Thâu Hương

Chương 461: Người giật dây

Chương 461: Người giật dây

Trăng sáng sao thưa.
Quạ đen đứng yên trên cành cây như tạc.
Đêm đông hiu quạnh
Đơn Phi biết càng nhiều, càng thấy con người của Tào Quan quả thật là ông tổ lừa bịp. Lúc đó khi gặp ông ta, không nghĩ ông ta còn có thể làm ra cái vẻ “ngây thơ” như thế.
Đương nhiên, rất nhiều người nhìn thấy Tào Quan khi đó, đều cảm giác người này có phần nham hiểm, nhưng so với nhưng gì mà hiện giờ Đơn Phi biết thì Tào Quan khi trước chỉ có thể hình dung bằng từ “thơ ngây”.
Quỷ Phong không có bị bề ngoài “ngây thơ” của Tào Quan đánh lừa, Quỷ Phong cũng biết kế hoạch của Tào Quan! Quỷ Phong lúc trước lợi dụng Đơn Phi quan tâm với Thần Vũ, thậm chí còn tặng hắn một cây Vô Gian Hương, muốn Đơn Phi hắn đi giết Tào Quan, có phải là cũng đang tranh đấu với Tào Quan không?
Đơn Phi giết rồi Tào Quan đã xuyên về quá khứ, Quỷ Phong liền diệt đi được cái họa lớn trong lòng, Đơn Phi hắn giết Tào Quan ngày trước rồi thì Đơn Phi hắn cũng lập tức biến mất khỏi thế giới này.
Đơn Phi trước giờ vẫn không rõ, nhưng hôm nay khi sử dụng Thông Linh Kính nhiều lần rồi, mỗi lần sử dụng, đều có cảm giác thấp thỏm lo lắng.
Hắn biết được càng nhiều, thì càng hiểu biết sâu sắc về quy tắc ảnh hưởng của Vô Gian.
Thiên hạ quả nhiên không có bữa trưa nào là miễn phí.
Là Tào Quan dẫn Đơn Phi đến thế giới này!
Hắn đã giết Tào Quan ngày trước, cũng chính là hủy đi bản thân của hiện tại!
Khi Quỷ Phong quăng ra cây hương kia, sát khí ẩn chứa trong đó cực kì đáng sợ.
Tào Quan, Quỷ Phong hai người đúng là biết người biết ta, Quỷ Phong rất giỏi, Tào Quan cũng không kém, ta thích nhìn dáng vẻ Quỷ Phong ngươi nhìn ta không thuận mắt, lại không thể diệt trừ ta, ngươi có bản lĩnh thì trở lại mười mấy năm trước mà giết ta.
Khi Đơn Phi nghĩ đến đây, thấy Triệu Vân đang nhìn mình một cách khẩn trương…
Triệu Vân là sợ Đơn Phi bảo y giải thích.
Đơn Phi à một tiếng, - Ta biết rồi. Ta sẽ làm hết sức.
Mọi người đều choáng váng.
Bọn họ thấy Đơn Phi đối với việc lần này có phần thản nhiên, thật tò mò trong đầu thiếu niên này rốt cuộc đang nghĩ gì. Thấy bộ dạng không quan quan tâm của Đơn Phi, không biết hắn đang giả vờ như không có gì, mọi người khó tránh phấn chấn, Triệu Vân giành nói: - Đơn Phi, ngươi đã biết làm thế nào để ngăn cản Quỷ Phong rồi hả?
Ta biết mới là gặp quỷ đó.
Phương pháp Quỷ Phong diệt thế giống với Dạ Tinh Trầm sao?
Đơn Phi lắc đầu nói: - Để ta nghĩ một chút. Quỷ Phong và Lã Bố chỉ sợ là có quan hệ, trước mắt chúng ta không chỉ là đối phó Lữ Bố mà thôi.
Lưu Bị cảm khái nói: - Đơn huynh đệ, chuyện đối phó Lã Bố đệ không cần lo lắng, ta tất có kế hoạch. Đệ chỉ cần xử lý chuyện của mình là được rồi, đệ đối phó Quỷ Phong, nếu như cần gì, chúng ta nhất định dốc toàn lực để giúp đệ.
Đây chẳng phải là muốn buộc mình ngồi cùng thuyền sao?
Đơn Phi nhìn ra đêm tối xa xa, khẽ thở dài. Trong lòng hắn thầm nghĩ, Tương Dương vốn náo nhiệt, hiện giờ Quỷ Phong đến đây, chỉ sợ phá vỡ sự náo nhiệt, nhưng Quỷ Phong rốt cục đến đây vì cái gì ?
Cũng là vì Vân Mộng Trạch?
Trăng di chuyển về phía tây.
Có bóng người rất dài đang đi dưới phố, lưng đeo hắc kiếm, sau khi rời xa truyền xá Tương Dương ồn ào náo nhiệt, người nọ đi vào con đường nhỏ yên tĩnh.
Bức tường cao trước mắt bắc ngang. Người nọ đối với bức tường không tỏ ra e ngại, nhún một cái là bay qua tường cao như lá rụng nhẹ nhàng rơi vào trong viện.
Đình viện không sâu lắm, người nọ cũng biết rõ địa hình nơi đây, không chút suy nghĩ mà đi tới lầu các không có đèn dầu, xoay người nhẹ đã nhảy lên tầng ba, thân pháp y nhanh nhẹn gọn gàng, đáp xuống đất mà vẫn nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng người nọ mới vào, trong lầu đã có tiếng của một nữ tử dịu dàng quát lên: - Ai? Phi trâm xuyên qua cửa sổ, bay thẳng đến trước mặt người nọ.
Người nọ lạnh nhạt nói: - Bạn cũ đến.
Y vừa nói chuyện vừa không quên cúi người xuống né chiếc trâm muốn lấy mạng, đẩy cửa vào trong, ngồi xuống như là nhà mình.
Căn phòng tối tăm.
Mùi hương thoang thoảng.
Không ngờ nữ tử trong phòng không ra tay nữa, giọng nói lạnh lùng có phần hơi ngạc nhiên cất lên: - Quỷ Phong, ngươi sao lại… Nàng nói một nửa rồi yên lặng.
Người tới chính là Quỷ Phong
Trong đêm tối mặt nạ bằng đồng xanh toát lên vẻ dữ tợn, nhưng giọng điệu của y rất bình tĩnh: - Người muốn hỏi tại sao ta lại biết người ở chỗ này?
Nàng ta thản nhiên ừ một tiếng, rồi lại im bặt.
- Ta không những biết ngươi ở đây, ta còn biết hôm nay truyền xá Tương Dương vô cùng náo nhiệt. Quỷ Phong chế nhạo nói: - Ngươi thả Lã Bố ra, lẽ nào không muốn biết kết quả sao?
- Ngươi… Giọng nàng ta lại kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nói: - Xem ra những điều ngươi biết quả là không ít.
Nàng ta nói vậy, vô tình đã thừa nhận những lời nói Quỷ Phong nói.
- Ta lại quên mất.
Quỷ Phong cười nói: - Ngươi không cần tự mình đi xem kết quả, khác với Hứa Đô, nơi này có thể nói là địa bàn của ngươi, ngươi thủ hạ đông đảo, nữ nhân lại càng nhiều, nữ nhân truyền tin cho ngươi cũng không ít, không chừng sớm đã đem kết quả nói cho người biết rồi.
- Ngươi tới đây, là để nói với ta những lời nhảm nhí này sao? Nàng ta lạnh nhạt hỏi.
Quỷ Phong vỗ tay khen: - Không phải là để nói những lời nhảm nhí này, mà ta muốn tán dương ngươi. Sau khi Lã Bố sống lại thì mơ mơ hồ hồ không có bao nhiêu tác dụng, ngươi có thể mượn hận ý của y mà khôi phục trí nhớ cho y, đã trộm thấy được hướng đi của Dị Hình Hương. Hôm nay đã thử qua, ngươi quả thật rất thành công.
Đột nhiên trong một khoảnh khắc, con người của Quỷ Phong lóe lên trong đêm từng chữ từng chữ nói: - Như Tiên, ngươi đã thông minh lên nhiều rồi đó.
Một đốm lửa xẹt qua không trung, đốt sáng tất cả các ngọn đèn dầu trong lầu các.
Như Tiên ngồi ngay ngắn trên giường, lẳng lặng nhìn Quỷ Phong không nói một lời.
Nàng nhìn có vẻ không khác gì khi còn ở Hứa Đô.
Trang phục lộng lẫy, đôi mắt lương thiện, cách búi tóc chải đầu vẫn giống như hồi còn ở Hứa Đô, khẽ lay động trong ánh sáng mờ, làm cho người ta hồn bay phách lạc.
Nhất cử nhất động của nàng không thể không hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, cho dù nàng ngồi đó không nói gì.
Nhưng vẫn có một chút thay đổi.
Thiếu đi ba phần quyến rũ, thêm hai phần lạnh lùng, còn có một phần đau thương giấu trong khuôn mặt, làm cho người ta thấy khó có thể gần gũi.
Ngọn đèn dầu tắt, chiếc mặt nạ của Quỷ Phong càng dữ tợn, càng sáng.
- Vậy là đúng rồi, ngươi biểu hiện như vậy khiến ta rất thích.
Quỷ Phong đối mặt với sắc đẹp mê người của Như Tiên nhưng vẫn rất bình tĩnh, khi nói chữ “thích” này ra, vài phần giống như thương nhân đánh giá hàng hóa .
- Ta sớm đã nói rồi, ngươi dùng thái độ này để mê hoặc bọn trẻ ranh thì còn được, nhưng đối với ta mà nói, cái có giá trị nhất của ngươi là đầu óc.
- Ta thấy cái mà có giá trị nhất đối với ngươi là thanh kiếm, chứ không phải là cái miệng lải nhải. Như Tiên không chịu được sự ngạo mạn của Quỷ Phong, trả lời một cách đầy mỉa mai.
- Đáng tiếc kiếm này của ta không ai có thể mua được.
Quỷ Phong thở dài nói: - Trên đời này người có thể làm cho ta nói chuyện vốn không nhiều. Gặp rồi thì khó tránh khỏi sẽ nói vài câu…
Như Tiên lãnh đạm nói: - Nói nhảm đủ rồi đấy, người có thể nói chính sự rồi chứ hả?
- Sảng khoái.
Quỷ Phong khen: - Ngươi nói thẳng như thế thì ta càng thích. Dừng một lát rồi Quỷ Phong nói: - Năm đó là Điêu Thiền đã dẫn người đi cướp thi thể Lã Bố?
- Ta tại sao phải nói cho ngươi biết? Như Tiên nói một cách bình thường.
- Ngươi không cần nói cho ta, ta đoán là được rồi.
Quỷ Phong cũng không ngại nói: - Theo ta suy đoán, Điêu Thiền đối với Lã Bố đúng là rất sâu đậm, nàng ta vẫn luôn bên cạnh Lã Bố. Đổng Trác từng điên cuồng tìm kiếm Tam hương, muốn thu được lực lượng càng mạnh mẽ.
Lắc đầu, Quỷ Phong châm chọc nói: - Đáng tiếc Đổng Trác không hiểu rằng lực lượng mạnh nhất trên đời này không phải là Tam hương huyền bí, mà là lực lượng đằng sau của Tam hương.
- Tuy nhiên nếu có Tam hương, cũng có thể xưng bá ở trên đời này. Như Tiên tiếp một câu.
Mặt nạ Quỷ Phong như lộ ra điệu cười quỷ dị.
Như Tiên thấy thế, hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ không đúng sao?
Quỷ Phong lẩm bẩm nói: - Ngươi nói cũng có chút đạo lý, tuy nhiên… Y không nói tiếp mà trở lại vấn đề khi nãy nói: - Năm đó Lã Bố là thân tín của Đổng Trác, Đổng Trác dùng Dị Hình Hương Lã Bố đương nhiên hiểu rõ, nếu có người tìm được Tam hương đưa cho Đổng Trác, Lã Bố rất có thể ngăn chặn lại.
Như Tiên trầm mặc.
Quỷ Phong suy tư nói: - Lã Bố có thể trở thành danh tướng thiên hạ, uy lực vô song, cũng là có sự trợ giúp của Dị Hình Hương. Dù có vũ lực mạnh tới đâu mà không có kế sách thì cũng khó lòng mà địch lại, nếu không thì Xi Vưu cũng sẽ không bại bởi Hoàng Đế.
Như Tiên thần sắc lãnh đạm, bộ dạng không có gì là hứng thú. Quỷ Phong thì vẫn rất hào hứng nói: - Lã Bố khi đó đã cùng đường, biết còn cách cái chết không xa, bởi vậy, nên có thể đã sử dụng Trường Sinh Hương trước? Nếu dùng Trường Sinh Hương sau, cũng không thể mọc ra cái đầu được, cũng không thể khiến cái đầu bị chém đứt nối vào được, phải không?
Như Tiên lạnh nhạt nói: - Đó là ngươi không thể thôi.
Quỷ Phong vỗ tay khen:
- Đấy chính là chỗ ta tò mò nhất, các người rốt cục đã tìm ra cao nhân nào có thể làm được việc đó? Có thể cho ta gặp một chút không?
- Tại sao ta lại phải cho ngươi gặp người? Như Tiên hỏi ngược lại: - Bởi vì mỗi lần khi ngươi gặp ta, không phải đều đối với ta là “tán thưởng” sao?
Nữ nhân mà cáu kỉnh thì trời không sợ, đất không sợ, Như Tiên xem ra cũng không ngoại lệ.
Do đeo mặt nạ nên người ta không thấy được vẻ mặt của Quỷ Phong, có điều y lắc đầu nói: - Ta hỏi ngươi, ngươi không nói, ta tự nhiên sẽ không miễn cưỡng.
Y nói xong, đứng dậy đẩy cửa bước ra.
Như Tiên thần sắc bỗng nhiên thay đổi, đột nhiên nói: - Đợi đã.
Quỷ Phong đứng lại, chậm rãi xoay người lại: - Sao?
- Quỷ Phong, ta đã đánh giá thấp ngươi. Như Tiên ngừng lại.
- Vậy sao? Quỷ Phòng hoàn toàn không để ý nói: - Bị một nữ nhân xem nhẹ, ta nên vui vẻ hay là chán nản đây?
Như Tiên không trả lời, chậm rãi nói: - Sau khi Trương Giác đã bại, quân Hoàng Cân bại không còn đường lui, ngươi cầm lệnh bài Lâu Quan Tông chủ của một trong tứ đạo tới gặp ta, ta chỉ nghĩ ngươi muốn thừa kế di mệnh của Trương Giác, tìm được Tam hương, nhất thống thiên hạ, lúc này mới gọi ngươi một tiếng Tông chủ.
Mặt nạ dữ tợn của Quỷ Phong như cười như không. Người ta căn bản không thể nhìn ra vẻ mặt của y.
Như Tiên chậm rãi nói: - Nhưng sự hiểu biết về Tam hương của ngươi tuyệt đối không giống như ban đầu thể hiện! Khi ngươi còn ở Hứa Đô, chẳng những gạt ta, mà còn muốn lừa cả Mã Vị Lai, có thể dễ dàng tìm được người của Minh Sổ, hiểu biết về Tam hương tuyệt đối không nông cạn như Mã Vị Lai đã đề cập lúc trước. Ngươi dã tâm phải lớn hơn! Rốt cục thì ngươi là ai? Ngươi có mục đích gì?
Quỷ Phong lạnh nhạt nói: - Ta không có lừa gạt ngươi, lại càng không lừa gạt được Mã Vị Lai. Nhưng ngươi khi nào thì không lừa ta hả?
Sắc mặt Như Tiên thay đổi.
Quỷ Phong chậm rãi nói: - Khi đó ta chỉ cho là ngươi vì nghĩa mẫu mà tìm kiếm nghĩa phụ, ngươi mặc dù không giống những nữ tử bình thường, nhưng ta vẫn coi thường ngươi, ta khi đó cho rằng ngươi cùng lắm thì là thủ lĩnh của tổ chức thích khách Kinh Sở bí mật.
Thấy đôi mắt Như Tiên trùng xuống, Quỷ Phong bào chữa:
- Ta nói sai rồi, ngươi không phải thủ lĩnh, ngươi tuổi còn trẻ. Thủ lĩnh của tổ chức đó nói không chừng là nghĩa mẫu của ngươi?
Như Tiên không nói.
- Là thế này, sự hiểu biết của ta về ngươi vẫn là chưa đủ. Quỷ Phong nói: - Nữ tử cấu kết với triều đình, muốn lật đổ Minh Sổ, dã tâm của ngươi cũng không nhỏ.
Như Tiên đột nhiên đứng lên, đôi mắt sáng lên lạnh nhạt nói: - Làm sao ngươi biết?
- Đây là ngươi nói cho ta biết đấy.
Quỷ Phong cười nói
Như Tiên kinh ngạc, nàng cho tới hôm nay chưa hề để lộ ra một tin tức gì, không biết Quỷ Phong vì sao lại biết.
Quỷ Phong giải thích: - Ta đến Minh Sổ là chuyện cực kỳ bí mật, ngoại trừ vài người chạy khỏi Minh Sổ ta thật sự không thể tưởng tượng ai có khả năng nói cho ngươi những việc này? Dạ Tinh Trầm khi đó phán đoán Hoàng Đường cấu kết với các ngươi, nhưng cũng chỉ là phán đoán mà không thể xác định.
Thấy Như Tiên sắc mặt trắng nhợt, Quỷ Phong nói: - Hiện giờ xem bộ dạng của ngươi, ta nghĩ việc này là chắc chắn rồi. Ta cũng hiểu được dụng ý thực sự của các ngươi khi thả Lã Bố rồi, có cần ta nói luôn ra không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất