Thâu Hương

Chương 474: Nhất nhường Kinh Châu

Chương 474: Nhất nhường Kinh Châu


.
Lưu Biểu ngươi đang giấu gì trong bụng đây?
Đơn Phi và Lưu Biểu càng nói càng thân thiết, cũng hiểu lý do vì sao lão già này lại thân thiện như vậy.
Lão ta móc tim móc phổi ra trao đổi với hắn, chính là muốn lợi dụng hắn xử lý tên trộm đàn, sau đó tìm thấy bí địa Vân Mộng.
Thấy Lưu Biểu cẩn trọng kéo hắn đến một góc tường, trong lòng Đơn Phi có chút kích động, Lưu Biểu đang định tung hàng đây.
Nhưng hắn không ngờ Lưu Biểu đột nhiên nhắc tới Huỳnh Nguyệt Anh.
Làm ơn đi, đừng suy nghĩ nhảy vọt vậy chứ?
Trong lúc tâm niệm, thấy Lưu Biểu thân thiết như người một nhà, thậm chí còn đang nỗ lực thân thiết, Đơn Phi thở dài một tiếng. Hắn thưởng thức người nữ tử mạnh mẽ như Hoàng Nguyệt Anh, nhưng ta chỉ thưởng thức trứng thôi, ngươi không cần bảo ta đi nuôi con hổ cái chứ. Lúc hắn bên Tôn Thượng Hương, dù có hôn môi, nhưng không hề cảm thấy có lỗi với Lưu Bị, dù sao Lưu Bị và Tôn Thượng Hương trước mắt vốn không quan hệ gì.
Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh là một cặp tình nhân, nếu Đơn Phi hắn có quan hệ gì với Hoàng Nguyệt Anh, vậy Gia Cát Lương chẳng phải sẽ liều mạng với hắn sao?
- Kinh Châu Mục, Hoàng tiểu thư rất tốt…
Đơn Phi đang tìm phương pháp từ chối khéo léo, đây không phải đang do dự, mà là vấn đề lễ nghĩa.
Tinh thần Lưu Biểu phấn chấn, vội nói: - Vậy tiên sinh đối với nàng…
- Stop!
Đơn Phi buộc miệng thốt ra một chữ tiếng Anh, Lưu Biểu dù không hiểu, nhưng thấy Đơn Phi dùng tay ra hiệu liền hiểu: - Chuyện này cũng không vội, tiên sinh hiểu ý của lão phu là được rồi.
Bộ dạng của Lưu Biểu thoạt nhìn thật sự có vẻ nóng vội.
Ông ta có Tự Minh Cầm còn có thể ỷ lại cây đàn, trả giá với Đơn Phi và Bạch Liên Hoa. Nhưng cầm đã bị trộm, ông ta lại muốn lợi dụng Đơn Phi, nên phải củng cố mối quan hệ với Đơn Phi.
Muốn ngựa chạy lại không muốn cho ngựa ăn cỏ, cuộc mua bán này cũng dù Lưu Biểu có mặt dày cũng không làm được.
Lưu Biểu đồng ý giữ lại Lưu Bị chính là nhìn trúng việc Lưu Bị muốn lợi dụng quyền thế của ông ta kháng Tào. Dù Lưu Biểu ông ta không nhân đạo, chỉ cần để lại một tia hy vọng kháng Tào cho Lưu Bị, thì Lưu Bị chính là con tốt trong tay Lưu Biểu, nhưng Lưu Biểu không nhìn thấu được Đơn Phi.
Thiếu niên này muốn cái gì?
Lưu Biểu thực không biết Đơn Phi muốn cái gì!
Biển lớn chứa cả trăm con sông; vách núi ngàn mét, không muốn lại được.
Đối với những ai vận dụng quyền mưu thì quyền lực chính là động lực thúc đẩy tất cả mối quan hệ. Nhưng trên phương diện này, Đơn Phi không thể hiện rõ ràng, dù cho có nhiều hàm trên đầu, nhưng không hẳn là một người có quyền lực, Lưu Biểu thực sự có chút không hiểu, rốt cuộc thiếu niên này muốn cái gì.
Tôn Thượng Hương Giang Đông kính rượu với Đơn Phi, sao Lưu Biểu không hiểu ý bên trong?
Đáng tiếc thay, Giang Đông có một Tôn Thượng Hương, trên sân khấu có một Công chúa Lâu Lan, Lưu Biểu không biết trong Tào doanh còn một Tào Ninh Nhi nữa, nhưng ông ta biết thiếu niên này dễ bị sắc đẹp dụ dỗ. Cái hắn khó xử chính là, dưới tay hắn không có thủ hạ nào đẹp hơn Tôn Thượng Hương và Công chúa Lâu Lan.
Lưu Biểu thầm nghĩ, chúng ta không so sắc đẹp, so cái khác cũng được vậy, Hoàng Nguyệt Anh rất đặc biệt, biết đâu Đơn Phi thích dạng này.
Thấy ý cự tuyệt của Đơn Phi rõ ràng, Lưu Biểu hiểu cái lý miễn cưỡng không hạnh phúc, tạm thời dẹp chuyện này sang một bên, huống chi Công chúa Lâu Lan không phải dạng lương thiện, giới thiệu nữ nhân cho Đơn Phi, đắc tội với Công chúa Lâu Lan cũng không tốt.
Đơn Phi thấy tròng mắt lão già này xoay chuyển, e là có tâm tư làm mối rồi, vội kéo sang đề tài khác:
- Kinh Châu Mục, ta nghĩ, dù chúng ta có thiết bị cảm ứng, chắc khoảng cách giữa cầm và bí địa không quá xa.
- Trong vòng trăm trượng! Lưu Biểu buộc miệng thốt lên, hơi trầm ngâm, lại nói: - Ta thấy thiết bị cảm ứng đặt trên tay tiên sinh có ánh sáng khác lạ, nếu vậy, tiên sinh cầm lấy thiết bị cảm ứng, có lẽ sẽ phát hiện khoảng cách xa hơn?
Đơn Phi cũng nghĩ đến điểm này, tiêu chuẩn chế tạo thời Hoàng Đế thống nhất hơn thời hắn, rất nhiều thiết bị đều có thể dùng cùng một nguồn năng lượng sạc, nếu linh phù Thần Nữ có thể bổ sung năng lượng cho thiết bị cảm ứng, vậy thiết bị cảm ứng phát huy tác dụng lớn nhất không phải vọng tưởng.
- Nhưng Vân Mộng Trạch cách xa ngàn dặm, đúng không? Ta từng ở đó tìm kiếm Tự Minh Cầm, không khác gì mò kim đáy biển…
Lưu Biểu vui vẻ hỏi: - Tiên sinh là nguyện ra tay giúp lão phu rồi sao?
Đơn Phi thầm nghĩ, ta cũng cần tìm bí địa Vận Mông đấy, không xung đột với mục đích tìm Trường Sinh Hương của ngươi.
Hắn biết bí quyết đàm phán, nhịn không được thì phải trả giá, vì thế thái độ luôn bất cần, thấy Lưu Biểu nóng vội nhìn hắn, Đơn Phi nói: - Kinh Châu Mục ưu ái như thế, ta cũng chỉ muốn tận lực non yếu thôi.
- Thảo nào Huyền Đức kết bái với tiên sinh.
Lưu Biểu cảm khái nói: - Lão phu sớm nghe về danh hiệu của tiên sinh ở Tào doanh, nhưng thấy tiên sinh không giống với hạng người sẽ làm việc với Tào tặc.
Ngươi nhìn ta có giống người làm việc với ngươi không?
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, cười mà không nói.
Lưu Biểu khẽ thở dài: - Lão phu già rồi, hai đứa con lại không thành tài. Đưa mắt nhìn xung quanh, Lưu Biểu hạ thấp giọng nói: - Nếu tiên sinh có ý, sau khi lão phụ toại nguyện… Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Đơn Phi, Lưu Biểu nghiêm mặt nói: - Cả Kinh Châu sẽ là của tiên sinh.
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Lưu Biểu là muốn tặng cả Kinh Châu cho hắn sao?
Thấy Đơn Phi ngạc nhiên không lên tiếng, Lưu Biểu khẽ thở dài: - Lão phu và Đơn tiên sinh vừa gặp là hợp ý nhau, nếu thật sự có được trường sinh, cái lão phu không thể bỏ mặc chính là dân chúng ở Kinh Châu.
Nghe ngươi nói kìa, ta cảm động đến chảy cả nước mũi rồi.
Thấy lão già nói một cách "thành khẩn", hắn không khỏi không "cảm thán" nói: - Kinh Châu Mục thật là một người nhân đức.
Lưu Biểu cười, thở dài:
- Nhưng quản lý Kinh Châu không phải chuyện dễ dàng, năm xưa khi lão phu đến Kinh Châu, một là vì dân chúng Kinh Châu, hai là vì bí địa Vân Mộng và trường sinh.
Từ khi ông ta vào mật thất, cái ông ta nhắc đến đều là bí mật một đời ông ta, người ngoài muốn moi còn moi không ra. Nhưng thấy Đơn Phi cái gì cũng không hay, lại cái gì cũng có vẻ rõ hết, Lưu Biểu không giấu diếm nữa: -Lão phu may mắn được giao trách nhiệm giữ gìn an bình của dân chúng nhiều năm, nếu có được trường sinh, chỉ muốn giao Kinh Châu vào tay người có đức, không để nó rơi vào tay Tào tặc.
Nhìn sang Đơn Phi, Lưu Biểu trầm giọng nói: - Tiên sinh chính là một người có đức.
Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, Lưu Biểu nhẹ giọng bảo: - Nếu tiên sinh có thể sở hữu Kinh Châu, lại có Huyền Đức, Vân Trường bên cạnh phò trợ, liên thủ với Giang Đông, nhất tranh thiên hạ với Tào tặc, có gì là khó?
Đơn Phi thở dài nói: - Kinh Châu Mục, trước mắt ta chỉ muốn biết làm sao tìm được Tự Minh Cầm, trong phạm vi ngàn dặm Vân Mộng Trạch …
Lưu Biểu mỉm cười quay lại đề tài chính: - Chỗ có thể cảm ứng được Tự Minh Cầm không nhiều, chỉ có một nơi thôi.
Tinh thần Đơn Phi phấn khởi, nghe Lưu Biểu chậm rãi nói: - Lão phu ở Kinh Châu nhiều năm, cũng có làm chút chuyện. Lão phu dùng Tự Minh Cầm tìm kiếm mật địa Vân Mộng đã nhiều năm. Phát hiện ở hướng nam Hoa Dung Đạo, gần đầm lầy Động Đình Hồ trong vòng trăm dặm, có sự hưởng ứng của cầm, dù khúc nhạc tấu ra có chút hơn kém nhau, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc.
-Bí địa Vân Mộng nằm trong khu vực trăm dặm đó sao? Đơn Phi rung lên.
Từ ngàn dặm chuyển thành trăm dặm, dù vẫn là xa xôi, nhưng dù sao chuyện vẫn có tiến triển.
Lưu Biểu nói: - Người trộm cầm nhất định sẽ đến đó, đúng không?
Đơn Phi gật đầu.
Hao tâm tốn sức trộm cầm, đám người này tuyệt đối không phải trộm để chơi đâu.
- Chỉ cần họ đến đó thì tiên sinh có thể dùng thiết bị cảm ứng để phát hiện họ. Lưu Biểu nắm chặt nắm tay nói: - Lão phu sẽ phái người đi theo tiên sinh…chuyện sau đó, không làm phiền tiên sinh ra tay.
Nhìn sát khí trong mắt Lưu Biểu, Đơn Phi cảm thấy phương pháp cắm sào chờ nước này cũng coi như là cách tốt nhất.
Hai mắt Lưu Biểu lập tức lóe lên sự hưng phấn: - Lão phu tìm kiếm bí địa Vân Mộng đã lâu, vẫn khó tiến thêm một bước nữa, nhưng truyền nhân của Cửu Thiên Huyền Nữ có Tự Minh Cầm trên tay, thì tìm kiếm bí địa không còn là chuyện khó nữa.
- Kinh Châu Mục chớ coi trọng ta quá. Đơn Phi khiêm tốn nói.
Lưu Biểu vội hỏi: - Không phải không phải, nếu nói thiên hạ chỉ còn một người biết vị trí của bí địa ở đâu, vậy chỉ có thể là tiên sinh rồi. Cửu Thiên Huyền Nữ và bí địa Vân Mộng không phải có mối liên hệ sao?
Đơn Phi không thể không nói, lần đặt cược này của Lưu Biểu đúng là có đạo lý.
Cửu Thiên Huyền Nữ thuộc một trong những người của Hoàng Đế.
Bí địa Vân Mộng chính là nơi đám người Hoàng Đế đáp xuống.
Tự Minh Cầm có khả năng là công nghệ cao xuất xứ từ Vân Mộng Trạch, nếu không sao lại cộng hưởng với nơi ấy, chỉ là không biết vì sao nó lại rơi vào tay Khổng Tử.
Đơn Phi có linh phù thần Nữ, liên hệ được với thiết bị cảm ứng, Tự Minh Cầm nếu rơi vào tay Đơn Phi thì tốt hơn nhiều so với đặt bên người thằng mù Lưu Biểu.
Đơn Phi đang phân vân cách này có hiệu quả không, thì nghĩ đến việc Ngụy Bá Dương vẫn chưa xuất hiện, lão già đó đang làm cái quái gì vậy? Ta không thể cứ ngồi chờ mãi được. Có cần dùng cách này thử xem sao không?
Hắn có ý hành động, chung quy nói: - Vậy chuyện còn lại thì đợi Kinh Châu Mục sắp xếp.
- Tuyệt đối không vấn đề!
Lưu Biểu thấy Đơn Phi ra tay giúp đỡ, kích động đến không thể là mình, vội lên tiếng nói: - Tiên sinh hãy đợi vài ngày, lão phu sẽ sắp xếp mọi chuyện, chỉ cần tiên sinh thành sự, tìm được cách trường sinh thay lão phu, Kinh Châu, Nguyệt Anh đều không là vấn đề...
- Được rồi, được rồi, Kinh Châu Mục khách khí quá. Đơn Phi dứt lời Lưu Biểu, thầm nghĩ, người tưởng ta vì ngươi chắc? Ta vì bản thân mà thôi.
Lưu Biểu thấy thế, xua tay gọi Thái Mạo, thấp giọng chỉ bảo hai câu.
Thái Mạo đi đến trước mặt Đơn Phi nói: - Tiên sinh, mời theo ta đến chỗ quý khách nghỉ ngơi.
Đơn Phi nhìn sang Bạch Liên Hoa, trưng cầu, hỏi: - Không biết sau khi ta đến chỗ quý khách, Công chúa Lâu Lan có tiện…nói vài lời với ta không?
- Nếu Công chúa muốn thì có thể vào ở chỗ quý khách.
Thái Mạo được Lưu Biểu phân phó, đương nhiên mở rộng cánh cửa, thầm nghĩ, các ngươi cô nam quả nữ muốn làm gì ta không quan tâm, chỉ cần hòa thuận với nhau, đạt thành tâm nguyện cho Kinh Châu Mục là được rồi.
Y ra khỏi mật thất, đích thân hộ tống Đơn Phi, Bạch Liên Hoa đến một đình viên gần truyền xá Tương Dương.
Đình viên ngay cạnh truyền xa không hề nổi trội, nhưng Đơn Phi vừa bước vào thì phát hiện, nơi này xa hoa thanh lịch còn hơn cả phủ của Lưu Biểu.
- Đây là nơi chiêu đãi khách quý của Kinh Châu Mục, sứ thần Thiên tử cũng khó mà bước vào đây. Thái Mạo mỉm cười nói: - Xem ra, trong mắt của Lưu Kinh Châu, tiên sinh còn quan trọng hơn cả sứ thần Thiên tử nữa.
Sứ thần Thiên tử ngồi tù nữa là.
Người đừng nhốt ta lại với Tuân Du.
Đơn Phi hơi nghi hoặc, thầm nghĩ, người của Thiên tử còn không thể đặt chân vào đây, vậy nơi này bình thường các ngươi tiếp ai chứ?
Thái Mạo cho tinh binh đứng gác ngoài cửa, sau đó nói với Đơn Phi: - Đơn tiên sinh, gần đây sự cố liên miên, vì sự an toàn của tiên sinh, Kinh Châu Mục mới phái người làm vậy, tuyệt đối không phải hạn chế hành động của tiên sinh.
Đơn Phi "Ừ" một tiếng.
Đợi sau khi Thái Mạo khách khí rời đi, Đơn Phi đứng trên lầu gác nhìn xuống, thấy sân viên rộng lớn chỉ có vài bóng người lẻ tẻ, ngoại trừ thủ binh, hình như chỉ còn hắn và Bạch Liên Hoa ở đây thôi.
Lúc này trời chiều lặn về phía tây, ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ rèm đỏ, chiếu trên người hắn, tiêu nhiên mà sáng ngời.
Đơn Phi cảm giác Bạch Liên Hoa đang ngước nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu mới xoay người lại, chỉ thấy Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng dời ánh mắt đi.
Ngàn vạn câu không biết nói từ đâu, Đơn Phi hạ giọng nói: - Liên Hoa, đã lâu không gặp.
Lệ đầy mắt, Bạch Liên Hoa nhẹ giọng nói: - Đơn đại ca, huynh biết không? Thời điểm lúc này cũng vgiống lúc chúng ta lần đầu gặp nhau.
Đơn Phi hơi giật mình, không biết chỗ nào giống nữa, chỉ thấy Bạch Liên Hoa cúi đầu nói: - Huynh đứng trước mặt muội, gánh hết mọi hoảng sợ và vô vọng thay muội. Từ lúc đó, muội nói với bản thân, Bạch Liên Hoa này cả đời không quên huynh, không quên huynh đã đem đến sự ấm áp dưới ánh sáng lạnh lẽo đó cho muội.
Mặt trời mùa đông sáng rực.
Hàn phong thổi qua, người có ý lạnh, ánh mặt trời nhìn như sáng ngời nhưng không hề ấm áp.
Cái ấm lòng là có tấm lưng từng che gió che mưa.
Nước mắt lặng yên rơi xuống, làm ướt ván gỗ điêu khắc màu đỏ.
Thời gian trôi nhanh, dù là phồn hoa vĩnh thịnh hay vô vàn nét mặt, thì có lẽ trong lòng thiếu nữ trầm lặng này, nhật nguyệt chỉ là hư cấu, cái nàng nhớ mãi chỉ là một khắc mới gặp…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất