Thâu Hương

Chương 470: Kẻ trộm

Chương 470: Kẻ trộm


.
Đột nhiên nổ mạnh, chấn động giống như trời đất rung chuyển. Mọi người đều thay đổi sắc mặt, mà ngay cả Tuân Du đang chậm rãi nói chuyện cũng đều giật mình, thân hình lay động một chút, lui về phía sau một bước.
Sao lại thế này?
Khi tất cả mọi người vẫn còn kinh ngạc, chấn động đã ngừng lại.
Động đất?
Mọi người tuy có suy nghĩ này, nhưng lại cảm thấy không giống, rất nhiều người cẩn thận đều phát hiện chấn động là từ phía dưới mặt đất truyền đến.
Sắc mặt của Lưu Biểu bỗng dưng trở nên dị thường khó coi, khàn giọng nói: -Người đâu! Mới vừa rồi Thái Mạo hô một tiếng, đã sớm có tinh binh của Tương Dương âm thầm xuất hiện, hiện giờ nghe Kinh Châu Mục ra lệnh, những tinh binh này từ chỗ tối xuất hiện, bao vây mọi người trong buổi tiệc lại.
Tôn Thượng Hương, Lỗ Túc còn có thể duy trì trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì hoang mang khó hiểu, không biết đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Tuân Du mắt thấy tinh binh mai phục cũng đều đã xuất hiện, lãnh đạm nói: -Kinh Châu Mục có dụng ý gì?
Sắc mặt của Lưu Biểu vốn hồng hào dần chuyển thành vàng như nến, lạnh giọng nói:
-Dụng ý của lão phu là bất kể người nào ở đây, hiện giờ cũng không thể tự tiện rời khỏi, nếu có người trái lệnh, giết!
Tuân Du hít sâu một hơi lạnh, nhìn ra sát khí trong mắt Lưu Biểu, cũng nhìn thấy các tinh binh đều có thân thủ lợi hại, mà những thân vệ bên cạnh Thái Mạo, đều là gặp nguy không loạn, càng hiển phong phạm cao thủ.
Lưu Biểu trấn thủ Kinh Châu nhiều năm, đối với việc bảo hộ bản thân mình đều là không hề có chút lơi là. Nơi đây lại là địa bàn của Lưu Biểu, dù Tuân Du tự phụ, thấy thế cũng sẽ không lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ cười nói: -Chúng ta kính cẩn tuân theo sự phân phó của Kinh Châu Mục.
Trên khuôn mặt vàng như nến Lưu Biểu tràn đầy khẩn trương, lặng yên xua tay ra hiệu với Thái Mạo, Thái Mạo gật gật đầu, thấp giọng tìm thân binh thì thầm hai câu xong, thân binh kia bước nhanh rời đi.
-Chư vị không cần cuống quít, cứ việc dùng cơm. Thái Mạo lập tức lại nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ ngươi cho rằng chúng ta là quỷ chết đói đầu thai sao, lúc này còn có tâm tư dùng cơm?
Sau một lúc lâu, thân binh kia mới bước nhanh quay lại, thấp giọng ở bên tai Thái Mạo nói hai câu, sắc mặt của Thái Mạo vốn khó coi, lúc này lại càng lạnh lùng.
Đi tới bên cạnh Lưu Biểu, Thái Mạo lại ở bên tai Lưu Biểu nói hai câu.
Bàn tay đang cầm chén rượu của Lưu Biểu nổi gân xanh, nghe vậy đột nhiên đứng lên, đột nhiên đem chén rượu đập thật mạnh lên trên bàn, quát: -Tuân Du, ta kính ngươi là phụng thánh chỉ mà đến, ngươi lại tính kế lão phu, người đâu, bắt Tuân Du lại cho ta!
Ông ta ra lệnh một tiếng, sớm có binh sĩ mang giáo tiến lên, tụ ở trước người Tuân Du.
Lưu Bị chấn động.
Từ khi Tuân Du tiến đến, trong lòng ông ta liền cảm thấy bất an. Ông ta biết Tào Tháo chắc chắn có kế hoạch để phá hư liên thủ giữa Giang Đông và Kinh Châu, mắt thấy Lưu Biểu nổi bão với Tuân Du, mặc dù ông ta không biết chân tướng, nhưng nghĩ tình thế đơn giản là một bên tăng thì một bên sẽ giảm, Lưu Biểu nếu có thể bắt Tuân Du, tuyệt đối là đả kích nặng đối với Tào Tháo!
Bốn người phía sau Tuân Du đều là gương mặt xa lạ, tuy nhiên có thể cùng Tuân Du đến tận đây, tuyệt sẽ không phải kẻ bất tài, mắt thấy binh lính Tương Dương muốn gây bất lợi cho Tuân Du, đều bảo hộ ở bên cạnh Tuân Du.
Binh lính Tương Dương giận dữ hét lên, có trường thương toàn bộ đâm về phía trước, bốn người kia kêu lên một tiếng, vung đao đón đỡ.
Khi trường thương bị đẩy ra, ánh đao hiện lên hàn quang, Tuân Du bất ngờ nói: -Khoan đã. Ông ta lên tiếng, tách khỏi bốn hộ vệ bên người đi ra, không nhìn những mũi thương cách trong gang tấc, trầm giọng nói: -Kinh Châu Mục, Tuân Du phụng chỉ mà đến, chính là sứ thần của Thiên tử. Ngươi muốn giết ta, là muốn tạo phản hay sao?
Lời của ông ta vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều biến thành ngưng trọng.
Hiện giờ Tào Tháo kìm giữ Thiên tử để thống trị thiên hạ, đối với ý chỉ của Thiên tử, ngoại trừ có liên quan đến đề bạt phong thưởng, chư hầu khắp nơi đều coi những thánh ý còn lại giống như rác rưởi. Tuy nhiên, dù sao Thiên tử cũng ở Hứa Đô, Tào Tháo là Tư Không, tay nắm hướng gió dư luận, Lưu Biểu bỗng dưng muốn bắt giữ Tuân Du, nhiều quan viên Tương Dương tuy biết rằng việc này tất có nguyên nhân, nhưng vẫn cảm thấy Lưu Biểu có chút hấp tấp.
Sắc mặt của Lưu Biểu trầm xuống, lãnh đạm nói: -Ngươi là sứ thần của Thiên tử, cũng không có nghĩa là ngươi có thể ở Tương Dương làm xằng làm bậy, lại càng không nghĩa là ngươi có thể trộm lấy đồ vật trong phủ của lão phu.
Đơn Phi từ diễn trò đến bây giờ là xem cuộc vui, nghe đến đó mới hiểu được là quý phủ Lưu Biểu mất đồ, có liên quan tới thanh âm trầm đục mới vừa rồi kia!
Tuân Du lộ ra vẻ mặt giật mình, nói: -Mới vừa rồi quý phủ bị mất trộm?
Lưu Biểu hừ lạnh nói: -Tuân Du, ngươi chớ giả vờ giả vịt.
Tuân Du thở dài nói: -Kinh Châu Mục, chức quan của Tuân Du không thấp, lại được Tư Không tín nhiệm, hiện giờ muốn cái gì mà không có? Nếu như Tuân Du ngàn dặm xa xôi tới Tương Dương, chỉ là vì đánh cắp đồ vật bên trong quý phủ, chuyện này truyền ra ngoài, có ai sẽ tin?
Trong mọi người có người hơi gật đầu.
Bất kể là giai cấp gì, luôn sẽ có cây cỏ đầu tường.
Lưu Biểu còn chưa nói, Thái Mạo ở một bên đã nói: -Tuân Du, tàng khố của Lưu Kinh Châu ở nơi cực kỳ bí mật, hơn nữa còn phòng bị nghiêm khắc, kẻ có thể thần không biết quỷ hay mà đào ra địa đạo, không biết dùng thứ gì làm nổ tung tàng khố, ngoại trừ Mạc Kim Giáo Úy thủ hạ của Tào Tháo, còn có người nào có thể làm được điểm ấy?
Mọi người rốt cục nghe rõ, hoá ra Tuân Du tiểu tử này am hiểu xây địa đạo, ám độ trần thương, bề ngoài là chúc thọ Lưu Biểu, kì thực là tới trộm đồ vật!
Vậy thứ đáng giá để Tuân Du đến trộm là cái gì?
Tuân Du thần sắc khác thường, cau mày nói: -Ý của Kinh Châu Mục và Thái Tướng Quân là phía dưới phủ có cái tàng khố, mà có người mới vừa rồi đào ra địa đạo tiếp cận tàng khố, sau khi nổ tàng khố thì đã trộm đi đồ đạc của Kinh Châu Mục?
Thái Mạo tiến lên một bước quát: -Ngươi còn nói không phải kẻ trộm, nếu không phải Tuân Du ngươi bày ra, sao có thể rõ ràng việc này như thế?
Mọi người lại là gật đầu.
Tuân Du cười dài nói: -Trách không được Tư Không không xếp Thái Tướng Quân vào hàng ngũ anh hùng, việc này nếu thật là ta âm thầm bày ra, hôm nay khi kẻ trộm xuống tay, ta lại còn tới đây, chẳng lẽ là muốn chết sao?
Rất nhiều người chậm rãi gật đầu.
Lưu Bị ở một bên nói: -Tuân Hầu sớm đã không đem anh hùng trong thiên hạ để vào mắt, vừa phái người ra tay ăn cắp, vừa ra vẻ trong sạch, lừa gạt Kinh Châu Mục cũng là có khả năng.
Ánh mắt của Tuân Du trở nên lãnh liệt.
Lưu Bị thản nhiên.
-Tả Tướng Quân không cảm thấy mình quá mức võ đoán sao?
Tuân Du chậm rãi nói.
Lưu Bị mỉm cười nói: -Những lời Lưu Bị nói là những lời thật tâm, không thẹn với lòng. Hay là Lưu Bị phải nói những lời trái với lương tâm, mới có thể khiến Tuân Hầu vừa lòng?
Tuân Du hơi dừng lại.
Hoàng Thừa Ngạn cười vuốt râu nói: -Tả Tướng Quân nói không sai.
Vừa rồi Tuân Du mới dùng những lời này làm Hoàng Thừa Ngạn nghẹn, khiến cho ông ta không phản bác được, hiện giờ Lưu Bị lấy mâu đâm lá chắn, cũng làm cho Tuân Du khó có thể nói gì.
Tuy nhiên Tuân Du thân là mưu sĩ dưới tay Tào Tháo, không nói mưu lược, chỉ luận tài ăn nói cũng đã không phải tầm thường, ngưng trong giây lát, ông ta cười nói: -Nếu thật như những lời Tả Tướng Quân nói, vậy Tuân Du cảm thấy Kinh Châu Mục phải cẩn thận thỉnh giáo Đơn Phi Đơn Thống Lĩnh rồi.
Lưu Biểu thần sắc hơi động.
Mọi người xì xào bàn tán, đều là khó hiểu Tuân Du nói như vậy là có ý gì.
Thái Mạo quát: -Tuân Du, ngươi không còn lời gì có thể nói sao? Việc này lại có quan hệ gì với khách quý Đơn tiên sinh?
Mọi người vốn không coi Đơn Phi ra gì, càng không hiểu nổi dụng ý của nụ hôn vừa rồi của Công chúa Lâu Lan, chỉ cho là cứt trâu còn có ngày được hoa tươi cắm vào chỉ là sự kiện ngẫu nhiên, nghe Thái Mạo giới thiệu Đơn Phi như vậy, không khỏi kinh ngạc.
Thái Mạo biết dụng ý của Lưu Biểu, y giới thiệu như vậy, ở trong lòng Lưu Biểu, hiển nhiên rất lễ ngộ với Đơn Phi.
Tuân Du cười nói: -Thái Tướng Quân vừa mới hoài nghi Mạc Kim Giáo Úy thủ hạ của Tư Không chính là người làm ra việc này, Đơn Thống Lĩnh là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy thủ hạ của Tào Tư Không, việc này như thế nào tránh khỏi có quan hệ với hắn?
Mọi người ồn ào.
Hoàng Nguyệt Anh và Gia Cát Lượng ở một bên xì xào bàn tán, bị tiếng nổ này khiến cho kinh sợ, không khỏi lưu ý thị phi ở bên này, sau khi nghe được lời nói của Tuân Du, Hoàng Nguyệt Anh, Gia Cát Lượng đều nhìn ra sự nghi hoặc của nhau.
Hoàng Nguyệt Anh lại càng kinh ngạc.
Lúc trước khi nàng nghe dì đàm luận Đơn Phi cùng Gia Cát Lượng, tuy có một chút đồng ý, nhưng trong lòng lại phản bác rằng, giữa người và người cũng là dựa vào duyên phận, dì chướng mắt Gia Cát Lượng, tự nhiên đánh giá Đơn Phi cao một chút để áp chế Lượng ca ca.
Nhưng chỉ qua mấy ngày, nàng chậm rãi phát hiện không phải dì nâng Đơn Phi lên, mà là coi nhẹ Đơn Phi.
Đơn Phi và Lưu Bị, Quan Vũ xưng huynh gọi đệ; Lưu Biểu lại tôn sùng người này là thượng khách; Lỗ Túc mượn rượu làm thân với Đơn Phi; Giang Đông Quận Chúa Tôn Thượng Hương kính rượu với người này...
Từ những việc này, Công chúa Lâu Lan hôn Đơn Phi cũng là tự nhiên.
Trên đời này đều không công bằng, nhân tài ưu tú chẳng những bị thế lực khắp nơi tranh đoạt, còn càng được nữ nhân tinh mắt thích.
Hoàng Nguyệt Anh nàng thích Lượng ca ca, chẳng phải coi trọng tài hoa của Lượng ca ca sao?
Công chúa Lâu Lan đã sớm thưởng thức Đơn Phi, bởi vậy lúc này mới chủ động tỏ tình?
Trong lòng Hoàng Nguyệt Anh khiếp sợ, nhưng khi nghe được Đơn Phi còn là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy dưới trướng Tào Tháo, quả thực kinh ngạc đến khó có thể tin tưởng.
Người này sao có thể đi đến đâu cũng đều có danh hiệu? Hơn nữa còn đều là những danh hiệu nổi tiếng?
Gia Cát Lượng tự phụ có tài học, luôn cho là mình sinh không gặp thời, nghe vậy cũng kinh ngạc không ngừng, không nghĩ tới thiếu niên không mặn không nhạt này lại thần thông quảng đại đến như vậy.
Mọi người ở đây trừ rất ít người biết được nội tình ra, đều kinh ngạc không ngừng giống như Hoàng Nguyệt Anh và Gia Cát Lượng.
Bọn họ đối với việc Tuân Du bạo gan tiến đến đã rất là bất ngờ, lại không nghĩ rằng một đầu sỏ trong ba hệ thống màu xám lớn nhất dưới tay Tào Tháo lại vô thanh vô tức đến nơi này, rõ ràng còn đã trở thành thượng khách của Lưu Biểu?
Tình cảm của Lưu Biểu dành cho Tào Tháo thật sự không phải là bình thường.
Sự kinh ngạc trên mặt Thái Mạo là rõ ràng nhất, quay đầu nhìn về phía Lưu Biểu, giống như muốn chờ ông ta chỉ thị, Thái Mạo căn bản sẽ không hoài nghi tính chân thật trong những lời này của Tuân Du.
Tuân Du sẽ không nói loại lời nói dối sẽ bị vạch trần trong giây lát này.
Lưu Biểu nhìn hướng Đơn Phi, nói: -Đơn Thống Lĩnh khác với Tuân Du ngươi.
Tuân Du ánh mắt chớp lên, nói: -Tuân Du và Đơn Thống lĩnh có gì khác nhau?
Lưu Biểu trầm mặc hồi lâu mới nói: -Nhân vật có thể cùng Huyền Đức, Vân Trường xưng huynh gọi đệ, như thế nào có thể là loại tiểu nhân gian trá, lại như thế nào sẽ làm ra những việc trong ngoài không đồng nhất?
Mọi người không khỏi nhìn về phía hai người Lưu, Quan, không thể không thừa nhận loại này suy đoán này của Lưu Biểu quả thực là tuyệt.
Quân tử khó hiểu sự dây dưa của tiểu nhân, tiểu nhân lại hiểu điểm mấu chốt của quân tử.
Trên đời này tiểu nhân không kiêng nể gì, thậm chí đem quân tử đùa bỡn trong lòng bàn tay, là bởi vì bọn họ biết mình có thể không biết xấu hổ mà hành sự, nhưng trên đời này có ít người vẫn là sẽ dựa vào một nguyên tắc nhất định nào đó mà hành sự.
Lưu Biểu là cáo già, mặc dù không trọng dụng Lưu Bị, Quan Vũ, nhưng lại triệt để thấu hiểu hai người Lưu, Quan.
Lưu Bị, Quan Vũ im lặng.
Đơn Phi lại nói đều không cần nói.
Tuân Du giật mình trong chốc lát, bùi ngùi thở dài nói: -Xem ra mặc dù Kinh Châu Mục tin Đơn Thống Lĩnh, cũng không tin Tuân Du ta?
Lưu Biểu lạnh nhạt nói: -Lão phu tin Tuân Du ngươi cơ thuật bách biến, há miệng ra có thể sánh bằng Tô Tần, Trương Nghi, nhưng hai người Tô, Trương này đều là kẻ không thể khiến cho người khác tín nhiệm, có phải hay không?
Thấy Tuân Du thần sắc âm tình bất định, Lưu Biểu chậm rãi nói: -Tuân Du, lão phu bây giờ hoài nghi ngươi ngoài mặt là chúc thọ, nhưng trong tối lại ngấm ngầm đánh cắp đồ vật của lão phu, muốn bắt ngươi hạ ngục điều tra rõ việc này. Ngươi có thể thừa nhận, cũng có thể đấu tranh, lão phu biết ngươi rất có bản lĩnh, cũng muốn nhìn một chút thủ đoạn của ngươi.
Ngày đông ấm áp.
Gió lạnh lạnh.
Thanh âm của Lưu Biểu cũng không cao, nhưng một khắc này lại mang theo hàn khí lạnh đến tận xương.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất