Thâu Hương

Chương 471: Bí mật ẩn giấu

Chương 471: Bí mật ẩn giấu


.
Thần sắc mọi người khẩn trương.
Đơn Phi nhìn lên khán đài, thấy thần sắc Lưu Biểu lạnh lùng, cảm giác người này quả là có phong thái lão đại xã hội đen, ngươi dám gây rối, thì có Lưu Biểu ta ra dẹp loạn. Ngươi dám phản kháng, thì ta giết không tha!
Thần sắc Lưu Bị phấn chấn, đứng bên cạnh nói: - Tuân Hầu nếu không có thủ đoạn thì cũng không dám đến đây.
Ông ta khách khí với người bên cạnh, duy chỉ có những người bên cạnh Tào Tháo thì ông ta hoàn toàn không xem là gì, ông ta chính là muốn ép cho Tuân Du ra tay.
Lê dài đổi hướng, đến ngay trước Tuân Du.
Tuân Du bỗng dưng cười, chậm rãi vươn hai tay ra.
Mọi người giật mình, lại nghe Tuân Du nói: - Nếu Kinh Châu Mục hoài nghi Tuân Du ta, muốn điều tra rõ chuyện này, thì Tuân Du ta cam chịu bị trói, ta cũng muốn xem thử, Kinh Châu Mục lấy ra chứng cứ gì để buộc tội ta.
Tân khách kinh ngạc.
Hàng mày của Lưu Bị cau lại, không ngờ Tuân Du lại nói ra lời này.
Lưu Biểu như có chút khác thường, nhưng sau đó lập tức giơ tay, có sĩ binh lên trước trói hai tay ông ta lại, thủ hạ của hông ta vốn định bước lên, nhưng bị ánh mắt của ông ta cản lại.
- Chuyện nào ra chuyện đó.
Tuân Du trầm giọng lại nói: - Có người đánh cắp đồ vật của Kinh Châu, Tuân Du không biết nội tình, nếu Kinh Châu Mục cho rằng là Tuân Du gây ra, nhưng Tuân Du thanh giả tự thanh, chỉ mong Kinh Châu Mục minh xét. Nhưng…
Khóe miệng của ông ta hơi mang ý cười, nói: -Chuyện Lã Phụng Tiên chết đi sống lại, Tuân Du sẽ điều tra, cũng mong Kinh Châu Mục sẽ có một lời nói rõ. Nếu không khi Tư Không đại quân xuống nam, nếu có giao tranh, Kinh Châu Mục đừng trách tại hạ không nhắc nhở
Lưu Biểu hừ lạnh một tiếng, xua tay mời, đích thân áp Tuân Du xuống lao.
Mọi người thấy thế, có người kinh sợ, có người phấn chấn, nhưng trong lòng mọi người không khỏi thắc mắc, Lưu Biểu dù bằng mặt không bằng lòng, nhưng chưa từng giao tranh với nhau, nay trong phủ mất trộm, Lưu Biểu bất chấp áp Tuân Du xuống lao, vậy thứ mất đi là gì mà quan trọng như vậy?
Ai cũng muốn biết câu trả lời, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi. Có những khi, biết quá nhiều không phải chuyện tốt, ai mà ngờ được Tuân Du lại đến đây, cũng không ai ngờ ông ta lại bị dồn vào ngục tù, đúng là khiến mọi người sợ líu lưỡi.
Lưu Biểu ngồi im một lúc, khoát tay bảo: - Lão phu muốn nghỉ ngơi.
Mọi người xem hết màn kịch này đến màn kịch khác, có người thì rượu còn chưa uống một ngụm, nhưng nghe Lưu Biểu lên tiếng, đều bảo: - Chúng ta cũng ăn uống no nê rồi, xin cáo từ.
Hai mày của Lưu Biểu cau lại: - Rượu và thức ăn còn chưa dọn lên, các vị hà tất khách sáo?
Mọi người ngại vô cùng. Lại nghe Lưu Biểu nói: - Còn mong các vị không bị ác khách quấy rầy, Khoái Việt, Bàng Quý, các người thay lão phu chiêu đãi khách quý đi.
Bàng Quý nghe lệnh, hán tử gầy gò bên cạnh cũng đứng lên tuân lệnh.
Đơn Phi thấy thế trong lòng thầm nhủ, lúc trước cũng chính là hai tên này, lấy danh nghĩa tiếp đãi khách quý giết chết hết thổ dân Kinh Châu, lần này còn bảo hai tên này đi chiêu đãi khách nữa…
Khi hắn đang cân nhắc thì Lưu Biểu đứng lên, đám người Thái Mạo cũng đi theo, rồi bỗng nhìn sang hắn: - Đơn tiên sinh, Công chúa Lâu Lan, lão phu có vài lời muốn nói với hai vị, không biết có tiện không?
Tròng mắt mọi người rơi xuống đất hết luôn.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, nhìn sang Bạch Liên Hoa, thì nghe nàng nói: - Ban nãy Đơn đại ca có nói với ta cùng trò chuyện với Kinh Châu Mục.
Lưu Biểu dẹp đi vẻ tăm tối ban nãy, cười một cách hòa ái:
- Vậy thì không còn gì tốt hơn.
Ông ta gật đầu đi lên trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đơn Phi và Bạch Liên Hoa theo sau Lưu Biểu đến đi qua hoa viên, hành lang, vài mái đình, dừng lại trước sân nhà phía đông.
Lưu Biểu độc chiếm Kinh Châu, nơi ông ta sống ở Dương Châu lớn không khác gì với công viên quốc gia, không để ý thì lạc ngay.
Đơn Phi thấy Lưu Biểu dừng lại trước ngọn núi giả, thầm nghĩ, chẳng lẽ ông ta dẫn họ đến nơi bị ăn trộm?
Thế tộc cường hào thời loạn thế, ai cũng có mật đạo trong nhà để lánh nạn lúc cấp bách.
Đây vốn là nét đặc sắc của thời đại.
Đúng như hắn đoán, Thái Mạo đứng trước ngọn núi giả chần chừ không nói, Lưu Biểu thì mỉm cười bảo: - Công chúa Lâu Lan, Đơn tiên sinh đều không phải người ngoài, mở cửa đi.
Ông ta nói nghe hiền lành, nhưng Đơn Phi nghe xong thầm cau mày, đây là đang dùng chiêu công kích tình cảm của lão Tào sao?
Đơn Phi biết bọn người Tào Tháo, Lưu Biểu có được vị trí như hôm nay là nhờ quyền mưu, nhìn người nào nói lời nào, làm thế nào kéo nhân tài về phía mình, họ hiểu hơn ai hết, nếu không sao đám thuộc hạ dễ bảo như vậy?
Lưu Bị nhân đức, Lưu Biểu cũng với cái gọi là nhân đức ấy lôi kéo người; Tuân Du chơi quyền mưu, Lưu Biểu liền dùng quyền mưu đối phó y. Nhìn Đơn Phi và Bạch Liên Hoa có vẻ thân thiết, ông ta liền dùng phong cách xử sự của trưởng giả ân cần…
Lão già này không đơn giản.
Thái độ của Đơn Phi là, hợp thì ở lại, không hợp thì đi, nhìn hắn vẻ mơ mơ hồ hồ, nhưng sâu bên trong, hắn quá rõ môn đạo tục thế rồi.
Thái Mạo gật gật đầu, dán tay vào núi giả, nghiêng người dùng sức, một lát sau, núi giả mở ra, mật đạo xuất hiện.
Đơn Phi không xa lạ gì với những cơ quan đóng mở này nữa, thầm nghĩ Lưu Biểu công khai bí mật với hai người họ, là đang tỏ thái độ tin tưởng à. Nhưng Thái Mạo vô cùng cẩn thận, chỉ sợ là có sơ xuất, ngược lại sẽ mở cơ quan giết chóc.
Hắn hiểu điều này nhưng không nói ra, theo sau Lưu Biểu đi xuống dưới.
Dưới địa đạo có người.
Mỗi mười bước có một binh sĩ đứng canh!
Phòng bị nghiêm ngặt vậy sao?
Bọn sĩ binh thần sắc nghiêm túc đứng ở một bên lối đi, mọi người đi tới cũng không hề quay lại nhìn.
Lúc Đơn Phi kinh ngạc, cánh mũi khẽ nhúc nhích, hắn ngửi thấy mùi lưu huỳnh từ đâu đó…
Liên tưởng tiếng nổ ban nãy, Đơn Phi lần nữa ngạc nhiên, chẳng lẽ có người lén sử dụng thuốc nổ?
Thời này vẫn chưa xuất hiện thuốc nổ, nhưng luyện đan sư thời Lưỡng Tấn thì không ít, không chuyện gì thì cứ dùng quặng ni-trát ka-li lưu huỳnh than gì đó làm ra thuốc nổ, nhưng vào thời này mà có người dùng thuốc nổ rồi thì…
Trong lúc suy tư thì Lưu Biểu đã dẫn họ đi qua một địa đạo vô cùng sâu.
Trong địa đạo có có dạ minh châu ám khảm, không u ám lắm.
Địa đạo khúc khuỷu, xung quanh là đá xanh nặng nề, loại đá này rất cứng, mà nơi này quanh co lòng vòng đấy, sao kẻ trộm đào được vào đây?
Lúc Đơn Phi thấy lạ thì Lưu Biểu dừng bước, Thái Mạo đi lên trước, lấy chiếc chìa khóa móc bên hông xuống, đút vào lỗ nhỏ trên tường, quay vài cái, thạch môn phía trước mở ra, lại có một bức tường đá nữa.
Lưu Biểu gỡ chiếc chìa khóa bằng đồng trên hông xuống, đi lên vài bước, làm y chang những động tác của Thái Mạo, có khói đặc ập vào mặt sau khi cánh cửa đá mở ra.
Mọi người lập tức thấy khó thở.
Lưu Biểu ho khan mấy tiếng, ánh mắt lộ ra ý căm thù tận xương tủy. Hồi lâu sau, đợi khi khói đặc tan hết, ông ta mới chậm rãi đi vào mật thất, ánh mắt dán vào bức tường đá đối diện.
Trên đó là một động lớn! Đen nhánh không biết lại thông đến đâu.
Trong lòng Đơn Phi kinh ngạc.
Hắn vừa vào đây thì bệnh nghề nghiệp lại tái phát, lập tức nhìn qua kết cấu mặt đất, nơi này cách mặt đất mười mấy trượng!
Thạch thất rất rộng, rộng hơn mấy lần mộ thất xa xỉ nữa.
Đơn Phi vốn nghĩ trong đấy nhất định là cất giấu vàng bạc châu báu mà Lưu Biểu cướp đoạt bao nhiêu năm nay, lúc công phá Nghiệp Thành, bảo tàng nhà Viên thị vô số, dù Lưu Biểu không sánh bằng gia thế của Viên thị, nhưng cũng không nghèo nàn.
Nhưng hắn không ngờ phía trước không hề có vàng bạc châu báu, chỉ có những ô kệ khác nhau, ở đó toàn là thẻ tre.
Lưu Biểu này còn là học sinh ba tốt chắc?
Ngươi đào một chỗ bí hiểm như vậy, bức tường xung quanh còn dày hơn tường thành, chỉ để cất giấu thẻ tre?
Nếu Tuân Du là kẻ trộm, lao tâm lao lực cho nổ chỗ này, còn siêng năng hơn nhân vật đục lỗ mượn sáng xem sách trong truyện.
Trong lòng Đơn Phi khó hiểu, nhưng vẫn giữ im lặng.
Nếu những thứ văn hiến này được phát hiện vào hai ngàn năm sau, thì đó tuyệt đối là của quý, nhưng trong con mắt của người đương đại, thì những vật này hoàn toàn không dễ thương bằng vàng thiệt.
Lưu Biểu cẩn thận cất giấu tàng thư, thậm chí vì thế mà trở mặt với Tuân Du, nhất định có nguyên nhân.
Chẳng lẽ giữa hai người là ân oán giữa hai học bá sao?
Đơn Phi nói thầm, nhìn sang Bạch Liên Hoa, thấy nàng tự nhiên cười nói: - Thật không ngờ Kinh Châu Mục lại là một người yêu sách đến thế.
Lưu Biểu nhìn thẻ tre trên kệ, hồi lâu mới nói: - Lão phu vốn là hậu nhân Hán thất.
Một câu nói đột nhiên của ông ta khiến Đơn Phi ngây cả người.
Bạch Liên Hoa nhẹ giọng đáp: - Chuyện này ai cũng biết.
Lưu Biểu của Kinh Châu, Lưu Yên của đất Thục đều là con cháu Hán thất, cho dù là Lưu Bị, thì cũng là đời sau của Sơn Tĩnh Vương của Hán thất trong truyền thuyết.
Những người này đều mang dòng máu của Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Đơn Phi không xa lạ với chuyện này, nhưng nghe Lưu Biểu nói vậy, biết ông ta không phải đang khoe khoang. Im lặng đợi ông ta nói tiếp.
Lưu Biểu chậm rãi lại nói: - Tổ tiên của lão phu vốn là Lỗ Cung Vương Lưu Dư.
Đơn Phi hơi có kinh ngạc.
Dù Lưu Biểu đang than thở, nhưng ông ta sớm nhìn thấu thần sắc của những người còn lại, không khỏi hỏi: - Đơn tiên sinh biết Lỗ Cung Vương sao?
Người này ta biết a.
Đơn Phi không quen thuộc lắm với nhân vật lịch sử này, nhưng Lưu Dư có liên quan rất lớn đến một khảo cổ quan trọng.
Lại nhìn qua thẻ tre đầy phòng, Đơn Phi thất thanh: - Chẳng lẽ đây là tàng thư của Khổng phủ?
Hắn vừa nói xong, Lưu Biểu liền biến sắc, trầm giọng nói: - Thì ra Đơn tiên sinh cũng biết việc này sao? Thấy sắc mặt Đơn Phi thay đổi thất thường, Lưu Biểu liền khôi phục thần sắc ban đầu, cảm thán: - Đơn tiên sinh không hổ danh là truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ, thuộc lòng chuyện từ cổ chí kim, còn hơn cả tưởng tượng của lão phu.
Thấy Đơn Phi trầm mặc, Lưu Biểu từ tốn hỏi: - Vậy không biết Đơn tiên sinh còn biết gì nữa?
Trong lòng Đơn Phi cười khổ, thầm nghĩ, cái ta biết không chu toàn bằng cái ngươi biết.
Lỗ Cung Vương không có gì để nói, Đơn Phi biết đến y cũng vì hắn tìm hiểu Khổng phủ tàng thư thôi. Lỗ Cung Vương vốn là con trai thứ tư của Hán Cảnh Đế, được phong làm Lỗ Vương, người này chắc là quan viên chuyên xử lý di dời xuyên không qua đấy, thú vui lớn nhất chính là đập nhà cũ xây nhà mới.
Lúc Lưu Dư ở đất Thục, không xem Thánh nhân như Khổng Tử ra gì, cả gan phá nát nhà Khổng Tử xong xây thành cung điện, nhưng chính lần phá hủy đó làm tiêu diệt đi phát hiện trọng đại của khảo cổ.
Vốn trải qua Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn Nho thì số sách cổ đã khan hiếm, nhưng bên trong vách tường của Khổng phủ cư nhiên lại cất giấu một lượng lớn sách vở của triều Tần!
Trong đó có "Thượng thư", "Lễ kí ", "Xuân Thu", "Hiếu Kinh", một đống sách kinh điển của các nhà Nho.
Ngọn nguồn của cổ văn chính là bắt nguồn từ đây.
Lưu Biểu nhắc đến Lỗ Cung Vương, nơi này lại chứa một đống thẻ tre, Đơn Phi không thể không nhớ chuyện cũ, nhưng bí mật Lưu Biểu cất giấu ở đây…
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, lại cười nói: - Ta nghe nói lúc có được thư tịch này, hình như là xảy ra chuyện ma quái.
Thần sắc của Lưu Biểu đại biến: - Ngươi cũng biết…
Ông ta nói được nửa câu thì bật cười: - Lão phu thất lễ rồi, truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ có gì là chưa thấy? Đơn tiên sinh nói vậy, có phải đang khảo cứu lòng thành tâm của lão phu?
Đơn Phi cười mà không nói.
Lưu Biểu như kiên định ý nghĩ, thở dài: - Không có ma quỷ, mà là có tiên. Năm đó tổ tiên đích thân chứng kiến việc này, bên trong tường của Khổng phủ không những có điển tịch nhà Nho, còn có rất nhiều bí mật tuyệt thế, và một thứ huyền ảo.
- Là cái gì? Đơn Phi ra vẻ lơ đãng mà hỏi.
Thần sắc của Lưu Biểu nghiêm nghị, âm điệu như hiến tế: - Tự Minh Cầm!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất