Thâu Hương

Chương 478: Yến tước và thiên nga

Chương 478: Yến tước và thiên nga


.
Trăng sáng treo cao.
Gió bắc hiu quạnh.
Bạch Liên Hoa ra khỏi đình viện, đi men theo phố dài yên tĩnh, thẳng đến chỗ doanh trại tập kết ngoài phủ Kinh Châu Mục. Mấy trăm nhân mã Tây Vực đến Kinh Châu, được sự cho phép của Kinh Châu Mục, có thể lập doanh trại trong thành.
Quay vào trong trướng bồng của mình, Bạch Liên Hoa lặng lẽ nhóm lò, ngồi đó, nhìn hư không ôn lại tất cả những gì vừa nói với Đơn Phi, hồi lâu sau, Bạch Liên Hoa khẽ thở dài nói: -Khương thúc thúc, thúc đến rồi?
Một lát sau, Quỷ Phong đã đứng trong trướng, nhìn Bạch Liên Hoa cô tịch nói: -Con thoạt nhìn có vẻ uể oải.
Bạch Liên Hoa vốn định lắc đầu, rồi lại gật đầu nói: -Nhìn Tôn Thượng Hương và Đơn đại ca lại tốt như xưa, con không vui. Khi con nhìn thấy Tôn Thượng Hương thì biết nàng ta đang ganh tỵ, nàng cũng không thích nhìn con và Đơn đại ca ở riêng với nhau.
Khẽ cắn môi, Bạch Liên Hoa nói: -Hạt giống ganh tỵ vừa gieo, thì sẽ đâm chồi nảy lộc. Con vốn dĩ cho rằng chỉ cần lợi dụng thêm một chút, thì sẽ khiến Tôn Thượng Hương rời khỏi Đơn đại ca, nhưng con không ngờ…nàng ấy lại nhanh chóng tự xét lại, Đơn đại ca đối với nàng cũng không tệ.
Nàng chưa từng che giấu chuyện gì trước Quỷ Phong.
Bên trong mặt nạ đồng lóe lên tia hàn quang còn rét lạnh hơn sương tuyết, ngữ khí của Quỷ Phong lại bình tĩnh: -Con sẽ không vì thế mà bỏ qua Đơn Phi, có phải không?
Bạch Liên Hoa cười nói: -Đương nhiên.
-Con bây giờ vẫn thích Đơn Phi như cũ? Quỷ Phong chậm rãi nói.
-Phải. Bạch Liên Hoa do dự một chút nói.
-So với lúc trước càng thích hơn? Quỷ Phong lại nói.
-Phải!
Bạch Liên Hoa trả lời vẫn không hề chần chừ như cũ, nhưng nàng vẫn có chút nghi hoặc nói: -Khương thúc thúc, thúc hỏi những chuyện này làm gì?
-Vì sao? Quỷ Phong chậm rãi hỏi, thấy Bạch Liên Hoa nhíu mi khó hiểu, Quỷ Phong bổ sung nói: -Vì sao con cảm thấy càng yêu Đơn Phi hơn lúc trước?
Bạch Liên Hoa trầm mặc lại, nghiêm túc suy nghĩ.
Quỷ Phong không đợi đáp án của nàng, tiếp tục nói: -Nếu hắn vẫn là Đơn Phi của trước kia, con có phải vẫn cố chấp yêu như thế không?
Bạch Liên Hoa suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm nói: -Khương thúc thúc, con thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Những ngày tháng ở Minh Sổ, mỗi khi con cô độc không ai giúp, đều dựa vào việc nhớ Đơn đại ca mới khiến con khắc phục được tất cả. Khoảnh khắc nhìn thấy Đơn đại ca ở Minh Sổ, con thật sự giống như đang mơ vậy.
Nàng chống cằm nhìn lò lửa, giống như trước đây không lâu đối mặt với Đơn Phi vậy.
Nhưng khi đó, nàng không dám kể rõ như thế.
Nàng rất sợ mình qua được sự cực khổ ở Minh Sổ, lại không chịu được lời cự tuyệt.
-Con không biết phải cố gắng bao nhiêu mới đè nén được tình cảm trong lòng mình, con sợ con sẽ làm hỏng chuyện của huynh ấy, khiến huynh ấy chần chừ khó xử.
Thiếu nữ thì thào tự nói, giống như bên cạnh không có ai.
Quỷ Phong lẳng lặng đứng ngoài cửa trướng, cũng không ngắt lời.
-Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta tạm thời không có liên quan đến Đơn đại ca, nhưng khi nhìn thấy Đơn đại ca trước phủ Kinh Châu Mục, con biết, con không thể coi huynh ấy như người xa lạ nữa.
Trong mắt thiếu nữ mang theo nhớ nhung vô tận: -Con rất nhanh đã thay đổi kế hoạch, sau đó lại khiến Đơn đại ca nhận ra con, bởi vì con sợ…
-Con sợ cái gì? Quỷ Phong nói tiếp.
Bạch Liên Hoa nghiêm túc nói: -Khương thúc thúc, thúc không phải từng nói với con, nếu yêu thì nhất định đừng buông tay, bởi vì chúng ta vĩnh viễn không biết ngay sau đó thế giới này có còn tồn tại hay không.
Đôi mắt sau mặt nạ có hàn quang lóe lên, Quỷ Phong không nói gì.
-Con sợ bỏ lỡ cơ hội quen biết huynh ấy lần này nữa, lần sau không biết còn tới khi nào, con làm sao chờ đợi được thời gian hoài niệm này đây?
Khóe miệng Bạch Liên Hoa hiện lên nụ cười ngọt ngào: -Huynh ấy thật sự nhận ra con, thúc có biết khi đó, con rất thích.
Nàng không dùng những từ ngữ hoa lệ để hình dung, nàng không cần nhấn mạnh gì cả, một chữ “thích” đã là toàn bộ tình cảm của nàng khi đó.
-Con phát hiện những ngày tháng con vất vả toàn bộ đều xứng đáng. Bạch Liên Hoa cuối cùng nhìn sang Quỷ Phong: -Con nghĩ nếu huynh ấy là Đơn đại ca lúc trước, con chính là Liên Hoa lúc trước. Huynh ấy thay đổi thành Đơn đại ca bây giờ, cũng sẽ có Bạch Liên Hoa của hiện tại.
Ngừng hồi lâu, Bạch Liên Hoa nhẹ giọng nói: -Con nói như vậy, Khương thúc thúc có hiểu không?
Tâm tư tinh tế của nàng khó lòng biểu đạt, sau khi nói ra sẽ có rất nhiều người không hiểu được, nhưng Khương thúc thúc sẽ hiểu.
-Ta hiểu!
Quỷ Phong chậm rãi gật đầu nói: -Yến tước không hiểu chí hướng của thiên nga, bởi thế thiên nga và yến tước thủy chung sẽ không bay chung với nhau, không liên quan đến chuyện có xứng hay không, có liên quan đến thói quen tập tục. Do vậy, nếu yến tước yêu thiên nga, trước nay không nên đợi thiên nga cúi đầu, càng không nên kéo thấp chí hướng của thiên nga…Yến tước thông minh chỉ sẽ hi vọng có thể bay cùng thiên nga.
Y dùng một ví dụ khác, Bạch Liên Hoa nghe xong, lẩm bẩm nói: -Đúng vậy, con chính là yến tước muốn bay càng cao, đuổi theo kịp Đơn đại ca tựa con thiên nga đó. Nhưng nếu Đơn đại ca là yến tước, con cho dù là thiên nga, cũng sẽ bay bên cạnh huynh ấy.
Nàng nói tự nhiên như thế.
Trong trướng vải tĩnh lặng.
Duy lửa tàn đang cháy.
Than củi ngẫu nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, lại không nỡ nhảy ra khỏi lò.
Quỷ Phong khẽ thở dài, xoay người muốn rời đi, nghe thấy Bạch Liên Hoa đột nhiên gọi: -Khương thúc thúc?
Dừng bước nhưng không quay đầu, Quỷ Phong lặng lẽ đợi câu dưới của Bạch Liên Hoa.
Hồi lâu sau, Bạch Liên Hoa hạ giọng nói: -Khương thúc thúc, con vẫn chưa từng cảm tạ thúc. Không có thúc giúp đỡ con, con sẽ không nhận biết thế giới to lớn hơn, càng sẽ không có năng lực làm chuyện mà mình muốn làm.
-Con không cần cảm tạ ta…
Quỷ Phong trầm mặc một lát: -Con muốn nói những lời này?
Bạch Liên Hoa nhìn bóng lưng thần bí khó dò, hồi lâu mới nói: -Con còn nhớ lần đầu gặp mặt Khương thúc thúc, trên tay con có một cái bánh cứng.
Quỷ Phong thản nhiên nói: -Ta nhớ con chia cho ta một nửa.
-Khi đó Khương thúc thúc cũng không là người sẽ ăn nửa cái bánh cứng đó. Bạch Liên Hoa nhẹ giọng nói:
-Khương thúc thúc, con không còn là nữ hài tử u u mê mê lúc trước nữa. Rất nhiều chuyện, con suy ngẫm lại một lần nữa, phát hiện rất kỳ lạ.
Quỷ Phong trầm mặc.
Bạch Liên Hoa chậm rãi nói: -Người của Minh Sổ đều cuồng ngạo vô cùng, Tần Phấn lại luôn kinh ngạc về sự tiến triển của con, chỉ dùng thời gian một năm thì đã đạt thành tựu như ngày hôm nay, bản thân con cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
-Con muốn nói gì? Quỷ Phong nói.
Bạch Liên Hoa một lúc lâu sau mới nói:
-Khi con còn là con nít, người đã tìm đến con, sau đó người lại đến gặp con, đối với con mà nói là cơ duyên trời cho, nhưng đối với Khương thúc thúc mà nói…chỉ là ngẫu nhiên?
Quỷ Phong chậm rãi quay lại, mặt nạ dữ tợn trên mặt mang theo vẻ rét lạnh: -Sau đó thì sao?
Bạch Liên Hoa nhìn mặt nạ lạnh lẽo kia, trong lòng có chút xa lạ, nhưng lại không hề sợ hãi: -Con chỉ cảm thấy, Khương thúc thúc hình như từ rất sớm đã nhận ra con trước khi con chia bánh cho người nữa.
Quỷ Phong sau mặt nạ mỉm cười không tiếng: -Con sợ ta bất lợi với con?
Bạch Liên Hoa lắc đầu nói: -Không phải.
-Vậy con không cần nghĩ thêm chuyện khác nữa.
Quỷ Phong xoay người rời đi, chỉ thản nhiên để lại một câu trong gió đêm: -Con nên lưu ý Lưu Biểu nhiều một chút. Nhân vật năm đó có thể đơn thương độc mã dựa vào một tờ giấy trắng mà định Kinh Châu không phải đơn giản như vậy.
Màn trướng rũ xuống.
Ánh lửa càng lóe.
Bạch Liên Hoa thở dài sâu kín, không nghĩ nhiều nữa, nàng khẽ co rút bên cạnh lò lửa như thụy liên, khi nhìn ánh lửa lập lòe, cũng dịu dàng giống như nhìn Đơn Phi vậy: -Đơn đại ca, ngày mai…muội sẽ gặp lại huynh, muội rất thích.
Khi nắng sớm vừa lên, Đơn Phi mở trừng hai mắt.
Hắn tĩnh tọa khoảng một nén hương, sau khi rửa mặt thì ra khỏi lầu các, ánh mắt hắn ngưng lại.
Ngày mùa đông không gió, có sương hoa đọng trên cây.
Hà hơi thành sương.
Một người lẳng lặng đứng dưới cây, nghe thấy tiếng vang phía lầu các, xoay đầu qua nhìn, nụ cười còn ấm áp hơn mặt trời mùa đông nữa.
-Đơn đại ca, huynh đoán xem, muội mang cái gì đến?
Bạch Liên Hoa giơ một cái gói to trong tay lên, cười khẽ hỏi.
Đơn Phi chậm rãi đi xuống lầu, ngẩng đầu nhìn giọt sương trên chiếc lá trên đỉnh đầu Bạch Liên Hoa, cau mày nói: -Cô đến lâu rồi sao?
-Không bao lâu.
Hai tay Bạch Liên Hoa cầm cái túi kia đưa đến trước mặt Đơn Phi, giống như năm đó nói:
-Đơn đại ca, huynh đoán xem là cái gì…
Đơn Phi nhận lấy cái túi kia, hồi lâu mới nói: -Màn thầu?
-Muội biết ngay Đơn đại ca nhất định có thể đoán được!
Bạch Liên Hoa mỉm cười mở cái túi ra, lộ ra mấy cái màn thầu còn nóng hổi. Nàng lại đưa cái túi đến trước mặt Đơn Phi lần nữa: -Còn nhớ khi ở Hứa Đô, cũng giống như thế, huynh chưa ăn sáng có phải không?
Thấy Đơn Phi vẫn không động thủ, Bạch Liên Hoa khẽ cười nói: -Huynh sợ có độc sao?
Đơn Phi im lặng một lát: -Không phải.
Hắn đích thân lấy hai cái màn thầu từ trong túi ra, đưa cho Bạch Liên Hoa một cái.
Bạch Liên Hoa vui vẻ nhận lấy.
Đơn Phi lại xách cái túi màn thầu trong tay lần nữa, cắn một miếng mà thầu, cảm nhận được sự mềm mại và mùi thơm của màn thầu, hỏi: -Còn cho thêm rất nhiều gia vị? Thơm như vậy, dùng cánh hoa sao?
Bạch Liên Hoa vui vẻ cười nói: -Đơn đại ca, cái gì cũng không giấu được huynh. Thế nào? Có phải còn ngon hơn khi ở Hứa Đô nhiều không?
Đơn Phi gật gật đầu khen: -Còn tốt hơn rất nhiều so với ta dạy. Liên Hoa, cô vẫn luôn rất thông minh. Ta…
-Nhưng nếu không có Đơn đại ca chỉ điểm, màn thầu này căn bản sẽ không xuất hiện, có phải không? Bạch Liên Hoa chớp mắt hỏi, thấy Đơn Phi hơi do dự gì đó, Bạch Liên Hoa nói: -Huynh chắc chắn đang đoán…muội tìm huynh sớm như vậy chắc chắn không phải là tới đưa màn thầu?
Đơn Phi cuối cùng nói: -Cô tới làm gì?
Muội tới đưa màn thầu!
Nếu không có chuyện khác, muội và huynh sóng vai đi vài ngày trên phố dài, muội đều rất thích.
Bạch Liên Hoa thấy Đơn Phi yên lặng gặm màn thầu, mỉm cười nói: -Đơn đại ca thật thông minh, đoán được muội có mục đích khác. Đêm qua muội trở về suy nghĩ cả đêm, Lưu Biểu hôm nay nhất định sẽ tìm huynh, ông ta không đợi được nữa.
Khi Đơn Phi còn chưa lên tiếng trả lời, chỉ thấy Thái Mạo từ xa xa bước nhanh đến gần, thấp giọng nói: -Tiên sinh và Công chúa đều ở đây, vậy thì tốt quá, Kinh Châu Mục cho mời.
Đơn Phi nhìn sang Bạch Liên Hoa khẽ cười bên cạnh, dựng thẳng ngón cái.
Hai người theo Thái Mạo tới phủ Kinh Châu Mục, chỉ thấy Lưu Bị, Quan Vũ đang đứng trước cửa. Mọi người trao đổi ánh mắt, được Thái Mạo dẫn đến nghị sự đường, thì thấy Lưu Biểu đã ngồi ngay ngắn trong đó.
Thấy mọi người đến, Lưu Biểu ho khan một tiếng: -Đa tạ các vị cực khổ đến đây.
Đơn Phi biết Lưu Biểu muốn tiến hành đại kế tróc nã tên trộm lấy đi Tự Minh Cầm, bây giờ thực sự rất cấp bách.
Lưu Biểu bảo Lưu Bị, Quan Vũ đến, lẽ nào muốn để Lưu Bị, Quan Vũ hỗ trợ Đơn Phi hắn làm việc?
Trong mắt Lưu Bị tràn đầy mong chờ, nói trước: -Kinh Châu Mục gọi chúng ta đến, không biết có gì sai bảo?
Lưu Biểu khẽ mỉm cười nói: -Ta muốn thả Tuân Du.
Lưu Bị đột nhiên biến sắc, giật mình nói: -Cái gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất