Chương 480: Không theo lối mòn
.
Lưu Biểu làm những việc này cực kỳ thành thục, rõ ràng là năm đó khi lừa người ta cũng đã rèn luyện không ít.
Đơn Phi lại có chút ngạc nhiên.
Hắn không muốn sau khi Lưu Biểu cho hắn một kịch bản, thì ngay cả cơ hội diễn tập cũng không có.
Cứ diễn tiếp theo kịch bản?
Hắn đang trầm ngâm, Bạch Liên Hoa đã nói: -Ta đi cùng Đơn đại ca.
-Không được! Lưu Biểu nói rất nhanh: -Nếu Công chúa đi cùng, màn kịch này tuyệt đối không diễn tiếp được.
Mọi người ở đây đều gật đầu.
Suy xét theo kịch bản này của Lưu Biểu, Đơn Phi là nhân vật nội ứng giết ngược, nếu đã không khảo vấn ra được tung tích Tự Minh Cầm, thì phải tiếp cận Tuân Du, lừa ra tung tích Tự Minh Cầm. Đơn Phi ra tay cứu Tuân Du đều có nguyên nhân của nó, dù sao thì hắn và Tuân Du đều là thủ hạ cực kỳ đáng tin của Tào Tháo, Đơn Phi không cứu Tuân Du, trơ mắt nhìn Tuân Du bị trảm càng không được, nhưng có thêm một Bạch Liên Hoa, sẽ khiến Đơn Phi rất khó giải thích.
Bạch Liên Hoa cắn môi dưới.
Lưu Biểu lập tức nói: -Ta biết Công chúa rất quan tâm Đơn tiên sinh, nhưng trước mắt chuyện quan trọng nhất là tìm Tự Minh Cầm, kính mong Công chúa lấy đại cục làm trọng.
Quan Vũ vốn muốn hỏi Tự Minh Cầm rốt cuộc là cái quỷ gì? Nhưng thấy Đơn Phi gật đầu, thầm nghĩ Đơn Phi làm người ổn trọng, hắn nhận định như thế, lẽ nào chuyện này cực kỳ quan trọng trong mắt Đơn huynh đệ?
Một khi đã vậy, sau khi Quan Vũ đè nén lại nghi vấn, trước tiên xử lý xong chuyện của Đơn huynh đệ rồi nói.
-Nhưng Công chúa đừng lo lắng, chuyện này vốn cần tiên sinh và Công chúa liên thủ sau khi chúng ta lấy được Tự Minh Cầm. Lưu Biểu ngẫm nghĩ cả đêm, không chỉ hoàn thiện đại cương của kịch bản này, xem ra còn suy nghĩ thỏa đáng chuyện phân chia kịch bản nữa: -Chúng ta đã xác định bí địa Vân Mông ở phía nam Hoa Dung, Công chúa có thể chờ Đơn tiên sinh ở đó.
Bạch Liên Hoa trầm ngâm không nói, cau chặt hàng mày thanh nhã.
-Huyền Đức, Vân Trường đều đi cùng Công chúa Lâu Lan đi, có thể chiếu ứng với Đơn tiên sinh. Lưu Biểu nhìn Lưu Bị nói: -Huyền Đức, Đơn tiên sinh vào hang hổ, chúng ta cần gia tăng đối sách nhiều hơn.
Lưu Bị không hề do dự gật đầu, nhưng không biết rốt cuộc chiếu ứng thế nào, thầm nghĩ ý của Lưu Biểu là đợi sau khi Đơn Phi ra rồi hẵng nói cũng không muộn?
Đơn Phi trầm ngâm nói: -Một khi đã vậy, ta xem coi có thể nghĩ cách đạt được Tự Minh Cầm không, rồi chuyển tới Hoa Dung hội hợp cùng các vị. Đương nhiên…bớt tạo sát thương thì không còn gì tốt hơn.
Sắc mặt của Thái Mạo thoạt nhìn tốt hơn một chút.
Nghe ý của Lưu Biểu là để Thái Mạo ông ta phối hợp diễn vở kịch này. Nếu Đơn Phi hạ độc thủ giết hai người để lấy được sự tin tưởng của Tuân Du, Thái Mạo ông ta chết trong vở kịch này há chẳng phải oan uổng sao?
Thấy Đơn Phi quyết định, Bạch Liên Hoa bước nhanh tới, nhỏ giọng nói: -Đơn đại ca, huynh cẩn thận một chút, Tuân Du không đáng tin tưởng.
Trong khi nàng nói, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn sang Lưu Biểu một chút, lại chớp mắt.
Cô muốn nói Lưu Biểu cũng không đáng tin?
Bất kể có tin hay không, Tự Minh Cầm nhất định phải lấy được, bằng không làm sao đi vào bí địa Vân Mộng tìm sách hướng dẫn sử dụng tàu ngầm đây?
Đơn Phi nhìn ra sự nhắc nhở của Bạch Liên Hoa, mỉm cười nói: -Được, ta sẽ cẩn thận. Đưa màn thầu trong tay cho Bạch Liên Hoa, Đơn Phi khẽ hít một hơi nói: -Thái Tướng Quân, mời.
Thái Mạo nhìn sang Lưu Biểu, thấy Lưu Biểu chậm rãi gật đầu, Thái Mạo hạ lệnh, điểm binh cùng Đơn Phi đi về phía đại lao Tương Dương.
Mặt trời vừa lên.
Thái Mạo đang ở trên phố lớn, thấy xung quanh người ít, thấp giọng nói: -Đơn tiên sinh cảm thấy động thủ ở đâu tốt hơn? Ý của ông ta rất rõ ràng, nếu chiếu theo sự sắp xếp của Lưu Biểu, Đơn Phi rất nhanh sẽ mượn cớ dẫn Tuân Du đi gặp Lưu Biểu biện bạch, giữa đường tìm cơ hội rời đi. Nếu đã như vậy, mọi người thương lượng xong đường lối càng dễ diễn hơn.
-Thái Tướng Quân quen đường, không biết cảm thấy ở đâu tốt hơn? Đơn Phi khiêm tốn nói.
Thái Mạo quét mắt nhìn mọi nơi, thấp giọng nói:
-Đại lao Tương Dương bốn phía trống trải, ít có nhà dân chúng.
Nhà lao nơi nào cũng đều như thế!
Thái Mạo nhíu mày một lát, vươn ngón tay chỉ nơi xa phố dài: -Sau khi ra khỏi đại lao cũng không tiện lập tức chạy trốn, một lát đợi chúng ta đi ra, phải đi qua phố chợ phía trước, nơi đó người tới người lui, rất náo nhiệt, tiện cho việc chạy trốn.
-Chỉ sợ sẽ liên lụy đến dân chúng không liên quan Đơn Phi lo lắng nói.
Hắn vừa rồi nói với Lưu Biểu đa số là lời nói đùa.
Bất kể thế nào, hắn sẽ không dùng tính mạng của người khác để đổi lấy sự tín nhiệm của Tuân Du.
Thái Mạo thở dài nói: -Cơ hội hiếm có, nếu không chọn nơi đó, hơn phân nửa sẽ khiến Tuân Du sinh lòng nghi ngờ. Chúng ta sẽ cố gắng tránh tổn thượng, cũng xin Đơn tiên sinh hạ thủ lưu tình. Tuy ông ta chưa từng thấy Đơn Phi ra tay, nhưng rõ ràng là biết sự thảm thiết của trận truyền xá, thực sự không dám khinh thường thiếu niên trước mắt này.
Đơn Phi gật đầu.
Hai người thấp giọng nói chuyện, đã đi đến cửa đông phố chợ. Khi người xưa chém người, đa phần sẽ chợ những nơi thế này. Trong truyền thuyết, những nơi định kỳ giết người này oán khí âm khí đều rất nặng, dễ có quỷ, cần phải chọn nơi hướng về phía mặt trời, và nơi có đông người náo nhiệt mới có thể làm giảm bớt oán khí.
Bây giờ chẳng qua là lúc sáng sớm, người tới người lui trong phố chợ rất náo nhiệt, Đơn Phi thầm nghĩ lát nữa nếu bỏ trốn, khó tránh liên lụy đến người vô tội.
Thấy nóc nhà nơi xa chằng chịt như vảy lân, trong lòng Đơn Phi nghĩ chạy trốn từ nóc nhà cũng là một cách hay.
Thái Mạo dù sao cũng già dặn, nhìn ra dụng ý của Đơn Phi, thấp giọng nói: -Nơi này đã gần cửa đông, nếu Đơn tiên sinh có thể xuất thủ, trước khi lệnh đóng thành được truyền ra, có thể xông ra từ thành đông.
Ngừng một lát, Thái Mạo cười nói:
-Ta tự nhiên sẽ phối hợp với tiên sinh, hiệu lệnh đóng thành sẽ truyền chậm một chút.
Đây là một việc phải có kỹ thuật nha.
Đơn Phi nhìn sang thành lâu phía đông nguy nga to lớn.
-Một lát nữa ta sẽ sai người chuẩn bị mấy con ngựa ở khu rừng bên trái sau khi ra khỏi thành. Thái Mạo diễn trò thì phải làm cho giống: -Chỉ cần tiên sinh lao ra khỏi thành đông, lên ngựa bỏ trốn, chúng ta sẽ vờ làm như đuổi theo không kịp, chuyện tiếp theo, kính mong Đơn tiên sinh tự mình gia tăng phòng bị.
Đơn Phi lặp lại kịch bản trong đầu lần nữa, ít nhiều có chút căng thẳng.
Ta chưa từng diễn kịch, vừa diễn lại diễn trò cướp ngục, khó tránh chút kích động.
Khi hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, đại lao Tương Dương phía trước đã hiện ra.
Đại lao Tương Dương thoạt nhìn không chiếm diện tích lớn, lại cực kỳ kiên cố. Đơn Phi đi theo Thái mạo đến trước cửa đại lao, thấy đại lao có tường cao sừng sững, song sắt chắn ngang, binh sĩ canh phòng cực kỳ sâm nghiêm.
Thấy Thái Mạo đích thân đến, ngục quan thận trọng tiến lên nói chuyện mấy câu, cho hai người đi vào. Thái Mạo dẫn Đơn Phi đi vào phòng giam, vòng đến trước địa lao lúc này mới ngừng bước.
Giảm thấp âm thanh, Thái Mạo nói: -Tuân Du là trọng phạm, chúng ta giam ông ta trong địa lao, gian phòng này chỉ có một mình Tuân Du. Lát nữa nếu tiên sinh dẫn ông ta ra, trước tiên nhìn thấy ta thì thương lượng ra vẻ một chút, sau đó ta lại dẫn tiên sinh, Tuân Du đi ra.
Đơn Phi biết Thái Mạo cho hắn và Tuân Du thời gian ôn chuyện cũ, gật đầu tỏ ý hiểu rồi đi vào địa lao, thì nghe thấy tiếng “phanh” của cánh cửa sắt phía sau. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ánh mắt của Thái mạo phía sau song sắt thoạt nhìn có chút âm trầm.
Trong ngục không có nơi nào không âm trầm.
Nếu là thiên đường, mọi người sẽ sợ nơi này sao?
Đến đây rồi, mọi người đều nổi mốc.
Đơn Phi cảm nhận được hơi ẩm khắp nơi, đi đến điểm cuối lao ngục, thì thấy cột sắt trước lao ngục thô to như cánh tay trẻ con, nhìn xuyên qua kẽ các cột sắt, thì thấy Tuân Du đang ngồi dựa vào tường.
Tay chân Tuân Du đều có xích sắt.
Trong lao chỉ có một ngọn đèn dầu, lập lòe u ám.
Tuân Du nghe có tiếng chân lại gần, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Đơn Phi, Tuân Du khẽ mỉm cười nói:
-Đơn Thống Lĩnh, khi thọ yến vội vàng từ biệt, không ngờ lại gặp lại nhanh như thế.
Đơn Phi không thể không khâm phục Tuân Du.
Nếu là người thường bị giam giữ ở nơi này, sớm đã căng thẳng thất thố kêu to oan uổng rồi, Tuân Du lại giống như ngồi trong thư phòng nhà mình vậy.
-Có điều ta nghĩ…Đơn Thống Lĩnh cũng nên đến rồi. Tuân Du thấy Đơn Phi trầm mặc, khẽ mỉm cười nói.
Đơn Phi thầm giật mình, nghiền ngẫm hàm nghĩ ba chữ “nên đến đây”.
Hắn diễn trò theo kịch bản của Lưu Biểu, lại biết đối diện với một người như Tuân Du, chỉ diễn trò e rằng tuyệt đối không được.
Những người này đều là nhân tinh!
Trước mặt những người này, rất nhiều những nét mặt rất nhỏ đều sẽ bị bọn họ giải thích phân tích rồi phán đoán.
-Ta đã sớm nghe nói Đơn Thống Lĩnh, có điều chung quy cũng vô duyên gặp mặt.
Tuân Du thấy Đơn Phi không nói, cũng không để ý, lại chậm rãi nói tiếp: -Ta biết Đơn Thống Lĩnh chắc chắn có hiểu lầm với Tuân thị.
-Hiểu lầm gì?
Cuối cùng Đơn Phi nói.
Tuân Du cười: -Tuân Uẩn, Tuân Kỳ liên tiếp đắc tội Đơn Thống Lĩnh. Nếu ta là Đơn Thống Lĩnh, cũng sẽ không vui. Khẽ thở ra một hơi, Tuân Du chậm rãi nói: -Nhưng Đơn Thống Lĩnh là người thông tuệ, tất biết Tuân thị người nhiều phức tạp. Tuân Du tuy cố sức quản thúc, nhưng cũng khó tránh sẽ xuất hiện một số con cháu không ra gì. Tuân Du vẫn luân muốn gặp mặt tạ lỗi với Đơn Thống Lĩnh trước mặt Tuân Uẩn, Tuân Kỳ.
Đơn Phi tuy là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, Tuân Du lại là mưu sĩ dưới tay Tào Tháo, người được phong Hầu, thái độ như vậy nếu để người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ kinh ngạc.
Đơn Phi lại không có tỏ vẻ gì.
Tuân Du trông thấy, khẽ nhếch mày: -Đơn Thống Lĩnh không chịu tha thứ cho hai đứa con cháu không ra gì của Tuân thị sao?
-Ta cảm thấy Tuân Hầu nói sai một điểm. Đơn Phi trầm giọng nói.
Tuân Du hạ giọng nói: -Mời Đơn Thống Lĩnh chỉ điểm.
Trong thọ yến ông ta biểu hiện thực sự là hung hăn bức người, nhưng khi đối mặt với Đơn Phi lại là thái độ ôn hòa.
Đơn Phi nhìn Tuân Du nói: -Đây là chuyện của bản thân bọn họ, không cần người khác phải xin lỗi.
Tuân Du hơi giật mình, trầm tư hồi lâu mới nói: -Đơn Thống Lĩnh nói không sai, bọn chúng tự làm tự chịu, tiếng xin lỗi này nên để bọn chúng nói mới đúng.
Khẽ thở dài một hơi, Tuân Du lẩm bẩm nói: -Đơn Thống Lĩnh độc lai độc vãng, lại ít suy xét đến chuyện của tông tộc.
Đơn Phi lại cũng nghĩ hồi lâu, gật đầu nói: -Ngươi nói cũng không sai.
Hai người giống như đang nói chuyện vòng vo, nhưng lại nói thẳng vào vấn đề góc độ đơn giản.
Theo góc độ của Đơn Phi mà nói, đây là ân oán cá nhân, tự làm tự giải, thân làm nam nhân, vốn phải chịu trách nhiệm vì chuyện mình làm, mà không phải là để người khác ra mặt xin lỗi.
Nếu là người khác ra mặt xin lỗi thì có liên quan gì đến ngươi?
Có điều trên đời này rất nhiều người không phải đều thích làm loại chuyện giảng hòa vô nguyên tắc này sao, tự cho rằng làm người hòa giải rất là rộng lượng, mà lại không biết muốn tháo chuông cần tìm người buộc chuông.
Giảng hòa vô nguyên tắc chưa bao giờ là cách giải quyết vấn đề.
Vấn đề bị chôn vùi, chung quy cũng sẽ bùng phát lần nữa, hơn nữa rất có thể càng kịch liệt hơn.
Có điều Tuân Du thân là mưu sĩ của Tào Tháo, càng là người nói chuyện của Tuân thị. Từ góc độ của ông ta mà nói, Tuân thị vốn là một nhà, bất luận là ai gây ra vấn đề, ông ta tất nhiên ra mặt giải quyết.
Trong ngục lạnh lẽo.
Hồi lâu sau, Tuân Du cười nói: -Không nói chuyện của bọn họ nữa, nói chuyện của chúng ta.
-Chuyện của chúng ta? Đơn Phi lặp lại.
Tuân Du cười nói: -Đơn Thống Lĩnh đến đây sẽ không phải chỉ tìm ta nói chuyện phiếm chứ?
Đơn Phi không thể không nói tính mục đích của những người như Tuân Du cực mạnh, mỉm cười nói: -Tuân Hầu cảm thấy ta đến đây là vì cái gì?
-Đơn Thống Lĩnh lại khảo hạch ta rồi.
Tuân Du lạnh nhạt nói: -Lẽ nào là Lưu Biểu mời Đơn Thống Lĩnh hỏi chuyện mất trộm?
Trong lòng Đơn Phi khẽ run, thầm nghĩ cuối cùng vẫn bắt đầu đi theo kịch bản: -Không sai, Tuân Hầu dĩ nhiên muốn nói chuyện này không liên quan đến Tuân Hầu?
Không ngờ Tuân Du lại dùng ánh mắt cực kỳ kỳ lạ nhìn hắn, trong lòng Đơn Phi thấy khác thường, không hiểu nói: -Lẽ nào ta đoán sai.
Tuân Du nhìn Đơn Phi hồi lâu mới nói: -Phải, ngươi đoán sai. Ta hình như cũng có chút đoán sai.
-Cái gì?
Đơn Phi kinh ngạc không hiểu, căn bản không hiểu Tuân Du đang nói cái gì?
-Chuyện Tự Minh Cầm vốn không liên quan đến ta.
Tuân Du thấp giọng nói: -Nhưng người trộm Tự Minh Cầm đích thực do ta sai khiến.
Đơn Phi suýt chút bất tỉnh.
Ngươi sao lại ra bài không theo đường lối vậy?
Lời thoại như vậy, ngươi bảo ta làm sao tiếp lời?
Đơn Phi không ngờ chuyện Tự Minh Cầm thật sự là do Tuân Du trộm, hơn nữa ông ta lại thẳng thắn nói ra chuyện này. Hắn càng không ngờ câu tiếp theo của Tuân Du suýt chút khiến hắn nhảy dựng lên: -Chúng ta hao phí hết tâm lực trộm Tự Minh Cầm, vốn là vì Đơn Thống Lĩnh!