở trong đầm lầy tử địa mênh mông này mới ý thức được sự nhỏ bé của bản thân, không nhịn được liền thỉnh giáo Đơn Phi.
Mọi người đều nhìn về phía Đơn Phi.
Đơn Phi đứng ở đó không nói gì.
Trán chảy mồ hôi ròng ròng, trên mặt thần sắc kiên nghị.
Thời khắc này mọi người mới thật sự phát hiện thiếu niên này không giống người bình thường, có lẽ hồng trần phồn hoa, thiếu niên chẳng qua là hết sức bình thường, chìm lẫn trong quầng sáng hư ảo kia, không được người khác chú ý, nhưng thiên địa chết chóc, thiếu niên này lại như ngôi sao sáng chói mắt nhất tỏa sáng mãi mãi.
Hồng trần phù ảnh huyên náo, trăm ngàn năm qua để lại dấu vết gì?
Trong tinh nguyệt vô ngôn, sông dài cuồn cuộn có ai quên?
Khi mọi người kinh ngạc, chỉ có Bạch Liên Hoa không có bất cứ sự hoảng loạn nào, mặc cho cảnh vật xung quanh biến đổi, từ đầu đến cuối nàng ta vẫn bình tĩnh nhìn Đơn Phi, trong mắt càng lúc càng sáng hơn.
Đơn Phi chỉ yên tĩnh.
Thiên địa chấn động!
Mọi người tuy kinh ngạc khó hiểu, nhưng thấy Đơn Phi bình tĩnh như vậy, đều lần lượt chấn định tâm thần, nhìn theo ánh mắt của Đơn Phi, tròng mắt của ai nấy lập tức lại mở trừng lên giống như mắt trâu vậy.
Trên đầm lầy mênh mông phía trước, có vầng sáng nhô lên.
Đó là một vòng sáng cực kỳ to lớn, mọi người hoàn toàn không biết đó là thứ gì, nhưng cảm giác vòng sáng kia dường như bao phủ trong phạm vi mười mấy dặm, giống như thực thể.
Sao lại có vầng sáng nổi lên giữa không trung?
Thần tích?
Khi đó trong đầu mọi người chỉ có thể nghĩ đến hai chữ này.
Lưu Biểu tuy hướng đến chuyện thần tiên, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh tượng khó tưởng tượng nổi này, vẫn cảm thấy kính sợ, đừng nói bước lên, đến ngẩng lên nhìn cũng có chút không dám.
Vầng sáng to lớn kia từ từ nhô lên, dừng lại giữa không trung rất lâu, tựa như vệt quang tích cuối cùng lưu lại trên thế giới chết chóc.
Không biết bao lâu, có một đường sáng chói mắt từ trong vầng sáng lao xuống, đập lên trên đầm lầy mênh mông.
Tình cảnh nguy hiểm.
Bùn lầy vô biên bị đường sáng công kích, bắn lên như sóng thần núi lở nhào về phía mọi người.
Mọi người la hét thất thanh.
Chưa kịp chớp mắt thì vầng sáng cực đại trên không trung kia đã phá tan tầng mây, đột ngột biến mất tăm mất tích.
Cảnh sắc đột ngột thay đổi.
Mọi người trán toát mồ hôi lạnh, trong lúc ngơ ngác nhìn nhau, bỗng dưng phát hiện tử địa biến mất, bùn lầy che phủ trời đất bắn đến cũng biến mất tăm.
- Chúng ta quay về rồi.
Văn Sính đột nhiên kêu lên.
Mọi người quay đầu nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện đang ở trong đại đường như cũ, bốn phía dường như chưa từng thay đổi bao giờ.
Sao lại thế này?
Khi trong lòng mọi người, ngoại trừ Đơn Phi, đều đang suy nghĩ đến điều này, chợt thấy ngoài đường có người xông vào, chạy thẳng tới trước mặt Lưu Biểu, lo lắng nói: - Kính Châu Mục, lúc này ngài đã đi đâu?
Người nọ chính là Thái Mạo.
Lưu Biểu ngẩn ra, dù sao ông ta cũng là Kinh Châu Mục, đã từng thấy trường hợp lớn. Chuyện lạ lúc nãy tuyệt đối là chấn kinh, nhưng ông ta đã dần trấn định lại, liếc nhìn Đơn Phi với vẻ kính sợ, cau mày nói: - Cái gì mà đã đi đâu? Ta vẫn luôn ở đây.
Thái Mạo mắt lộ ý hoảng sợ.
Lưu Biểu thấy bộ dạng giống như gặp quỷ của Thái Mạo, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, thất thanh nói: - Ngươi… lúc nãy, lẽ nào ngươi không nhìn thấy chúng ta?
Thái Mạo chậm rãi gật đầu, mí mắt cố kìm chế để không dựng lên: - Lúc nãy hộ vệ truyền tin, nói Đơn… Đơn… Gã quay sang nhìn Đơn Phi, thần sắc đầy vẻ kinh hãi:
- Nói Đơn thầy thuốc này cầm cái bình ngọc gì đó một lát, bình ngọc liền phát ra ánh sáng, bao trùm tất cả mọi người trong đường, sau đó không chỉ Kính Châu Mục, mà tất cả mọi người trong đường đều biến mất.
Mọi người hoảng sợ thất sắc, nhất tề quay đầu nhìn về phía Đơn Phi, tất cả đồng thanh nói: - Đơn tiên sinh, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Đơn Phi chậm rãi ngồi xuống, cũng không nói bất cứ câu nào.
Thời khắc này mọi người đã mang theo một vẻ kính sợ khó nói đối với người thiếu niên trầm lặng này.
Hoàng Nguyệt Anh vốn có chút không tin lời Bạch Liên Hoa nói, thầm nghĩ ngươi nói truyền nhân Huyền Nữ thì là truyền nhân Huyền Nữ? Ta còn nói mình là truyền nhân của Hoàng Đế nữa!
Nhưng thấy Đơn Phi trong giây lát vận dụng bình ngọc kia đưa mọi người rời khỏi nơi này, đến một tử địa quỷ dị, Hoàng Nguyệt Anh khó lòng phản bác lại.
Bản lĩnh này đừng nói là làm, đến nghe nàng ta cũng chưa từng nghe nói đến.
Làm thế nào mà Đơn Phi làm được điều này?
Mọi người ở đây đều đang nghĩ đến vấn đề này, nhưng bất luận là ai, cũng đều không dám lớn tiếng với Đơn Phi nữa.
Thiếu niên này thần thông như vậy?
Rốt cuộc hắn còn có thể làm được gì, không ai biết được.
Lưu Biểu đã dẹp bỏ được sự kích động trong lòng, vẫn có thể uy nghiêm nói: - Sao đó thì sao?
Thái Mạo vội nói : - Ta tưởng rằng… ta tưởng rằng… Đơn thầy thuốc… bắt… cóc đại nhân… Gã nhìn thấy tình hình trong đường, cuối cùng cũng không nói tiếp nữa.
Lưu Biểu biết Thái Mạo tưởng là Đơn Phi bắt ông ta đi, cười ha ha nói: - Người thần thông giống như Đơn tiên sinh đây, sao lại bất lợi đối với ta? Chúng ta và Đơn tiên sinh là bằng hữu!
ông ta nháy mắt.
Thái Mạo cười ha ha nói: - Bằng hữu? Từ đâu mà nói vậy?
Gã không biết Lưu Biểu vốn có chút hoài nghi đối với Đơn Phi, nhưng Lưu Biểu vẫn luôn nóng lòng tìm được tung tích của bí địa Vân Mộng, vẫn cực kỳ cung kính với Đơn Phi.
Đến khi tận mắt nhìn thấy chuyện lạ xảy ra, Lưu Biểu sớm đã tin tưởng chắc chắn Đơn Phi là truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ. Chung quy y cũng là một nhân vật, đối với Lưu Bị mà nói không trọng dụng là vì quyền lợi cần thiết, nhưng hiện giờ ông ta biết lời Bạch Liên Hoa nói không sai, muốn tìm bí địa Vân Mộng, Đơn Phi tuyệt đối là một nhân vật vô cùng quan trọng, thì sao có thể thất lễ được?
