Thâu Hương

Chương 462: Vấn đề nan giải của hai ngàn năm

Chương 462: Vấn đề nan giải của hai ngàn năm


.
Như Tiên chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt quyến rũ mang theo sự nghiêm túc nói: - Ta rất muốn nghe xem cao kiến của ngươi.
Nàng lần này không có ý châm chọc.
Quỷ Phong tự cười chế giễu nói: - Năm đó các ngươi cướp thi thể của Lã Bố, tìm cách cho y sống lại. Lã Bố tuy là con người sáng nắng chiều mưa, nhưng bất kể ai có Lã Bố trong tay, đều là có được lực lượng cực kỳ kinh khủng. Năm đó Lã Bố chỉ có tám trăm Hãm Trận quân là đã có thể tung hoành thiên hạ, hiện giờ tuy không có Hãm Trận quân, nhưng Lã Bố hồi sinh thì xây dựng lại Hãm Trận quân có gì khó chứ?
Như Tiên thần sắc lạnh lùng, không tỏ rõ thái độ.
- Nhưng các ngươi phát hiện vấn đề rất nhanh, bởi vì Lã Bố dùng Dị Hình Hương trước, sau đó dùng Trường Sinh Hương để hồi sinh, cứ cho là có cao nhân giúp đỡ, thì cũng chẳng khác gì kẻ ngu. Quỷ Phong nói ra suy đoán của mình.
Lông mày thanh nhã của Như Tiên khẽ nhếch: - Xem ra sự hiểu biết của ngươi về biến đổi trong đó rõ hơn ai hết. Nếu ta hỏi ngươi tại sao, ngươi tất nhiên sẽ không nói, phải không?
Quỷ Phong nói: - Không sai, ngươi có thể đoán, nhưng đừng hi vọng ta nói cho người biết điều gì. Một nữ nhân nếu đem tất cả mọi thứ bày trước trước mắt một nam nhân, thì sẽ khiến cho nam nhân cảm thấy rất vô vị, bởi vậy nữ nhân thông minh, tuyệt đối sẽ không mở hết bài ra với nam nhân.
Dừng một chút, Quỷ Phong lại nói: - Đàn ông cũng như thế. Nam nhân nào mà để nữ nhân họ nhìn một cái đã thấy hết mọi thứ, nỗ lực để toàn tâm toàn ý đối với nữ nhân, thì y trong mắt nữ nhân cũng trở nên tái nhợt thất sắc, trong mắt nữ nhân, càng thiếu đi rất nhiều tình thú, ngươi nói có đúng không?
Như Tiên thản nhiên nói: - Con người ngươi đầy thú vị như vậy, sao mãi không có nổi một nữ nhân bên cạnh?
Quỷ Phong hơi giật mình.
Như Tiên chậm rãi nói: - Quỷ Phong, những điều ngươi biết quả thật rất chính xác, ngươi cũng rất hiểu nữ nhân, một người như ngươi, khó có thể tìm được người phụ nữ thích hợp đấy. Nam nhân chân chính, nên hồ đồ một cách thích hợp, phụ nữ cũng nên như thế.
Quỷ Phong gật đầu nói: - Đa tạ lời chỉ dạy.
Như Tiên ngơ ngẩn.
Nàng và Quỷ Phong mỗi lần gặp mặt khó tránh khỏi đấu võ mồm, có cơ hội châm chọc Quỷ Phong là sẽ không bao giờ bỏ qua, vừa nãy nàng nhắm vào khuyết điểm của Quỷ Phong mà nói, không ngờ Quỷ Phong vẫn thản nhiên chịu trận.
Quỷ Phong trở lại vấn đề chính nói: - Các ngươi vốn không định sớm dùng Lã Bố, nhưng không thể không sử dụng, bởi vì các ngươi biết Tôn Sách đã ra khỏi Minh Sổ.
Như Tiên khóe mắt giật nhẹ.
- Những năm gần đây, thế lực của các ngươi lớn dần, có thể nói hoàn toàn đã khống chế Kinh Châu. Lưu Biểu là Kinh Châu Mục, nhưng ông ta chẳng qua cũng chỉ như một con rối.
Quỷ Phong chậm rãi nói: - Người thực sự khống chế Kinh Châu là Thái gia, Hoàng thị và các ngươi.
- Ngươi nói như thế nào thì cứ tùy ngươi. Như Tiên rất nhanh trấn tĩnh lại.
Hai mắt của y phía sau mặt nạ lóe lên hàn quang, luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt Như Tiên, Quỷ Phong như muốn nhìn thấy nội tâm Như Tiên, chậm rãi nói: - Nhưng sau khi Tôn Sách phục chức, các ngươi bắt đầu phát hiện nguy cơ.
- Tôn Sách có năng lực lớn thế sao? Như Tiên cười lạnh nói.
Quỷ Phong cảm khái nói: - Trên đời này chính là kỳ quái như thế đấy, thế giới thoạt nhìn thì hỗn loạn, nhưng thật ra luôn có sự thay đổi nhờ các biến số. Người đông nhộn nhịp, chẳng qua chỉ như cừu non lạc đường mặc người xua đuổi. Tào Quan là một biến số, Đơn Phi cũng vậy.
Như Tiên nhíu mày không nói.
- Năng lực càng lớn thì biến số càng lớn. Quỷ Phong vui vẻ nói: - Hai người này cũng là nhân vật có thể lật mây tạo mưa, nên biến đổi gây ra cũng rất thú vị. Hiện giờ Tôn Sách mang đến một biến số thứ ba.
Nhìn Như Tiên, Quỷ Phong chậm rãi nói: - Tôn Sách mà sống lại, tin tức ra rất nhanh sẽ đến tai Tào Tháo, mặc dù bên ngoài, mọi người đều coi Tôn Sách cũng như là đã chết.
Như Tiên cắn môi nói: - Ai đem tin tức này đến tai Tào Tháo? Là ngươi sao?
Quỷ Phong không trả lời mà nói tiếp: - Tào Tháo sau khi biết tin này sẽ rất vội vàng, ông ta tưởng rằng Kinh Châu vốn là miếng mồi ngon ngoài ông ta ra thì không ai động đến. Nhưng Tôn Sách năm đó đánh bại Hoàng Tổ, thậm chí thiếu chút nữa bắt giữ Hoàng Tổ, Kinh Châu giờ chỉ dự vào Hoàng Tổ quyết không thể ngăn được Tôn sách. Giang Đông nếu lấy được Kinh Châu nhờ mưu của Tôn Sách, thì không nghi ngờ gì trên đầu Hứa Xương lúc đó sẽ như treo một thanh kiếm, Tào Tháo sẽ không để cho chuyện đó xảy ra, phải không?
Như Tiên khẽ cắn môi.
- Tuy nói phương bắc ổn định, nhưng nội bộ mâu thuẫn, Tào Tháo chắc chắn toàn lực đối phó Kinh Châu, Tôn Sách đến sẽ mang lại biến đổi quan trọng. Quỷ Phong nói: - Các ngươi vốn muốn yên ổn tìm kiếm bí địa Vân Mông, nhưng Kinh Châu mà mất, bất kể là trong tay Tào thị hay Tôn thị, các ngươi mà muốn không chế thì khó càng thêm khó, chứ đừng nói gì là thăm dò bí địa Vân Mộng.
Quỷ Phong lắc đầu nói: - Đáng tiếc chính là, bất kể quân Tào hay Tôn gia, đều từng trải qua trăm trận, Kinh Châu thái bình nhiều năm, nếu bàn về chiến trường tranh hùng thì đều kém họ quá xa, nên các người định đưa Lã Bố ra để chống lại. Như Tiên, ngươi có thể dùng hận ý để khiến Lã Bố trở lại bình thường đó có thể nói là nước đi hay, nhưng ngươi để y xuất hiện thì hoàn toàn sai lầm rồi.
Như Tiên khóe mắt lại giật nhẹ: - Ta sai ở đâu?
- Các ngươi không sợ Lã Bố chiếm luôn Kinh Châu sao?
Quỷ Phong hỏi.
Như Tiên chỉ cười.
- Như vậy các ngươi có phương pháp khống chế Lã Bố? Quỷ Phong chậm rãi gật đầu nói: - Nhưng Lã Bố mà nhận chức, thì sẽ biến thành biến số quan trọng thứ tư do Tam hương gây nên.
Y trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng nói: - Các ngươi đem Lã Bố ra trận trước, phiền toái còn lớn hơn nữa. Bởi các ngươi sẽ phải đối mặt với việc không thể khống chế Lã Bố…
- Không thể khống chế?
Như Tiên mặt biến sắc: - Ngươi có ý gì?
Quỷ Phong buông tay nói: - Các ngươi không lý nào xem nhẹ chuyện của Đổng Trác. Cuối cùng Lã Bố sẽ biến thành như thế nào, không ai đoán trước được, các ngươi cũng không thể!
Như Tiên đôi mắt lại long lanh.
Quỷ Phong thở dài: - Các ngươi đặt hi vọng lên người của Lã Bố, giống như Miêu Cương nuôi cổ độc, sớm muộn có một ngày bản thân sẽ dâng hiến cho cổ độc.
-Vậy sao?
Như Tiên ra vẻ khinh thường nói, nhưng không giấu nổi thần sắc có phần lo âu.
Quỷ Phong nhún nhún vai nói: - Quan trọng nhất chính là, bất kể là Lưu Bị hay Tào Tháo, đều sẽ không bỏ qua cho Lã Bố. Các ngươi thả Lã Bố ra, lại càng có thêm nhiều kẻ địch.
- Ngươi nghĩ ta sẽ sợ? Như Tiên không quan tâm nói.
-Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, trên đời này chính là ảo diệu như thế. Quỷ Phong nói: - Ngươi cho rằng chiêu của ngươi rất hay, nhưng lập tức sẽ phát hiện ra nó không hay như là ngươi vẫn nghĩ, hơn nữa càng ngày sẽ càng khó kiểm soát.
Con ngươi Như Tiên ánh lên, như lóe lên suy nghĩ.
- Lại nói cho ngươi biết một chuyện.
Quỷ Phong trầm giọng nói: - Đây là vấn đề nan giải đã vây khốn Đơn gia trong hai ngàn năm qua.
Như Tiên hơi giật mình hỏi lại: - Ngươi nói cái gì?
- Vô Gian rất huyền bí, hai ngàn năm qua, chỉ có Đơn gia mới có thể vận dụng, nhưng Đơn gia cũng phát hiện, Vô Gian dường như không thay đổi được điều gì.
Quỷ Phong giải thích nói: - Thay đổi mà bọn họ tạo ra cũng giống như việc ngươi thả Lã Bố ra, vừa thay đổi, đã có rất nhiều hậu quả nghiêm trọng cần phải giải quyết, kết quả là sửa đi sửa lại mãi, vấn đề mãi không được giải quyết, ngược lại càng ngày càng nhiều.
Thấy Như Tiên cau lông mày, Quỷ Phong cười nói: - Cái này giống như ném đá xuống nước vậy, ngươi vốn hi vọng mặt nước yên tĩnh, nhưng ngươi có năng lực hơn nữa, ném càng nhiều đá xuống nước hơn nữa, trong quá trình ngươi ném đá xuống nước, mặt nước sẽ không thể yên lặng được nữa, phải không?
Y nói tới đấy, cười dài một tiếng nói: - Như Tiên, trên đời này, ngươi chắc chắn là một nữ nhân thông minh, ngươi có thể khiến Lã Bố tỉnh táo trở lại thủ đoạn rất thông minh, nhưng ngươi chẳng qua là ném đá xuống mặt nước Tương Dương này thôi, ngươi nói có buồn cười không?
Như Tiên lần này không giễu cợt, ngược lại suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: - Thế ngươi cảm thấy, ta nên.
Nói một nửa, bỗng dưng ngừng lại, bởi vì phát hiện Quỷ Phong từ lúc nào đã rời đi.
Đêm đã khuya.
Trăng sáng.
Quỷ Phong như chiếc lá bay ra ngoài lầu các, nhảy ra khỏi hậu viện đi không xa lắm, bỗng dưng quay người lại hỏi:
- Con thấy chuyện này như thế nào?
Trong đêm tối một nữ tử nhẹ nhàng xuất hiện, hạ giọng nói: - Khương thúc thúc, Như Tiên không phải là nữ nhân tầm thường, nàng nếu đã thả Lã Bố ra, tự nhiên sẽ nghĩ đến kết quả.
Thiếu nữ chính là Bạch Liên Hoa. Nàng hai tròng mắt sáng như trăng, khi nói thể hiện sự tự tin vô cùng.
Quỷ Phong gật đầu nói: - Nếu con là Như Tiên, con có kế hoạch gì tiếp theo?
Bạch Liên Hoa nói: - Kinh Châu thế yếu, đối với Giang Đông, Tào thị đều không thể so sánh, chứ đừng nói là hai bên giao chiến. Bọn họ có thể làm chỉ là lợi dụng Lã Bố xuất hiện khéo léo mượn lực để sinh tồn thôi.
Quỷ Phong trầm mặc không nói, Bạch Liên Hoa lại không do dự: - Nhưng Tào Tháo sẽ không bỏ qua cho Lã Bố, Tôn gia cũng sẽ khó buông tha cho kẻ thù truyền kiếp này. Tôn thị, Tào Tháo đều là những kẻ thông mình, sao lại không rõ mục đích của Kinh Châu.
Quỷ Phong lẩm bẩm nói: - Không sai, bọn họ sẽ ném thêm nhiều hòn đá nữa.
Bạch Liên Hoa tự nhiên cười nói: - Tào thị, Tôn thị rất có thể dùng kế “đuổi hổ nuốt sói” uy hiếp Kinh Châu phải hợp lực tấn công đối phương. Ba phương ai cũng xảo trá, chắc chắn sẽ không thật lòng hợp tác. Bất kể Như Tiên có dùng biện pháp gì, thì chiến sự của Kinh Châu vẫn hết sức căng thẳng.
- Như Tiên có thể nhìn ra điểm đó. Quỷ Phong chậm rãi nói: - Cứ cho là Như Tiên không nhìn ra, nhưng người đứng sau nàng sao có thể không biết được.
-Nhưng đây vốn là nút thắt.
Bạch Liên Hoa nói: - Bọn họ cùng lắm chỉ có thể kéo dài thời gian, Lã Bố vừa ra, chuyện này nhất định phải giải quyết. Tào Tháo sẽ không mặc kệ Lã Bố dòm ngó Hứa Xương được. Năm đó Tào Tháo trước đánh Lưu Bị, sau chiến Lã Bố, mới cùng Viên Thiệu tử chiến một trận, nhân vật như Tào Tháo, biết phân nặng nhẹ, người nào có khả năng gây nguy hiểm đều hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không để Lã Bố tùy ý xuất hiện mà coi như không thấy.
- Đúng vậy, bọn họ chỉ có thể kéo dài thời gian.
Quỷ Phong lẩm bẩm nói: - Bọn họ có lẽ không muốn thả Lã Bố ra, nhưng sự xuất hiện của con, lại làm bọn họ hạ quyết tâm thả người.
Đôi mắt long lanh của Bạch Liên Hoa khẽ thay đổi, lập tức nói: - Khương thúc thúc nói là bọn họ trước đây kéo dài thời gian là để phá giải bí mật Vân Mộng.
- Đúng vậy, chỉ cần phá giả bí mật Vân Mông, được mất Kinh Châu đúng như Như Tiên nói, vốn không còn nhiều ý nghĩa rồi. Về phần người bên ngoài sống hay chết, Như Tiên bọn họ đâu có để ý tới.
Quỷ Phong lẩm bẩm nói: - Như Tiên nếu như biết ta đi qua Minh Sổ, thân phận của con chỉ sợ cũng đã bị lộ.
Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: - Liên Hoa không sợ. Khương thúc thúc chẳng qua là đang thúc giục kế hoạch của bọn họ, bọn họ cũng muốn lợi dụng chúng ta, một khi đã như vậy, nếu không đến lúc âm mưu bại lộ, tuồng vui còn có thể tiếp diễn.
- Nhưng con chớ khinh thường bọn họ.
Quỷ Phong trầm giọng nói: - Bọn họ mưu đồ nhiều năm, chuyện gì họ cũng có thể làm ra được.
- Liên Hoa không sợ. Âm thanh trầm xuống nhưng không sợ, ngược lại có chút vui sướng: - Khương thúc thúc, vừa nghĩ tới yến tiệc ngày mai, Liên Hoa cái gì cũng không sợ.
Ánh trăng nhẹ nhàng, chiếu lên mặt thiếu nữ, mang theo nhiều khát khao khó tả.
Quỷ Phong nhìn Bạch Liên Hoa một hồi lâu rồi nói: - Con vốn không nên để Đơn Phi nhận ra con sớm như thế.
- Nhưng con sao có thể đợi được sao?
Bạch Liên Hoa khẽ thở dài một tiếng nói: - Khương thúc thúc, con không theo sự chỉ bảo của người, mong người đừng trách.
Quỷ Phong im lặng hồi lâu rồi mới nói: - Ta đã nói với con rồi, một người quan trọng nhất là phải có lý tưởng của mình. Ta chỉ giúp con đưa ra chủ ý, giúp con làm chuyện mà con muốn làm, về phần làm như thế nào, con tự mình làm chủ.
- Đạ tạ Khương thúc thúc. Bạch Liên Hoa vui sướng nói.
Nhìn Bạch Liên Hoa hưng phấn, Quỷ Phong nói: - Nói như vậy, con nghĩ kỹ rồi?
- Ngày con theo Khương thúc thúc rời khỏi Hứa Đô thì đã nghĩ hết những gì con muốn làm rồi. Bạch Liên Hoa nhẹ giọng nhưng kiên quyết nói: - Ngày mai, ngày mai không phải là ngày người khắp thiên hạ có thể thấy rõ ràng sao?
Nàng không nói gì thêm, nhưng sắc mặt của nàng đã nói hết mọi thứ.
Quỷ Phong khoanh tay thưởng nguyệt, thì thầm lầm bẩm: - Ngày mai không có mưa, chúc thọ là một ngày lành, chứng kiến giết người chắc cũng không tồi. Thời tiết tốt làm điều gì cũng thích hợp đấy. Xem ra, ngày mai sẽ là một ngày cực kì náo nhiệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất