Thâu Hương

Chương 481: Đột biến

Chương 481: Đột biến


.
Trong ngục lạnh lẽo.
Ngọn đèn dầu u ám không phá vỡ được sự nghi ngờ trong đầu Đơn Phi.
Tuân Du này đang làm cái gì?
Bản thân Đơn Phi là một cao thủ ném họa, nguyên tắc của hắn trước nay là – vì nổi bật mà làm chuyện chịu khổ sở, hắn trước nay không làm! Hắn sớm đã qua độ tuổi cậy mạnh khí phách, khi nhìn thấy người khác muốn làm việc tốt, xưa nay đều để người khác đi gánh vác.
Những người gánh họa đó rất nhiều khi bị lợi ích mê hoặc, đều nhìn thấy chỗ tốt, lại ít khi nghĩ đến vấn đề phía sau.
Tranh giành quyền mưu đơn giản chính là sự thúc giục, đánh cược lợi ích.
Hắn không tham lợi ích, nên đã tránh được phần lớn hung hiểm và sự lục đục đấu đá trong đó.
Nhân sinh còn quá nhiều chuyện có ý nghĩa, hắn có thể sống lại một lần, nên không muốn lại lãng phí thời gian vào đó.
Dù là thế nào, hắn rốt cuộc vẫn từng bước đi vào cái vòng này – người bố cục thiết kế bẫy đều là cao thủ ném họa tuyệt đỉnh. Đơn Phi cho dù là một con bạch tuộc tám vòi, bây giờ thoạt nhìn cũng có chút ném không thắng.
Nhưng bất kể thế nào, hắn vẫn kiên trì xử lý theo nguyên tắc của mình.
Người không có nguyên tắc, thì có khác gì cá mặn đâu?
Hắn không ngờ Tuân Du lại ném ra một họa.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Thấy Tuân Du lấy làm lạ nhìn hắn, Đơn Phi mặt vô biểu tình nhìn Tuân Du, hồi lâu sau mới nói: -Tuân Hầu thật biết nói đùa.
Không cần Tuân Du ngươi, Đơn Phi ta nói không chừng sớm có được Tự Minh Cầm rồi có được không!
Vẻ kinh ngạc trên mặt Tuân Du càng sâu thêm, hồi lâu sau mới nói:
-Đơn Thống Lĩnh, ngươi không phải là Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy sao?
Ngươi đúng là nói nhảm!
Đơn Phi bất động thanh sắc, thầm nghĩ Tuân Du ngươi cho dù có cái miệng của Tô, Trương, ta thấy ngươi cũng không thốt ra được mấy câu ta muốn nghe, không ngờ câu tiếp theo của Tuân Du khiến hắn sởn tóc gáy.
-Ngươi còn nhớ Tào Quan chứ? Tuân Du cuối cùng nói, còn chưa đợi Đơn Phi bật cười thì nghe thấy Tuân Du ngưng thanh nói: -Tất cả những chuyện này vốn là lệnh của Tào Quan!
Đơn Phi một hơi tóm lấy cột sắt, thất thanh nói:
-Tào Quan lại có tin tức rồi?
-Không sai!
Tuân Du thấy Đơn Phi bắt đầu “đi đúng đường”, thở phào nói: -Tạ ơn trời đất, ngươi vẫn còn nhớ Tào Quan.
Đơn Phi thấy vẻ mặc kinh hãi của Tuân Du, nội tâm cũng bắt đầu kinh hãi: -Tại sao…ta sẽ không nhớ được Tào Quan?
Hắn quên Tào Quan mới là gặp quỷ đó.
Nhưng nghe ý của Tuân Du – rất sợ hắn quên Tào Quan?
-Chuyện này nói ra rất dài dòng. Vẻ mặt thả lỏng của Tuân Du tuyệt đối không làm ra vẻ: -Nhưng ta trước mắt thật sự không thể nào nói quá nhiều với ngươi. Đơn Thống Lĩnh, chuyện này quan hệ trọng đại. Chúng ta nghe theo kiến nghị của Tào Quan đến lấy trộm Tự Minh Cầm.
-Tào Quan để lại lời nhắn ở đâu?
Tuân Du đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nói: -Là dùng phương thức lúc trước, Tư Không và Thạch Lai hẳn từng nói với ngươi…Tào Quan không phải có một hiệu cầm đồ ở Hứa Đô sao?
Đơn Phi gật đầu: -Ta biết rồi. Tào Quan còn nói cái gì?
Tuân Du đột nhiên nói: -Hóa ra Đơn Thống Lĩnh sợ ta gạt ngươi.
Đơn Phi đích thực có suy nghĩ này.
Nếu người khác nói gì hắn cũng tin, vậy thì hắn không phải là Đơn Phi, nhưng nghe thấy Tuân Du đề cập đến hiệu cầm đồ, nhớ lại chuyện truyền tin lúc trước, Đơn Phi biết Tuân Du không nói dối.
Chuyện này vốn là bí mật.
Trừ Tào Tháo, Quách Gia, Thạch Lai biết ra, người khác vốn không biết chuyện này. Tuân Du biết chuyện này, nói như vậy…Tào Tháo cũng cho ông ta tham gia vào chuyện này.
-Sự việc quỷ dị, Đơn Thống Lĩnh cẩn thận cũng đúng.
Tuân Du thấy Đơn Phi đang đợi đáp án của ông ta, hạ giọng nói: -Ông ấy bảo chúng ta lấy Tự Minh Cầm cho ngươi, ngươi chỉ cần có Tự Minh Cầm đi đến Vân Mộng Trạch rồi mới có thể tiến hành liên hệ với ông ta.
-Cái gì? Đơn Phi ngẩn ra một lát, cau mày nói: -Tuân Du, ngươi có biết Tào Quan đi đâu không?
-Ta…
Tuân Du thấy ánh mắt Đơn Phi giống như nhìn thấy một người mắc chứng già ngơ ngác vậy:
-Ta dĩ nhiên biết, ông ta đã đi mười mấy năm trước. Đơn Thống Lĩnh, lẽ nào đến bây giờ ngươi còn chưa tin ta?
-Ta không phải không tin ông.
Sắc mặt Đơn Phi kỳ quái nói: -Nếu ông đã biết Tào Quan đi mười mấy năm trước, vậy ta làm sao có thể liên hệ với ông ta?
Hắn vốn cho rằng đây là một nan đề căn bản không thể nào phá giải, cũng cho rằng Tuân Du sẽ hoang mang, không ngờ Tuân Du lại cười nói: -Đơn Thống Lĩnh, chuyện này đích thực khó lòng tưởng tượng. Người thường nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng Tuân Du không phải là người bảo thủ, nếu đã tham dự vào việc này, cũng sẽ hiểu một chút.
Ngừng một lát, Tuân Du cẩn thận nói: -Theo ý Tào Quan nhắn lại là – chỉ cần ngươi tìm được Tự Minh Cầm đến Vân Mộng Trạch, với sự thần thông của ngươi, rất nhanh sẽ liên hệ được với ông ta. Ông ta có thể tiến hành nói chuyện với ngươi lúc mười mấy năm trước.
Trong ngục tĩnh lặng.
Biểu hiện trên mặt Đơn Phi có thể nói là muốn đặc sắc bao nhiêu có đặc sắc bấy nhiêu.
Tuy hắn sớm biết đám người Hoàng Đế kia đích thực là công nghệ cao – loại kỹ thuật mà đến người hiện đại như hắn còn khó lòng lý giải, nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ rằng, đám người Hoàng Đế có thể đối thoại xuyên thời không!
Thời đại kia của hắn vẫn là trò chuyện vô tuyến, thu phí, nhưng đám người Hoàng Đế không chỉ có thể phá vỡ thời không mà xuyên qua, còn có thể tiến hành giao lưu khác thời không nữa.
Đây là khoa học kỹ thuật đen gì hả?
Đơn Phi căn bản không thể tưởng tượng, nhưng hắn cuối cùng đã biết công cụ mà bọn Hoàng Đế dùng chính là Tự Minh Cầm!
Tào Quan sẽ không bắn tên không đích. Nếu ông ta đã khẳng định như thế, vậy ông ta chắc chắn có nguyên do đáng tin. Tào Quan muốn nói chuyện gì với hắn? Có phải là có liên quan đến Thần Vũ không?
Khi tâm tư Đơn Phi nhộn nhạo, sau đó nói:
-Do vậy Tuân Hầu đợi ở đây, là muốn lấy trộm Tự Minh Cầm gì đó cho ta?
Tuân Du gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: -Chúng ta còn có quá nhiều chuyện khác phải suy xét. Đơn Thống Lĩnh, Tôn Sách sống lại rồi?
Đơn Phi ngẩn ra.
Đây tuyệt đối là một bí mật cực lớn. Đơn Phi hắn chưa nói, Giang Đông dĩ nhiên sẽ không phô trương chuyện này, Tuân Du làm sao mà biết được?
Tuân Du thấy Đơn Phi không nói, khẽ mỉm cười nói: -Tôn Sách sống lại, Lã Bố chết rồi tái sinh, Tư Không tuy còn chinh chiến ở Hà Bắc, nhưng không thể không giải quyết chuyện này.
Thấy Đơn Phi im lặng, Tuân Du thản nhiên nói: -Có điều chuyện này không phiền Đơn Thống Lĩnh lo lắng, chúng ta tự mình xử lý là được rồi.
Đơn Phi hiểu được ý của Tuân Du.
Từ Hứa Đô đến Nghiệp Thành, từ Nghiệp Thành đến Đan Dương, Tương Dương, Đơn Phi không hề nhiệt tình với chuyện giao chiến.
Lưu Biểu có lẽ gian trá, nhưng ông ta có một câu nói không sai – chiến tranh liên miên, trước nay người khổ đều là dân chúng địa phương.
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu thế lực phát động chiến tranh vì đủ mọi lý do.
Cho dù có nhấn mạnh tính chính nghĩa của chiến tranh đi chăng nữa, nhưng người chịu khổ vẫn là dân chúng, người được lợi thủy chung là những người phát động chiến tranh kia. Chiến tranh vốn dĩ là chỗ kém cỏi của con người.
Uncle Sam thỉnh thoảng lại thích bóp trái hồng mềm, đánh nơi này đánh nơi nọ, ai sẽ cho rằng họ chính nghĩa chứ?
Uncle đang dùng tiêu phí để kích thích sản xuất, dời đi mâu thuẫn trong nước, đồng thời cần phải duy trì vị trí đứng đầu thế giới!
Đơn Phi hắn không thích chiến tranh, nhưng Tào Tháo sẽ không vì hắn mà từ bỏ chiến tranh.
Ý của Tuân Du chính là – Đơn Phi ngươi là Mạc Kim Giáo Úy, có giao tình với Tào Quan, chỉ cần lo chuyện mạc kim, những chuyện khác, sẽ có người khác giải quyết!
Trầm mặc hồi lâu, Đơn Phi cuối cùng nói: -Người hạ thủ là Mạc Kim Giáo Úy? Bọn Thạch Lai? Đơn Phi lúc đầu khi nhìn thấy đạo động, thì cảm thấy rất chuyên nghiệp. Bây giờ nghĩ lại, ngoài trừ đám người Thạch Lai, trên đời này còn có đám người nào có bản lĩnh như thế chứ?
Tuân Du gật đầu nói: -Không sai, người ra tay là bọn họ.
-Vậy ngươi còn đến tìm chết? Đơn Phi nghi ngờ nói. Hắn thầm nghĩ Tuân Du ngươi thật sự coi anh hùng Kinh Châu không là gì cả? Trộm đồ nhà người ta, còn nghênh ngang hiện thân ngồi trò chuyện với người ta nữa.
Làm trộm mà làm đến kiêu ngạo giống như ngươi, khó trách Lưu Biểu muốn chém ngươi.
Thần sắc Tuân Du ngưng trọng nói: -Ta không phải đến tìm chết, mà là chuyện này thật sự quan hệ quá lớn, ta không thể không đến. Ta đến đây vốn có ba mục đích, lấy Tự Minh Cầm gặp Đơn Thống Lĩnh giao phó chuyện này vốn là một mục đích. Những chuyện khác…không bằng ra ngoài rồi hẵng nói?
Đơn Phi ngẩn ra.
Tuân Du lộ ra nụ cười giảo hoạt: -Đơn Thống Lĩnh không phải người phàm, với thân phận Thống Lĩnh Mạc Kim Giáo Úy, lại có thể trở thành thượng khách của Lưu Biểu thì có thể thấy có chút năng lực. Lưu Biểu bảo ngươi đến đây, không phải là để thăm dò tung tích Tự Minh Cầm sao?
Đơn Phi trầm ngâm nói: -Ông ta nói nếu ông không giao Tự Minh Cầm ra, thì sẽ chém ông.
Kịch bản là như thế, nhưng cho tới bây giờ hoàn toàn trật đường, Đơn Phi hắn làm sao đây?
Tuân Du cười nói: -Nếu ông ta thật sự dám chém ta, ta thật sự đã không dám tiến đến.
Thấy Đơn Phi trầm mặc, Tuân Du thấp giọng nói: -Tư Không vì muốn phối hợp với kế hoạch của chúng ta, đã bảo đại quân đưa quân đến Bác Vọng. Lưu Biểu biết chuyện này, còn phải tìm cơ hội xoay vần, có thể kéo thì kéo, chắc chắn sẽ không làm khó dễ trước.
Ngừng một lát, Tuân Du tiếp tục nói: -Ít nhất ngoài trừ Trương Phi có dấu hiệu tập kết binh lực chuẩn bị chiến đấu ở Tân Dã ra, Kinh Châu còn chưa có dấu hiệu điều động binh mã quy mô lớn.
Đơn Phi chỉ có thể nói Tuân Du này tính kế quá nhiều.
-Có điều Lưu Biểu là người đa mưu túc trí. Tuy ông ta coi Đơn Thống Lĩnh như là thượng khách, nhưng sẽ không tin ngươi. Tuân Du từ tốn nói:
-Đơn Thống Binh chớ bị sự nhân đức giả dối của ông ta mê hoặc. Sau khi ông ta lợi dụng ngươi, nói không chừng sẽ đối phó ngươi.
Ta cảm thấy các ngươi đều có chung một bộ dạng.
Đơn Phi sao lại không biết điểm này.
Lưu Biểu vừa dùng Hoàng Nguyệt Anh, vừa dùng Kinh Châu mà lung lạc Đơn Phi hắn, nhưng trên đời này người thả pháo miệng nhiều, đa số thuộc loại keo hai mặt, bây giờ dùng để dán, dán xong thì ném…
-Ý của Tuân Hầu là… Đơn Phi dò hỏi.
Tuân Du trầm ngâm nói: -Việc này không nhọc Đơn Thống Lĩnh lo lắng, ngươi chỉ cần dẫn ta ra khỏi đây, ta…gặp Lưu Biểu rồi, tự nhiên sẽ nói lời khác.
Còn tiếp tục không theo kịch bản sao?
Tuân Du không bảo Đơn Phi cứu mạng, còn có tính toán khác?
Đơn Phi suy nghĩ rồi đứng lên nói: -Được!
Hắn đi đến trước phòng giam, thấy Thái Mạo đứng canh ở đó, nhỏ giọng nói: -Thái Tướng Quân, Tuân Du muốn gặp Kinh Châu Mục.
Mặt Thái Mạo không chút cảm xúc nói: -Được.
Cừa sắt mở ra, Thái Mạo dẫn binh đi vào. Ông ta mở song sắt, lại không mở xích tay chân của Tuân Du, đánh mắt ra hiệu cho Đơn Phi nói: -Đơn tiên sinh, Kinh Châu Mục nể mặt của ngươi, cho Tuân Du một cơ hội cuối cùng. Nếu ông ta còn không khai ra tung tích vật bị mất, không ai có thể bảo vệ được ông ta.
Thái Mạo này lại là một kép hát rất tốt.
Ông ta nói như vậy, là cho ta cái cớ chuẩn bị cứu Tuân Du đi sao?
Trong lúc Đơn Phi cân nhắc, dưới sự áp giải của Thái Mạo, cùng Tuân Du ra khỏi địa lao.
Ngoài đại lao đã chuẩn bị ngựa, Tuân Du cũng có một con.
Mọi người trở mình lên ngựa, Thái Mạo đi trước mở đường, bảo mọi người vây Đơn Phi, Tuân Du chính giữa, thuận theo đường cũ quay lại.
Mặt trời lên cao.
Phía trước có tiếng người ồn ào truyền đến, Đơn Phi thấy phố chợ ngày càng gần, trong lòng hơi khẩn trương – rốt cuộc có phải tiến hành theo kế hoạch không?
Tất cả lại trở lại theo kịch bản như thường, hắn lúc này dẫn Tuân Du bỏ trốn vẫn nắm chắc rất lớn…
Phố chợ đã đến gần, Thái Mạo quay đầu cười nói: -Tuân Du, nếu ngươi gặp Kinh Châu Mục mà vẫn không khai nhận, nơi này có thể sẽ là nơi táng thân của ngươi…
Ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên biến sắc.
Mọi người đều kinh sợ!
Gió bắc lạnh.
Lạnh chẳng qua là một chút hàn quang trên không!
Có một điểm hàn quang phá không gào thét mà đến, đột nhiên ngắt ngang câu dưới của Thái Mạo ông ta, sắc mặt Đơn Phi lạnh đi, mạnh mẽ bắn vào lồng ngực Tuân Du!
Máu tươi bắn ra.
Tuân Du lập tức rơi xuống!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất