Thâu Hương

Chương 464: Ảo thuật giết người

Chương 464: Ảo thuật giết người


.
Mặt trời ấm áp, lúc Liên Hoa nhìn Đơn Phi, diện mạo vẫn giống như lúc trước.
Đơn Phi có hơi kinh ngạc.
Khi Bạch Liên Hoa đi tới trước hắn, sắc mặt rạng rỡ, nhưng hắn cuối cùng từ trong đó nhìn thấy ánh mắt mong đợi khi giao mật ong cho hắn, mỗi ngày ở quán rượu vui mừng chờ hắn, cuối cùng trước khi rời khỏi Hứa Đô, vô ý quay đầu nhìn lại, thấy nàng lẳng lặng đứng đó trong ảm đạm…
Mọi loại ánh mắt, ánh mắt bình thường không nhiễm nửa phần thế tục, chỉ có thật lòng không muốn rời xa.
- Cô…
Đơn Phi mặc dù sớm đã nhận là Liên Hoa, nhưng những thay đổi kinh ngạc của nàng, thiên ngôn vạn ngữ nhất thời cũng không biết nói sao.
Bạch Liên Hoa kéo tay Đơn Phi hạ giọng nói: - Đơn đại ca, huynh hà tất chấp nhặt với hạng người này chứ? Nàng lôi kéo Đơn Phi đi vào phủ Kinh Châu Mục, không thèm liếc nhìn Hoàng Xạ một cái.
Lưu Bị thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy sảng khoái.
Cho dù là Bồ Tát bùn cũng có vài phần tính cách, trong lòng Lưu Bị sao lại không giận? Ông ta đối với Lưu Tông, Hoàng Xạ nhường nhịn như vậy, không phải là yếu đuối, mà là biết quân tử dễ địch, tiểu nhân khó phòng.
Vô số sự việc đều không phải là do phương hướng không đúng, mà là do tiểu nhân gây khó dễ.
Lưu Bị đang thuyết phục Lưu Biểu kháng Tào Tháo, không muốn bị cản trở, nhưng thấy được thần sắc của nhị đệ, ông ta dường như không nhịn được nữ. Người ngoài đối với ông ta hiểu lầm nhục mạ ông ta không quan tâm, nhưng Quan Vũ nếu đã gọi Lưu Bị mộ tiếng đại ca, ông ta sao có thể không vì huynh đệ mà ra mặt.
Thấy Bạch Liên Hoa không để tới mình, Hoàng Xạ như bị đánh vào mặt, Quan Vũ bên cạnh cũng cảm thấy thoải mái, Lưu Bị âm thầm lắc đầu, biết Quan Vũ đã thoải mái, mới chịu cùng Quan Vũ tiến vào phủ Kinh Châu Mục …
Hoàng Xạ phẫn nộ quát: - Lưu Bị, ngươi cứ vậy là đi sao?
Mọi người xả giận, lại dồn cả lên người Hoàng Xạ.
Hoàng Xạ cảm thấy như bị dân chúng tát cho một bạt tai.
Bạch Liên Hoa không thèm để ý đến y, đáng sỉ nhục nhất là nhìn thấy mà coi như không thấy.
Dân chúng nhìn trừng trừng, Hoàng Xạ không thể không giữ thể diện. Nếu giờ phút này y ngang nhiên gây sự với Đơn Phi, là tự đánh vào mặt, nói cho mọi người biết phong độ vừa mới thể hiện chỉ là giả vờ, gây sự với Lưu Bị, thuận tiện cũng vây tên tiểu tử Đơn Phi kia vào.
Hoàng Xạ không biết y đang đâm đầu vào chỗ chết. Y tuy nghe đồn chuyện truyền xá, nhưng dù sao cũng không tận mắt chứng kiến. Con người chính là như thế, cái nhìn về một sự việc rất khác nhau, có người thì thổi phồng sự việc, có người thì cũng không cho việc đó là đúng.
Hoàng Xạ đối với những tin đồn kia vốn không cho là đúng.
- Vừa rồi Lưu Tướng Quân muốn chỉ giáo cho ta vài phần, nay trò hay đã lên, sao lại rời đi?
Thấy Lưu Bị dừng lại, Đơn Phi cũng dừng bước, trong lòng Hoàng Xạ mừng thầm nói: -Cam Ninh, còn không tiếp Lưu Tướng Quân vài chiêu. Về sau, nếu có người không phục, ngươi cũng có thể giúp chỉ điểm vài phần.
Lúc y nói chuyện thì nhìn Đơn Phi.
Đơn Phi không nghĩ tới người này chuyển thù hận sang mình, âm thầm lắc đầu.
Bạch Liên Hoa không nói, nhưng đôi mắt có vài phần sát khí.
Đơn Phi liếc nhìn sau lưng có chút kinh sợ, không hiểu Liên Hoa nhu nhược trước đây sao lại có ánh mắt tàn nhẫn như vậy với người ngoài?
Hoàng Xạ kích động lòng bàn tay đổ mồ hôi, thấy Cam Ninh vẫn đứng im không nói quát: -Ngươi còn chờ cái gì nữa?
Cam Ninh nhìn Lưu Bị một cái, thấy bất đắc dĩ, rốt cục nói: - Hoàng công tử, hôm nay là ngày Lưu Kinh Châu đại thọ, không nên ở trước cửa phủ động thủ. Hơn nữa… tại hạ cũng nghe nói đến nhân đức, bản lĩnh của Lưu Tướng Quân, mọi người đến đây đều là vì Lưu Kinh Châu, cớ gì phải tự mình chém giết?
Đơn Phi âm thầm gật đầu, cảm thấy Cam Ninh rất có chủ ý và kiến thức.
Hoàng Xạ giận tím tái mặt mày.
Người xem náo nhiệt, chúc thọ trước phủ Kinh Châu Mục càng nhiều, , Hoàng Xạ nóng lòng muốn lấy lại thể diện, đến cả thủ hạ của mình cũng chống đối mình, sao có thể không giận được?
- Cam Ninh, ngươi là cái thá gì, mà dám nói như thế? Hoàng Xạ hét to.
Cam Ninh mặt biến sắc.
Hoàng Xạ cười lạnh nói: - Ngươi chỉ là một tên tặc thôi mà? Năm đó ngươi giương buồm trên sông, giết người phóng hỏa có việc xấu nào mà ngươi chưa từng làm? Lúc ngươi bị thương nặng, nếu không có gia phụ thu nhận giúp đỡ ngươi, ngươi sớm đã chết trên sông rồi.
Cam Ninh từ từ nắm chặt nắm đấm, rồi lại lặng yên buông ra.
- Một ngày là người xấu, cả đời vẫn là người xấu, người như ngươi vẫn còn nói đến những từ như nhân đức, tự mình chém giết, chẳng phải để thiên hạ chê cười sao? Hoàng Xạ giận dữ nhìn Cam Ninh nói: - Ta hôm nay bảo ngươi chỉ giáo Lưu Bị, ngươi không nghe phải không? Được, quay lại Giang hạ, ta sẽ bẩm báo với gia phụ việc này, nói là Cam Ninh sớm đã quên ân đức của gia phụ rồi…
Y chưa nói dứt lời, thấy Cam Ninh chậm rãi đi tới phía Lưu Bị một bước, rồi ngay lập tức dừng lại.
Cam Ninh nắm chặt hai quyền, thần sắc đau khổ nói:
- Lưu Tướng Quân, Cam Ninh xin được thỉnh giáo.
Gã hai tay ôm quyền, rất nghĩa khí, nhưng xem ra là không thể không đánh.
Quan Vũ rất giận dữ, nhưng không phải vì Cam Ninh mà là vì Hoàng Xạ. Tiến lên một bước, Quan Vũ giương giọng khiêu chiến với Hoàng Xạ. Vốn dĩ y rất khinh thường khi động thủ với gã, nhưng không đánh, sao có thể hả được cơn giận?
Lưu Bị gạt Quan Vũ, lạnh nhạt nói: - Lưu Bị đã nghe uy danh của Cam Tướng Quân, tự nghĩ không phải đối thủ của Cam Tướng Quân. Lưu Bị nhận thua.
Nghe Lưu Bị nói xong, mọi người kinh ngạc.
Cam Ninh cũng rất ngạc nhiên, trong mắt tỏ ý cảm kích.
Cam Ninh không muốn cùng Lưu Bị động thủ, nhưng hiện giờ đã leo lên lưng cọp, không đánh không được. Y không muốn ra tay, nhưng một khi ra tay sẽ dốc hết toàn lực.
Cam Ninh không thể nhận thua.
Hai chữ “nhận thua”, Cam Ninh thà chết chứ không chịu nói.
Y lại không nghĩ rằng Lưu Bị chủ động nói ra hai chữ “nhận thua” này.
Lưu Bị nói với Hoàng Xạ: - Hoàng công tử, hiện giờ ngươi đã vừa lòng chưa?
Lãnh mang hiện lên trong mắt, Lưu Bị lại cất giọng nói; - Lưu Bị không địch lại Cam Ninh thủ hạ của Hoàng công tử, vậy nên nhận thua.
Mọi người trên phố xì xào bán tán, có người còn la ó.
Lưu Bị bất động, xoay người lại cùng với Quan Vũ vào phủ, chợt nghe Hoàng Xạ nói: - Lưu Bị, ta đã nói rồi, Cam Ninh còn muốn thỉnh giáo huynh đệ của ngươi.
Lưu Bị hơi giật mình, liếc Đơn Phi một cái.
Ông ta sao mà không biết do Bạch Liên Hoa không thèm để ý đến Hoàng Xạ, tự nhiên gã sẽ đem oán khí truyền sang người ngoài?
Lưu Bị đôi với Cam Ninh trước giờ kính trọng, bằng không lúc trước Thái Sử Từ khi hỏi Lưu Bị về chuyện của Cam Ninh, cũng sẽ không thay Cam Ninh bênh vực lẽ phải.
Cam Ninh đương nhiên không biết việc này, nhưng Lưu Bị biết là được rồi.
Lưu Bị sẽ không vô cớ mà đánh, càng không như con khỉ đánh nhau chỉ vì người ngoài ủng hộ, nhưng Đơn Phi thì sao? Khi trong lòng Lưu Bị rất khó xử, thấy Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng tiến lên một bước, rồi bị Đơn Phi kéo lại.
Hoàng Xạ thấy thế giận dữ, cao giọng nói: - Vị Đơn... Gã nghe Bạch Liên hoa gọi Đơn Phi là đại ca, nhưng lại không biết lai lịch của Đơn Phi:
- Ngươi cả đời lẽ nào chỉ muốn đứng sau nữ nhân hay sao?
Mọi người trên phố cười ồ lên.
Trong lòng Đơn Phi lạnh lại.
Hắn không vì lời nói của Hoàng Xạ, mà là sự lạnh lùng của Bạch Liên Hoa. Bình thường Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng, nhưng đột nhiên hắn cảm giác nếu Bạch Liên Hoa ra tay, chỉ sợ Hoàng Xạ sẽ chết ngay tại chỗ!
Bạch Liên Hoa sao sát khí lại nặng như vậy?
Đơn Phi không hiểu, cũng không thể ngăn được hành động của nàng, Bạch Liên Hoa quay lại nhìn khẽ cười nói:
- Đơn đại ca, huynh lo lắng cái gì? Khi nàng nhìn Đơn Phi, con ngươi lại trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng.
Đơn Phi không đáp lời, chợt nghe phía trước phủ Kinh Châu Mục có người uy nghiêm nói: - Các ngươi đến đây là để chúc thọ lão phu, hay là đến để đánh nhau hả?
Mọi người quay đầu lại, thấy Lưu Biểu đang đứng trước phủ, trái Văn Sính, phải là hộ vệ của Thái Mạo. Hóa ra xung đột trước phủ đã kinh động đến Lưu Biểu.
Lưu Tông bước nhanh về phía trước nói: - Cha, Quan Vũ gã...
Y vừa nhắc lại chuyện đó, Lưu Biểu liền trừng mắt nhìn y nói:
- Ngươi ngày nào không kiếm chuyện thị phi, thì người không được thoải mái đúng không?
Lưu Tông rùng mình, cuối cùng cũng biết điều ngậm mồm.
Thấy Lưu Biểu nhìn sang mình, Hoàng Xạ không muốn ngay ngày chúc thọ Lưu Biểu mà gặp chuyện, cũng đặt oán khí sang một bên nói: - Kinh Châu Mục, gia phụ cử Hoàng Xạ đường xa tới đây, chúc Kinh Châu Mục phúc thọ khôn cùng, trường sinh bất tử như là thần tiên vậy.
Y nói ra lời này, tự nhân là thỏa đáng, cũng giữ thể diện, thấy Lưu Biểu chậm rãi mỉm cười, Hoàng Xạ mới bảo thủ hạ đem thọ lễ lên, lại càng uy danh…
Hoàng Xạ là khách trong phủ Lưu Biểu, Lưu Biểu chưa bao giờ chậm trễ với Hoàng Tổ một lòng giữ Giang Hạ, chống đỡ nhân mã Giang Đông cho ông ta.
Lưu Biểu lộ ra vẻ vui mừng, thấy Hoàng Xạ tiến lên, nhưng lại như là không thấy, nhìn về phía Đơn Phi, Bạch Liên Hoa nói: - Công chúa Lâu Lan, Đơn tiên sinh từ sớm đã đến chúc thọ lão phu, lão phu cảm thấy rất vinh hạnh…
Hoàng Xạ ngơ ngác, khuôn mặt thì càng khó nhìn.
Gã nằm mơ cũng không nghĩ đến Lưu Biểu lại coi trọng Công chúa Lâu Lan và tên tiểu tử bẩn thỉu đó như thế.
Coi trọng Đơn Phi hơn Hoàng Xạ?
Tên tiểu tử tóc loạn như cỏ, hậu sinh còn chưa tới, sao lại có thể biến thành tiên sinh trong miệng của Lưu Biểu được?
Lưu Biểu thần sắc hòa nhã, tiếp tục nói: - Lão phu đã rất mong gặp lại hai vị, đã rất nôn nóng chờ đợi, hai vị lại đến cửa không vào, hay là chê rượu và thức ăn trong phủ lão phu không đủ phong phú sao?
Ông ta vừa nói lời này, người biết chuyện đều hiểu Lưu Biểu bức thiết muốn cầu Đơn Phi, Bạch Liên Hoa có thể giúp cho việc tìm Trường Sinh Hương, bởi vậy nên cố gắng thân thiết, người mà không hiểu thì kinh ngạc đến rớt cằm.
Lưu Biểu đối với Lâu Lan công chú lại không khách khí như vậy, dù sao Lâu Lan công chúa cũng đã đến Tương Dương chỉ một đêm, đã truyền khắp trong ngoài Tương Dương.
Người ta là Công chúa, lại xinh đẹp, huống chi là ở Tây Vực tới, chỉ ba điều này thôi, làm cho người ta không chú ý cũng không được.
Nhưng Đơn Phi tiểu tử này… Vì sao được Lưu Biểu tôn sùng như vậy?
Mọi người nghĩ mãi mà không rõ, Hoàng Xạ xem ra có đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra, thấy Lưu Biểu giơ tay đón Đơn Phi vào trong phủ, tròng mắt Hoàng Xạ như rớt xuống.
Thấy Lưu Biểu không mời mình, nhưng cũng không cự tuyệt không cho vào, Hoàng Xạ nháy mắt, dẫn một đám thủ hạ theo vào trong phủ.
Buổi tiệc diễn ra ở hậu viện.
Hậu viện rất rộng rãi, đình đài thủy tạ liên tiếp, xa hoa mà mà cũng rất phong nhã. Nơi rộng nhất hậu viện, dựng một cái sân khấu to, trước sân khấu người qua kẻ lại, Hoàng Xạ liếc qua một cái đã có thể nhận ra phân nửa.
Nơi đây có thể nói là quan viên Tương Dương hội tụ, nhân vật nổi tiếng Kinh Sở cũng xuất hiện.
Bất chấp không được gọi, Hoàng Xạ mặt dày tiến đến tiếp cận Lưu Biểu, liền thấy Lưu Biểu và Bạch Liên Hoa, Đơn Phi đã được an bài vị trí, hơn nữa Bạch Liên Hoa, Đơn Phi còn được ngồi vào chỗ những vị khách quý nhất, có danh vọng nhất.
Lưu Bị, Quan Vũ nhờ hào quang của Đơn Phi, cũng có thể chiếm một vị trí trong tiệc, có điều lại xếp hạng chót nhất.
Lưu Biểu thấy Hoàng Xạ chen đến, nhíu mày, ra hiệu Thái Mạo đến an bài Hoàng Xạ, rồi nói với Bạch Liên Hoa: - Công chúa sao lại khách khí như vậy? Vì đại thọ của lão phu mà lại tự mình lên trình diễn tài nghệ?
Ông ta tuy là nói như vậy, nhưng thật ra đang rất đắc ý.
Bên cạnh có người vuốt râu nói: - Xem ra Lưu Kinh Châu nhân đức truyền xa, ngay cả Tây Vực cũng biết đến, ta nhờ phúc của Kinh Châu Mục, có thể thưởng thức tài nghệ của Tây Vực, thật sự là vinh hạnh ba đời.
Người nọ hiển nhiên là nói quá, lời vừa nói ra, mọi người đều gật đầu, cười tươi. Ngươi nọ tươi cười chân thành nhìn Bạch Liên Hoa nói: - Lại không biết Công chúa Lâu Lan có tài nghệ gì muốn cho chúng ta thưởng thức?
Hoàng Xạ nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng, Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng đứng lên, mặt trời rực rỡ, nhưng nói ra thiếu chút nữa làm mọi người kinh hãi thất kinh.
- Ta hôm nay biểu diễn cho Lưu Kinh Châu chính là ảo thuật giết người!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất