Thâu Hương

Chương 463: Đánh vào mặt

Chương 463: Đánh vào mặt


.
Trời quang đãng, tuy là mùa đông đã bắt đầu, nhưng ngày ấm áp không gió, thời tiết ngày chúc thọ là rất tốt.
Đơn Phi và Lưu Bị, Quan Nhị sáng sớm đã ra khỏi vườn hoang, tiến đến phủ Kinh Châu Mục.
Bọn họ đã thảo luận cả nửa đêm, chuyện của Lã Bố cuối cùng là do ai làm vẫn còn chưa biết. Nếu là người bình thường, trải qua trận ác chiến tối qua, nói không chừng sớm đã rời khỏi Tương Dương.
Lưu Bị thì không vậy.
Lưu Bị vẫn kiên trì ở lại phủ Kinh Mục Châu vì chúc thọ Lưu Biểu.
Đơn Phi không thể không nói Lưu Bị rất có gan, có gan đối mặt với hiện thực tàn khốc quyết sẽ không bỏ việc nửa chừng. Đơn Phi không biết là sẽ gặp Quỷ Phong, không biết hôm nay sẽ cực kỳ náo nhiệt, thì cũng biết vào phủ Kinh Châu thì sẽ có cả đống phiền toái!
Quả nhiên, khi ba người còn cách phủ Kinh Châu một đoạn, chợt nghe phía trước phủ Kinh Châu có tiếng hò hét liên tục, có một đám binh sĩ phủ Kinh Châu từ trong thành xông ra, vây quanh ba người.
Cầm đầu bọn họ chính là Lưu Tông.
- Lưu Bị, ngươi còn dám tới đây? Ngươi thật sự ăn gan hùm tim báo rồi sao? Lưu Tông quát: - Hôm qua ngươi giết Lưu Thạch Tướng Quân, chứng cứ rõ ràng, ngươi vẫn dám đi tới nơi đây, hay là ngươi nghĩ ta không thể làm gì được ngươi?
Trong lòng Đơn Phi đột nhiên có chút nghi ngờ Lưu Tông này bị nước vào não rồi hay sao?
Lưu Tông trong lịch sử là hữu danh vô thực phần nhiều nguyên nhân là do Tào Tháo.
Tào Tháo lúc đó sau khi Lưu Tông dâng Kinh Châu lên đầu hàng đã nói một câu sinh con phải như Tôn Trọng Mưu, con trai của Lưu Cảnh Thăng như là bọn lợn chó!
Câu này là nói, nuôi con trai thì phải giống như con của Tôn Kiên là Tôn Quyền như vậy, vượt qua cả phụ thân, phát dương quang đại sự nghiệp của cha, con của Lưu Biểu trước nay chỉ biết phá hoại, không có gì khác chó lợn lắm.
Lưu Tông vì một câu nói của lão Tào mà đã trở thành nỗi ô nhục trong lịch sử.
Tuy nhiên Lưu Tông dù sao cũng không phải ngu ngốc, y nếu như biết việc tối qua, hôm nay còn dám khiêu chiến với Lưu Bị, Quan Vũ, trong não thật sự chỉ toàn là mỡ lợn?
Lưu Bị lạnh nhạt nói: - Tông công tử hà cớ gì nói ra nhưng lời như thế? Không biết là ai đã thấy Lưu Bị giết Lưu Thạch Tướng Quân, ngươi tìm ra đây, Lưu Bị có thể đối chất với gã tại đây.
Lưu Tông hơi chần chừ, rồi đáp: - Không phải là Lưu Bị ngươi, là Quan Vũ! Tối hôm qua tất cả mọi người đều nghe thấy người giết Lưu Thạch là Quan Vũ! Cái này, ngươi làm sao chối cãi?
Quan Vũ định tiến lên, lại bị Lưu Bị giơ tay cản lại: - Tông công tử nói sai rồi, người ta nói tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, tối hôm qua Vân Trường có nói những lời này khi tức giận, nhưng cũng là do Lưu Thạch Tướng Quân định động thủ, Vân Trường thật sự là bị bức đến bất đắc dĩ. Nhưng sau khi nói câu đó, Lưu Thạch lại bị người bên ngoài giết, dưới sự chứng kiến của nhiều người, Lưu Bị không tin không có một ai đứng ra bênh vực lẽ phải!
Thấy Lưu Tông sắc mặt tái mét, Lưu Bị trầm giọng: - Tông công tử nếu thật sự vì Lưu Thạch Tướng Quân báo thù, thì hãy tìm ra thủ phạm. Ta đến đây, vốn là muốn cùng với phủ Kinh Châu Mục hợp sức tìm thủ phạm. Tông công tử xin cứ yên tâm chớ vội, đừng để chút hiểu lầm mà khiến chúng ta xích mích, còn kẻ thù thì sung sướng!
-Lưu Bị… Ngươi… Ngươi…
Lưu Tông hùng hổ mang binh sĩ ra, cũng là để tăng thêm chút dũng khí, muốn đánh sợ là không được. Nhưng y không ngờ về khoản ăn nói, càng không phải là đối thủ của Lưu Bị, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy một tiếng cười: - Sớm đã nghe nói Lưu Bị là người có nhân có đức hiếm có trong thiên hạ, nhưng hôm nay xem ra cũng chỉ là lời dối trá.
Mọi người ngơ ngác.
Đơn Phi nghe Lưu Bị chỉ hai ba câu có thể hóa giải mâu thuẫn, lấy công làm thủ khiến Lưu Tông không chống đỡ được, cũng âm thầm gật đầu. Hắn yêu thích sự thật thà của Quan Vũ, nhưng cũng biết trên đời này người có thể thành công phải là những người như Lưu Bị.
Tập trung vào mục tiêu, đối với tiểu nhân thì có sự khoan dung nhất định.
Lưu Bị mặc kệ người khác đối với ông ta như thế nào, vẫn muốn liên kết với Giang Đông cùng chống lại Tào Tháo!
Đối với mục tiêu này, Lưu Bị vẫn đang quyết tâm thực hiện, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta đến phủ Kinh Châu Mục này.
Trên đời này cũng không thiếu những loại người chuyên ném cứt lên đầu người khác, hiện giờ lại tới thêm ai nữa?
Đơn Phi vừa nghe thấy người đó nói, chỉ biết người này là hạng vô công rồi nghề chuyên gây chuyện thị phi. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy xa xa có một người đang bước tới, ra vẻ phong lưu phóng khoáng, công tử đẹp đẽ, phía sau đem thêm hơn mười người bước chân mạnh mẽ, cao to dũng mãnh.
Thấy Đơn Phi tỏ vẻ dò xét, Lưu Bị nói: - Hóa ra là công tử của Giang Hạ Thái Thú Hoàng Tổ, Hoàng Xạ Tướng Quân.
Ông ta xưng hô dài dòng như thế, nhìn thì có vẻ rất tôn kính nhưng thực ra là đang giới thiệu lai lịch của người này cho Đơn Phi.
Hoàng Xạ?
Đơn Phi lắc đầu, thầm nghĩ tên này cũng xa lạ, nhưng đối với Đơn Phi mà nói, cái tên Hoàng Tổ lại là rất quen thuộc, người đã phản Tôn Kiên, cũng là nhân vật quan trọng của Kinh Châu chống lại Tào.
Trong lòng chợt nghĩ, Đơn Phi nhớ lúc Dạ Tinh Trầm biến mất đã từng nói tổ chức sát thủ thần bí ở Kinh Châu và Hoàng thị có quan hệ mật thiết, và hình như Hoàng Tổ có dính líu đến chuyện này.
Hiện giờ Hoàng gia có thể đã tới Tương Dương? Thậm chí có thể đang có âm mưu?
Hắn nghĩ đến xuất thần, cảm giác ác chiến tối qua mới chỉ là khởi đầu, lúc này Tương Dương gió yên biển lặng, kì thực là sóng gió đã bắt đầu nổi lên.
Coi như không thấy Quan Vũ phẫn nộ, Hoàng Xạ bước đến trước mặt nhìn chằm chằm Lưu Bị: - Lưu Bị, ngươi luôn miệng nói muốn báo thù cho Lưu Thạch Tướng Quân, nhưng nếu như người không thẹn với lương tâm, thì lúc này nên tự trói hai tay lại bày tỏ tấm lòng với Lưu Kinh Châu, chứ không phải ra vẻ hiên ngang lẫm liệt vào lúc này thanh minh với Tông công tử.
Lưu Tông gật đầu liên tục nói: - Không sai, Hoàng công tử nói rất hợp ý ta.
Đơn Phi không thể không nói đây là ỷ đông hiếp yếu, người nào thì bạn vậy, muốn nhìn phẩm hạnh của một người, chỉ cần nhìn bạn bè y cũng có thể thấy được bảy tám phần.
Lưu Tông và Hoàng Xạ cũng là kiểu quan hệ đó, rất giốngHạ Hầu Hành và Tuân Uẩn ở Hứa Xương, xét trên góc độ của sự việc cũng giống như chuyện ta không làm được, ngươi làm được, ngươi chính dối trá tìm ta gây sự!
Lưu Bị lanh nhạt nói: - Ta cảm thấy Hoàng công tử nói sai rồi.
Hoàng Xạ mắt lộ ra hàn quang nói: - Vậy còn muốn mời Lưu Tướng Quân chỉ điểm.
Lưu Bị thản nhiên nói: - Nếu ta biết mình sai, tự trói mình lại không phải là không thể, giống như Liêm Pha Tướng Quân chịu đòn nhận tội với Lạn Tương Như, thiên hạ ai dám coi thường? Nhưng nếu không sai, thì sao lại tự trói hai tay lại thanh minh? Mặc kệ đúng sai chỉ mong được tiếng nhân đức, theo Lưu Bị thấy, đó mới thực sự là lừa dối, không biết Hoàng công tử nghĩ có đúng không?
Hoàng Xạ không muốn Lưu Bị cứ thế mà bác bỏ lời của y, trên mặt xuất hiện ác ý, lập tức cười to nói: - Mọi người đều nói Lưu Tướng Quân là người có nhân có đức, ta thì lại không cho là như vậy, nghe nói Lưu Tướng Quân gặp người liền nói nhân đức, cũng nói vị trí Kinh Châu Mục này, hình như nên do Lưu Tướng Quân ngồi lên.
Lưu Bị mỉm cười nói: - Hoàng công tử lại nói sai rồi.
Hoàng Xạ chậm rãi nói: - Ta lại sai ở đâu?
- Lưu Bị xưa nay ít nói nhân đức, hai chữ nhân đức này là nhân vật như công tử nhắc đi nhắc lại. Lưu Bị nhìn chằm chằm vào Hoàng Xạ sắc mặt tái mét nói:
- Lưu Bị chưa bao giờ nói sẽ ngồi ở vị trí Kinh Châu Mục, không biết Hoàng công tử từ ai biết được tin này? Nếu có thể tìm ra người này, Lưu Bị nguyện tự trói hai tay đến Kinh Châu Mục thỉnh tội!
Hoàng Xạ không muốn Lưu Bị chiếm thế thượng phong, cười ha hả nói: - Không ngờ Lưu Tướng Quân “nhân đức” như thế, công phu miệng lưỡi cũng lợi hại, con người nhân đức như thế mà cũng thanh minh sao?
Trong chốc lát, thấy Lưu Bị trầm mặc không nói, Hoàng Xạ lại nói: - Chỉ là không biết người nhiều lần bị Tào Tháo đánh bại, bản lĩnh thật sự ra sao?
Y vừa nói ra, Quan Vũ đột nhiên biến sắc.
Đơn Phi âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ mọi người đều nói Thượng Đế muốn bọn họ diệt vong, đầu tiên phải khiến họ điên cuồng. Hoàng Xạ này có chút đã làm quá, tiểu tử ngươi ếch ngồi đáy giếng kiêu căng lắm, hà tất phải tìm người trị ngươi?
Tuy nhiên trên thế gian này chuyện đó lại hết sức bình thường, rất nhiều người cả đời cũng không hiểu rõ rằng năng lực của họ có được là nhờ vị trí mà họ đang sở hữu, mà không phải thực lực của bản thân.
Hoàng Xạ đứng dưới quầng sáng của Hoàng Tổ, tự cao đối với chính mình.
Lưu Bị mỉm cười: - Xem ra Hoàng Tướng Quân là muốn “chỉ điểm” Lưu Bị vài phần rồi.
Một lời nói ra, phố dài lặng ngắt nhơ tờ.
Mọi người biết là Hoàng Xạ bới móc, nhưng thấy Lưu Bị xưa nay khiêm tốn, thầm nghĩ mọi người cũng chỉ là nói miệng, không ngờ đến hôm nay Lưu Bị lại khiêu chiến với Hoàng Xạ.
Hoàng Xạ có chút sửng sốt, lập tức cười hả hả nói: - Ta thực sự muốn “chỉ điểm” Lưu Tướng Quân, nhìn coi công phu trong tay Lưu Tướng Quân có cao minh hơn miệng lưỡi hay không.
Mọi người phấn chấn tinh thần, đều ôm tâm tình xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện mà lẳng lặng chờ thủ đoạn của hai bên.
Hoàng Xạ xoay người lại nói với một người phía sau: - Cam Ninh, ngươi hãy cùng Lưu Tướng Quân thỉnh giáo vài chiêu.
Đơn Phi khẽ giật mình, chợt liếc mắt nhìn người phía sau Hoàng Xạ.
Người đàn ông kia quần áo cũ kĩ, trong mười mấy người mà Hoàng Xạ mang đến thì đây là người nghèo nhất, hán tử cầm hộp lễ trong tay, ai nhìn cũng đều cho là hạ nhân, Đơn Phi không nghĩ tới người này chính là Cam Ninh tiếng tăm lẫy lừng.
Trước khi Đơn Phi đến Đan Dương, từng ở bờ sông giết Sơn việt, về sau chứng thực đám người này mạo nhận tên Cam Ninh, nhưng từ đó có thể thấy được danh tiếng của Cam Ninh, không ngờ hôm nay vừa thấy, Cam Ninh ở trong mắt người Hoàng gia, nhưng lại không khác gì tôi tớ.
Lưu Bị nhăn mày, thấy Cam Ninh bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói: - Lưu Bị đã ngưỡng mộ đại danh Hưng Bá từ lâu. Ông ta chỉ nói một câu như vậy, không nói thêm lời nào.
Hoàng Xạ ra hiệu thủ hạ khác tiếp nhận hộp lễ trên tay Cam Ninh, cười ha hả nói: - Cam Ninh, gia phụ nói võ không của người không tồi, vẫn muốn ủy thác trọng trách, nhưng ngại vì ngươi vẫn chưa tạo công lập nghiệp. Ngày xưa ngươi bắn chết Giáo Úy của tặc Giang Đông đã cảm thấy người có bản lĩnh, hôm nay mà lập công, ta sẽ ở trước mặt gia phụ …
Y chưa dứt lời, chợt nghe tiếng một người ngân nga nói: - Làm phiền tránh qua một chút?
Mọi người ngơ ngác.
Nơi đây đầu tiên là Lưu Tông mang binh vọt tới, sau có Hoàng Xạ bới móc, trước phủ Kinh Châu Mục sớm đã hỗn loạn. Tuy nhiên dân chúng bình thường nhìn thấy thế trận này, đều cách xa ra xem náo nhiệt, cho dù là nhân vật nổi tiếng Kinh Sở đến chúc thọ, cũng không dễ dàng can thiệp vào.
Lúc này lại có người bảo bọn họ nhường một chút, hơn nữa lại là nữ tử?
Hoàng Xạ lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời.
Xa xa, có một thiếu nữ mang theo mùi hương của hoa sen nở rộ thướt tha đi tới.
Lúc này mặt trời đang lên, chiếu vào người cô gái kia như có hào quang lấp lánh, làm cho người ta ai ai cũng liếc nhìn, tự biết xấu hổ nên không dám nhìn thẳng nhưng không kìm nổi muốn nhìn trộm.
Hoàng Xạ nhìn thấy cô gái có hương thơm tuyệt thế kia, lệ khí tiêu tan toàn bộ, thậm chí quên đi chuyện Lưu Bị, giũ sạch bụi bặm trên người mình, tự nhiên phóng khoáng nói: - Giai nhân có lệnh, còn không nhường đường?
Chúng binh sĩ lui bước, Hoàng Xạ cũng tiếp đón, chắp tay thi lễ lại lại phong độ ân cần nói: - Tiên nữ phải chăng là Công chúa Lâu Lan? Gia phụ Giang Hạ Thái Thú… bất tại Hoàng Xạ, thẹn là tướng quân trấn thủ Giang Hạ. Hôm nay mới tới Tương Dương, nhưng từ lâu đã ngưỡng mộ Công chúa Lâu Lan ở Tây Vực ba mươi sáu nước lừng danh, hôm nay được thấy, quả là vinh hạnh?
Gã há mồm liền bảo địa vị không tầm thường, còn thể hiện hiểu sâu biết rộng, nho nhã phong độ, nhất định muốn chiếm được nụ cười của giai nhân, không ngờ giai nhân xem hắn như không khí, lập tức lướt qua, tới trước thiếu niên lôi thôi lếch thếch, nhẹ nhàng khoác tay thiếu niên nói: - Đơn đại ca, một ngày không thấy mà như ba năm vậy, muội … rất nhớ huynh.
Mọi người kinh ngạc
Hoàng Xạ biến sắc!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất