Chương 469: Kinh biến
.
Những người ngồi trong bữa tiệc này đều là nhân vật nổi tiếng ở Kinh Sở. Kinh Châu thái bình nhiều năm, mọi người lòng dạ lại nhiều, hiện giờ nghe Tuân Du nói như vậy, làm sao có thể vui vẻ?
Tuy rằng Tuân Du nói rất đúng sự thật.
Năm đó Lưu Bị từng làm thượng khách của Tào Tháo, có một ngày Tào Tháo lấy quả mơ nấu rượu, cùng Lưu Bị bình luận thiên hạ anh hùng, thẳng thắn nói thiên hạ anh hùng chính là lão tử cùng Lưu Bị ngươi, những người giống Viên Thiệu, đều là người chết.
Đây là câu chuyện “quả mơ nấu rượu luận anh hùng” trong sử chép.
Chuyện này vốn là chuyện phía sau cánh cửa đóng kín, sau lại không biết làm sao lại truyền lưu ra ngoài.
Khi đó Viên Thiệu có được bốn châu trong thiên hạ, hùng mạnh hơn so với thế lực của Tào Tháo. Viên Thiệu không biết có phải là đã bị chuyện này kích thích hay không, cố ý cùng với Tào Tháo đánh một trận.
Tào Tháo cũng không nói sai, binh lực thế lực như Viên Thiệu, chỉ cần không phải người chết dẫn đầu, ai cũng cảm thấy Viên Thiệu sẽ thắng, kết quả Viên Thiệu thua.
Lưu Bị cũng là bởi vì những lời này của Tào Tháo mà trở thành người mà nơi nào cũng không chịu chào đón.
Câu nói kia của Tào Tháo càng giống như phủng sát!
Hiện giờ Tuân Du nhẹ nhàng nói ra một câu, mọi người tại đây có thể nói là rất ít người không có não, Tuân Du lại giống như không có việc gì, hạ giọng nói: -Tả Tướng Quân quả nhiên là anh hùng nhận thức anh hùng.
Không nhìn những người đang ngồi xanh mét cả khuôn mặt, Tuân Du nói: -Tuân Du đến Tương Dương, trừ phụng chỉ, phụng mệnh chúc thọ ra, còn có việc khác.
Ông ta đi thẳng vào vấn đề, khiến mọi người hơi kinh ngạc, không khỏi suy đoán ý đồ đến đây của ông ta.
Quan Vũ lãnh đạm nói:
-Là muốn dò hỏi quân tình của Tương Dương, sau đó dụng binh với Kinh Châu sao?
Gã vừa nói ra, tất cả mọi người là hít khí lạnh một hơi.
Lưu Bị thấy thế, trong lòng thở dài.
Y sớm đem việc này nói cho Lưu Biểu, đến Tương Dương cũng lấy quân tình làm trọng, nhưng thấy thần sắc của mọi người, hiển nhiên đối với việc này là mờ mịt không biết!
Lưu Biểu lại không nhanh chóng thông báo chuyện này cho mọi người, ông ta đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì?
Tuân Du lại cười nói: -Không phải như vậy, Quan Hầu lời ấy sai rồi. Kinh Châu Mục trấn thủ Kinh Châu nhiều năm, trấn an một phương, rất được dân chúng khen ngợi. Tư Không mỗi khi nói chuyện với Thiên tử, đều nói Kinh Châu Mục rất tận trách, thật sự là trung thần hiếm thấy của triều đình, Tư Không xuất binh, xưa nay đều là thảo phạt phản nghịch, như thế nào sẽ dụng binh với trung thần?
Quan Vũ cũng không bị lời của Tuân Du mê hoặc, lãnh đạm nói: -Vậy Tào Tư Không gần đây đóng quân Bác Vọng, là muốn đi săn bắn hay sao?
Mọi người sợ hãi.
Hoàng Nguyệt Anh ngồi ở phía xa, cùng Gia Cát Lượng tự tạo thành một vùng trời riêng. Thấy Tuân Du như thế, Hoàng Nguyệt Anh lặng yên cách mấy cái bàn cầm lấy bàn tay của Gia Cát Lượng, thấp giọng nói: -Lượng ca ca, huynh nói xem Tuân Du tới đây làm chi?
Gia Cát Lượng mày nhíu lại, nói: -Giang Đông ngoại lệ phái sứ thần đến, Hứa Xương lập tức có người đuổi tới, giống như đã hẹn trước với nhau. Bọn họ mục đích chỉ sợ không khác gì nhau.
Có rất nhiều việc mà y không biết, có thể có phán đoán này đã là rất tốt rồi, nhưng khó có thể đoán được nội tình trong đó.
Hoàng Nguyệt Anh bĩu môi nói: -Muội không biết Tuân Du tới làm cái gì, nhưng ông ta nói muốn dượng tận hưởng phúc thọ, tận hưởng tuổi già, lại giống như là đang cảnh cáo dượng.
Gia Cát Lượng cũng có suy nghĩ như vậy, thầm nghĩ lời chúc thọ này càng giống như đang nói với Lưu Biểu, Lưu Biểu ngươi thành thật ở lại đó dưỡng lão cho Tào Tháo ta là được rồi, muốn làm động tác nhỏ gì, ta sợ ngươi cũng không được chết già!
Hơi trầm ngâm, Gia Cát Lượng hỏi ngược lại: -Tuân Du cảnh cáo Kinh Châu Mục chớ thân cận quá với Giang Đông sao?
Hoàng Nguyệt Anh chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói: -Lượng ca ca, muội nói với huynh môn đạo trong chuyện này. Nàng mặc kệ Tuân Du, tiến đến bên tai Gia Cát Lượng thấp giọng nói chuyện.
Gia Cát Lượng sắc mặt âm tình bất định.
Tuân Du nhìn thấy Quan Vũ nghi ngờ, lại cười nói: -Quan Hầu lời ấy sai rồi, Tư Không đích thật là đóng quân Bác Vọng, nhưng đều không phải là muốn săn bắn.
Mọi người nghiêm nghị.
Bọn họ nghe được Quan Vũ chất vấn khiển trách, đều cảm giác được sự giao phong trong đó. Quan Vũ nhắc Tào Tháo săn bắn, tự nhiên là trào phúng, Tuân Du một hơi phủ quyết việc này, vậy dụng ý của Tào Tháo...
Tuân Du nhìn mọi người, từng chữ nói: -Tư Không đóng quân Bác Vọng, vốn là muốn thảo phạt kẻ phản nghịch!
Ông ta vừa nói xong, mọi người đều có thần sắc khác thường.
Lỗ Túc thấy Tuân Du tiến đến, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chuyện Giang Đông cùng với Kinh Châu liên kết, Tào Tháo không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.
Phàm là việc gì đoán được thì làm, không đoán được thì diệt. Nếu như Tào Tháo đợi đến khi Kinh Châu và Giang Đông liên kết mới lo lắng đối sách, vậy Tào Tháo cũng không phải là Tào Tháo.
Tuân Du đến chính là muốn phá hoại Giang Đông và Kinh Châu liên kết, thuận tiện cắt giảm thế lực một phương cũng là có khả năng.
Lưu Bị chính là nhìn ra điểm ấy, lúc này mới tuyệt không khách sáo, lời vừa nói ra liền đánh trúng chỗ yếu hại của Tuân Du.
Tuân Du là người phi phàm, cũng có khả năng phi phàm, lời nói ra kinh người.
Ông ta muốn thảo phạt kẻ phản nghịch, chỉ người nào?
Mọi người sắc mặt âm tình bất định, nghe bên cạnh có người hỏi: -Tuân Hầu lời ấy sai rồi, ngươi mới nói Kinh Châu Mục là trung thần của Hán thất, hiện giờ đóng quân Bác Vọng, còn nói muốn bắt phản nghịch, chẳng phải tự mâu thuẫn?
Người nói chuyện nọ râu dài bồng bềnh, so với Tuân Úc, có một ý vị khác.
Tuân Du híp mắt, nói: -Là Kinh Sở danh sĩ Hoàng Thừa Ngạn tiên sinh sao?
Đơn Phi một bên xem cuộc vui, nghe xong lời này rốt cục nhìn về phía lão nhân kia, thầm nghĩ lão nhân này hoá ra chính là nhạc phụ tương lai của Gia Cát Lượng?
Mọi người kinh ngạc.
Người nói chuyện đúng là phụ thân Hoàng Thừa Ngạn của Hoàng Nguyệt Anh, ông ta cùng Lưu Biểu xem như anh em đồng hao, lúc này cũng có thể ngồi ở ghế trên ở vị trí khách quý. Nhưng người này mặc dù đi lại ở Kinh Tương, lại ít ai biết được chi tiết, Tuân Du vừa mới mở miệng đã kêu ra tên họ của Hoàng Thừa Ngạn, vậy tuyệt đối là đến có chuẩn bị.
Mọi người thấy Tuân Du chỉ đem bốn gã thủ hạ đến, thầm nghĩ người này càn rỡ như vậy, xưng là mưu sĩ của Tào Tháo, lại chỉ mang mấy tên thủ hạ liền dám một mình đến Tương Dương?
Tuy nói những năm gần đây, Kinh Châu, Hứa Xương xem như đồng sàng dị mộng, bởi vì dù sao còn treo chút danh phận quân thần, nhưng Tuân Du tiến đến như vậy, tuyệt đối cần có quyết đoán thật lớn.
Mọi người đều có bất mãn với những lời ám chỉ của Tuân Du, nhưng thấy người này can đảm như thế, trong lúc nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàng Thừa Ngạn mỉm cười nói: -Có thể gặp được Tuân Hầu, lão hủ tam sinh hữu hạnh. Ông ta cũng xưng hô Tuân Du là Tuân Hầu như Lưu Bị, bởi vì ông ta biết Tuân Du từng được Tào Tháo xưng là Lăng Thụ Đình Hầu.
Tuân Du khẽ mỉm cười nói: -Hoàng tiên sinh quá khiêm nhường, tuy nói Kinh Tương trăm nhà, Thái gia thịnh nhất, nhưng theo Tuân Du, uy danh của Hoàng thị còn xa hơn Thái thị, một khi đã như vậy, Tuân Du như thế nào sẽ không nhận biết Hoàng tiên sinh?
Sắc mặt của mọi người ở đây đều không tốt, Thái Mạo cũng thần sắc khác thường.
Hoàng Thừa Ngạn vuốt râu thở dài: -Lão hủ sớm nghe đến đại danh Tuân thị song kiệt. Đều nói cơ nghiệp của Tào Tư Không là dựa vào Trình Dục, sách lược hỏi Quách Gia, tuyệt sự hỏi Giả Hủ, mà nội chính hỏi Tư Nhược, quân tình xem Công Đạt. Hiện giờ xem ra, lại làm cho người thất vọng.
Tuân Du giống như không thèm để ý nói: -Hoàng tiên sinh thất vọng ở điểm nào?
Hoàng Thừa Ngạn lạnh nhạt nói: -Tuân Hầu trước lấy danh chúc thọ cảnh cáo Kinh Châu Mục, sau ít ỏi mấy lời liền đem Tả Tướng Quân ra làm cái đích cho mọi người chỉ trích, hiện giờ vài lời ba xạo lại muốn châm ngòi hai nhà Thái, Hoàng của Kinh Tương. Tào Tư Không đại danh lan xa, nhưng lại hống hách như vậy đối với những người trung tâm với Hán thất, như thế nào không khiến cho lão hủ thất vọng?
Tuân Du cười nói: -Hoàng tiên sinh lời ấy lại sai rồi, quân tử trong sáng, không thẹn với lương tâm, nếu nói là sự thật, còn gì phải sợ? Hai họ Thái, Hoàng của Kinh Tương nếu thật ở chung hòa thuận, thì sợ gì bình luận? Tuân Du chỉ nói lời đúng sự thật mà thôi, liền không thẹn với lòng. Hay là Tuân Du làm chút việc trái lương tâm, mới có thể khiến Hoàng tiên sinh vừa lòng hay sao?
Hoàng Thừa Ngạn thở dài nói: -Tuân Hầu võ mồm như đao, lão hủ mặc cảm.
Lưu Bị lãnh đạm nói: -Chúng ta rất muốn nghe xem những lời thực tâm của Tuân Hầu là như thế nào, Tào Tháo đóng quân ở Bác Vọng không phải vì săn bắn, đến tột cùng là vì người nào phản nghịch?
Mọi người không khỏi nhìn về phía Lưu Biểu.
Bác Vọng ở phía bắc của Tân Dã, ngay tại mũi tuyến của Kinh Châu, Tào Tháo đóng quân ở đây, trừ muốn đối phó Lưu Biểu ra, còn có thể muốn đối phó với người nào?
Tuân Du chậm rãi nói: -Kẻ mà Tư Không muốn đối phó là Lã Bố Lã Phụng Tiên!
Lưu Bị, Quan Vũ đột nhiên biến sắc.
Mọi người ồ lên, Bàng Quý thất thanh nói: -Tuân Hầu nói giỡn hay sao? Lã Bố mấy năm trước bị Tào Công siết chết ở Bạch Môn Lâu, bêu đầu thị chúng chiếu cáo thiên hạ, hiện giờ Tuân Hầu nói muốn thảo phạt Lã Bố, chẳng lẽ người chết có thể sống lại?
Rất nhiều người đều lắc đầu liên tục.
Tuân Du bất động, nhìn Lưu Bị nói: -Tuân Du biết Tả Tướng Quân là người nhân đức, cũng không vọng ngôn, hôm nay kính xin hỏi Tả Tướng Quân một câu...
Thấy Lưu Bị sắc mặt như nước, Tuân Du ngưng thanh nói: -Hôm qua truyền xá Tương Dương đại loạn, trước có Lưu Thạch phục kích đám người Tả Tướng Quân, sau có người giết Lưu Thạch, người nọ là Lã Bố Lã Phụng Tiên?
Mọi người tĩnh lặng.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lưu Bị, đa số người tuyệt không tin lời nói của Tuân Du, nhưng nghe xong lời này thì mắt sáng quắc lên, rồi lại nửa tin nửa ngờ.
Tuân Du cũng không phải loại người tự đánh mặt, ông ta đã hỏi, vậy tính chân thật...
Qua một hồi lâu, Lưu Bị cuối cùng nói: -Đúng!
Mọi người thiếu chút nữa sôi trào lên.
Bàng Quý thất thanh nói: -Tả Tướng Quân cớ gì nói ra lời ấy? Lã Bố đã sớm chết, y làm sao có thể chết đi sống lại, lại gây bất lợi cho Lưu Thạch? Tả Tướng Quân có nhìn lầm hay không?
Lưu Bị im lặng một lát, rốt cục lắc đầu nói: -Lưu Bị chưa từng nhìn lầm, người giết chết Lưu Thạch đích thật là Lã Bố, người này giết chết Lưu Thạch xong, lập tức muốn giết Lưu Bị và Vân Trường, việc này cực kỳ chính xác.
Ông ta vừa ra kết luận, mọi người lặng ngắt như tờ.
Trong những người ở đây, tuy có người khinh thường Lưu Bị, nhưng có rất ít người sẽ không tin lời của Lưu Bị.
Tuân Du cười dài nói: -Tả Tướng Quân quả nhiên là người đáng tin, đen là đen, trắng là trắng, cũng không lẫn lộn đen trắng. Nhìn sắc mặt âm trầm của Lưu Biểu, Tuân Du chậm rãi nói: -Không biết Kinh Châu Mục có biết việc này?
Lưu Biểu ngồi ở chỗ kia, toàn bộ biểu tình đều giấu ở sau mặt, Thái Mạo ở một bên trầm giọng nói: -Tuân Du, Kinh Châu Mục có lý gì bị ngươi chất vấn?
Tuân Du híp mắt đôi mắt cười nói: -Thái Tướng Quân cớ gì nói ra lời ấy? Tuân Du chỉ hỏi một chút, sao có thể gọi là chất vấn?
Thái Mạo hơi ngưng trệ một chốc, chợt nghe Tuân Du tiếp tục nói: -Nhưng có chuyện rất là kỳ quái, Tả Tướng Quân, Quan Hầu đều biết, lúc ấy mọi người ở đấy rất nhiều, chẳng nhẽ chỉ có Tả Tướng Quân nghe được Quan Hầu nói 'Lã Bố, Quan Vũ ở đây' sao.
Lưu Bị, Quan Vũ liếc mắt với nhau một cái, đều nhìn ra sự kinh sợ trong mắt nhau.
Lúc trước có rất nhiều người ở truyền xá, Quan Vũ đích xác nói qua lời ấy, nhưng nếu như Tuân Du ở truyền xá thì không nói, nhưng Tuân Du không ở truyền xá, nói cách khác, thám tử của Tào Tháo ở Kinh Châu đã lên đến mức khủng bố.
Nếu không có thám tử đúng lúc truyền lại tin tức, Tuân Du như thế nào biết được việc này nhanh như vậy?
-Một khi đã như vậy, Kinh Châu Mục thống lĩnh Kinh Châu, như thế nào lại không biết việc này? Tuân Du mỉm cười nói: -Nhưng Kinh Châu Mục thủy chung làm như không biết, nói như vậy... Người ngoài đồn đãi Kinh Châu Mục bao che phản nghịch, là Kinh Châu Mục làm sống lại Lã Bố, chuyện này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ?
-Ngươi nói cái gì? Lưu Biểu không thể nhịn được nữa, tức giận vỗ bàn, đột nhiên đứng lên nói: -Tuân Du, bản quan thấy ngươi là quan sai của Thiên tử, mới dùng lễ đối đãi ngươi, cũng không phải nói tùy ý ngươi nói năng bậy bạ...
-Người đâu! Thái Mạo lớn tiếng quát.
Y còn chưa dứt lời, trong trời đất đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn, trong giây lát, mặt đất lay động, bát đũa trên bàn lay động, có người đứng không vững, gần như ngã ngồi xuống trên mặt đất.
Tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, trong lúc nhất thời không biết chuyện gì xảy ra.