Chương 466: Tình địch
.
Có mồ hôi xuất hiện trên trán của Hoàng Xạ, y mặc dù thích mỹ mạo của Bạch Liên Hoa, nhưng lại chưa bao giờ để mắt đến bản lĩnh của Bạch Liên Hoa.
Một nữ nhân sẽ có bản lĩnh gì?
Nhưng hiện giờ khi y nhìn cô gái trước mắt này, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: -Hoàng công tử không dám sao?
Nàng ngôn ngữ lạnh nhạt như mây khói, tất cả mọi người đều nghe ra sự khinh miệt của nàng.
Nếu là mới vừa rồi, Hoàng Xạ nói không chừng sẽ cất tiếng cười to, một nữ nhân cô có thể chơi ra cái trò gì chứ? Ta có cái gì không dám? Nhưng hiện giờ y tận mắt nhìn thấy Bạch Liên Hoa chỉ nhẹ nhàng chém, cái cọc gỗ to cỡ cái chén ăn cơm kia đã bị cắt thành hai đoạn, Bạch Liên Hoa bảo y chui vào trong rương để nàng cắt một cái...
Những thanh niên trai tráng Tây Vực đó đối với y tràn đầy địch ý...
Cô gái trước mắt này cũng giống như có cừu oán với y vậy?
Nếu Hoàng Xạ y chui vào trong thùng rồi, đến lúc đó thì thật là "Người là dao thớt, ta là thịt cá" ...
Bạch Liên Hoa nói đó là một ảo thuật, vậy nếu đó không phải là ảo thuật thì sao? Tuy nói Hoàng Xạ y tự nhận Bạch Liên Hoa không dám ở trên đài gây bất lợi cho y, nhưng cô gái này nếu thật dám làm như vậy thì sao?
Hoàng Xạ nhìn đôi mắt như đóng băng của Bạch Liên Hoa, lúc này y cảm thấy, cô gái này việc gì cũng có thể làm ra được!
Không chỉ Hoàng Xạ, rất nhiều nhân vật ở đây nghe Bạch Liên Hoa nhẹ giọng chậm rãi nói chuyện, trong lòng cũng có chút kinh sợ. Nếu cho bọn họ và Hoàng Xạ đổi vị trí, bọn họ cũng đều sẽ do dự.
Đây đã không giống như là ảo thuật!
Hoàng Xạ vốn là người giả dối, lúc này lại nghi thần nghi quỷ, nếu tự nhận là anh hùng mà chui vào trong hòm, vậy cái mạng này của y nói không chừng hôm nay sẽ phải chôn ở trong này, nhưng nếu muốn lùi bước, y còn có thể diện gì để ở lại Tương Dương?
Lưu Bị âm thầm thở dài, lúc này mới tỉnh ngộ lại, hóa ra Bạch Liên Hoa là đang vì Đơn Phi trút giận, nàng bày ra bố cục này, tính chắc Hoàng Xạ sẽ chủ động xin đi giết giặc, mà mục đích của Bạch Liên Hoa, chính là muốn khiến Hoàng Xạ lâm vào tình thế khó xử mất mặt.
Trên đài trong bữa tiệc tĩnh lặng.
Qua một hồi lâu, Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: -Hoá ra Hoàng công tử thật sự không dám.
Ngươi nói cái gì?
Bốn chữ này Hoàng Xạ muốn nói ra nhưng lại chỉ có thể nghẹn trong họng, thiếu chút nữa muốn sặc khí, chợt nghe có người cung kính nói: -Giang Đông Lỗ Túc Lỗ Tử Kính cùng Giang Đông Quận Chúa Tôn Thượng Hương phụng lệnh của Ngô Hầu đến chúc thọ, chúc Lưu Kinh Châu phúc thọ vĩnh toàn.
Hậu viên đột nhiên yên tĩnh, sau đó hơi xôn xao!
Lỗ Túc và Tôn Thượng Hương đến đây?
Chúc thọ Lưu Biểu?
Điều này sao có thể?
Trong lòng mọi người kinh ngạc. Mọi người tại đây đều là người biết thời thế, cũng hiểu được rõ ràng những năm gần đây, do Hoàng Tổ bắn chết Tôn Kiên ở Hiện Sơn, Kinh Châu và Giang Đông đã sớm thế như nước với lửa.
Lưu Biểu đối với Tào Tháo có lẽ còn có chút ẩn tình, nhưng đối với Giang Đông vẫn luôn coi như đại địch.
Những năm gần đây, Kinh Châu, Giang Đông công phạt lẫn nhau, tử thương vô số, Tôn Sách suýt chút thì giết chết Hoàng Tổ, tiêu diệt Kinh Châu, mà trước đó không lâu, thủ hạ dưới tay Hoàng Tổ là Cam Ninh lại bắn chết Giang Đông Đại Tướng Lăng Thao, có thể nói là thù lại thêm hận.
Ân oán của hai nhà, chỉ có thể dùng máu để trả, đừng nói là chúc thọ, cho dù là kết giao cũng khó khăn, nhưng hôm nay Giang Đông lại phái Lỗ Túc, Tôn Thượng Hương vội tới chúc thọ Lưu Biểu?
Giang Đông có dụng ý gì?
Mọi người tại đây không quá hiểu biết về Tôn Thượng Hương, càng nhiều người chỉ biết được cô gái này chính là một Quận Chúa điêu ngoa, từ nhỏ dùng đao múa thương, so với nam nhi còn mạnh mẽ hơn, nhưng mọi người lại đều hiểu về Lỗ Túc.
Chu Du, Trương Chiêu, Lỗ Túc ba người, vốn là ba nhân vật mà Tôn Quyền hiện giờ ỷ lại nhất.
Lưu Biểu ngồi ở đó thần sắc không thay đổi, chậm rãi liếc mắt nhìn Lưu Bị một cái, cuối cùng nói: -Cho mời!
Văn Sính, Thái Mạo như lâm đại địch, sớm thấp giọng truyền lệnh xuống, điều khiển tinh binh Kinh Châu lặng lẽ đến đề phòng bất trắc.
Không bao lâu, phía trước có tiếng bước chân vang lên.
Đơn Phi đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Tôn Thượng Hương bình tĩnh đi theo người tiếp khách tiến đến, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên người của hắn.
Hậu viên tân khách vô số.
Ồn ào bề bộn.
Nhưng người đầu tiên mà người kia nhìn thấy vẫn là Đơn Phi.
Tuy chỉ trong giây lát, Tôn Thượng Hương đã nhẹ nhàng dịch chuyển tầm mắt, cùng đứng sóng vai bên cạnh Lỗ Túc, cùng lên tiếng: -Giang Đông Lỗ Túc, Tôn Thượng Hương cung chúc Lưu Kinh Châu phúc thọ vĩnh toàn.
Lỗ Túc hình dáng khôi ngô vạm vỡ, hai hàng lông mày giống như hoành đao. Nhưng thần sắc của y lại chân thành tha thiết đến cực điểm, cùng Tôn Thượng Hương đồng loạt thi lễ với Lưu Biểu, cấp bậc lễ nghĩa không thiếu.
Lưu Biểu im lặng một lát, lộ ra tươi cười nói: -Lưu Biểu có tài đức gì, lại phiền Ngô Hầu sai sứ đến chúc thọ, người đầu, bày bàn, mời ngồi.
Lời vừa nói xong, mọi người hơi thở phào.
Mọi người ởđây đều biết ân oán của Giang Đông và Kinh Châu, nghĩ đến Lỗ Túc, Tôn Thượng Hương vừa đến, nơi đây chỉ sợ sẽ giương cung bạt kiếm, Thái Mạo càng sợ hai người này gây bất lợi cho Lưu Biểu, sớm mang cao thủ canh ở phía sau Lưu Biểu.
Hiện giờ nghe hướng gió của Lưu Biểu, không có ác ngôn, thì còn có thể đàm phán.
Bàng Quý một bên không để mất thời cơ nói: -Kinh Châu Mục thật sự là uy đức lan xa, từ việc Giang Đông cũng sai người đến chúc thọ thì có thể thấp thoáng thấy được.
Mọi người phụ họa nói đúng vậy, đúng vậy.
Thái Mạo bảo người bày chỗ ngồi phía trước của Lưu Bị và Quan Vũ. Ông ta sắp xếp như vậy tự nhiên là có tính toán của ông ta. Có người thấy thế, trong lòng thầm nghĩ Thái Mạo là tâm phúc của Lưu Biểu, rõ ràng tâm ý của Lưu Biểu nhất, bọn họ đối đãi với sứ thần Giang Đông như thế không khỏi có chút coi thường, là phòng bị, hay là ngạo mạn?
Lỗ Túc cũng không ngại, lại cũng không lập tức ngồi xuống. Ánh mắt nhìn quanh, dừng ở trên người Lưu Bị và Quan Vũ, Lỗ Túc cất giọng nói: -Giang Đông, Kinh Châu oán hận chất chứa nhiều năm, Lỗ Túc chỉ cho là không có khả năng tiếp tục hòa thuận, nhưng Tả Tướng Quân đích thân đến, rất có thành ý, ngài ấy còn đích thân hỗ trợ Giang Đông bình định Sơn việt tác loạn, thịnh tình của ngài Giang Đông đã cảm nhận được. Lỗ Túc còn từ trên người Tả Tướng Quân nhìn thấy không có việc gì là không thể làm được, chỉ tại chí thành mà thôi.
Nếu như người khác nói ra những lời tương tự, có lẽ hay hơn so với y nói, nhưng không có sự bình thản tràn đầy cảm thán như y vậy.
Lỗ Túc ngóng nhìn Lưu Bị, trầm giọng lại nói: -Ngô Hầu có nói, bảo Lỗ Túc phải gặp được Tả Tướng Quân, phải kính một chén rượu nhạt.
Lưu Bị hơi giật mình.
Khi ở Kinh Châu, Lưu Bị ông ta không có kinh nghiệm lý lịch, chỉ là khách khanh, thật sự không tính là cái gì cả. Người khác khinh mạn cũng được, cười nhạo cũng thế, nhưng ông ta một lòng muốn liên binh chống Tào, sớm đã không để ý những việc khác. Nhưng hôm nay nghe Lỗ Túc nói, mũi Lưu Bị không khỏi cảm thấy chua xót, một khắc này ông ta cảm thấy vào sinh ra từ lâu như vậy chung quy cũng có kết quả, bưng bát rượu trên bàn lên, há mồm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng lên nói: -Đa tạ!
Rượu uống một hơi cạn sạch.
Lưu Bị chậm rãi ngồi xuống.
Rượu vãi đầm đìa trên vạt áo của Lỗ Túc, y lại không thèm liếc mắt một cái, giơ tay từ bên cạnh Lưu Bị lấy ra vò rượu, xoay người đi tới trước người của Đơn Phi cười nói: -Đơn huynh đệ, hoá ra ngươi ở nơi này. Lỗ Túc ta sớm nghe nói về đại danh của ngươi, chỉ hận lúc trước không thể gặp được, hôm nay gặp mặt, ta cảm thấy rất vinh hạnh.
Mọi người ồ lên.
Bọn họ thấy Lỗ Túc làm người sảng khoái, trước chúc Lưu Biểu, sau kính Lưu Bị, có người trong lòng có chút bất mãn, thầm nghĩ Lỗ Túc ngươi cũng coi như là một nhân vật, nhưng không hiểu được đạo lý tôn ti sao?
Lưu Bị tính là cái thá gì chứ?
Ngươi muốn kính cũng nên kính theo trình tự mới đúng, làm như thế này, thì đặt chúng ta ở chỗ nào chứ?
Nhưng Lưu Bị dù sao cũng rất có thanh danh ở bên ngoài, cách làm của Lỗ Túc, mọi người mặc dù có bất mãn, nhưng coi như có thể nhẫn nhịn kiên trì chịu đựng, nhưng thấy Lỗ Túc như không nhìn thấy bọn họ, lại đến trước mặt Đơn Phi, còn tôn sùng Đơn Phi như thế, khó tránh khỏi ồ lên.
Hoàng Nguyệt Anh, Gia Cát Lượng đều tới nơi này.
Có điều Hoàng Nguyệt Anh thân là nữ tử, Gia Cát Lượng lại vô danh vô phận, hai người không lên được chủ tịch, chỉ có thể ngồi ở rất xa xem cuộc vui. Thấy Bạch Liên Hoa đối đãi với Hoàng Xạ như thế, trong lòng Hoàng Nguyệt Anh hơi phát lạnh, thầm nghĩ Công chúa Lâu Lan này nhìn như dịu dàng, nhưng phong cách làm việc lại không nể mặt cùng tàn nhẫn như thế, mình có qua lại với nàng nữa thì cũng phải cẩn thận một chút.
Gia Cát Lượng thấy Lỗ Túc trước trọng Lưu Bị, sau lại lễ ngộ Đơn Phi như vậy, có chút kinh ngạc, thật sự không biết thiếu niên bình thường này làm sao có thể làm được điểm ấy.
Đơn Phi hơi có chút bất ngờ.
Khi hắn ở Đan Dương, từng có kết giao với người nhà của Lỗ Túc, nhưng thủy chung không có duyên gặp mặt Lỗ Túc. Tuy nhiên xem người hầu biết chủ nhân, Lỗ Đại Hải làm người không kém, người của Lỗ gia cũng hiền lành, Đơn Phi liền cảm thấy rằng Lỗ Túc hẳn là không kém.
Hôm nay gặp Lỗ Túc, Tôn Thượng Hương cùng đi, Đơn Phi thầm nghĩ hai người này một là phái thế lực mới của Giang Đông, một là nữ tử thông minh sáng suốt, phái hai người như vậy ra có thể thấy được thâm ý của Tôn Sách.
Hai người này mượn danh Ngô Hầu, kì thực là do Tôn Sách âm thầm điều khiển mà đến.
Nếu đám người Trình Phổ, Thái Sử Từ kia tiến đến, chỉ sợ nói không được hai câu liền đánh nhau, đàm phán liên kết gì chứ?
Đơn Phi biết người như thế nào thì làm chuyện thế đó, hắn không phải coi khinh Trình Phổ, Thái Sử Từ, mà là biết bọn họ rất khó bước qua điểm mấu chốt trong lòng.
Tôn Sách có quyết đoán, như vậy y phái người đến, vậy là thật sự có ý hợp đàm.
Đơn Phi mắt thấy Giang Đông, Kinh Châu liên hợp có vài phần hy vọng, nhưng trong lòng có chút mờ mịt.
Thời cuộc thay đổi thế nào?
Lịch sử mà hắn biết rõ đang lặng lẽ thay đổi?
Đơn Phi đang trầm ngâm, không nghĩ tới Lỗ Túc lại đi đến trước mặt hắn, hơn nữa còn biểu hiện ra cực kỳ quen thuộc với hắn. Cũng may hắn sớm thường gặp trường hợp như vậy, mỉm cười nói: -Lỗ huynh quá khen, lúc trước ta cũng muốn gặp mặt Lỗ huynh, khó có cơ duyên, hôm nay nhìn thấy, thật sự may mắn.
Mọi người đều nghị luận, trừ số ít người biết được nội tình ra, những người khác đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Trên quan trường đa số là nói lời khách khí, rất chú ý khiêm nhường tôn ti, mở mồm liền xưng huynh gọi đệ, vậy chính là quan hệ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Lỗ Túc là một nhân vật thành danh, xưng hô Đơn Phi một tiếng huynh đệ đã làm cho mọi người bất ngờ, Đơn Phi không chút khách khí, không ngờ lại xưng hô Lỗ Túc như thế, điều đó càng làm cho người ta không thể tưởng được.
Bọn họ không biết Đơn Phi xưa nay đối với chuyện xưng hô đều là tùy ý.
Theo Đơn Phi thấy, danh xưng giữa người với người vốn dĩ không nên phức tạp như vậy, kết giao thật lòng, không phải là nhìn xem về mặt xưng hô có bao nhiêu lễ nghĩa và tôn kính.
Lỗ Túc cười ha hả, nói: -Giang Đông được Đơn huynh đệ viện trợ, vẫn vô cùng cảm kích. Những lời này là y thật tâm thật ý mà nói ra, tự nhiên khiến một đám người lại kinh ngạc, cho dù là Lưu Biểu cũng đều mang thần sắc kỳ dị, chuyên chú lắng nghe.
Mặc kệ cử động của người ngoài, Lỗ Túc lại nói: -Ngô Hầu có lệnh...
-Hay là Ngô Hầu cũng chuẩn bị bảo Lỗ huynh kính ta một chén? Đơn Phi không kìm nổi cười.
Lỗ Túc cười to nói: -Không phải vậy. Thấy Đơn Phi ngẩn ra, Lỗ Túc cao giọng nói: -Ngô Hầu muốn bảo Quận Chúa thay mặt ngài ấy kính Đơn huynh đệ một chén, để biểu hiện lòng biết ơn.
Hậu viên lập tức yên tĩnh.
Mọi người thần sắc kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Lỗ Túc, chỉ cho là y đang nói đùa.
Trên quan trường, mọi cử động sẽ bị người có tâm tiến hành giải thích, xưa nay trong ngoài đều không ngoại lệ. Lỗ Túc ở trước mặt mọi người biểu hiện như thế, chính là cho thấy sự tôn trọng của Giang Đông đối với Lưu Bị và Đơn Phi, đây đã là việc khó có thể tưởng tượng. Nhưng Giang Đông bảo Tôn Thượng Hương mời rượu Đơn Phi, trong chuyện này lại có mấy ý?
Khi mọi người còn miên man bất định, Tôn Thượng Hương đã nhẹ nhàng bưng lên một chén rượu, nhìn Đơn Phi, trong con ngươi hình như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không đợi nàng mở miệng, một người lạnh lùng nói: -Chúng ta cảm thấy chén rượu này cũng không cần uống vội như vậy.
Thanh âm lãnh đạm, thậm chí còn thấp thoáng địch ý.
Mọi người ngạc nhiên, Tôn Thượng Hương mời rượu Đơn Phi đã làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, có người ngăn cản Tôn Thượng Hương mời rượu càng làm cho mọi người đánh vỡ đầu cũng đều không thể tưởng được.
Tôn Thượng Hương chậm rãi quay đầu, khi nhìn thấy ánh mắt của thiếu nữ nói chuyện tràn đầy địch ý trên đài, trong lòng hơi giật mình.
Bạch Liên Hoa lạnh lùng nhìn Tôn Thượng Hương.
Ánh nắng ấm áp.
Trong mắt lại ánh lên hàn quang.
Một khắc này nàng nhớ tới mấy câu nói đã từng nói qua với Khương thúc thúc.
Con yêu Đơn Phi?
Yêu!
Nếu là nữ nhân khác cũng thích hắn thì sao?
Qua một hồi lâu, thiếu nữ tự tin kia lạnh lùng cùng quyết nhiên trả lời, vậy nàng kia nhất định sẽ hối hận!