Chương 475: Nghi phạm khả nghi
.
Đã là mùa đông.
Tuyết sắp rơi rồi.
Trước khi tuyết bắt đầu rơi, thường thì thời tiết vô cùng lạnh giá.
Đơn Phi nhìn Bạch Liên Hoa cúi đầu không lên tiếng, hồi lâu mới nói: - Lúc ta ra tay không hề nghĩ nhiều như vậy…có lẽ…nhưng mà…Liên Hoa, cô biết đấy, chúng ta đều thay đổi rồi.
- Đơn đại ca. Bạch Liên Hoa từ từ ngước đầu lên, nước mắt tùy ý chảy xuống hai má, nức nở nói:
- Huynh đã nghĩ kỹ chưa, sau khi đến Vân Mộng Trạch, làm thế nào để vào bí địa Vân Mộng không?
Đơn Phi ngơ ngẩn.
Một lát sau, hắn lấy khăn lau mặt từ trong phòng ra, đưa cho Bạch Liên Hoa, thấy nàng cầm lấy khăn nhưng không lau mặt, chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn, Đơn Phi ngồi vào bàn, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, - Ta còn chưa nghĩ kỹ, cô có cách nghĩ gì?
Bạch Liên Hoa nín khóc mà cười nói: - Đơn đại ca, Khương thúc thúc nói rồi, chỉ cần huynh lấy được Tự Minh Cầm thì có thể đi vào bí địa Vân Mộng, như vậy, sẽ có được sự tin tưởng của Lưu Biểu.
Khương thúc thúc?
Đơn Phi hơi hoang mang, - Khương thúc thúc là ai?
- Khương thúc thúc tên Khương Kỳ, năm đó thúc ấy giúp muội đấy, là thúc truyền thụ cho muội kỳ nghệ nuôi ong. Bạch Liên Hoa không hề giấu diếm nói.
Đơn Phi mỉm cười nói: - Ông ta cũng là người tốt. Trong lòng Đơn Phi chấn động, làm sao ông ta biết chuyện Tự Minh Cầm?
Bạch Liên Hoa nhìn dáng người cao lớn dưới ánh nắng, nhẹ giọng nói: - Khương thúc thúc có biệt hiệu Quỷ Phong, thích đeo mặt nạ bằng đồng.
Thân hình Đơn Phi khẽ run.
Hồi lâu, hắn mới quay người nhìn về Bạch Liên Hoa vẫn còn ngấn lệ nói: - Quỷ Phong đưa cô đến Minh Sổ sao?
-Vâng! Bạch Liên Hoa nói.
Vì sao?
Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong Đơn Phi, nhưng hồi lâu không hề hỏi, hắn không biết liệu Bạch Liên Hoa có nói thật với hắn không, cũng không muốn nàng khó xử.
Bạch Liên Hoa lập tức nói: - Là muội cầu xin Khương thúc thúc đấy.
Cô cầu y cái gì?
Đơn Phi như cũ, không hỏi.
Lúc đặt câu hỏi hắn nghĩ ngợi rất nhiều, hắn không sợ Bạch Liên Hoa nuốt tươi hắn, hắn chỉ sợ hai người đều khó xử, những lời khiến người khác khó xử, hắn không dễ gì nói ra miệng…
Hóa ra là Quỷ Phong đang đứng sau tất cả.
Quỷ Phong và Minh Sổ có liên quan gì?
Chủ trương diệt thế của y khác với Dạ Tinh Trầm sao?
Thảo nào Bạch Liên Hoa đột nhiên rời khỏi Hứa Đô, xuất hiện ở Minh Sổ, thảo nào nàng lại có thay đổi lớn như thế!
Quỷ Phong muốn làm cái gì?
Liên Hoa đâu?
Hắn trầm ngâm hồi lâu, chợt nghe Bạch Liên Hoa nói:
- Đơn đại ca, muội không muốn hấp màn thầu nữa. Dừng một lát, thấy Đơn Phi không hỏi gì, Bạch Liên Hoa lại nói: - Muội cầu xin Khương thúc thúc giúp muội một chuyện, một chuyện có liên quan đến muội…
Phương tâm giai nhân kích động, nàng không hề giấu diếm Đơn đại ca, nàng biết, nếu Đơn đại ca hỏi nàng, nàng sẽ bất chấp thổ lộ nỗi lòng của mình.
Trước mặt thiên hạ, nàng dám hôn Đơn đại ca, nhưng không dám nói thật tâm nguyện nàng cất giấu đáy lòng bao lâu nay.
Nàng không sợ sự ngăn cản của thiên hạ!
Nhưng khoảnh khắc nàng hôn lên mép môi Đơn đại ca, nhạy cảm phát hiện…cứ như thuở ban đầu, nàng không có phần nắm chắc với lời muốn nói ra.
Nàng nhìn ra, Đơn đại ca có chuyện muốn nói với nàng, nàng không muốn hắn nói tiếp, cũng đang ức chế bản thân, không để mình nói ra tâm nguyện ấy.
Tâm nguyện không nói ra thì mãi mãi là tâm nguyện, còn nếu nói ra, e là sẽ biến thành tâm nguyện không bao giờ thực hiện được.
Đơn Phi chưa quay mình lại, cũng không lên tiếng dò hỏi.
Bạch Liên Hoa cắn môi hồi lâu: - Sau đó Khương thúc thúc đưa muội đến Minh Sổ, ở đó, muội học được rất nhiều thứ. Hôm đó, sau khi huynh rời Minh Sổ không bao lâu, Khương thúc thúc nói với muội, huynh muốn đi tìm kiếm bí địa Vân Mộng, bảo muội đến giúp huynh.
Nàng nói thản nhiên, không hề do dự, vì điều nàng nói hoàn toàn là sự thật.
- Vì thế cô liền đến đây? Đơn Phi mắt nhìn ngoài cửa sổ, hỏi.
- Vâng. Bạch Liên Hoa thản nhiên đáp.
- Vậy Quỷ Phong…Khương thúc thúc của cô chuẩn bị giúp ta như thế nào? Đơn Phi không hoài nghi lời nói của Bạch Liên Hoa, hắn chỉ hoài nghi dụng ý của Quỷ Phong.
Bạch Liên Hoa hơi trầm ngâm, nói thẳng: - Khương thúc thúc nói, Lưu Biểu chiếm Kinh Châu đã lâu, là vì muốn đến bí địa Vân Mộng, bí địa là một trọng bốn đại bí địa, Minh Sổ không thể sánh bằng. Dù là Khương thúc thúc cũng chưa từng nghe danh, chưa từng thấy qua.
-Lưu Biểu cũng chưa thấy qua. Đơn Phi tiếp câu.
- Nhưng người biết rõ về bí địa nhất, trước mắt chỉ có Lưu Biểu. Bạch Liên Hoa nói: - Lưu Biểu nắm trong tay Kinh Châu, không hề có ý tiến thủ nữa, đặt toàn bộ tâm tư vào bí địa Vân Mộng, những năm nay, chỉ cần ông ta không phải tên ngốc thì đã có thu hoạch rồi.
Đơn Phi gật đầu.
Bạch Liên Hoa lại phân tích: - Kế hoạch của Khương thúc thúc và muội…muội sẽ giành được sự tin tưởng của Lưu Biểu, thăm dò thông tin liên quan đến bí địa, sau đó nghĩ cách đoạt lấy Tự Minh Cầm.
Đơn Phi hỏi: - Thế là Khương Kỳ sắp xếp mọi chuyện cho cô, để cô liên lạc với Lưu Biểu?
Bạch Liên Hoa gật đầu nói: - Đúng vậy a, Khương thúc thúc từ sớm đã liên lạc với Lưu Biểu, nói, chỉ cần muội với thân phận Công chúa Lâu Lan dâng bình ngọc Tây Vương Mẫu, nhắc đến chuyện xưa, thì Lưu Biểu nhất định sẽ cho muội tham gia chuyện này.
Đơn Phi chỉ có thể nói Quỷ Phong tính toán chuẩn xác.
Lưu Biểu ngựa chết tuyệt vọng, sẽ không bỏ qua bất cứ ai có liên quan đến bí địa Vân Mộng.
Bạch Liên Hoa lại nhẹ giọng bảo: - Vốn Khương thúc thúc giao Tự Minh Cầm cho Đơn đại ca, nói mọi bí mật với huynh…
- Giao cho ta? Đơn Phi vô cùng ngạc nhiên.
Thấy Đơn Phi ngẩn người, Bạch Liên Hoa giải thích: - Khương thúc thúc biết huynh muốn đến bí địa Vân Mộng, nhưng không biết làm cách nào đến đó, vì thế phái muội đến giúp huynh.
Đôi mắt Bạch Liên Hoa đầy tình cảm nhìn Đơn Phi, nói: - Đơn đại ca, sau khi muội nghe chuyện này thật sự rất vui, muội vẫn luôn mong chờ có ngày giúp huynh làm chút chuyện.
Thấy Đơn Phi im lặng, Bạch Liên Hoa khẽ cắn môi, dịu dàng nói: - Đơn đại ca, có phải huynh muốn đoạt lại quyền khống chế Minh Sổ? Khương thúc thúc nói, muội có thể giúp huynh đoạt lại Minh Sổ.
Liên Hoa giúp thế nào?
Đơn Phi hơi ngạc nhiên, nhìn nàng một cái, thấy bộ dạng giai nhân nóng lòng, lẩm bẩm: - Cái cô biết thật không ít. Hắn cảm nhận được Bạch Liên Hoa không hề dối hắn, nhưng dụng ý khiến Quỷ Phong quay ngược lại giúp hắn, đáng để suy ngẫm đây.
Đơn Phi biết, hắn và Quỷ Phong không cùng đi trên một con đường.
Sớm muộn thì hai người họ sẽ khai chiến.
Nhưng chuyện tới nước này, ngoại trừ chuyện Quỷ Phong lợi dụng Thần Vũ, dụ dỗ hắn giết Tào Quan, thì không hề đụng chạm gì tới hắn.
Đến tột cùng thì Quỷ Phong đang suy tính cái gì?
Bạch Liên Hoa nghe lời khen của Đơn Phi, thản nhiên nói: - Đều là Khương thúc thúc nói với muội đấy. Đơn đại ca, muội phát hiện từ khi rời bỏ tiệm màn thầu, thì hiểu biết của muội lại mở mang hơn nhiều.
Thấy Đơn Phi trầm mặc, Bạch Liên Hoa nhẹ giọng lại nói: - Đơn đại ca, muội không có ý hấp màn thầu không tốt, chỉ là muội phát hiện…
Nàng trầm ngâm sau một lúc lâu, nhất thời không nói nên lời, nhưng nàng nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: - Nay kế hoạch đột nhiên có vấn đề, có người dám đoạt Tự Minh Cầm…
- Không phải cô...có lẽ là Khương Kỳ làm? Đơn Phi ngẩn đầu, nhìn chằm chằm đôi mặt của Bạch Liên Hoa.
Trước là kinh ngạc, sau Bạch Liên Hoa lại cười nhẹ nhàng. Nàng không né tránh ánh mắt của Đơn Phi, kiên định nói: - Không phải muội, muội vốn không biết chuyện này. Đôi mày thanh nhã cau lại, Bạch Liên Hoa nói:
- Muội không biết liệu có phải là Khương thúc thúc làm không, nhưng không nên là thúc ấy, thúc ấy không lý nào lại giấu muội thay đổi kế hoạch…
Vậy thì là ai nữa?
Chẳng lẽ là Tuân Du sao?
Tuân Du là người thông minh, không lý nào tìm con đường chết mà đi.
Đơn Phi vẫn suy xét vấn đề này, thấy Bạch Liên Hoa cười hỏi: - Đơn đại ca vốn không cần nghĩ ngợi đến vấn đề này, không phải sao?
- Vì sao?
Đơn Phi ngạc nhiên hỏi.
Bạch Liên Hoa trắng phân tích nói: - Người có thể làm việc này, chỉ kể đến Tào doanh, Khương thúc thúc…và người ở Giang Đông. Nói đến đây, thần sắc nàng có phần kỳ dị, như nhớ đến chuyện gì đó rất quan trọng.
Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động: - Vì sao lại là người ở Giang Đông?
Bạch Liên Hoa che đậy thần sắc kỳ lạ của mình, bình tĩnh đáp: - Giang Đông tuyệt đối không để Tào doanh và Kinh Châu hợp đàm mà không có động thái gì, cướp đoạt Tự Minh Cầm, giá họa cho Mạc Kim Giáo Úy, sau đó đả kích Tào doanh, chuyện như thế, Giang Đông tuyệt đối có thể làm được.
Vốn nghĩ Đơn Phi sẽ phản bác, không ngờ y lại gật đầu: - Cô nói có lý.
Bạch Liên Hoa khẽ giật mình, phấn chấn nói: - Muội cứ tưởng Đơn đại ca không đồng ý với muội nữa chứ.
Đơn Phi cười cười.
Dù lời nàng nói nghe không lọt tai, nhưng sự suy đoán của nàng là có căn cứ.
Tào doanh, Giang Đông không dễ đối phó, dùng mọi thủ đoạn để đánh bại đối phương là hợp tình hợp lý!
- Nhưng vì sao ta không cần nghĩ về chuyện này?
- Dù là ai đã cướp cầm đi nữa, cuối cùng họ sẽ đến tìm Đơn đại ca. Lưu Biểu có cầm trong tay, nhưng bấy nhiêu năm vẫn chưa tìm ra bí địa Vân Mông, người thường cũng khó mà làm được. Bạch Liên Hoa nhẹ nhàng nói: - Ai cũng muốn bắt tay với Đơn đại ca! Nếu đã vậy, huynh chỉ cần có được Tự Minh Cầm thì sẽ đến được bí địa, hà tất nghĩ nhiều?
Đơn Phi ngẩn ngơ.
Hắn không thể phủ nhận, Bạch Liên Hoa nhìn thấu mọi chuyện, nàng nói cũng đúng.
- Nếu vậy thì huynh cứ ngồi yên quan sát là được, đáp án rồi sẽ được giải đáp thôi. Bạch Liên Hoa tiến lên một bước, muốn đến gần Đơn Phi một chút, thấy hắn vẫn dán mắt ngoài cửa, nàng do dự giây lát, không dám bước lên nữa, nở nụ cười rạng rỡ, bảo: - Không còn sớm, muội về đây, không làm phiền Đơn đại ca nghỉ ngơi nữa.
Lúc nàng nói xong, nhẹ người xoay mình, bước chân lại vô cùng chậm rãi.
- Liên Hoa… Đơn Phi đột nhiên gọi.
Bạch Liên Hoa vội xoay người lại. - Đơn đại ca…huynh muốn hỏi gì?
Đơn Phi nhìn Bạch Liên Hoa hồi lâu, mới nói: - Ta muốn kể một câu chuyện với cô, không biết cô có hứng thú nghe không?
- Là chuyện của huynh sao? Hay là chuyện khác? Nàng cẩn thận dò hỏi.
Đơn Phi trầm ngâm chốc lát nói: - Là câu chuyện của người khác.
Bạch Liên Hoa mặt mày hớn hở, trời chiều hơi tối,cả người nàng như phát ra ánh sáng chói lóa: - Vậy thì không liên quan đến muội rồi?
Nàng chỉ sợ Đơn Phi nói về chuyện giữa họ, còn chuyện khác, nghe ba ngày ba đêm nàng cũng không chán.
Nhưng nàng phải rời khỏi.
Lời nói liên quan hay không liên quan đã nói xong, những lời quan tâm lo âu lại không phải lúc thích hợp nói ra.
Nàng sợ cứ ngồi ở đây, sẽ nghe được những lời nàng không muốn nghe. Nhưng nàng lại muốn ngồi ở đây, nghe những chuyện phiếm cũng được.
Dù nàng xinh đẹp lộng lẫy, nhưng không ai biết bên trong nàng đã đổ biết bao mồ hôi? Những ngày này, cái chống đỡ nàng đứng đây chính là sự tưởng tượng giây phút bình yên lúc đang khó khăn.
Vì sao lúc tương tư, con người lại có cảm giác xa xôi?
Đơn Phi vẫn chưa quay đầu lại, hạ giọng nói: - Có thể là liên quan đến cô.
Hoa dung của giai nhân biến sắc, lại nghe Đơn Phi nói: - Cũng có thể là liên quan đến tất cả chúng ta!