Thâu Hương

Chương 460: Ông tổ lừa đảo

Chương 460: Ông tổ lừa đảo


.
Đám người hao công tốn sức giành lấy thi hài của Lã Bố, lại còn trăm phương ngàn kế hồi sinh Lã Bố, lý do khiến họ làm vậy tuyệt đối không đơn giản chỉ để giết chết Lưu Bị thôi!
Lã Bố tái xuất giang hồ, giết Lưu Bị đương nhiên là vì Lã Bố hận Lưu Bị!
Khi đánh nhau với Lã Bố, mọi người không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, mọi người liền có suy nghĩ giống với Quan Vũ.
Đơn Phi sắp xếp lại ý nghĩ, trầm ngâm bảo: - Quan nhị ca bắt gặp Lã Bố ở phủ Kinh Châu Mục ?
Thần sắc mọi người hơi biến đổi.
Quan Vũ ngưng thanh hỏi: - Đệ muốn nói là Lưu Biểu hồi sinh Lã Bố sao?
Khu vườn tĩnh lặng.
Mọi người đều im lặng.
Đơn Phi biết những người ở đây đều là người có suy nghĩ cặn kẽ, nếu không thì khó mà sống dưới tình thế này. Những người này sẽ không tùy tiện nói bậy, sợ sẽ quấy nhiễu đến phán đoán của người khác.
- Lưu Biểu là một người mưu sâu kế hiểm. Đơn Phi chậm rãi bình luận.
Quan Vũ lập tức gật đầu: - Hạng người mua danh cầu lợi, ai không tính kế?
Lần này Lưu Bị không tỏ thái độ, thật ra, nơi này toàn là huynh đệ của nhau, nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ, nhưng ông ta vẫn lắc đầu, nói: - Chuyện Lã Bố hồi sinh đã là sự thật, nếu là Lưu Biểu thì đó là tình huống tốt nhất rồi.
Đơn Phi nghe ra ngụ ý của Lưu Bị, nếu là do Lưu Biểu hồi sinh Lã Bố, vậy đối với đại kế phản Tào của Lưu Bị thì đó là tin nửa vui nửa buồn, dù sao Lã Bố cũng hận thù Tào Tháo đấy.
- Lưu huynh không cho rằng là Lưu Biểu hồi sinh Lã Bố sao?
- Lưu Biểu có dã tâm, nhưng không phải hạng người có hùng tâm. Lưu Bị suy tư nói: - Nếu không cũng không bỏ lỡ những cơ hội ta kiến nghị ông ta tấn công Hứa Xương.
- Ông ta là đang mơ giấc mơ trường sinh của mình, sợ Tào Tháo nổi giận tấn công Kinh Châu của ông ta, vậy thì ông ta không còn cơ hội bảo vệ Vân Mộng Trạch, cũng không thể tìm kiếm bí mật của bí địa Vân Mộng nữa. Quan Vũ lắc đầu nói: - Ta nghe nói, mấy năm gần đây, Lưu Biểu ngoài muốn đoạt ngôi vương, còn suốt ngày nghiên cứu tử vi mấy ngàn năm nay của Kinh Châu…
Ánh mắt sáng lên, Quan Vũ nhìn sang Đơn Phi nói: - Đơn huynh đệ, bí địa Vân Mộng có liên quan đến tử vi không?
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, cảm thấy lời của Quan Vũ khá có lý.
Nếu phi thuyền không gian của đám người Hoàng Đế đáp xuống Vân Mộng Trạch, nhất định sẽ có động tĩnh rất lớn, nói không chừng còn có cảnh lạ bạch hồng quán nhật gì đó, vậy đó chẳng phải chính là cảnh tượng thiên văn kỳ lạ mà người cổ đại thường nói sao?
Cổ nhân và người hiện đại cũng giống nhau, có não có kiến thức, nhưng cổ nhân không thể phân biệt phi thuyền không gian hay sao chổi rơi xuống.
Khi Hoàng Đế và phi thuyền đáp xuống, nói không chừng còn được ghi chép trong lịch sử vào Kinh Châu thành hiện tượng thiên văn gì đó. Sau đó Lưu Biểu biết chuyện, mới bắt đầu chú ý đến tử vi, hy vọng phát hiện được tung tích của phi thuyền.
Nếu không chẳng lẽ Lưu Biểu ăn không ngồi rồi, rãnh rỗi nên đi nghiên cứu thiên văn sao? Dù Lưu Biểu muốn chọn ngày lành tháng tốt đăng cơ, có thủ hạ muốn nịnh nọt làm chuyện này là được, cần gì ông ta động thủ?
Đương nhiên, trong suy nghĩ của Lưu Biểu, cái ông ta tìm không phải nơi đáp xuống của phi thuyền, mà là nơi thần tiên tồn tại.
Cách nói khác nhau nhưng bản chất như nhau, nếu không, Đơn Phi cũng khó mà lý giải được hành động kỳ quái của Lưu Biểu.
Kỳ thật Lưu Biểu có rất nhiều cơ hội đi phá Tào Tháo, dù Tào Tháo, Viên Thuật và Lã Bố có tranh phong, hay Tào Tháo và Viên Thiệu quyết chiến Quan Độ, Lưu Biểu đều có cơ hội xuất binh tiến Hứa Xương.
Ví dụ như những ngày gần đây, Tào Tháo tấn công Nghiệp Thành, Lưu Biểu có cơ hội hợp binh với Viên gia. Dưới Lưu Biểu có cao thủ dùng binh như Lưu Bị, gián tiếp có được giúp đỡ của bọn mãnh tướng như Quan Vũ, Triệu Vân, nếu Lưu Biểu trọng dụng lần đấu tranh giữa Lưu Bị và Tào Tháo, thì không hẳn không có phần thắng.
Cho dù không có Lưu Bị phò trợ, năm đó Lưu Biểu có thực lực phiên thuộc Trương Tú, và Giả Hủ sau này trở thành một trong năm đại mưu thần của Tào Tháo cũng đối kháng Tào Tháo, đều khiến Tào Tháo quăng mũ cởi giáp, hao tổn dũng tướng Điển Vi, Tào Tháo thậm chí còn suýt chết trên trận chiến.
Lưu Biểu không phải không có người để dùng, ông ta có đấy, nhưng ông ta cư nhiên im hơi lặng tiếng ngồi nhìn Tào Tháo giở trò, không nói một lời.
Nếu không phải sau đó Tào Tháo xuống nam, Lưu Bị nghe tin sợ chết khiếp, Đơn Phi gần như cho rằng ông ta đang yêu thầm Tào Tháo, nhìn xem ý trung nhân tranh đoạt thiên hạ mà yên lặng tương trợ đấy.
Tào Tháo xuống nam, Lưu Biểu giận quá mà chết, đa phần là oán hận Tào Tháo vì sao không đợi ông ta sau khi có được Trường Sinh mới hạ thủ?
Con người trường sinh bất tử, mặc kệ thế gian hồng thủy cuồn cuộn.
Nhưng có vẻ Tào Tháo không thể đợi đến lúc Lưu Biểu trường sinh rồi, Lưu Biểu cũng phát hiện điều này, nên mới nhiệt tình khi Bạch Liên Hoa đến?
Đơn Phi hồi tưởng lịch sử, liên hệ lại những cử chỉ cổ quái của Lưu Biểu, càng nghĩ càng thấy thú vị. Thấy Quan Vũ đang gấp gáp chờ mong hồi đáp của hắn, Đơn Phi gật đầu nói: - Chuyện này cũng có thể.
Quan Vũ lập tức nói: - Đại ca, đệ nói Lưu Biểu một lòng trường sinh, tất cả những gì ông ta làm đều để trường sinh thôi, huynh nghe Đơn huynh đệ nói rồi đấy.
Lưu Bị cười khổ.
Đơn Phi suy tư nói: - Nếu Lưu Biểu không có hùng tâm, vậy ông ta sẽ không hồi sinh Lã Bố.
Chuyện này quá hiển nhiên rồi, Lưu Biểu có nhân tài Lưu Bị không dùng, sao lại dùng Lã Bố?
Lưu Bị gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ vậy.
- Nhưng chuyện Lã Bố hồi sinh chắc chắn có liên quan đến Lưu Biểu, nếu không sao y xuất hiện ở Lưu phủ? Quan Vũ trầm giọng phát biểu.
Ngụy Diên vốn trầm mặc nghe vậy lên tiếng: - Ta thấy Lã Bố mơ mơ hồ hồ…phải chăng y là vô ý tới phủ Kinh Châu Mục.
Quan Vũ hỏi ngược lại: - Vậy y tìm đến đây cũng là vô ý sao?
Ngụy Diên im lặng lắc đầu.
- Lã Bố tìm đến đây không giống như là vô ý, hơn nữa y còn dần thức tỉnh. Triệu Vân nói.
Mọi người cũng có cảm giác này, lại nghe Triệu Vân nói: - Thực lực bây giờ của y hơn hẳn năm xưa, nhưng y không phải không có điểm yếu.
- Nhược điểm của y chính là cổ họng. Quan Vũ phấn chấn nói.
Mọi người chậm rãi gật đầu.
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Trường Sinh Hương có vấn đề rất lớn, chí ít là Trường Sinh Hương mà đám người hồi sinh Lã Bố dùng nhất định là có vấn đề. Lã Bố đao thương bất nhập, nhưng y từng bị treo cổ, nên cổ họng là nhược điểm lớn nhất của y.
Hắn nói xong còn sợ mọi người nghe không hiểu, nhưng nghe Lưu Bị trầm giọng nói: - Không sai, chỗ gãy xương khó lành, cũng dễ gãy lần nữa.
Đơn Phi không ngờ Lưu Bị còn giải thích rõ hơn hắn.
Thời đại của hắn có người làm phẫu thuật di dời đầu cổ. Hoàng Đế bọn họ cư nhiên có kỹ thuật vượt xa thời hắn. Phục sinh người từng chặt đầu nghe có vẻ kỳ dị, nhưng không phải không thể nào.
Nhưng cái đầu gắn lên sẽ không chắc chắn bằng cái đầu vốn có.
Nghĩ đến những vấn đề này, Đơn Phi trầm ngâm bảo: - Dù Lã Bố có điểm yếu, nhưng chúng ta không thể mù quáng động thủ với y lần nữa.
Lưu Bị gật đầu nhìn sang Quan Vũ nói: - Vân Trường, huynh biết đệ không dung dạng người như Lã Bố sống trên đời này, nhưng Lã Bố hôm nay khác xa năm xưa, chúng ta muốn đối phó với y, cần hành sự cẩn thận.
Ông ta biết rõ tính tình của Quan Vũ, cũng biết gã càng chiến càng dũng, nhất định sẽ đánh một trận với Lã Bố mới thôi, nhưng chuyện này không phải dũng khí có thể giải quyết được.
Đơn Phi cũng nói:
- Lưu huynh nói không sai, Quan nhị ca, huynh…
Quan Vũ không đợi Đơn Phi nói xong, lặng lẽ nói: - Các vị yên tâm, Quan Vân Trường không phải người không biết sống chết là gì.
Mọi người cười xong, hơi có thả lỏng.
Đơn Phi nhìn sang Triệu Vân nói: - Triệu tứ ca, Lã Bố hình như có quan hệ gì đó với Quỷ Phong, huynh có biết nội tình gì không? Hắn thầm nghĩ, Lã Bố đánh mãi không chết, Triệu Vân này cũng là làm không chết, tên này sao từ Minh Sổ ngoài biển quay về được chứ?
Triệu Vân bỗng dưng xuất hiện, Lưu Bị thoạt nhìn cũng là có nhiều câu hỏi, đứng một bên nói: - Tử Long, huynh làm thế nào từ hoang đảo quay về?
Nghe hai người dò hỏi, Triệu Vân trả lời ngắn gọn: - Là Ngụy Bá Dương dẫn ta về ta đấy. Không hề nhiều lời, Triệu Vân vỗ nhẹ cái trán nói: - Đúng rồi, suýt nữa ta quên một chuyện.
Y hơi có trầm ngâm, như đang suy xét nên nói từ đâu, chậm rãi bảo: - Đơn Phi, ngươi, ta và Mã tiên sinh duyên nặng, ta không giấu gì ngươi. Mã tiên sinh truyền Thệ Thủy cho ta, dù ta chưa từng gọi ông một tiếng sư phụ, nhưng trong lòng ta, luôn xem Mã tiên sinh là sư phụ, ông bảo ta làm gì, ta đều cam tâm tình nguyện mà làm theo, Mã tiên sinh nhờ ta nói với ngươi…
Hơi có trầm tư, Triệu Vân nói: - Mã tiên sinh nói...lúc ở Hứa Đô, ông từng gặp qua Quỷ Phong, lúc đó ông tưởng Quỷ Phong muốn có hết Tam hương, nhưng sau đó, ông phát hiện, kế hoạch của Quỷ Phong còn kinh sợ hơn, y muốn diệt thế!
Khi y nói ra hai chữ "diệt thế", Lưu Bị, Quan Vũ và Ngụy Diên đều ngơ ngác.
Dù Lưu Bị từng vào Minh Sổ, nhưng không hề hay biết chuyện sau đó xảy ra ở Minh Sổ, lúc gặp lại Đơn Phi, Đơn Phi cũng chưa đề cập chuyện này với ông ta.
Thấy Đơn Phi nhíu mày không lên tiếng, Triệu Vân chần chờ nói: - Ngươi không tin sao? Hay là không tin Quỷ Phong có năng lực đó?
Dạ Tinh Trầm muốn diệt thế, Quỷ Phong cũng muốn diệt thế sao? Quỷ Phong quen biết Dạ Tinh Trầm sao? Lã Bố sống lại, Quỷ Phong thoạt nhìn có liên quan đến chuyện này? Sao đâu đâu cũng có Quỷ Phong?
Đơn Phi suy nghĩ mối liên hệ trong đó, lúc sau mới hỏi: - Sau đó thì sao?
Mọi người thấy vẻ mặt của Đơn Phi không lạnh không nhạt, thầm ngạc nhiên, Lưu Bị không kiềm được hỏi nhỏ: - Tử Long, diệt thế mà huynh nói là ý gì?
Triệu Vân buồn rầu nói: - Mã tiên sinh nói Quỷ Phong đang tìm kiếm một loại năng lực, giết chết tất cả mọi người! Tướng Quân, ông hiểu chứ?
Vẻ mặt Lưu Bị như gặp ma.
Không thể trách ông ta khó lý giải, phải biết lúc đó, những nhân vật như Tôn Sách nghe thấy hai chữ "diệt thế" cũng không hiểu gì cả, không biết sao người ta làm được điều này, Lưu Bị không hề quát tháo chuyện này là vớ vẩn đã là có kiến thức lắm rồi.
Triệu Vân mơ màng, không có hỏi thêm, thấy bộ dạng Lưu Bị muốn hỏi thêm, liền nói lảng đi: - Đơn Phi, Mã tiên sinh nói rồi, người có thể ngăn cản Quỷ Phong, e là chỉ có ngươi thôi.
Đơn Phi "Ồ" một tiếng, thấy ánh mắt mọi người như nhìn hắn như thần, thầm nghĩ, bàn về cáo già, hắn còn lâu mới sánh bằng đám người Mã Vị Lai, Ngụy Bá Dương.
Bọn người toàn những ông tổ lừa người.
Ngụy Bá Dương như vô ý đem trách nhiệm cứu thế đổ lên đầu hắn, Mã Vị Lai thì không nhanh không chậm dụ hắn mắc câu, nếu ngay từ đầu Mã Vị Lai nói với hắn là diệt thế, bảo hắn cứu thế, hắn không coi Mã Vị Lai là bệnh tâm thần mới lạ…
Nhưng kẻ lừa đảo lớn nhất chính là Tào Quan!
Bỗng dưng hắn nghĩ tới một chuyện.
Tào Quan xuyên về mười mấy năm trước để lại lời nhắn cho hắn, Đơn Phi, ngươi nhất định phải đánh bại Quỷ Phong, hơn nữa phải ngăn cản kế hoạch của y!
Lúc đó Đơn Phi không hề hỏi thăm tổ tiên Tào Quan đã là có tu dưỡng lắm rồi, hắn vốn không quan tâm kế hoạch của Quỷ Phong, mãi đến khi hắn từ miệng của Từ Tuệ biết được, thành quả hôm nay của hắn toàn do Tào Quan ban tặng.
Tào Quan không nói không rằng đánh một lỗ trên não Đơn Phi trước kia, sau đó kéo hắn đến thế giới này, có câu gừng càng già càng cay, vì mục đích bất chấp thủ đoạn. Tào Quan không nhanh không chậm đào cái hố to đào hố trời, đào hố trời xong thì đào hố thần, cuối cùng là chôn luôn Đơn Phi hắn vào đó.
Cuối cùng thì hôm nay Đơn Phi đã hiểu hàm ý của lời nhắn của Tào Quan, Tào Quan sớm biết Quỷ Phong muốn diệt thế!
Nhưng sao Tào Quan biết chuyện này?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất