Thâu Hương

Chương 472: Thiết bị cảm ứng

Chương 472: Thiết bị cảm ứng


.
Đơn Phi hơi ngẩn người, không ngờ Lưu Biểu lại cho hắn một đáp án như vậy.
Theo sử sách, lúc di dời phá hủy phủ của Thánh nhân Khổng Tử, không những phát hiện một đống sách cổ, dẫn đến tranh đấu của phái cổ học ở Hoa Hạ, mà còn nghe thấy tiếng chuông cầm sắt từ đâu đó. Sau đó Lưu Dư thấy chuyện này không thể dùng khoa học giải thích, nên mới tin Thánh nhân thần thông quản đại, linh hồn quậy phá, sợ bị báo ứng, vì thế dừng việc khai quật.
Vì sao Lưu Biểu nói Lưu Dư phát hiện Tự Minh Cầm gì đó?
- Nghe tên hiểu ý, cầm này có thể tự độc tấu một khúc vi diệu? Bạch Liên Hoa đột nhiên hỏi.
Lưu Biểu tán thưởng nói: - Không sai, lúc đó tổ tiên khai phá tường nhà Khổng phủ, đột nhiên nghe thấy xung quanh có tiếng cầm sắt hợp tấu, cực kỳ thấy lạ, đích thân đi thăm dò…
Lưu Dư này cũng dũng cảm thiệt.
Đơn Phi hứng thú, nghe Lưu Biểu nói tiếp: - Sau đó gia tổ phát hiện tiếng cầm là phát ra từ bên trong tường.
Không phải là có ma chứ?
Đơn Phi nhìn bộ dạng thật sự là có chuyện như vậy của Lưu Biểu, thật lòng hiếu kỳ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
- Lúc đó thân tín của gia tổ nói trong đó ắt hẳn là có bảo vật. Hai mắt Lưu Biểu phát sáng, bảo: - Sau đó gia tổ liền giấu kín chuyện này, dẫn theo thân tín đích thân đi khai quật, cuối cùng phát hiện mật thất trong tường, tiếng cầm chính là cất lên từ trong mật thất.
- Lỗ Cung Vương truyền lại cầm Tự Minh, Kinh Châu Mục đã đặt nó ở đây? Đơn Phi suy đoán hỏi.
Lưu Biểu liên tục gật đầu nói: - Không sai, đúng vậy, chính là thế.
Sao sử sách không có đoạn ghi chép này?
Đơn Phi thấy bộ dạng Lưu Biểu cẩn trọng, cũng tin ông ta thêm một chút.
Nghĩ lại hắn liền hiểu, khảo cổ thời xưa khác thời hiện đại, quy trình khảo cổ thời hiện đại nghiêm ngặt, sau khi mở cửa mộ thì phải chụp hình làm chứng, một chút sơ sài cũng không được.
Ai dám làm càn, phá hoại hiện trường thì sẽ bị bắt đi ngồi tù đấy.
Còn người xưa thì không cứng nhắc như thế, Lưu Dư là con trai thứ tư của Hán Cảnh Đế, hy vọng làm hoàng đế thì không còn, nhưng hoàng đế là anh em ruột thịt của y, y cũng hiểu quy củ của hoàng gia. Lưu Dư dâng hiến sách cổ, bản thân thì cất giấu Tự Minh Cầm, sau đó đồn ra ngoài, Thánh nhân quấy phá.
Căn bản là như thế.
Đơn Phi đọc quan văn chương nhà quan, cảm thấy kết luận này chính là chân tướng rồi. Lại nghe Lưu Biểu nói: - Gia tổ nghiêm mật phong tỏa việc này, người ngoài không ai biết.
Nhìn xung quanh một hồi, Đơn Phi quay sang nhìn cái động lớn đối diện, thầm nghĩ, tên trộm tốn công như vậy, dùng phương pháp hầm khô để đoạt lấy cầm, chắc hẳn có tính toán lâu dài.
- Tự Minh Cầm …mất rồi?
Thấy Lưu Biểu oán hận gật đầu, trong lòng Đơn Phi đột nhiên có chút hoài nghi, Lưu Biểu nhìn hắn một cái, trầm giọng hỏi: - Đơn tiên sinh đang hoài nghi cái gì?
Mắt của lão già này đúng là cay mà.
Đơn Phi thất kinh, thầm nghĩ, trước mặt đám người này tốt nhất là kiềm chế chút mới được: - Lúc nãy ta thấy Kinh Châu Mục và Thái Tướng Quân cùng nhau mở cửa mật đạo?
Lưu Biểu chậm rãi nói: - Lão phu luôn tin tưởng Thái Tướng Quân, vì thế y cùng ta mỗi người một chiếc chìa khóa, đương nhiên, lão phu vô cùng tín nhiệm Công chúa Lâu Lan và Đơn tiên sinh.
Đơn Phi cười cười nói: - Vậy tiếng nổ ban nãy, hiển nhiên là vì tên trộm cho nổ nơi này?
Lưu Biểu xem trọng cách nhìn nhận của Đơn Phi, không hề nóng nảy nói:
- Đúng là vậy.
Đơn Phi đi đến trước cái động đó, thò người quan sát một cái, ngửi thấy mùi hỏa dược nặng nề, thầm hỏi, thật sự có người có nổ nơi này sao? Hắn đưa tay chạm vào vách đá, nhìn độ dày đủ mấy trượng của đá xanh, mỗi một tảng đều có kích thước tầm đá dựng Kim Tự Tháp.
Không có chìa khóa thì không thể đi cửa chính được, nếu muốn dùng hỏa dược cho nổ, vậy thì khó mà phá nát nơi này.
Đơn Phi đi qua tầng đá xanh, phát hiện phía trước là hành lang hình cái loa được đào rất chuyên nghiệp, hiển nhiên là do tay chân của nhân sĩ chuyên nghiệp rồi, nhưng hành lang đen nhánh này lại thông đến đâu.
Hắn không cần thiết phải mạo hiểm, càng không muốn chết chỉ vì truy ra tung tích của Tự Minh Cầm, lùi lại sau nói: - Có thể đào cái động lớn như vậy, lại còn có hỏa dược cho nổ nơi này, người này hẳn biết rõ nơi này.
Sắc mặt Thái Mạo thay đổi, lạnh lùng hỏi: - Đơn tiên sinh muốn nói gì?
Đơn Phi vội đáp: - Không phải ta đang hoài nghi Thái Tướng Quân, mà là suy xét, cách vận hành của kẻ trộm hẳn là có mưu tính lâu dài rồi.
Trên mặt Thái Mạo lại hai chữ "Vô nghĩa".
- Kinh Châu Mục và Thái Tướng Quân hẳn không hề phát hiện.
Vẻ mặt của Lưu Biểu như cũng nói lên hai chữ "Vô nghĩa", hồi lâu mới hỏi: - Rốt cuộc Đơn tiên sinh muốn nói gì?
Nhìn ông ta có vẻ lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết ván đã đóng thuyền, tức giận cũng là vô dụng. Mời chuyên gia như Đơn Phi đến đây đương nhiên là để nghe ý kiến chuyên nghiệp, nhưng thấy Đơn Phi cứ nói những thứ vô nghĩa. Nếu Lưu Biểu và Thái Mạo phát hiện việc này thì sao để kẻ trộm ra tay?
Nếu Đơn Phi không phải có lai lịch, Lưu Biểu lại có việc cầu hắn, thật sự ông ta sẽ đánh Đơn Phi ra ngoài.
- Nhưng…lúc Kinh Châu Mục chưa tới nơi này thì đã kết luận Tự Minh Cầm mất rồi? Hơn nữa sau khi Kinh Châu Mục đến đây, cũng không hề đi tìm kiếm cây cầm. Đơn Phi từ tốn nói: - Nơi này canh gác nghiêm ngặt, nếu không có thủ đoạn phi thường, khó mà đánh cắp Tự Minh Cầm được, vậy Kinh Châu Mục hãy nhìn xem, lính gác còn ở đây, sao lại kết luận cầm đã mất được?
Lưu Biểu nghe ra ý ám chỉ ông ta tự ăn cắp tự la làng, không giận chỉ thở dài: - Truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ quả là quan sát tỉ mỉ hơn người. Lão phu chưa vào đây, không biết thủ đoạn đánh cắp của kẻ trộm, nhưng lại nhất quyết rằng cây cầm đã mất. Mắt thấy động trộm cũng không phái người lần theo, đích thực khiến người hoài nghi.
Đơn Phi mỉm cười nói:
- Còn mong Kinh Châu Mục giải thích.
Lưu Biểu chậm rãi sờ tay vào ngực lấy ra ngọc thạch dẹt và nhỏ như bàn tay trẻ con, hỏi: - Đơn tiên sinh có biết thứ này là gì không?
Đơn Phi nhận lấy ngọc thạch từ tay Lưu Biểu, đây là loại ngọc Côn Luân tuyệt hảo. Nhưng ngọc thạch dẹt thành một mảnh, ngoại trừ sự bóng loáng nhẵn nhụi thì không có chỗ nào xuất chúng.
Nhưng Lưu Biểu giấu nó trong người, ắt có môn đạo!
Đơn Phi nghĩ đến đây, đưa ngọc thạch lại gần hơn nữa để quan sát, liền cảm thấy linh phù Thần Nữ trong lồng ngực đột nhiên chấn động, ngọc thạch trong tay liền có ánh sáng chiếu lên.
Lưu Biểu, Thái Mạo cả kinh, nhìn về phía ngọc thạch, sau đó nhìn nhau một cái, lắc lắc đầu, bộ dạng tinh thần suy sụp.
Đây không phải ngọc thạch!
Đơn Phi cau mày nói: - Cái này…
- Thứ này có liên quan gì đến Tự Minh Cầm? Bạch Liên Hoa đứng một bên lên tiếng hỏi.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động.
Hai lần hắn tạm ngừng đều nhờ Bạch Liên Hoa tức thời lên tiếng phá giải, có vẻ nàng hiểu rõ mọi chuyện hơn hắn.
Lưu Biểu chậm rãi nói: - Công chúa nói không sai, giữa Tự Minh Cầm và ngọc thạch này có mối quan hệ rất lớn, hình như là cái gì đó … của Tự Minh Cầm.
Thần sắc ông ta buồn rầu, như không biết giải thích thế nào.
Thái Mạo một bên nói: - Ngọc thạch này là mẹ của Tự Minh Cầm.
Đơn Phi há hốc mồm.
Dù hắn có trăm tính ngàn tính, khi nghe một lời của Thái Mạo hắn vẫn thấy không hiểu ra sao, cũng may Thái Mạo kịp thời giải thích nói: - Đơn tiên sinh, chúng tôi thật sự không biết thứ này là gì. Sách cổ trong Khổng phủ không có ghi chép, vật này được tìm thấy cùng với Tự Minh Cầm đấy, nó có tác dụng rất thần kỳ. Nếu Tự Minh Cầm nằm ở tay trái của ta, vậy bên trái chính giữa vật này sẽ xuất hiện đốm sáng màu đỏ, đây chẳng khác nào con đi ngàn dặm xa, mẹ luôn vướng bận, lúc nào cũng chú ý đến con mình ở đâu vậy sao?
Thái Mạo nói dông dài, bộ dạng còn sợ giải thích người ta không hiểu, thật sự là thứ này vượt tầm hiểu biết của y. Thấy Đơn Phi gật gật đầu, Thái Mạo có chút kinh ngạc, - Đơn tiên sinh hiểu sao?
Đương nhiên là ta hiểu rồi.
Đây chẳng phải là màn hình giám sát sao?
Làm ơn đi, đừng phức tạp hóa mọi chuyện dược không?
Từ khi Đơn Phi rời Minh Sổ, liền thấy tàu ngầm, Tử Quang, bây giờ nhìn thứ những thứ có liên quan đến đám người Hoàng Đế, hắn không thể không nhìn nhận theo hướng hiện đại. Vì thế hắn liền hiểu ra.
Tự Minh Cầm và ngọc thạch này có cảm ứng tần suất, bên trong ngọc thạch này có lẽ là con chip công nghệ cao gì đó. Vì tần suất tương ứng nên ngọc thạch sẽ hiển thị Tự Minh Cầm đang ở đâu.
- Biết chút đỉnh. Đơn Phi thấy Thái Mạo còn trừng mắt nhìn hắn, lần này hắn vô cùng khiêm tốn.
Dù đám người này biết nhiều chuyện xưa hơn hắn, nhưng về mảng kiến thức công nghệ hiện đại, không ai bằng được đâu.
- Lão phu biết Đơn tiên sinh là kỳ nhân trong thiên hạ, sao có thể không biết vật này. Lưu Biểu cảm khái nói.
Đơn Phi hiểu rồi: - Vì thế Kinh Châu Mục đem thiết bị cảm ứng này… Thấy bộ dạng Lưu Biểu và Thái Mạo mắt to trừng mắt nhỏ, Đơn Phi cười nói: - Mẹ của Tự Minh Cầm thật sự rất khó đọc, ta gọi nó là thiết bị cảm ứng được không?
Lưu Biểu vội cười nói: - Cái tên Đơn tiên sinh đặt rất hay, Tự Minh Cầm có cảm, vật này liền ứng, trên hình là đạo, dưới hình là khí, vật này dù là vật tiên, nhưng vẫn là vật dưới hình, thiết bị cảm ứng là quá chuẩn xác. Đơn tiên sinh đúng là đại tài.
Làm ơn, ta không nghĩ nhiều như vậy được không?
Đơn Phi âm thầm buồn cười, quay lại chủ đề chính, nói: - Kinh Châu Mục để thứ này trên người, ắt sẽ biết Tự Minh Cầm ở đâu?
Lưu Biểu chậm rãi gật đầu.
Đơn Phi nói tiếp: - Trong buổi tiệc, Kinh Châu Mục cũng biết được cầm đang ở đâu? Sau khi nổ…
Đưa ngọc thạch ra, Đơn Phi hỏi: - Thì phát hiện đốm đỏ biết mất rồi?
Lão già này đúng là nhẫn nại thiệt.
Lưu Biểu "ừ" một tiếng, tán thưởng: - Nếu không phải người tài như Đơn tiên sinh, thì đừng nói phân tích, dù nghĩ cũng không dám tin việc này có thể xảy ra.
Dừng một lúc lâu, Lưu Biểu căm giận nói: - Lão phu nghe tiếng nổ liền thấy không ổn, lúc phái Thái Tướng Quân đi thăm dò, lấy…thiết bị cảm ứng này ra xem, thì thấy đốm sáng đỏ di chuyển liên tục, rất nhanh liền biến mất.
Mắt nhìn ngọc thạch trong tay Đơn Phi, Lưu Biểu nói: - Thiết bị cảm ứng hiển thị vị trí của Tự Minh Cầm sẽ hơi sáng lên, nhưng không sáng bằng lúc nằm trong tay Đơn tiên sinh.
Thứ này dùng năng lượng tự nhiên, giống với linh phù Thần Nữ.
Ta có thể bổ sung năng lượng cho nó từ linh phù Thần Nữ?
Trong giây lát, Đơn Phi nghĩ đến nhiều thứ, nhưng không hề nói ra.
Thở dài một tiếng, Lưu Biểu buồn bực nói: - Lão phu thấy đốm đỏ di chuyển cực nhanh, sau đó đột nhiên biến mất. Biết tên trộm này thần thông quản đại, sớm đã rời khỏi phủ, lúc đó ngoài phủ chỉ có tinh binh, nằm mơ cũng không ngờ…
Ông ta không nói tiếp.
Nhưng Đơn Phi hiểu ý của Lưu Biểu.
Lúc Lưu Biểu mở tiệc cũng sớm có đề phòng kẻ phá đám. Có tinh binh mai phục, đề phòng bất trắc, nhưng Lưu Biểu không ngờ bảo khố lại có vấn đề, chỉ huy không kịp.
- Vậy Kinh Châu Mục dẫn hai người chúng ta đến đây là để? Đơn Phi hỏi.
Trong mắt của Lưu Biểu thoáng qua sát khí: - Người thông minh như Đơn tiên sinh, nghĩ chắc hiểu được nguyên do lão phu đứng đây trường đàm với Đơn tiên sinh dù lão phu mới đánh mất cầm?
- Ta không hiểu. Đơn Phi rõ ràng lưu loát nói. Hắn biết một đạo lý, giả ngu luôn luôn tốt hơn hiểu chuyện.
Lưu Biểu nắm chặt tay thành đấm, sát khí bên trong khiến Đơn Phi kinh hãi.
- Sau khi kẻ trộm đánh cắp Tự Minh Cầm, tin chắc sẽ tìm đến bí địa Vân Mộng. Lưu Biểu nhận định.
Đơn Phi bỗng nhiên sáng óc: - Cầm này có liên quan đến bí địa Vân Mộng sao? Một khắc ấy hắn đã hiểu dụng ý của Lưu Biểu, quả nhiên, khóe miệng ông ta là ý cười tàn khốc: - Chúng ta có thiết bị cảm ứng, lại còn truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ và nhân mã lão phu xây dựng bao nhiêu năm, Vân Mộng Trạch vẫn là của lão phu, không ai đoạt đi được!
Dừng một lát, trong mắt của Lưu Biểu lộ ra sự hung tàn như dã thú: - Chỉ cần tên trộm xuất hiện ở Vân Mộng Trạch, lão phu có Đơn tiên sinh giúp đỡ, lão phu có lòng tin sẽ bắt được tên trộm, giết chết không tha!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất