Thâu Hương

Chương 467: Kịch giả tình thật

Chương 467: Kịch giả tình thật


.
Tiết trời vào đông vẫn còn hơi ấm áp, trời xanh không mây, đây đúng là thời tiết tốt để chúc thọ, cũng là thời tiết tốt để giao phong.
Bạch Liên Hoa ở trên đài nhìn Tôn Thượng Hương, vẻ khiêu khích cực kỳ rõ ràng.
Hoàng Nguyệt Anh thấy vậy, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Hoá ra là cô Công chúa này chỉ cần nhìn thấy nữ nhân xuất sắc liền muốn trở mặt, lúc trước bản thân nàng không biết cô Công chúa kia có gì bất mãn với Hoàng Nguyệt Anh nàng.
Nữ nhân thích khó xử nữ nhân, nữ nhân cũng hiểu được nữ nhân.
Hoàng Nguyệt Anh khó hiểu Lỗ Túc làm sao sẽ có quan hệ với Đơn Phi, nhưng lại liếc mắt thì thấy địch ý cực kỳ quen thuộc của Bạch Liên Hoa đối với Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương kinh ngạc.
Từ khi nàng tiến vào, ánh mắt liền thủy chung chưa từng rời khỏi Đơn Phi, kể cả lúc nàng chúc thọ Lưu Biểu cũng như vậy.
Vì sao hắn gầy hơn rất nhiều?
Thấy hắn dung nhan không chỉnh tề, bộ dáng càng thêm trầm mặc, tin rằng còn không có tin tức của Thần Vũ, nàng không có nói ra những lời an ủi, bởi vì nàng không phải là một nữ nhân bình thường như những người khác.
Rất nhiều người thói quen bày ra vẻ đáng thương của mình, để chiếm được sự thông cảm và thương hại của những người khác, chứng minh ý nghĩa của bản thân.
Đơn Phi không phải một trong những người đó.
Nhìn hắn có vẻ khiêm tốn, nhưng thủy chung lại giống như một con sói già cô độc, yên lặng mà liếm miệng vết thương, không đem phiền toái nói cho người bên ngoài nghe.
Phiền toái không thể giải quyết, hắn thích một mình chống đỡ.
Nàng hiểu được điểm ấy, nàng mới lặng lẽ cự tuyệt khi đại ca đề nghị cùng đồng hành với Đơn Phi. Nàng không phải không muốn vươn tay ra viện trợ, mà là biết, nếu như không thật sự giải quyết, mà chỉ khuyên giải an ủi, thì căn bản không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Đơn Phi không cần loại khuyên giải an ủi vô vị này.
Nghe xong lời an ủi thì làm gì? Tỏ vẻ cảm tạ với người đã an ủi sao?
Ngày đông ấm áp.
Nàng đến chỗ này, cũng không nghĩ nhiều lắm, càng không có nghĩ tới Lỗ Túc sẽ nói Ngô Hầu lệnh nàng mời rượu Đơn Phi...
Đây là đại ca an bài?
Trong lòng Tôn Thượng Hương hơi ê ẩm, nàng không thích cảm giác ép buộc này, nhưng khi nàng nhìn thấy sự tiêu điều của Đơn Phi, vẫn muốn kính hắn một chén, nói cho hắn biết chúng ta... Là ta, hy vọng ngươi hãy phấn chấn hơn một chút, nếu có nơi nào cần giúp đỡ, ta sẽ ra tay.
Nhưng nàng không nghĩ tới nàng vừa mới bưng bát rượu lên, lại có người ngăn lại.
Là một thiếu nữ không quen biết.
Công chúa Lâu Lan?
Trước khi tới đây nàng đã biết chuyện của Công chúa Lâu Lan, nhưng vì sao vị Công chúa Lâu Lan nàycó địch ý với nàng? Bởi vì... Đơn Phi?
Nàng không biết lai lịch của Bạch Liên Hoa, càng khó đoán tại sao Bạch Liên Hoa lại thù hận nàng. Nhưng lại không biết, mặc dù nàng không biết Bạch Liên Hoa, Bạch Liên Hoa lại sớm điều tra rành mạch về nàng.
Người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc thì tỉnh táo!
Bạch Liên Hoa từ khi Tôn Thượng Hương tiến đến, liền nhìn thấu tình cảm của Tôn Thượng Hương.
Cô gái này thích Đơn đại ca.
Ánh mắt của nàng khi nàng nhìn Đơn đại ca không phải giống với Bạch Liên Hoa trước kia sao? Thật cẩn thận che giấu tình cảm của bản thân, chỉ có điều, Bạch Liên Hoa năm đó so với nàng càng hàm súc, càng văn nhã hơn một ít.
Bạch Liên Hoa trước khi nói ra đã có quyết định, thấy mọi người nhìn sang, Bạch Liên Hoa duyên dáng cười nói: -Kinh Châu Mục, màn ảo thuật này còn muốn diễn tiếp không?
Mọi người có kẻ lắc đầu, thầm nghĩ cô giờ chính là đang càn quấy, Giang Đông, Kinh Châu khôi phục lại hữu hảo là một chuyện lớn quan trọng bực nào, lúc này Lưu Biểu làm sao còn có tâm tư xem cô biểu diễn ảo thuật?
Không nghĩ tới Lưu Biểu lại cười nói: -Đương nhiên. Khó được Công chúa có nhã hứng này, lão phu sao có thể ngăn trở?
Ông tavừa nói xong, người bên dưới liền lập tức nói đúng vậy, đúng vậy!
Bạch Liên Hoa nhìn Tôn Thượng Hương nói: -Nghe qua Giang Đông Quận Chúa Tôn Thượng Hương đao tiễn song tuyệt, là một anh hùng. Hiện giờ Hoàng 'anh hùng' đã đi xuống, Tôn Quận Chúa có hứng thú lên đài cùng ta biểu diễn màn ảo thuật này hay không?
Lúc này mọi người mới lưu ý đến Hoàng "anh hùng" đã sớm xám xịt đi về chỗ ngồi dưới đài, thấy mọi người trông lại, Hoàng Xạ thoạt nhìn giống như muốn tìm kẽ đất để chui xuống, trong mắt lại hiện lên một tia oán độc.
Bạch Liên Hoa biết Hoàng Xạ là loại người có thù tất báo, nhưng căn bản không đem y để ở trong lòng, nàng chỉ nhìn chằm chằm Tôn Thượng Hương nói: -Quận Chúa không dám sao?
Có người có tâm lưu ý thấy, Bạch Liên Hoa chỉ nói là ảo thuật, không nói hai chữ "Giết người", suy nghĩ sâu xa một chút, đều cảm thấy trong lòng lạnh toát.
Tôn Thượng Hương hơi có chút mờ mịt.
Đơn Phi một bên nói: -Liên Hoa... Công chúa, Quận Chúa là khách ở xa tới, sao có đạo lý bắt buộc khách nhân trình diễn tài nghệ. Ta... và cô hợp diễn màn ảo thuật giết người này, như thế nào?
Hắn trong lòng nghiêm nghị, cũng nhìn ra địch ý của Bạch Liên Hoa đối với Tôn Thượng Hương, nhưng lại không biết Bạch Liên Hoa tại sao lại có địch ý. Hắn thật không có tự mình đa tình đến mức cho rằng Bạch Liên Hoa là bởi vì hắn mà muốn loại trừ Tôn Thượng Hương.
Hắn nhìn ra Bạch Liên Hoa thích hắn, cũng muốn tìm cơ hội nói rõ với nàng việc này, mắt thấy Bạch Liên Hoa như thế, Đơn Phi chỉ sợ huyên náo đến mức không thể vãn hồi, cuối cùng muốn kết thúc việc này.
Nhưng hắn một lời này vừa nói xong, mọi người lại thấy kinh sợ.
Quan Vũ vỗ bàn khen: -Hoá ra Đơn huynh đệ là hán tử chân chính như thế, chân hào kiệt. Không giống những người khác, nước đến chân, lại làm rùa đen rút đầu.
Oán khí mà gã nghẹn đã lâu đều phát tiết ra ngoài, mọi người đều biết gã đây là đang mắng Hoàng Xạ là một người nhu nhược, âm thầm tự cảm thấy buồn cười.
Sắc mặt của Hoàng Xạ ngày càng xanh, nắm chặt nắm tay.
Bạch Liên Hoa giật mình trong chốc lát, sau đó dịu dàng nói: -Đơn đại ca, nếu như huynh có ý, vậy thì không thể tốt hơn.
Đơn Phi không muốn giống như Hoàng Xạ làm việc khoe khoang nhàm chán này, hắn quy củ mà đi từ bậc thang đi lên trên đài, Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng đi đến trước bậc thang, vươn bàn tay thon dài như ngọc mà chờ đợi...
Mọi người sửng sốt.
Đơn Phi không muốn Bạch Liên Hoa làm như thế, thầm nghĩ ta không bị già si ngốc, không cần phải có người đỡ như vậy, nhưng khi nhìn thấy trong con mắt chấp nhất của Bạch Liên Hoa có chút không yên, trong lòng Đơn Phi hơi mềm, giơ tay giữ chặt bàn tay mềm của giai nhân.
Dưới mảnh vải che mặt, mọi người thủy chung nhìn không thấy dung nhan của Bạch Liên Hoa, nhưng khi hai người đem hai tay nắm lại cùng nhau, lại cảm thấy nữ tử trên đài đột nhiên nở rộ.
Vô cùng rực rỡ.
Ánh mặt trời khi mới vào đông không nóng mãnh liệt, nhưng khi nó chiếu vào người thiếu nữ, lại rạng rỡ đến chói mắt.
Thấy ánh mắt của Tôn Thượng Hương từ nơi hai người nắm tay nhau nhìn qua, quang mang trong con ngươi của Bạch Liên Hoa càng sáng, bàn tay lôi kéo Đơn Phi nhẹ nhàng chuyển động.
Mọi người chỉ thấy một đóa hoa sen tinh khiết hoàn mỹ rực rỡ bay múa vòng quanh thiếu niên kia, chỉ khoảng nửa khắc liền chuyển qua trước hòm.
Một khắc này, mọi người đã quên sự thất vọng im lặng của thiếu niên, chỉ cảm thấy trên đài hai người liên kết mới là quần anh tụ hội, thiên hạ vô song!
Có ăn ý khôn kể.
So ra, mới vừa rồi Bạch Liên Hoa và Hoàng Xạ biểu diễn, càng giống là đang trêu chọc khỉ vậy.
Bọn họ không biết Bạch Liên Hoa khinh công tuyệt hảo, Đơn Phi thì lại tinh tường chuyện này.
Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng khẽ múa, Đơn Phi biết dụng ý của nàng, căn bản không cần phát lực, thuận theo kỹ thuật nhảy múa của nàng mà động, giống như nước chảy bèo trôi thuận theo tự nhiên trong võ học.
Nhưng như vậy, ở trong mắt mọi người, hai người thật sự là phối hợp khăng khít, giống như là đã diễn luyện cả đời vậy.
Lưu Biểu không khỏi vỗ tay gật đầu.
Mọi người thấy thế, ngoại trừ ít ỏi mấy người ra, đều là vỗ tay ủng hộ.
Nắp hòm bắt đầu mở ra.
Đơn Phi đang đợi chui vào trong hòm...
Mặc dù hắn không biết rất nhiều chuyện, cũng biết Bạch Liên Hoa sẽ không hại hắn, mới vừa rồi Bạch Liên Hoa cố ý phô bày sự sắc bén của tấm sắt, cũng như là một loại mánh lới cắt người trong ảo thuật vậy.
Trong hòm có cơ quan.
Đơn Phi không quen màn ảo thuật này, cũng biết loại hòm này nhất định có không gian cho người ẩn thân, chẳng qua là khéo léo lợi dụng ánh sáng và cấu tạo khiến người bên ngoài không thể nhìn ra.
Hắn không biết cơ quan, nhưng cho rằng muốn tìm không khó, không ngờ Bạch Liên Hoa nắm chặt bàn tay của hắn, hạ giọng nói: -Để muội!
Đơn Phi lặng người.
Chỉ thấy Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng chui vào trong hòm, đẩy ra một khối sắt trên nắp hòm, lộ ra dung nhan sau màn che.
Sớm có tráng hán Tây Vực đem tấm sắt sắc bén lúc trước kia đưa lên.
Mọi người kinh ngạc.
Trong lòng Hoàng Xạ thầm mắng, thầm nghĩ nếu thật như vậy, ta cũng dám a. Sao mà mới vừa rồi thì ta phải chui vào trong hòm, hiện giờ tiểu tử này liền lộ mặt bên ngoài chứ?
Nhưng mọi người khẩn cấp muốn biết kết quả như thế nào, không ai đi so đo người nào ở bên ngoài.
Khi Đơn Phi tiếp nhận tấm sắt kia, bàn tay khẽ run, hắn tuy biết rằng đây là giả vờ, Bạch Liên Hoa cũng sẽ không ngốc đến mức tự chịu diệt vong, nhưng đến khi thật sự bảo hắn xuống tay, hắn lại có chút do dự.
-Không có chuyện gì chứ? Đơn Phi nhìn đôi mắt đẹp của Bạch Liên Hoa hỏi.
Trong mắt Bạch Liên Hoa hiện lên vẻ vui sướng, nói: -Đơn đại ca, huynh quan tâm muội, muội thật sự thích. Thấy Đơn Phi mang tấm sắc nhẹ nhàng đến gần hòm đen, Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: -Không sao!
Đơn Phi hít sâu một hơi, khẽ đẩy tấm sắt, thầm nghĩ khi cảm giác không đúng, liền lập tức rút tấm sắt về.
"Sát" một tiếng vang lên.
Thiết bản đột nhiên tăng tốc đi về phía trước, hoàn toàn cắt vào trong hòm đen.
Trong lòng Đơn Phi trầm xuống, hắn căn bản không có đẩy tấm sắt, nhưng giống như tấm sắt bị một lực mạnh mẽ hấp dẫn, đột nhiên chui vào trong hòm đen.
Người ở bên ngoài nhìn thấy, là Đơn Phi đột nhiên đẩy thiết bản vào trong hòm đen.
Thiên địa tĩnh lặng.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đơn Phi bàn tay run rẩy, thất thanh nói: -Liên Hoa? Hắn vươn tay kéo tấm sắt, căn bản không sờ tới tấm sắt, dùng sức mở nắp hòm, nắp hòm căn bản không hề di động một chút nào.
Hắn nhìn thấy đôi mắt sáng rọi của Bạch Liên Hoa đột nhiên ảm đạm đi.
Mọi người thấy không đúng, đột nhiên đứng lên.
Rắc!
Vị trí tấm sắt trên hòm đen đột nhiên khép lại, mọi người rốt cuộc nhìn không thấy động tĩnh của Bạch Liên Hoa bên trong chiếc hòm đen.
Trên đài mấy tráng hán Tây Vực thấy thế, sắc mặt biến đổi lớn, lớn tiếng hô quát cái gì đó, có người khẩn cấp chạy lên đài, đưa một cây búa lớn tới, có tráng hán tiếp nhận búa, liền bổ về phía cái hòm đen kia.
Mọi người không ngờ sẽ có sự biến hóa này, bỗng nhiên tiến lên một bước, trừ Hoàng Xạ ra, tất cả mọi người đều lộ ra sự cấp bách.
-Đợi một chút.
Đơn Phi thấy tráng hán Tây Vực kia vung cây búa chừng trăm cân liền muốn đập xuống chiếc hòm, một phát bắt được tay y quát: -Làm cái gì?
Bạch Liên Hoa còn ở trong hòm, đập xuống như vậy, hòm chưa chắc đã mở ra, nhưng Bạch Liên Hoa làm sao có thể chịu đựng được?
Tráng hán Tây Vực kia quang quác kêu, không ngừng chỉ vào hòm.
Mọi người không hiểu lời của gã, cũng biết Bạch Liên Hoa đã xảy ra ngoài ý muốn, tráng hán Tây Vực này muốn mở hòm cứu người!
-Đao đâu!
Đơn Phi chảy mồ hôi trán quát, Quan Vũ thấy không ổn sớm rút ra ái đao ném đến, Đơn Phi giơ tay tiếp đao, quanh thân hơi thở nhanh chóng tuần hoàn, vận khí đánh xuống một đao.
Hắn bổ chính là sườn kia của nắp hòm, thầm nghĩ bất kể như thế nào, trước mở nắp hòm, lại sẽ không làm bị thương Bạch Liên Hoa.
Đao nhanh như gió.
"Phanh" một tiếng vang lớn!
Mọi người bị tiếng vang gây kinh hãi đến lùi về phía sau một bước, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh hãi, nắp hòm vẫn chưa mở ra, nhưng thùng lại nổ ra.
Hòm bay tứ tán.
Có vô số đóa hoa đủ mọi màu sắc từ trong rương bay múa mà ra, rất đồ sộ, nhưng Bạch Liên Hoa trong hòm cũng đã tiêu tan không thấy!
Bạch Liên Hoa như thế nào lại biến mất?
Mọi người thấy thế đều líu lưỡi, đều hô hấp không thông.
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, đứng ở bốn phía thùng cao giọng vội kêu lên: -Liên Hoa!
Có tiếng kêu sợ hãi của nữ tử đột nhiên từ trên cao truyền đến.
Mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Liên Hoa từ không trung ngã xuống.
Cô gái này sao lại từ không trung hạ xuống?
Trong lòng mọi người đều có ý nghĩ này, nhìn xem mà hoa mắt, Đơn Phi ném đao trên mặt đất, hai tay đón Bạch Liên Hoa giữa không trung.
Không thể để cho Liên Hoa bị thương.
Một khắc này, hắn giống như đối mặt với thiếu nữ không nơi nương tựa năm đó, trong lòng dâng lên sự bảo hộ, bảo vệ thiếu nữ nhu nhược này không bị thương tổn.
Hai tay nắm lấy nhau.
Bạch Liên Hoa ngưng ở giữa không trung nở rộ a, xán lạn như ngân hà.
Mọi người ngơ ngẩn.
Không phải vì Bạch Liên Hoa đột nhiên có thể đứng ở giữa không trung, cũng không vì cô gái này trong phút chốc liền khiến mọi người lo lắng đề phòng, kinh hãi kinh ngạc...
Bạch Liên Hoa đứng giữa không trung bắt lấy tay phải của Đơn Phi, tay trái lại mở ra khăn lụa trên mặt, lộ ra dung nhan xinh đẹp không tỳ vết kia.
Khắp trời hoa rơi đầy...
Có cánh môi đỏ mọng, kể rõ tưởng niệm kiếp này, nhẹ nhàng hôn vào bên môi Đơn Phi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất