Chương 454: Náo động phòng
.
Đơn Phi cũng không bất ngờ với câu không uống rượu của Lưu Bị.
Quan Vũ như thế này, nếu Lưu Bị vẫn muốn chè chén, thì trái tim của Lưu Bị cũng hơi lớn quá rồi, nhưng Lưu Bị muốn cầu xin hắn chuyện gì?
Đơn Phi nhìn Lưu Bị nói: - Lưu huynh mời nói.
Lưu Bị mỉm cười nói: - Ta có một kẻ thù có thể sắp tìm đến cửa rồi.
Đơn Phi đưa mắt nhìn Quan Vũ, thấy Quan Vũ chỉ cúi nhìn mặt bàn không nói, thầm nghĩ có kẻ thù nào mà to gan như vậy đến tìm các người gây chuyện? Ngoại trừ kẻ lỗ mãng Lưu Tông kia ra, còn có người khác sao?
Hắn cảm giác không phải là Lưu Tông.
Nếu là Lưu Tông, Lưu Bị không cần thận trọng đến mức như vậy, Lưu Tông căn bản không đến mức khiến cho Lưu Bị coi trọng.
Lưu Bị chậm rãi nói: - Đơn huynh đệ, vì chuyện của Ích Đức, ta biết một số chuyện trước đây của đệ.
Đơn Phi không hiểu nguyên nhân Lưu Bị đột nhiên nhắc đến chuyện cũ, yên lặng chờ câu sau của Lưu Bị, nghe ông ta nói: - Rất nhiều năm rồi ta chưa gặp được nhân vật như đệ, ta biết đệ là người mà Lưu Bị ta muốn kết giao.
Nhìn Đơn Phi, Lưu Bị trầm giọng nói: - Khi ta nhìn thấy Đơn huynh đệ lần đầu tiên ở Đan Dương, là đã luôn coi đệ là huynh đệ, một ngày là huynh đệ, cả đời này là huynh đệ.
Nếu là người khác nói như vậy, Đơn Phi cũng sẽ suy nghĩ có phải là muốn mượn tiền của hắn hay không, nhưng thấy Lưu Bị như thế, hắn thật sự không nghi ngờ thành ý của Lưu Bị.
Lưu Bị hành sự là dựa vào chân thành, chứ không phải nước mắt trong truyền thuyết.
- Rốt cuộc Lưu huynh muốn ta làm chuyện gì?
Cuối cùng Đơn Phi cũng nói.
- Ta chỉ mong đệ đến lúc đó chớ có ra tay. Lưu Bị thận trọng nói.
Đơn Phi ngẩn người.
Một lúc lâu sau, Đơn Phi mới nói: - Huynh muốn ta đừng ra tay? Hắn gần như cho rằng mình đã nghe nhầm.
Lưu Bị cười nói: - Không sai. Ta biết nếu mời đệ ra tay, đệ sẽ không bỏ mặc, nhưng đây là ân oán giữa ta, Vân Trường và người đó, ân oán của chúng ta, nhất định phải tự chúng ta giải quyết.
Ông ta nói rất thoải mái, Quan Vũ ở bên cạnh thì lại nắm chặt nắm đấm.
- Đơn huynh đệ hiện giờ làm như vậy, nhiều năm rồi ta không thấy. Lưu Bị cười nói: - Bởi vậy ta tuyệt không muốn đệ cuốn vào chuyện này. Đệ yên tâm, ngu huynh bất tài, nhưng vẫn có thể làm chút chuyện, ta cũng có thể giải quyết sự tình trước mắt.
Đơn Phi thấy Lưu Bị nói cực kỳ nghiêm túc, cuối cùng nói: - Được.
Lưu Bị mặt giãn ra, cười nói:
- Đa tạ.
Nhìn vò rượu Đơn Phi xách đến, Lưu Bị nói: - Đợi sau khi ta và Vân Trường xử lý xong chuyện này, rồi cùng Đơn huynh đệ uống một trận thoải mái. Tối nay, Đơn huynh đệ nhớ cẩn thận.
Đơn Phi gật gật đầu, quay về phòng của mình ngồi xuống, nghe căn phòng sát vách yên tĩnh như chết, trong lòng thầm nghĩ, nghe ý của Lưu Bị, tối nay đối phương sẽ hạ thủ?
Người có thể công khai hạ thủ đối với Lưu Bị, Quan Vũ ở Tương Dương, sẽ là người nào?
Hắn nhất thời nghĩ ra manh mối gì nên cũng không nghĩ nhiều nữa, ngồi xếp bằng trên giường gỗ điều tức dưỡng khí.
Màn đêm buông xuống.
Gió bắc lạnh lẽo.
Trong lúc Đơn Phi nhắm mắt dưỡng thần, đã cảm thấy tiếng ồn ào huyên náo của truyền xá đã dần dần lắng xuống, thỉnh thoảng còn có tiếng nâng ly cạn chén truyền đến, tiếng đàn hát xa thẳm, nhưng cũng yếu ớt khó nghe thấy.
Tiếng trống canh vừa vang lên.
Nơi cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng vang lên.
Đơn Phi thình lình trừng mắt, chợt nghe có người ở trước cửa nói: - Đơn tiên sinh, huynh đã ngủ chưa?
Không ngờ là giọng của một nữ tử.
Đơn Phi cảm giác có thể đêm nay sẽ rất dài, nhưng không ngờ lại có giai nhân đến bầu bạn, nhẹ giọng nói: - Là ai?
- Trương xá trưởng thấy đèn trong phòng Đơn tiên sinh vẫn chưa tắt, nên bảo nô gia đến hỏi thử. Giọng nói đó dường như run rẩy trong gió lạnh. - Trương xá trưởng muốn xem xem có phải là Đơn tiên sinh cần người đến bầu bạn hay không?
Đơn Phi không nói, ngược lại còn nhắm mắt lại.
- Đơn tiên sinh mở cửa được chứ? Trong giọng nói của nữ tử kia mang theo hàm ý cầu xin.
- Cửa không khóa. Đơn Phi trả lời.
Tiếng “két” vang lên, cửa phòng từ từ đẩy ra, ánh trăng tràn vào, một thân hình cao gầy thướt tha bước vào trong phòng.
Hương khí ập vào người.
Vì hương khí mà đêm tối rét lạnh cũng mang theo vẻ đẹp khiêu khích lòng người.
Nữ tử kia đứng trước cửa, giọng nói nũng nịu: - Thì ra Đơn tiên sinh vẫn chưa nghỉ ngơi. Lời cô ta nói là thừa, nhưng lúc này ngoài câu nói thừa ra, giữa một nam một nữ vốn không có quá nhiều câu để nói.
Tình huống hiện giờ đã rõ ràng.
Trương xá trưởng được Kinh Châu Mục căn dặn, Trương Tài nhắc nhở, chỉ sợ không chăm sóc chu toàn, trong đêm giá rét này, gửi giai nhân đến sưởi ấm giường cho Đơn Phi.
Loại chuyện phong lưu này, ở thiên hạ hiện giờ thật sự là quá quen thuộc.
Thủ đoạn lôi kéo nhân tài của cường hào địa phương, chư hầu với hoàng đế có vẻ như rất nhiều, nhưng đâu có tách khỏi được hai chữ “quyền sắc”?
Nữ tử kia nhẹ nhàng đi vào trong phòng, yên lặng đóng cửa phòng lại.
Nhất cử nhất động của cô ta đều là hết mực đoan trang, nhưng việc cô ta làm lại không khỏi khiến người ta tưởng tượng lan man.
Trong phòng chỉ có một cây nến chiếu sáng, bên trong ánh sáng mờ nhạt.
Nữ tử đứng ở đó tuy không nói gì nữa, nhưng cử động của cô ta đã nói rõ tất cả.
Trên cơ thể cao gầy của cô ta choàng một chiếc áo khoác trắng bạc, tổng cộng có hai dải dây lụa.
Một dải quấn quanh trên cái cổ trắng ngần, một dải quấn trên vòng eo duyên dáng.
Thấy Đơn Phi nhìn qua, nữ tử kia cười xinh đẹp, nói: - Đơn tiên sinh, đêm dài đằng đẵng, huynh chỉ định ngồi yên cả đêm thôi sao? Trong lúc nói, cô ta nhẹ nhàng kéo sợi dây trên cổ xuống.
Áo khoác chậm rãi trượt xuống.
Bên trong ngoài áo lót bao bọc cơ thể giống như bạch ngọc ra, không hề có một vật gì khác.
Khi Đơn Phi thấy chiếc áo khoác giống như nước trượt xuống từ bờ vai của nữ tử kia, cau mày nói:
- Cô muốn làm gì?
Nữ nhân đứng trước đèn, từ góc độ của hắn nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy chính ảnh của nữ nhân, nhưng lại không nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử kia. Khuôn mặt của nữ tử ẩn phía sau ngọn đèn, như ẩn như hiện càng thêm quyến rũ.
Chính là như thế, mới khiến cho rất nhiều nam nhân vồn vã.
Nữ tử kia vừa nghe, mỉm cười cúi người xuống, lộ ra một thân thể mềm mại trắng ngần, nói: - Đơn tiên sinh thật biết nói đùa, ta đến đây không phải để giúp huynh giải sầu, lẽ nào là muốn giết huynh sao?
Cơ thể cô ta đã run lên, dường như không chịu nổi cái lạnh của ban đêm, cũng giống như một kiểu hấp dẫn.
Ba chữ “muốn giết huynh” nói ra từ miệng cô ta, có sự khiêu khích vô tận.
Ánh mắt Đơn Phi lóe lên, lạnh nhạt nói: - Nhìn cô có vẻ không phải muốn giết ta. Những người bên ngoài lặng lẽ theo cô đến, chớ không phải là muốn náo động phòng sao?
Câu nói chưa dứt, ngọn đèn đã tắt.
Trong phòng chớp mắt đã lạnh như đêm đông bên ngoài.
Hương khí càng đậm hơn.
Nhưng khi hương khí ập đến, trong phòng tối có tiếng kêu khẽ truyền ra, nhưng khi tiếng nũng nịu chưa kịp dứt, sớm đã có ám khí ngập trời đánh về phía Đơn Phi.
Nữ tử kia ra tay.
Cô ta không thể không ra tay, nhân vật mà cô ta ám sát rất nhiều, nhưng trong khoảnh khắc bước vào phòng, cô ta đã biết người thiếu niên trước mặt này tuyệt đối là một nhân vật khó dây dưa.
Cô ta trước đáng thương sau mị hoặc đến quyến rũ nam nhân muốn thể hiện tâm tư, thậm chí dùng nhan sắc quyến rũ, đều là đang tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Thiếu niên hiền lành.
Hiền lành có vẻ như thiếu đi kích tình, nhưng cũng thiếu sơ hở của sự xung động.
Cô ta chỉ có thể lại dùng ngôn ngữ để khiêu kích tâm thần của đối phương, đợi khi hậu viện đến nơi, nhưng cô ta không ngờ rằng trong lúc này mà thiếu niên này lại có thể nghe ra phục binh bên ngoài đuổi đến.
Cô ta lập tức ra tay.
Nữ tử là một thích khách hàng đầu trong thích khách, cô ta biết thời cơ trôi qua tức thì, cũng biết thiếu niên này không dễ đối phó, nhưng cô ta vẫn muốn thử xem.
Sau khi đèn tắt, khoảng khắc đó cô ta đánh ra ít nhất mười ba loại ám khí.
Ám khí rất nhỏ.
Với loại trang phục này của cô ta, cũng rất khó mang theo ám khí lớn gì đó, nhưng những ám khí rất nhỏ này cũng đã đủ rồi.
Ám khí có xoay tít, có bay vút, có cái thậm chí còn vạch ra đường cong, chỉ cầu có thể dính vào Đơn Phi một chút.
Chỉ một chút, là thuốc mê trên ám khí đó có thể khiến cho voi ngã không dậy nổi, chứ đừng nói đến thiếu niên trước mặt.
Nữ tử đó ra tay xong có chút do dự, thời khắc đó không biết nên tiến lên tiếp tục hạ sát thủ, hay là lui lại quan sát động tĩnh. Nếu cô ta là Đơn Phi, cảm giác tuyệt đối không tránh được chiêu ra tay của mình.
Cô ta không phải Đơn Phi.
Đơn Phi ra tay.
Có cuồng phong gào thét.
Trong một tràng tiếng đinh đinh đang đang vang lên, cuồng phong kia không giảm, mà còn xông về phía nữ tử kia hết sức mãnh liệt.
Nữ tử hoảng hốt.
Cô ta tắt ngọn đèn, chính là muốn giết cho Đơn Phi trở tay không kịp, nhưng cô ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, kiểu ra tay trong phòng tối này, Đơn Phi còn thuần thục hơn cả cô ta.
Thiếu niên làm thế nào chặn được những ám khí đó, hắn làm sao ra tay dũng mãnh như vậy?
Nữ tử không hiểu, nhưng dưới kiểu thế công này thì căn bản là không có đường tránh né, thân thể mềm mại lùi xa, nữ tử đánh một chưởng về phía trước.
Rắc!
Xương vai của nữ tử đã gãy.
Trong giây phút đó cô ta chỉ cảm thấy có đại lực mạnh mẽ vô bờ xông đến, trong chớp mắt cảm giác như bị tấm thép đạp trúng, phá cửa bay ra ngoài trong tiếng kêu đau đớn.
Ầm!
Sau một tiếng động lớn vang lên, căn phòng rung lắc, xung quanh giống như động đất, có giường gỗ bay ra.
Bóng người bên ngoài phòng lảo đảo.
Có người vừa mới muốn xông vào trong, nhưng bị chiếc giường bay ra đột ngột đập trúng, hộc máu bay ngược ra ngoài.
Phục binh kinh ngạc.
Nữ tử kia bay ngược ra ngoài không khiến bọn họ bất ngờ, nhưng bọn họ cũng chưa từng nghĩ lại có một chiếc giường bay từ trong phòng ra.
Là giường của Đơn Phi.
Trong khoảnh khắc đèn tắt, Đơn Phi đã có hành động. Thân hình hắn lộn một cái đã đến sau giường, trong lúc xoay cổ tay đã nâng cái giường trước người lên, sau đó vận lực vung ra ngoài.
Đơn giản, dứt khoát, hữu hiệu, tàn nhẫn!
Hắn là người yêu hòa bình, nhưng đối với người muốn giết hắn thì chưa bao giờ có sự khách khí gì.
Ta không phải thánh hiền.
Ngươi có cớ giết ta, ta có lý do giết ngược lại!
Hắn võ đạo thiên thành, ra tay xưa nay không có khuôn mẫu nhất định, có thể nói trên người có gì thì dùng thứ nấy. Giường vốn chỉ là đồ vật đơn thuần, nhưng trong khoảnh khắc hắn vận lực ném ra, nó đã sắc bén giống như một tấm thép.
Cái giường đã đập bay cả ám khí của nữ tử kia lẫn nữ tử kia, thuận tiện còn đập bay mấy tên nhân thủ định xông vào trong, phục binh bên ngoài hoảng hốt.
Một bóng đen luồn ra từ trong phòng.
Bắn!
Có người quát khẽ.
Phục binh trong viện nổi lên bốn phía, giơ nỏ cứng trong tay lên bắn về phía bóng đen.
Mấy tiếng bịch bịch bịch lớn vang lên, mũi tên sắt bắn rơi bóng đen cứng ngắc kia, nhưng phục binh lập tức phát hiện bóng đen đó chẳng qua chỉ là một mộc đôn.
Gờ cửa sổ đứt gãy.
Lại có một bóng đen luồn ra từ cửa sổ.
Bắn!
Nhân vật đứng đầu trong phục binh quát lên không hề do dự.
Bọn họ đến đây vốn là vì Lưu Bị, Quan Vũ, thuận tiện giải quyết luôn Đơn Phi, bởi vậy đã phái nữ tử kia đi trước đối phó với Đơn Phi. Bọn họ chỉ dự định bắt được Đơn Phi là lập tức tổng tấn công, đâu ngờ rằng người thiếu niên không có tiếng tăm gì này lại có thực lực kinh người giống như quái thú hồng hoang.
Nhưng nếu đã chém cỏ thì phải loại gốc, nhân vật đứng đầu nghiến răng, quyết định giết Đơn Phi trước tiên.
Bịch bịch lại vang lên.
Lại là mộc đôn!
Có người kinh hô.
Nhân vật đứng đầu trong lòng hơi chột dạ, y không xem trọng thiếu niên trong phòng, chỉ tưởng rằng đối phương đánh lui thích khách, sau đó sẽ phải xông ra, nào ngờ cơ trí của thiếu niên này vượt xa tưởng tượng của y, thiếu niên hai lần dùng kế nghi binh thu hút sự chú ý của bọn họ, vậy mà vẫn có thể điềm tĩnh, không vội vàng phản công.
PHÁ...!
Nhân vật đứng đầu biết không xong, cánh tay vội vung lên, có vài người đã cầm cự mộc phá cửa thành đập về phía căn phòng.
Một tiếng ầm lớn vang lên.
Tiếng động long trời lở đất.
Cửa căn phòng bị phá hoàn toàn.
Trong bụi mù cuồn cuộn, một người giống như hùng ưng phá vỡ nóc nhà xông thẳng lên trời. Có phục binh sớm đã lên nóc nhà, nhưng khi chưa kịp ra tay, đã bị người nọ túm lấy ném xuống dưới.
Trăng đang sáng.
Gió đông lạnh giá ngưng đọng tiếng đàn hát sênh ca của thế gian.
Có thiếu niên bay thẳng lên trời rồi không chạy mà tiến tới, còn đạp tan ánh trăng lạnh lẽo đìu hiu đánh ngược về phía phục binh…