Kiểu kỳ nhân này, không phải khi vạn bất đắc dĩ, tất nhiên phải lôi kéo đầu tiên.
Lưu Biểu chơi những thủ thuật này cũng là cao thủ hàng đầu, lập tức nói rõ chuyện này với Thái Mạo, trong lòng sớm đã tính toán tiếp theo phải làm gì, để xác nhận chính xác, Lưu Biểu vẫn hỏi: - Sau đó ngươi liền đi tìm chúng ta?
Thái Mạo gật gật đầu: - Chúng ta đã soát từng ngọn cây cọng cỏ xung quanh, nhưng không thấy tung tích của đại nhân. Đúng lúc này, có người nói trong đường có ánh sáng, ta vội vàng chạy về, đúng lúc gặp đại nhân. Đại nhân, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Ta cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Biểu nói thầm trong lòng, nhưng thấy Đơn Phi vẫn ngồi ở đó trầm mặc không nói, Lưu Biểu không hiểu nổi tâm ý của tiểu tử này, nhưng lúc này cũng không muốn mạo phạm, phất tay nói: - Không có gì, chuyện này nghiêm cấm truyền ra ngoài. Lui xuống đi.
Thái Mạo gãi đầu lui xuống.
Lưu Biểu thấy Đơn Phi vẫn mù mờ không nói, cuối cùng nhìn về phía Bạch Liên Hoa nói: - Công chúa… lúc nãy…
- Lúc nãy Đơn công tử đã dẫn chúng ta đến chỗ bí địa Vân Mộng. Bạch Liên Hoa nói từng chữ.
Mọi người kinh ngạc.
Hoàng Nguyệt Anh nghi ngờ nói: - Kinh Châu Vân Mộng Trạch tuyệt sẽ không có nơi mà chúng ta vừa nhìn thấy lúc nãy.
Lưu Biểu âm thầm gật đầu, mấy năm gần đây, không biết ông ta đã hy sinh bao nhiêu mạng người thăm dò Vân Mộng Trạch, trong đầm lầy có quá nhiều hung hiểm khó nói, nhưng dù sao thì đầm lầy vẫn sống.
Khi ông ta dùng từ này để hình dung Vân Mộng Trạch, bản thân cũng thấy hơi buồn cười, nhưng đây quả thực là cảm giác trong lòng ông ta.
Đầm lầy mà bọn họ nhìn thấy lúc nãy quả thực rất giống Vân Mộng Trạch, nhưng đó là tử địa!
Vân Mộng Trạch đã chết?
- Vậy Hoàng tiểu thư cho rằng nơi đó sẽ xuất hiện ở đâu? Bạch Liên Hoa hỏi ngược lại.
Hoàng Nguyệt Anh nghẹn họng.
Bạch Liên Hoa châm chọc nói: - Hoàng tiểu thư, Kinh Châu Mục tìm kiếm bí địa Vân Mộng nhiều năm, nếu bí địa không nằm ở nơi huyền bí đó, thì sao nhiều năm rồi mà Kính Châu Mục không tìm thấy? Cô không biết Vân Mộng Trạch có tử địa này, cũng tức là từ đầu đến cuối cô không thể giúp Kính Châu Mục tìm được điểm then chốt của bí địa.
Hoàng Ngọc Anh tuy không phục, nhưng lại không thể không đồng ý với lời Bạch Liên Hoa nói, hỏi ngược lại: - Vậy làm sao có thể tìm được tử địa đó lần nữa, vẫn phải Đơn… tiên sinh dẫn chúng ta đi sao?
Mọi người âm thầm cười khổ, thầm nghĩ nếu bí địa Vân Mộng thực sự chính là tử địa bọn họ nhìn thấy kia, e là thật sự chỉ có Đơn Phi có thể dẫn bọn họ đi đến đó.
Bạch Liên Hoa không quan tâm đến Hoàng Nguyệt Anh nữa, chậm rãi đi đến trước mặt Đơn Phi đang im lặng, cầm chặt tay Đơn Phi, dịu dàng nói: - Đơn đại ca… Trong đôi mắt nàng ta có sự dịu dàng vô hạn.
Đơn Phi giật mình,
Nước mắt lưng tròng, thời khắc này hắn hoàn toàn đã quên mình đang ở chỗ nào.
Lời nói của mọi người lúc nãy, hắn hoàn toàn không nghe thấy.
Khi mọi người kinh ngạc, thì hắn lại như bị kinh diễm của thời gian đánh trúng, trong chớp mắt đã quay về thời gian ở Nghiệp Thành.
Tình huống lần này và khi Thần Vũ dẫn hắn đi xem quan tài của Nữ Tu trước đây giống nhau đến mức nào?
Lần đó là Thần Vũ dẫn hắn nhìn thấy hình ảnh của hai ngàn năm trước, lần này là hắn dẫn mọi người trong đường nhìn thấy thời kì khi diệt thế?
Là thời kì diệt thế!
Bất luận không gian phủ kín tro bụi, đầm lầy không có sự sống, hay là đám mây hình nấm xông thẳng lên trời ở phía xa đều khiến hắn hiểu rõ ràng, đây là cảnh tượng diệt thế.
Hắn không biết đây là cảnh tượng của tương lai, hay là luân hồi của dĩ vãng, nhưng hắn biết chuyện này sớm đã tồn tại.
Từng nhìn thấy văn minh kỳ dị của Minh Sổ, hắn sớm đã đoán mộng ảo của Nghiệp Thành là một kiểu tái diễn thời gian mà văn minh trình độ cao cao ghi chép lại, giống như hắn đem hình ảnh trong bình ngọc phóng ra ngoài lần nữa.
Khi nâng bình ngọc lên, hắn đã cảm thấy bùa Thần Nữ trong chớp mắt hoạt động.
Bùa Thần Nữ rất lâu rồi không có thay đổi gì.
Từ sau khi hắn mượn bùa Thần Nữ nhìn trộm môn đạo võ học, bùa Thần Nữ gần như đã im lìm, cho đến khi hắn lại sờ vào bình ngọc lần nữa.
Nội tức kích động.
Hắn cảm giác được bùa thần nữ sau khi tiếp xúc với bình ngọc giống như gặp được người thân, vô số nhiệt lực trong đó chạy qua cánh tay hắn, chảy vào trong bình ngọc, bình ngọc mới tái hiện lại thời gian ghi chép.
Hắn trấn tĩnh, bởi vì hắn đã biết đây chẳng qua là lịch sử đang tái hiện, sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng hắn cũng là người cô độc, bởi vì lần này, hắn không những phải đối mặt với sự thê lương diệt thế, còn phải một lần nữa cảm thụ nỗi đau tương tư.
Đông cần tuyết.
Tương tư vô cực.
Hắn đắm chìm trong thời gian đã qua, hắn chỉ cho rằng mình đã có thể khống chế tình cảm của bản thân rất tốt, nhưng khi bỗng dưng nghe thấy ba từ “Đơn đại ca”, hắn mới phát hiện mình không biểu đạt chỉ vì bảo vệ sự chờ đợi yếu ớt của mình.
Thời gian quay ngược, giống như lại trở về khoảng thời gian ở Nghiệp Thành nắm tay Thần Vũ.
Thời gian trôi qua cảnh vật thay đổi, chỉ có ánh mắt không đổi kia mới là ràng buộc của kiếp này.
Ngân hà xa, hỉ thước không thấy.
Tương tư bầu bạn.
Mắt đẫm lệ nhòa, Đơn Phi mấp máy môi, hai chữ “Thần Vũ” nghẹn ngào trong cổ họng, nhưng không nhìn thấy trong đôi mắt trắng đen rõ ràng, gần trong gang tấc kia cũng lấp lánh ánh lệ.
Thứ biến đổi là thời gian.
Còn thứ không biến đổi?
Là nỗi tương tư triền miên? Là ngân hà vắt ngang? Hay là vĩnh thế tình duyên đã xác định ngay lần đầu tiên nhìn thấy nhau?