Chương 473: Nhan sắc lôi kéo
.
Đơn Phi nhìn Lưu Biểu "hòa ái" lộ ra vẻ mặt hung thần như dã thú, dù chỉ là thoáng qua, nhưng trong lòng nghiêm nghị.
Lưu Biểu kiềm chế hung quang, khôi phục phong thái trưởng giả hiền lành lúc đầu: - Đây vốn là thứ thuộc về lão phu, tất cả mọi thứ đều là của lão phu, lão phu đoạt lại là hoàn toàn chính đáng. Sau đó tức lại quay sang thần sắc cầu khẩn, Lưu Biểu nói: - Đơn tiên sinh, Công chúa, sẽ giúp lão phu chứ?
Đơn Phi hiểu lối diễn của Lưu Biểu.
Tự Minh Cầm có liên quan đến bí địa Vân Mộng, tên trộm đánh cắp cây đàn là muốn tìm đến bí địa sao? Dù sao Lưu Biểu cũng là cáo già, từ khi đánh mất cây đàn không hề nao núng, lập tức nghĩ ra cách đối phó, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!
Trên tay Lưu Biểu có thiết bị cảm ứng, có thể dò thám được Tự Minh Cầm đang ở đâu.
Kẻ trộm đến Vân Mộng Trạch, nhưng không chắc là y có biết về sự tồn tại của thiết bị cảm ứng này không.
Lưu Biểu dẫn người đi dò la, chỉ cần cảm nhận được vị trí của cây đàn thì sẽ dẫn người đến bọc đánh chôn giết, đoạt lại Tự Minh Cầm. Đúng là gừng càng già càng cay, không nói một tiếng, nhưng sớm có âm mưu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đơn Phi có phần không hiểu.
Bản lĩnh quan sát của Lưu Biểu thấu đáo, lập tức hỏi: - Đơn tiên sinh muốn hỏi gì?
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Ta muốn nghe chuyện của Tự Minh Cầm, nó có hình dạng thế nào?
Lưu Biểu có điều cầu Đơn Phi, không hề do dự, nói: -Tự Minh Cầm này rất huyền ảo, nhưng Đơn tiên sinh nhất định hiểu được. Ông ta nói dự phòng trước, có phần trầm ngầm bảo: - Tự Minh Cầm là một cái hộp.
Nếu Đơn Phi không phải người hiện đại, có kiến thức, hắn sẽ đánh một bạt tay qua.
Cái gì gọi là Tự Minh Cầm là một cái hộp?
Cầm chính là cầm!
Đây không phải cầm cổ đại, chẳng qua là có thể phát ra tiếng đàn?
Trong đầu mơ hồ có một khái niệm, Đơn Phi nói: - Hộp lớn cỡ nào?
Lưu Biểu, Thái Mạo liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự ngạc nhiên từ mắt đối phương. Họ biết Đơn Phi không phải hạng tầm thường, nhưng thấy người thiếu niên này hiểu rõ tất cả, bộ dạng không biết sợ hãi, không biết trong đầu hắn chứa gì nữa.
- Hình vuông cỡ một xích
Lưu Biểu khoa tay hình dung độ dài rộng của cầm, sợ Đơn Phi không hiểu, giải thích: - Cái hộp đó đen nhánh, không biết dùng vật liệu gì làm ra, nói nó giống cục đá hình vuông cũng được.
Có chút kì vọng nhìn sang Đơn Phi, Lưu Biểu hỏi: - Ngươi hiểu chứ?
Máy quay đĩa?
Trong đầu Đơn Phi liền xuất hiện khái niệm này, nhưng biết thứ này có liên quan đến bí địa Vân Mộng, có nghĩa là liên quan đến đám người Hoàng Đế, vậy thứ đó không chỉ đơn giản dùng để chơi nhạc thôi đâu.
- Hơi hiểu một chút.
Lưu Biểu vừa nghe Đơn Phi nói vậy liền tán thưởng, sau đó lại nói: - Thứ đó tự nhiên lại phát ra tiếng đàn, trên đó còn có tiên nhân nhảy múa nữa.
Đơn Phi nghe đến xuất thần, hỏi: - Ví dụ, ngọc thạch trên tay ta là Tự Minh Cầm, vừa phát ra tiếng cầm liền có…bóng của tiên nhân nhảy múa?
Lưu Biểu không ngừng nói:
- Tiên sinh cao kiến, chính là như thế.
Đơn Phi không xa lạ với phương pháp bóng chiếu của người hiện đại, không phải cao kiến gì cả. Lưu Biểu lại nói: - Nhạc khúc là "Huyền điểu".
- Huyền điểu là vật gì? Đơn Phi không hiểu hỏi.
Lưu Biểu cười nói: - "Huyền điểu" không phải vật, mà là một khúc trong khúc nhạc thiên cổ Thiên thị chi lạc. Ông ta đưa tay lấy thẻ tre trên kệ xuống, mở ra, nhanh tay lẹ chân chỉ vào một chỗ:
- Thiên thị chi lạc có tổng cộng tám khúc, thứ nhất là Tải dân, thứ hai là Huyền điểu, thứ ba là Toại thảo mộc, kế tiếp là Phấn ngũ cốc, Kính thiên thường, Đạt đế công, Y địa đức, Tổng vạn vật chi cực.
Ông ta vô cùng thuần thục khi nhắc đến những thứ này, cũng rất nhiệt tình, gần như là thuộc nằm lòng rồi.
Hai mắt Đơn Phi xoay cuồng, cũng nhận ra được chữ cổ, nghe hiểu vài chữ, không hiểu giả bộ hiểu nói: - Thì ra là thế.
Hắn không phải đại sư âm nhạc, hoàn toàn xa lạ với những thứ này. Nhưng thấy Lưu Biểu thuần thục như vậy, nghĩ chắc ông ta muốn thông qua đó để tìm thấy bí địa Vân Mộng.
Lưu Biểu vốn muốn thể hiện sự nhiệt tình, đưa thẻ tre cho Đơn Phi xem qua, nhưng thấy vẻ mặt Đơn Phi không mấy yêu thích, lại thu thẻ tre về, bất giác làm rơi thẻ tre khác trên kệ.
Dù Đơn Phi biết lão già này mong muốn trường sinh nên mới chủ động như vậy, nhưng thấy ông ta đầu tóc hai bên bạc phơi, đã là trưởng giả tuổi già rồi, với tinh thần kính già yêu trẻ, Đơn Phi chủ động cong lưng xuống nhặt thẻ tre: - Kinh Châu Mục nói tiếp đi.
Lưu Biểu lập tức nói: - Tiên tổ Lỗ Cung Vương phát hiện vật này liền giữ lại, đồng thời những ghi chép kỳ dị cũng giữ lại, chỉ giao nộp kinh điển của nhà Nho vô dụng.
Đơn Phi thầm than, lòng nghĩ, có hữu dụng hay không thì mỗi người một cách nhìn thôi.
Lần phát hiện khảo cổ đó có thể nói là chấn động cả Hoa Hạ, nhưng Lưu Biểu lại nói nó là vô dụng?
Lưu Biểu nói tiếp: - Đây toàn là sách mà tiên tổ giữ lại từ tường nhà Khổng phủ.
Đơn Phi nghe vậy, không kiềm được tùy tiện lật thẻ tre ra xem qua, đột nhiên hắn ngẩn ra.
- Sao vậy? Lưu Biểu thấy thần sắc Đơn Phi thay đổi, ghé đầu qua xem.
Thấy Đơn Phi nhìn chằm chằm đoạn ghi chép đó không lên tiếng, Lưu Biểu cười nói: - Đoạn ghi chép này có chút giống với "Sơn Hải kinh", "Sơn Hải kinh" niên đại đã xa, sau nhiều lần loạn lạc, ghi chép đa phần bị bóp méo, có phần hoang đường bất kỵ, đoạn này lại càng đặc biệt hơn, không phải người nào cũng hiểu được.
Đơn Phi "Ừ" một tiếng.
Lưu Biểu chỉ vào Đơn Phi đang dán mắt vào thẻ tre nói: - Cứ nói "Luân ba chu" này, người thường sao có thể nghĩ có tiên sơn dị dân, ngồi thuyền loa đến Trung Thổ. Thuyền hình ốc, chìm vào đáy biển, ngày đi ngàn dặm, mà không bị thẩm thấu?
Dừng một lát, Lưu Biểu nhìn Đơn Phi nói:
- Nhưng lão phu từng thấy Tự Minh Cầm, bình ngọc của Tây Vương Mẫu, tin trên đời này thật sự có vật như thế. Đơn tiên sinh, ngươi nói đúng không?
Đây chẳng phải là tàu ngầm sao?
Đơn Phi á khẩu không trả lời được.
Nếu Ngụy Bá Dương, Tôn Sách, Tôn Thượng Hương đều ở đây, tin chắc họ đều có cùng ý nghĩ với Đơn Phi.
Thuyền giống hình ốc, chìm vào đáy biển, ngày đi ngàn dặm, lại không bị thẩm thấu.
Lúc trước, Đơn Phi và Tôn Thượng Hương ngồi tàu ngầm quay lại, hình dáng của tàu quả thật giống với ngư lôi. Cổ nhân chưa từng thấy qua ngư lôi, đương nhiên không thể gọi tàu ngầm là thuyền Ngư Lôi, nhưng nhìn hình dáng bên ngoài của thuyền là hình xoắn ốc, vì thế liền gọi nó là thuyền loa.
Mà ghi chép "tiên sơn dị dân, ngồi thuyền loa đến Trung Thổ". Hiển nhiên là nói đám người Minh Sổ ngồi tàu ngầm đến Trung Nguyên rồi.
Trước Khổng Tử, Minh Sổ còn có thể di chuyển, nhưng muốn giao lưu với Trung Nguyên, thì phải lái tàu ngầm lớn, như thế sẽ kinh thế hãi tục, ngồi tàu ngầm nhỏ sẽ tiện hơn. Chuyện này bị người xưa phát hiện, vì thế ghi lại ở đây.
Trong giây lát Đơn Phi đã suy đoán được trước sau mọi chuyện. Thấy Lưu Biểu như sắp nhìn thấu hắn, mỉm cười nói: - Lưu Kinh Châu không phải người thường, lại có suy nghĩ phi thường, ta rất khâm phục.
Nếu người khác nói lời này, Lưu Biểu sẽ nghĩ đó là khinh miệt làm nhục, tuy nhiên, từ miệng Đơn Phi thì Lưu Biểu cảm thấy như được giáo sư tán dương, vẻ mặt già hưng phấn phát sáng: - Tiên sinh quá khen.
Ho khan một tiếng, Lưu Biểu chủ động quay lại chủ đề chính: - Lỗ Cung Vương nhìn thấy Tự Minh Cầm, lại đọc được từ tàng thư những ghi chép về chuyện kỳ dị, phỏng đoán thiên hạ vô vàn đất lạ, hẳn có chỗ con người chưa nghĩ tới, mà Vân Mộng Trạch chính là cội nguồn của tất cả chuyện ly kỳ này.
Thấy Đơn Phi chậm rãi gật đầu, Lưu Biểu lại phấn chấn nói: - Nhưng sau khi Lỗ Cung Vương qua đời, Tự Minh Cầm không còn vang nữa…
Hết pin rồi?
Đơn Phi lập tức nghĩ đến điểm này, Lưu Biểu tiếp tục nói: - Sau Lỗ Cung Vương, toàn hậu bối vô năng, cư nhiên dẹp chuyện này qua một bên, thậm chí cho rằng ghi chép trong sách là vô căn cứ, còn Tự Minh Cầm chỉ là vọng ngôn của Lỗ Cung Vương mà thôi.
Ngươi đây là bất kính với tổ tiên a.
Hậu nhân của Lỗ Cung Vương không phải là tổ tiên của ngươi sao?
Đơn Phi thầm bình luận, gật đầu nói: - Dù sao trên đời này hiếm có người có kiến thức như Kinh Châu Mục.
Lưu Biểu vẻ mặt hồng quang, nắm lấy bàn tay của Đơn Phi nói: - Tiên sinh đúng là tri kỷ vong niên của lão phu. Thần sắc Lưu Biểu xúc động, nói: - Lão phu vì tính hiếu học, với những người hiếu học cùng quận xưng là bát cố, bát hữu, bát tuấn gì đó, nhưng mỗi lần lão phu nhắc đến kỳ sự trong ghi chép với các học sĩ, đều bị họ trêu cười hoang đường xàm xí, làm sao mà có thuyền đi dưới đáy biển? Còn nhanh hơn cưỡi ngựa? Râu họ dài cả tấc, nhưng tuổi đều sống trên cẩu hết rồi. Kiến thức còn không bằng một phần của tiên sinh.
Dù mặt của Đơn Phi dày bằng tường, nhưng nghe vậy cũng thấy nóng mặt, bảo: - Kinh Châu Mục quá khen.
- Lão phu tuyệt đối không nói dối .
Lưu Biểu và Đơn Phi càng nói càng thân thiết, nói tiếp: - Lão phu biết nhóc con khó lòng thành mưu, có sự tiến cử của Đại Tướng Quân vào triều càng để ý việc này, phát hiện Tam hương và bí địa Vân Mộng mà Đổng Trác tìm kiếm đều có cùng nguồn gốc.
Đây vốn là chuyện vô cùng bí mật, bây giờ Lưu Biểu lại nói với Đơn Phi, hiển nhiên là tin tưởng hắn vô cùng.
Cứ ngỡ Đơn Phi sẽ giật mình, nhưng hắn chỉ lạnh nhạt "Ồ" một tiếng, Lưu Biểu ngược lại ngạc nhiên: - Tiên sinh cũng biết chuyện này sao?
- Cũng có nghe qua.
Trong lòng Đơn Phi không kiên nhẫn, thầm nghĩ, ta chỉ muốn biết làm thế nào thông qua Tự Minh Cầm tìm được bí địa Vân Mộng thôi. Ngươi có thể nói chuyện quan trọng trước không?
Hắn thấy Lưu Biểu râu mép đầy mặt, lại còn kéo hắn tới nói chuyện gia thường, thậm chí xưng hắn là bạn vọng niên, không dám vội vàng quá.
Khẽ mỉm cười, Đơn Phi chủ động nói: - Khi đó Đổng Trác dù đang tìm kiếm Tam hương, hình như không biết nhiều bằng Kinh Châu Mục nhỉ?
Vẻ mặt Lưu Biểu đắc ý: - Nếu lão biết nhiều hơn ta thì sẽ không để ta lên chức Kinh Châu Mục rồi. Dừng một lúc, ông ta nói:
- Lão phu và Đổng Trác lá mặt lá trái, cuối cùng có được tín nhiệm của lão, để lão phong ta làm Kinh Châu Mục. Sau đó, lão phu độc thân một mình đến Kinh Châu, dùng thủ đoạn bình định nơi này, sau đó liền có phát hiện lớn.
Dừng một khắc, Lưu Biểu nói: - Tự Minh Cầm cư nhiên lại có động tĩnh.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.
Lưu Biểu lần này cũng không giấu diếm nữa, nói tiếp: - Nhưng chỉ là ngẫu nhiên vang lên thôi, tiên nhân không còn xuất hiện, cũng không còn khúc nhạc "Huyền điểu".
- Chẳng lẽ là do gần với bí địa Vận Mông?
Đơn Phi phân tích.
Lưu Biểu giơ ngón cái lên, nói: - Tiên sinh một lời trúng đích, thông minh hơn lão phu nhiều, nếu tiên sinh sớm đến Kinh Châu, thì không chừng đã tìm thấy bí địa Vận Mông rồi.
Ta sớm tới nơi này, ngươi cũng không khách khí với ta như vậy!
Đơn Phi thấy bộ dạng Lưu Biểu khâm phục, liền nói ra cách nhìn của mình: - Tự Minh Cầm và bí địa Vân Mộng vốn cùng một nguồn. Vì thế, cũng giống với thiết bị cảm ứng, khi tiếp cận bí địa thì cầm sẽ có cảm ứng.
Thấy Lưu Biểu liên tục gật đầu, Đơn Phi nói: - Vậy chỉ cần có cầm Tự Minh, mang đến Vân Mộng Trạch, xem thử nơi nào có sức cảm ứng mạnh nhất, thì đó chính là bí địa Vân Mộng.
Hắn nói ra cách này vô cùng tự nhiên, nhưng sau đó lại thấy một vấn đề.
Nếu chỉ đơn giản như vậy, Lưu Biểu tuyệt đối vì sao vẫn chưa tìm thấy bí địa.
Lưu Biểu nhìn sang Bạch Liên Hoa vốn im lặng bấy lâu, nói: - Công chua, lão phu có vài lời muốn nói với Đơn tiên sinh.
Bạch Liên Hoa dịu dàng cười nói: - Kinh Châu Mục xin cứ tự nhiên.
Lưu Biểu kéo Đơn Phi đến một góc, gần như ôm sát tai hắn, hỏi: - Tiên sinh thấy nha đầu Nguyệt Anh thế nào?
Gì?
Đơn Phi trợn mắt há mồm, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.