Thâu Hương

Chương 479: Lập kế

Chương 479: Lập kế


.
aNội đường vắng lặng.
Đơn Phi, Bạch Liên Hoa nghe Lưu Biểu nói rồi đều có chút kinh ngạc, sau đó đoán ra hành động này của Lưu Biểu rốt cuộc có thâm ý gì.
Lưu Bị cũng khó lòng bình tĩnh nữa.
Ông ta có thể nói cả đời đều là kẻ địch với Tào Tháo. Mấy ngày trước càng liều mạng đến Đan Dương, ra ngoài biển xa, vào sinh ra tử đều là để hóa giải ân oán lúc trước với Đơn Phi, để lấy được lòng tin của Giang Đông, liên hợp Giang Đông và Kinh Châu cùng nhau kháng Tào Tháo.
Trong thọ yến đột nhiên có kinh biến, Tuân Du bị Lưu Biểu hạ gục, mọi người đều chấn kinh nghị luận xôn xao, rất lo lắng, Lưu Bị lại có vẻ phấn chấn không nói nên lời.
Tuân Du là quân sư chính của Tào Tháo!
Mặc dù mưu thần dưới tay Tào Tháo vô số, nhưng Kinh Châu nếu trừ đi Tuân Du, Lưu Biểu và Tào Tháo không còn khả năng hòa hảo nữa, Tào Tháo sẽ nam hạ.
Ông ta ngẫm đến chuyện tiếp theo cũng cảm thấy kích động. Sáng sớm hôm nay nghe Lưu Biểu cho mời, lập tức dẫn nhị đệ đến đây.
Lưu Biểu lại muốn thả Tuân Du.
Lưu Bị giận đến gấp gáp mới định nổi bão phản đối quyết định của Lưu Biểu, thì thấy Lưu Biểu khoát tay nói: -Huyền Đức chớ khẩn trương, Đơn tiên sinh hẳn là hiểu dụng ý của lão phu.
Lưu Bị đột nhiên nhìn sang Đơn Phi.
Trong lòng Đơn Phi suy đoán, thầm nghĩ Lưu Biểu ông sắp xếp là được rồi, ta hà tất tự tìm phiền toái?
Cau mày, Đơn Phi trầm ngâm nói: -Ta thật sự không biết Kinh Châu Mục sao lại làm thế?
Lưu Biểu khẽ mỉm cười: -Tiên sinh quá khiêm nhường. Dừng một lát, Lưu Biểu bày tỏ thái độ nói:
-Trong nội đường đều là người mà lão phu tin tưởng nhất. Chuyện đến nước này, lão phu cũng không cần che giấu gì cả. Lão phu thủy chung vẫn hoài nghi, Tự Minh Cầm là do Tuân Du sai người trộm.
Lưu Bị không biết Tự Minh Cầm là cái gì, nhưng thấy dáng vẻ Lưu Biểu căng thẳng, cũng biết vật ấy tuyệt đối có ý nghĩa phi phàm, chấn chỉnh tinh thần nói: -Một khi đã vật, Kinh Châu Mục còn do dự cái gì? Tiến hành khảo vấn Tuân Du, cho dù ông ta không khai nhận, Kinh Châu Mục nếu không hỏi ra, thì Lưu Bị xin được đích thân đến hỏi!
Lưu Biểu lắc đầu nói: -Ta chỉ sợ Huyền Đức cũng không hỏi ra được gì. Tuân Du xảo quyệt cáo già, nếu đã dám làm như thế, vốn đã nắm chắc chúng ta không bằng không chứng, không có cách nào với ông ta cả.
Lưu Bị hừ lạnh một tiếng.
Lưu Biểu không đợi ông ta kịp nói thêm gì, lại nói tiếp: -Tào Tháo vẫn luôn muốn thâu tóm Kinh Châu, nhưng ngại vì không có cớ. Bây giờ chúng ta bắt Tuân Du, nếu không có bằng chứng xác thực, lại có người nhất mực khẳng định là lão phu cứu sống Lã Bố gì đó, nếu Tuân Du có chuyện gì, chỉ sợ Tào Tháo sẽ lập tức xua binh nam hạ.
Lưu Bị nghe thấy hai chữ “Lã Bố” thì trong lòng nghiêm nghị hẳn, thấy dáng vẻ Lưu Biểu hoàn toàn không biết, Lưu Bị lại thật sự khó lòng suy đoán Lã Bố chết đi sống lại có quan hệ gì với Lưu Biểu.
Quan Vũ lãnh đạm nói: -Kinh Châu Mục hà tất lo lắng? Nếu Tào Tháo dám nam hạ, huynh đệ ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc làm ngơ. Giang Đông cũng có Lỗ Túc, Tôn Quận Chúa đến, tràn đầy thành ý, chỉ cần Đơn huynh đệ và đại ca ta xuất mã, Giang Đông tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đến lúc đó Quan mỗ có thể đích thân dẫn nhân mã đánh thẳng Hứa Xương, Giang Đông chặt đường về của Tào Tháo, để lão ta đến được mà về không được.
-Như vậy, dân chúng Kinh Châu chỉ sợ sẽ không còn ngày thái bình nữa. Lưu Biểu thở dài nói.
Tim Lưu Bị lạnh đến tận đáy.
Lưu Biểu thoáng nhìn thần sắc thất vọng của Lưu Bị, sau đó nói: -Lão phu không sợ dụng binh, nhưng chuyện gì cũng có nặng nhẹ nhanh chậm, lão phu chỉ không muốn cho Tào Tháo bất cứ cớ gì. Lão ta muốn chiến, lão phu tất chiến!
Câu đầu tiên của ông ta đã khơi dậy nhiệt huyết của Lưu Bị, chớp mắt lại dội một gáo nước lạnh dập tắt sự nhiệt tình của Lưu Bị: -Nhưng lão phu không muốn bị Tào Tháo quy cho tội danh mưu phản, làm mất danh tiếng.
Đơn Phi nghe mà không nhịn được, thầm nghĩ ngươi lại muốn được lập đền thờ, không hổ là hạng “nhân đức” đương thời.
-Kinh Châu Mục chắc chắn có kế sách thần kỳ, nói ra để cho chúng ta tham tường, thế nào?
Đơn Phi vừa nói ra, Lưu Bị, Quan Vũ yên tĩnh lại.
Lưu Bị thầm thở dài trong lòng, nghĩ bụng Lưu Biểu cáo già, có chủ ý gì sẽ rất khiến ông ta thay đổi. Lưu Bị ta nhìn thấu đã nhiều năm rồi, sao khi có chuyện xảy ra đều không nhịn được mà tranh cãi chứ?
Lưu Biểu vuốt râu mỉm cười nói: -Đơn tiên sinh quá khen, lão phu không có kế sách thần kỳ gì, việc này còn phải nhờ tiên sinh xuất mã.
Đơn Phi còn chưa rõ tình huống, nhưng lại ứng phó tình cảnh này nhẹ nhàng như thường: -Ta sẽ làm hết sức.
Lưu Biểu vuốt râu trầm ngâm nói: -Tối qua lão phu suy nghĩ cả đêm.
Đơn Phi không khỏi liếc mắt nhìn Bạch Liên Hoa, thầm nghĩ các ngươi đều mất ngủ sao, nghĩ cái gì mà phải cả đêm vậy?
Bạch Liên Hoa biết suy nghĩ của Đơn Phi, nhớ tới lời mình từng nói, lặng lẽ mỉm cười.
-Tự Minh Cầm rất có thể là Tuân Du trộm!
Lưu Bị, Quan Vũ đều thở dài, nghĩ bụng Lưu Biểu ông ăn dây mây mà trưởng thành sao, nói chuyện quanh co uốn lượn khiến người ta hận không thể chém một đao mà.
Đơn Phi trấn tĩnh nói: -Sau đó thì sao?
Lưu Biểu lại nói tiếp: -Nhưng chúng ta không có chứng cớ.
Đơn Phi cũng muốn cầm túi màn thầu trong tay đập tới, thầm nghĩ ngươi nghĩ cả đêm chỉ nghĩ được những thứ này, ngươi già rồi ngu ngốc à? Cuối cùng nén giận, Đơn Phi khẽ mỉm cười nói: -Sau đó chúng ta thả ông ta đi?
-Đúng là như thế.
Lưu Biểu trầm giọng nói, nhưng ông ta cuối cùng cũng biết mọi người không kiên nhẫn, giải thích nói: -Nếu Tự Minh Cầm là do ông ta lấy, chúng ta thả ông ta đi, Tào Tháo không nắm được nhược điểm của chúng ta.
Ngừng một lát, Lưu Biểu vuốt râu nói: -Nếu Tự Minh Cầm là ông ta trộm, ông ta nhất định sẽ nói cho Đơn tiên sinh biết, cho phải không?
Lưu Bị ngây người, không hiểu từ khi nào Tuân Du lại có giao tình với Đơn Phi lớn như thế.
Đơn Phi lại hiểu ra: -Ý của Lưu Kinh Châu là sau khi thả Tuân Du, để ông ta tự động tìm đến cửa, chúng ta lại bắt được nhân tang?
-Không sai!
Ông cho rằng Tuân Du ngu ngốc hay là ta ngu ngốc?
Trong lòng Đơn Phi mắng to, thầm nghĩ nếu thật sự là Tuân Du lấy trộm Tự Minh Cầm, sau đó mang Tự Minh Cầm đến tìm Đơn Phi, vậy Tuân Du không phải là Tuân Du, là Hứa Du!
Thấy Đơn Phi trầm mặc không nói, Lưu Biểu mỉm cười nói: -Lão phu thấy Tuân Du và Đơn tiên sinh chưa chắc hòa thuận, bằng không lúc trước trong thọ yến cũng sẽ không vạch trần thân phận của Đơn tiên sinh ở Tào doanh.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Hóa ra Kinh Châu Mục còn biết điểm đó.
-Nhưng nếu là Đơn tiên sinh đích thân thả Tuân Du thì sao? Lưu Biểu mỉm cười nói.
Đơn Phi cau mày nói: -Ý của Kinh Châu Mục là
Lưu Biểu như có định trước nói: -Lão phu sẽ nhờ Đơn tiên sinh hỏi chuyện Tuân Du, ông ta tự nhiên là không chịu thừa nhận Tự Minh Cầm là ông ta lấy.
Ông ta không ngu, làm sao thừa nhận?
Đơn Phi nghe thấy Lưu Biểu nói tiếp: -Khi đó Đơn tiên sinh liền nói nếu Tuân Du còn không thừa nhận nữa, thì lão phu sẽ chém ông ta!
Lưu Bị ở bên cạnh nói:
-Tuân Du sẽ không bị đôi câu ba lời của Đơn huynh đệ hù dọa, chúng ta thật sự phải chém ông ta sao?
-Không phải, không phải.
Lưu Biểu mỉm cười lắc đầu nói: -Tuân Du có lẽ sẽ không bị mấy câu này hù dọa, nhưng ai cũng chỉ có một mạng, cho dù ông ta có là tâm cơ bách biến đi chăng nữa, thì cũng sẽ không lấy mạng ra đánh cuộc. Tuân Du không phải anh hùng, mà là mưu sĩ, tuyệt sẽ không khẳng khái hi sinh.
Mọi người không hề nghi ngờ điểm ấy.
Nếu Lưu Biểu thật sự muốn hạ thủ, Tuân Du tuyệt đối sẽ không chờ chết nói cái gì mà rớt đầu chẳng qua là như cái bát sứt, Tuân Du sẽ nghĩ cách cân bằng thế lực trốn tránh cái chết.
Đứng trước sinh tử, loại người khác nhau căn bản sẽ có lựa chọn khác nhau.
-Khi đó ông ta có thể cầu Đơn tiên sinh giúp đỡ. Lưu Biểu tiếp tục nói kế hoạch của ông ta: -Mà Đơn tiên sinh tự nhiên là biết phải làm cái gì.
-Ta không biết. Đơn Phi “hồ đồ” nói.
Trong mắt Lưu Biểu mang theo vẻ buồn cười nói: -Tiên sinh quá khiêm nhường rồi. Tiên sinh thực sự là người trẻ tuổi thông minh nhất mà lão phu từng gặp mấy năm gần đây, sao lại không biết tình huống đó thì nên nói cái gì?
Ngừng một lát, thấy Đơn Phi không nói lời nào, Lưu Biểu cảm thấy tiểu tử này qua vài chục năm nữa, rất có thể vượt hơn cả Lưu Biểu ông ta, cuối cùng đề nghị nói: -Tiên sinh có thể nói là mọi người dù sao cũng đều làm việc dưới tay Tào Tháo…đúng, là Tào Tư Không, không có ân tình cũng có giao tình. Nếu lão phu chém Tuân Du, tiên sinh dĩ nhiên đấu tranh theo lẽ cho Tuân Du, phân rõ thị phi. Bây giờ đến đây, chính là dẫn Tuân Du đến gặp lão phu phân rõ thị phi.
Dáng vẻ Đơn Phi nghe đến ngây người, chỉ có thể hỏi: -Tiếp đó thì sao?
Lưu Biểu suy nghĩ một đêm, xem ra còn nghĩ nhiều hơn cả Bạch Liên Hoa:
-Chuyện tiếp theo sẽ kích thích hơn một chút. Thái Mạo Tướng Quân dẫn người cùng tiên sinh áp giải Tuân Du đến gặp lão phu, kết quả là tiên sinh ra tay cứu Tuân Du đi.
Lưu Bị, Quan Vũ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy kế sách này cũng coi như không tệ.
Đơn Phi lại cảm thấy kế sách này hỏng bét đến cực điểm.
Đây là muốn chơi Vô gian đạo sao?
Lưu Biểu dù sao cũng từng làm lão đại xã hội đen, dùng đến loại kế sách này, rất có phong phạm gián điệp nằm vùng.
-Như vậy, Tuân Du sẽ đi cùng tiên sinh, mà tiên sinh có thể lợi dụng Tuân Du tìm Tự Minh Cầm.
Ngừng một lát, thấy Đơn Phi đang cân nhắc lợi hại, Lưu Biểu nói: -Mưu kế này không tính là tuyệt diệu, trước mắt lại là kế sách khả thi nhất.
Một lúc sau cuối cùng Đơn Phi nói: -Có phải ta phải giết hai người để lấy được tín nhiệm của Tuân Du không?
Thái Mạo đứng ở bên cạnh, nghe vậy xanh cả mặt.
Lưu Biểu gật đầu nói: -Nếu hành sự cần thiết, giết vài binh sĩ lấy được tín nhiệm của Tuân Du cũng không thành vấn đề.
Lưu Bị, Quan Vũ đều có vẻ không đành lòng.
Bọn họ giết người vô số, nhưng đại đa số đều là bất đắc dĩ. Chiến trường bách chiến không phải là giết địch thì chính là bị giết, gần như không có lựa chọn thứ ba.
Cứ thế đưa binh lính vô tội vào chỗ chết, bọn họ thật sự khó lòng làm được.
Đơn Phi thở dài còn chưa kịp nói, Lưu Biểu lại nói: -Nhưng Tuân Du làm người xảo quyệt, cho dù tiên sinh có như vậy, ông ta cũng chưa chắc thật sự tin tưởng tiên sinh.
Đơn Phi cuối cùng đã hiểu tại sao Lưu Biểu một người đơn thương độc mã lại có thể bình ổn toàn bộ xã hội đen Kinh Châu. Lão già này thật sự có cách của mình!
-Vậy ta nên làm thế nào?
Lưu Biểu đứng lên đặt máy cảm ứng trước mặt Đơn Phi: -Nhưng tiên sinh cũng chưa chắc nhất định phải lấy được sự tín nhiệm của Tuân Du, chỉ cần tiên sinh tiếp cận Tuân Du, thì sẽ tiếp cận Tự Minh Cầm, có phải không?
Đơn Phi chậm rãi gật đầu.
Máy cảm ứng có thể dò xét Tự Minh Cầm trong vòng trăm trượng, chỉ cần Tuân Du phái người hạ thủ, sau khi Tuân Du trốn khỏi Tương Dương, rất nhanh sẽ tìm được những thủ hạ này.
Đơn Phi hắn đi theo Tuân Du, bất kể Tuân Du tin hắn hay không, chỉ cần thăm dò được tung tích Tự Minh Cầm thì chính là lúc Lưu Biểu đại khai sát giới!
-Tiên sinh cảm thấy kế này thế nào? Lưu Biểu lại cười nói.
Đơn Phi cuối cùng gật đầu: -Nhưng ta làm sao liên hệ với các vị?
-Việc này tiên sinh không cần lo lắng, chúng ta nhất định có thể tìm được tiên sinh. Lưu Biểu cũng không che giấu.
Chẳng lẽ còn có máy cảm ứng khác?
Lão già này còn giữ lại hậu chiêu?
Khi Đơn Phi phỏng đoán trong lòng, Lưu Biểu đã nói: -Nếu tiên sinh không còn vấn đề gì, ta tin với khả năng của tiên sinh, sau khi biết dụng ý của lão phu, thì tự nhiên sẽ có cách ứng đối khi đối diện với Tuân Du.
Không ngờ kịch bản mà Lưu Biểu sắp xếp nghe ra cũng có thể lấy được tượng vàng rồi. Đơn Phi hơi trầm ngâm, không biết diễn tiếp thì có cơ hội “cắt” không: -Vật ta nghe theo sự dặn dò của Kinh Châu Mục mà làm, không biết khi nào thì bắt đầu?
Lưu Biểu khẽ mỉm cười: -Việc này không nên chậm trễ, làm ngay hôm nay.
Nhìn sang Thái Mạo, Lưu Biểu khoát tay mang phong thái đạo diễn: -Thái Tướng Quân, lập tức dẫn tiên sinh đến đại ngục Tương Dương!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất