Chương 452: Tuyệt không thể nào
.
Môi Đơn Phi mấp máy, hồi lâu sau, cuối cùng mỉm cười chua chát.
Không phải Thần Vũ.
Trước nay Thần Vũ đều trực tiếp gọi tên của hắn.
Là Công chúa Lâu Lan đang gọi hắn, vì sao Công chúa Lâu Lan lại gọi hắn là Đơn đại ca? Tiếng gọi đó rất nhỏ nhẹ, không biết người khác có nghe thấy hay không, nhưng Đơn Phi nghe lại có cảm giác thân thuộc.
Không phải Thần Vũ, nhưng lại một cách gọi rất thân rất gần đối với hắn, chính là kiểu ngữ khí thân thiết đó mới khiến hắn trong giây phút này cảm thấy Bạch Liên Hoa trước mặt chính là Thần Vũ.
Sao Công chúa Lâu Lan lại có kiểu xưng hô này với hắn?
Đơn Phi nhìn thấy tình cảnh diệt thế, trong nháy mắt nhớ đến tình hình cùng Thần Vũ nhìn thấy quan tài của Nữ Tu ở Nghiệp Thành, lại nghe có người gọi như vậy, khó tránh khỏi tâm trạng kích động, nhưng cuối cùng hắn phát giác ánh mắt khác thường của người khác, bỗng nhiên ngước nhìn thấy Công chúa Lâu Lan hai mắt đẫm lệ…
Trong lòng hơi chấn động.
Đơn Phi nhìn thấy một dấu vết trước đó rất lâu trong đôi mắt đẹp kia.
Hắn đã từng thấy ở đâu?
Nhanh như điện xẹt, trong não đã tìm ra được trí nhớ trên đời, đột ngột thân hình Đơn Phi hơi chấn động, thất thanh nói: - Cô… Liên Hoa…
Hắn đột nhiên nhớ ra đã từng thấy đôi mắt đẫm lệ này ở đâu rồi.
Là Liên Hoa!
Khi hắn mới gặp Liên Hoa, đã thấy nàng rưng rưng nhìn mình như vậy, bây giờ lại thấy, chẳng trách lại có cảm giác thân thuộc.
Nhưng sao lại là Liên Hoa?
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc, hắn tự nhận mình không phải là người dễ quên, nếu là Liên Hoa xuất hiện trước mặt hắn, không có lý nào lâu như vậy hắn mới nhớ ra.
Công chúa Lâu Lan trước mặt bất luận là giọng nói, phong thái, cử chỉ đều hoàn toàn không giống Liên Hoa, ngoại trừ tiếng “Đơn đại ca” lúc nãy gọi, và cả đôi mắt ngấn nước hôm nay.
Mọi người thấy Đơn Phi như thế, không biết thời khắc đó cảm xúc của hắn đang nhộn nhạo, chỉ cho rằng hắn vất vả quá độ, đầu óc có vấn đề.
Người trước mặt hắn đương nhiên là Công chúa Bạch Liên Hoa, hắn lại ngơ ngẩn, giống như bây giờ mới nhận ra bộ dạng của Công chúa Lâu Lan không khỏi khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Lệ quang trong mắt Bạch Liên Hoa biến mất, nhẹ nhàng gật đầu, đến khi quay người hướng về phía Lưu Biểu, nàng lại khôi phục lại vinh quang của nụ hoa đẹp mới bắt đầu chớm nở: - Lưu Kinh Châu, bây giờ chắc ngươi tin Đơn công tử chính là truyền nhân của Huyền Nữ rồi?
Lưu Biểu liên tục gật đầu nói: - Tin, tất nhiên là ta tin.
Trước mặt người khác, ông ta còn có thể làm cao, nhưng trước mặt Bạch Liên Hoa, Đơn Phi, giờ khắc này ông ta phải dùng hình dung hòa ái dễ gần, đặc biệt là sau chuyện không thể tưởng tượng nổi vừa trải qua lúc nãy.
Bạch Liên Hoa lấy bình ngọc từ tay Đơn Phi, lại đưa về cho Lưu Biểu.
Lưu Biểu vội vã bảo Văn Sính cất cho kỹ, nghe Bạch Liên Hoa nói: - Lúc nãy Đơn công tử dùng thần thông không thể tin nổi dẫn chúng ta nhìn thấy nơi bí địa Vân Mộng ghi chép trong bình ngọc, nhưng đó là thời gian mấy ngàn năm trước… thậm chí còn xa hơn nữa.
Mọi người nhìn nhau không nói gì.
Gia Cát Lượng dù là người nhìn xa trông rộng, cũng khó tưởng tượng làm thế nào mà Đơn Phi làm được điều này? Rồi cổ nhân làm sao có thể giữ lại kiểu thời gian này, nếu để y giải thích, cũng chỉ có thể dùng từ “thần tiên”, “thần thông” để hình dung.
Nhưng ông ta cũng biết đạo lý “dương trường tị đoản”, cùng với Hoàng Nguyệt Anh đều trầm mặc không nói.
* phát huy ưu điểm hoặc điều kiện có lợi, khắc phục hoặc né tránh khuyết điểm hoặc điều kiện bất lợi Ngược lại là Lưu Bị thần sắc than thở, kỳ thật ông ta đã từng thấy dị địa Minh Sổ, đối với thứ đã từng thấy, từ từ có khả năng tiếp nhận.
- Chẳng trách Vân Mộng Trạch hoang vắng như vậy, thì ra mấy ngàn năm trước… Ngược lại là Lưu Biểu lại có bộ dạng có thể hiểu được.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Sau khi thoát khỏi chuyện cũ, hắn đã bắt đầu tích cực suy nghĩ về tất cả những gì nhìn thấy lúc nãy hơn bất cứ ai.
Bình ngọc không đơn giản là Tây Vương Mẫu tặng cho Chu Mục Vương, hiện giờ xem ra, bình ngọc này còn có công năng thu phát hình ảnh.
Không chỉ là thu phát.
Lúc nãy Đơn Phi xuất thần hồi lâu, nhìn tất cả trong đường giống như người ngoài cuộc, nhưng chung quy hắn vẫn biết, hắn đã dẫn tất cả mọi người rời khỏi nội đường trong khoảng thời gian ngắn ngủi!
Lúc trước Thần Vũ dẫn hắn nhìn thấy quan tài của Nữ Tu, cũng là nguyên lý giống như vậy hay không?
Cái bình ngọc này còn có công dụng giống như Thông Linh Kính?
Đơn Phi cũng không ngạc nhiên với điều này, nếu Cửu Thiên Huyền Nữ và đám người Hoàng Đế là cùng một đường, kiến thức khoa học tự nhiên đều ở trình độ ngang nhau.
Nhưng có một điểm hắn không hiểu là hắn nhìn thấy cảnh tượng diệt thế, có phi thuyền vũ trụ rời khỏi Vân Mộng Trạch! Bí địa Vân Mộng chắc không phải là nơi phi thuyền vũ trụ hạ xuống chứ? Tại sao lại rời đi?
Trừ hắn ra, e là mọi người ở đây đều khó tưởng tượng vòng tròn sáng kia chính là phi thuyền vũ trụ.
Khi Đơn Phi đang thấy lạ, nghe Bạch Liên Hoa nói: - Lưu Kinh Châu quả nhiên không giống người thường, năm đó đám người Hoàng Đế, Xi Vưu giao chiến, gần như đã hủy diệt thế giới này, rất nhiều nơi không những là người, cho dù là cây cỏ cũng đều không sống.
Mọi người ở đây đều âm thầm kinh nghi, khó tin tổ tiên lại có loại thần thông này. Nhưng cảnh tượng kỳ lạ bọn họ vừa nhìn thấy, trải qua thời khắc khó mà tưởng tượng nổi, đã biết thế giới huyền bí không phải là bọn họ có thể lấy gáo đong nước biển.
Thấy Bạch Liên Hoa vẫn chậm rãi nói, mọi người cũng có cảm giác kính sợ đối với người này.
Kiến thức của nữ nhân này cũng không đơn giản!
- Hiện giờ trải qua hơn ngàn năm, cây cỏ tái sinh, ngược lại đã che lấp nơi bí địa năm đó.
Bạch Liên Hoa lại nói: - Lưu Kinh Châu, việc chúng ta có thể làm tạm thời đến đây, tiếp theo, vẫn phải xem tin tức bên phía ngươi.
Lưu Biểu chậm rãi gật đầu; - Công chúa, Đơn tiên sinh vất vả rồi, xin đến truyền xá tạm nghỉ ngơi. Sau khi thọ yến của lão phu, lại mời hai vị nói chuyện kỹ hơn.
Lão ta ấp a ấp úng không chịu tiết lộ chi tiết, mọi người thấy vậy, thầm nghĩ Lưu Biểu trấn thủ Kinh Châu nhiều năm, nhất định biết chút gì đó, lão gian cự hoạt lại không chịu nói.
Bạch Liên Hoa cũng không để ý, mỉm cười nói: - Ta tự có chỗ nghỉ ngơi, nghe nói ngày mai chính là thọ thần của Lưu Kinh Châu, tiểu nữ tử bất tài, vẫn mong hiến kỹ vì Lưu Kinh Châu trong ngày thọ thần, không biết Lưu Kinh Châu có cho phép hay không?
Mọi người khẽ giật mình.
Hoàng Nguyệt Anh thầm mếu máo, nghĩ bụng chẳng lẽ hôm nay ngươi còn không đủ nổi bật sao, muốn ngày mai tiếp tục khoe khoang sao?
Nàng ta tự đánh giá mình cực cao, nhưng hôm nay không những khó bì được phong thái của Bạch Liên Hoa, đến ngay cả tài học kiến thức về mọi phương diện mà mình luôn tự hào cũng đều thua kém Bạch Liên Hoa, người không phải thánh hiền, ai có thể không oán?
Lưu Biểu rất vui sướng:
- Công chúa Lâu Lan chịu biểu diễn kỹ nghệ trong thọ yến của lão phu, lão phu mong còn không được, có lý gì lại không cho phép? Người đâu, trước tiên đưa Đơn tiên sinh, Huyền Đức và Quan Tướng Quân đến truyền xá nghỉ ngơi, thọ yến của lão phu ngày mai, ba vị tuyệt không thể không đến.
Ông ta cười căn dặn, đích thân cầm tay Đơn Phi tiễn ra đến trước cửa, sau khi dặn dò xong, lại quay sang Lưu Bị, Quan Vũ mỉm cười ra hiệu mới quay người về phủ.
Quan Vũ mặt có vẻ giận dữ, thấp giọng nói: - Đại ca, quân tình không nói sao?
Lưu Bị khẽ thở dài, thầm nghĩ xem ra quân văn sớm đã đưa đến tay Lưu Biểu rồi, nhưng lão ta hoàn toàn có bộ dạng không nghe không hỏi, nói thì cũng có ích gì?
- Ngày mai thọ yến xong rồi hãy nói.
Lưu Bị hạ giọng dặn dò, thấy bộ dạng suy nghĩ thất thần của Đơn Phi, Lưu Bị không khỏi nói: - Đơn huynh đệ, sao thế?
Đơn Phi quay đầu lại không nhìn thấy Bạch Liên Hoa, nhưng ngẩng đầu lại thấy đội lạc đà phía trước trên phố dài vẫn đứng yên tại chỗ, bộ dạng thiết đả bất động, trong lòng hoang mang.
Là Liên Hoa?
Công chúa Lâu Lan Bạch Liên Hoa thật sự chính là Liên Hoa?
Tự nhiên hắn nhớ đến thiếu nữ ngây thơ hoạt bát, tâm tư linh xảo ngày đó.
Đôi mắt rưng rưng ủy khuất khi mới gặp, lúc gặp lại thì hân hoan như gặp người thân, đang bưng mật ong đến trước mặt hắn, chuyên làm màn thầu, mỗi ngày khi hắn đi qua tửu lầu, lại tặng hai cái màn thầu được đặc biệt làm rất khéo tay…
Từng cảnh từng cảnh chuyển động, Đơn Phi thần sắc ngỡ ngàng.
Hắn vẫn luôn cảm thấy nha đầu này nhất định có học vấn cao, cũng luôn coi Liên Hoa giống như muội muội.
Nhưng Liên Hoa đối với hắn thì sao…
Có lẽ trước đây hắn không biết, bởi vì từ đầu đến cuối Liên Hoa đều che giấu mọi thứ rất cẩn thận, không hề để lộ, nhưng đến bây giờ, hắn không thể nào không biết.
Quyến luyến tựa sát khi ở trong ám thất ngát thơm, trước đường khẽ khàng điểm che bờ môi…
- Đơn huynh đệ, đệ quen Công chúa Lâu Lan? Lưu Bị dè dặt hỏi.
Đơn Phi ngơ ngẩn không đáp.
- Vi huynh thấy có vẻ cô ta quen đệ. Lưu Bị lại nói.
Quan Vũ nhanh mồm nhanh miệng nói: - Ta thấy là Công chúa Lâu Lan đang trêu chọc Đơn huynh đệ.
Lưu Bị vội kéo tay Quan Vũ một cái, lại cười nói: - Sao nói là trêu chọc chứ? Nói không chừng là giai nhân trọng anh hùng thì sao ? Đơn huynh đệ thiếu niên anh hùng, có nữ tử vừa nhìn đã thích cũng chẳng có gì bình thường hơn.
Quan Vũ lắc đầu nói: - Đại ca, cũng không phải như vậy. Nếu trước đó cô ta không quen Đơn huynh đệ, thì hành động của cô ta tuyệt đối là trêu chọc Đơn huynh đệ. Đơn huynh đệ, nữ nhân này đối với đệ như vậy, hơn phân nửa là có dụng ý khác.
Lần này thì Lưu Bị không ngăn cản, sau một lúc lâu mới nói:
- Đơn huynh đệ, Vân Trường nói không sai, nếu cô ta không quen đệ, vậy thì hành động của cô ta rất khả nghi. Ta biết Đơn huynh đệ tự có phán đoán, ngu huynh nói những lời không khỏi đường đột, mong đệ đừng trách móc.
Đơn Phi im lặng không nói gì.
Từ sau khi hắn có nhiều việc hơn, số lần gặp Liên Hoa càng ngày càng ít, thậm chí khi đến Mang Sơn, hắn cũng không từ biệt Liên Hoa. Cho đến khi hắn biết Liên Hoa mất tích thì người đã ở Nghiệp Thành.
Hắn biết được tin tức của Liên Hoa từ Ô Thanh, hắn cũng nhớ rõ lời Ô Thanh nói.
Liên Hoa đã để lại một khoản tiền trong nhà, sau đó để lại một phong thư, bảo Đại Chùy, Hổ Đầu tiếp tục sống cho tốt, không cần tìm nàng. Nàng không sao, sẽ cố gắng nhanh chóng quay về, hơn nữa còn nóng lòng quay về hơn bất cứ ai, nhưng nàng nhất định phải đi mới được.
Khi đó Đơn Phi đã từng suy đoán tại sao Liên Hoa bỏ đi, hắn không đoán trúng phần mở đầu, càng không đoán trúng kết cục.
Liên Hoa đã trở lại.
Đã trở lại với thân phận Công chúa Lâu Lan?
Liên Hoa từng ở Minh Sổ, lại là Công chúa Lâu Lan, lấy bình ngọc Tây Vương Mẫu tặng Chu Mục Vương để chúc thọ Lưu Biểu, rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Đơn Phi rối bời khó hiểu, thấy Lưu Bị, Quan Vũ đều đang nhìn hắn với vẻ quan tâm, cuối cùng cũng lắc đầu nói: - Không có gì, đến truyền xá tạm nghỉ một đêm rồi nói.
Hiện giờ hắn chưa lộ thân phận, nhưng danh tiếng lại lớn, tất nhiên không muốn quay lại chỗ Phú Bình.
Không phải hắn khinh thường Phú Bình, mà là biết thân phận càng lớn, phiền toái cũng lớn, hắn còn đến chỗ Phú Bình, sợ rằng thứ mang đến sẽ chỉ có phiền toái.
Những phiền toái này không phải điều mà kiểu người như Phú Bình có thể chấp nhận được.
Lưu Bị thấy thế cười:
- Hôm nay vội vã đến đây, rất nhiều chuyện vẫn chưa nói kỹ, đêm nay cũng vừa tiện để nói thêm vài câu.
Ông ta và Đơn Phi kề vai định đi, cảm thấy Quan Vũ lại không cất bước, không khỏi quay đầu cười nói : - Vân Trường, lần này như tâm nguyện của đệ, chúng ta cũng phải uống cho thoải mái… đệ…
Lưu Bị nói được nửa câu, bỗng dưng im lặng.
Đơn Phi cảm giác được sự khác thường của hai người, khi nhìn về phía Quan Vũ, trong lòng kinh hoàng.
Quan Vũ sắc mặt tái xanh đến đáng sợ!
Khuôn mặt của hán tử mặt đỏ này trong thời khắc đó mà lại tái xanh, gã nhìn chằm chằm về phía tường bên trái viện.
Nếu để Đơn Phi hình dung, Quan Vũ giống như đụng phải quỷ vậy.
Nhưng cho dù đụng phải quỷ, Quan Vũ tài cao mật lớn, lúc này đang giữa ban ngày ban mặt, chắc gã cũng không đến mức như thế.
Lưu Bị đột nhiên nhìn theo hướng Quan Vũ nhìn, chỉ thấy tường trắng cây xanh, lá rơi tiêu túc, lại không có chỗ nào khác thường.
- Vân Trường... Lưu Bị không khỏi mở miệng hỏi.
Thân hình Quan Vũ hơi rung lên, khàn giọng nói: - Không thể nào, tuyệt không thể nào! Sắc mặt gã lại chuyển đỏ, nhưng mắt lộ tiêu sát, không nói đến câu thứ hai đã phi thân bật lên, đột ngột đến trên tường.