Thâu Hương

Chương 482: Không còn đường trốn

Chương 482: Không còn đường trốn


.
Sau khi phố lớn yên tĩnh một lát, sau đó đại loạn.
-Giết người rồi!
Có người nhìn thấy Tuân Du điên cuồng bắn máu từ trên ngựa ngã xuống, thất thanh gào lên!
Mọi người loạn lên.
Hai mươi năm nay, thiên hạ các nơi loạn lạc, Lưu Biểu quyền mưu cả đời, chẳng qua chung quy cũng coi như làm chuyện tốt, ông ta bảo vệ Kinh Châu mười mấy năm bình an.
Có điều chuyện cũng có cái hại.
Chính bởi vì dân chúng nơi này quá mức an ổn, vừa thấy chuyện giết người trên đường, đẫm máu như thế, còn sắp loạn hơn nơi khác nữa.
Trong lòng Đơn Phi kinh hoàng, bỗng nhiên nhìn sang Thái Mạo.
Đây là diễn trò? Chuyện này làm sao có thể diễn? Đơn Phi hắn còn chưa dẫn Tuân Du chạy trốn, làm sao lại có người công khai giết Tuân Du ở phố chợ chứ?
Cho dù là câu cá, ngươi cũng phải cho ta thời gian mắc câu chứ.
Không phải là muốn để Tuân Du bỏ trốn sao? Trước mắt Tuân Du không chết cũng đã bị trọng thương nha!
Lưu Biểu đã hạ thủ?
Ngoài trừ Lưu Biểu, có ai dám ở phố chợ cửa đông Tương Dương công khai giết Tuân Du?
Ý nhiệm chẳng qua chỉ xoay chuyển trong đầu một lát, sau đó Đơn Phi cảm thấy suy đoán của mình sai rồi.
Thần sắc Thái Mạo xanh mét, khàn giọng nói: -Đơn tiên sinh… Ông ta cúi đầu nhìn sang Tuân Du, thần sắc lo lắng vô cùng. Lý do mà ông ta lo lắng, nếu Tuân Du mà chết ở Tương Dương, Tào Tháo sao lại làm như không thấy chứ?
Đại binh Tào Tháo sắp xuôi nam, chuyện tiếp theo ai muốn nhìn thấy chứ?
Bọn họ tuy biết Tào Tháo chung quy cũng sẽ xuôi nam, bên cạnh giường mình sao lại cho phép người ta ngủ say chứ? Nhưng mấy năm nay, Kinh Châu, Hứa Xương thủy chung không có quá nhiều chuyện.
Vẫn cứ luôn duy trì tình huống này là hi vọng của tuyệt đại đa số người Tương Dương.
Biến hóa nháy mắt.
Thái Mạo thấy Tuân Du ngã ngựa, khom người nghiêng thân xuống ngựa, sau đó chợt quát một tiếng.
Một mũi tên ghim lên vai trái ông ta, mũi tên nháy mắt xuyên ra sau vai.
Mọi người kinh ngạc.
Mọi người khó tin nhìn mũi tên trên đầu vai Thái Mạo, thật sự khó tin có người không chỉ dám giết người trên phố đông, thậm chí còn hạ thủ với nhân vật đứng đầu trong quân Kinh Châu.
Đơn Phi cũng không tin.
Đây là kịch bản mà ai sắp xếp, để cầu chân thật cũng có chút giật mình đi?
Trong lúc hắn nghĩ, trái tim sớm đã trầm xuống, trong tiếng quát khẽ, Đơn Phi tung người lên, con ngựa đang ngồi đau đớn kêu lên, đã trúng một mũi tên.
Đơn Phi đưa tay đẩy mạnh Thái Mạo.
Thái Mạo phi thân ngã xuống ngựa trong tiếng rên khẽ, trên không trung căm giận nhìn Đơn Phi, vào lúc này rồi ngươi còn muốn đâm lão tử một đao? Ngươi diễn trò cũng phải coi trường hợp có được không?
Ông ta có chút ngẩn người.
Sự việc hoàn toàn thay đổi, vốn dựa theo kế hoạch, khi Đơn Phi dẫn theo Tuân Du thừa cơ chạy trốn, Thái Mạo ông ta diễn trò phất cờ hò reo, sao có thể có người thật sự muốn xử lý Tuân Du chứ? Hơn nữa còn muốn xử lý Thái Mạo ông ta?
Không phải chủ ý của Lưu Biểu! Tuyệt đối không phải chủ ý của Lưu Biểu!
Khi Thái Mạo hiện lên ý nghĩ này, trong lòng cũng rét lạnh, ông ta không biết là ai sai khiến lần ám sát này, nhưng khi bị Đơn Phi đẩy ra mới phát hiện tình huống xung quanh.
Bốn phía sắc lạnh, không biết có bao nhiêu ngạnh cung đã kéo, đang nhằm vào phía ông ta và Đơn Phi.
Khi ông ta ngã xuống đất, mũi tên lần lượt bắn ra.
Thủ hạ của Thái Mạo lập tức kêu thảm một tiếng.
Những thủ hạ đó đi theo Thái Mạo nhiều năm, tự nhiên đều là hảo thủ trong đám binh sĩ, nhưng bọn họ cũng giống như Thái Mạo, chưa từng nghĩ rằng ngay trong địa bàn cùa mình lại có nhiều nhân thủ đến phục kích như thế.
Thái Mạo bất chấp đau đớn trên vai, nhanh chóng lăn đến trước gian hàng bán đồ ăn, trong lúc hét vang, cố sức nâng gian hàng lên.
“Rầm rầm rầm” vang lên như tiếng đậu.
Giờ phút này không biết có bao nhiêu mũi tên nhọn ghim lên trên gian hàng.
Đơn Phi làm sao đây?
Trong đầu Thái Mạo lóe lên suy nghĩ, nhưng lúc này tự cứu mình là chính, làm sao chú ý nhiều đến như thế?
Đơn Phi căn bản cũng không quan tâm Thái Mạo.
Khi Tuân Du ngã ngựa, Thái Mạo trúng tên, quân mai phục giơ cung tiễn mai phục bốn phía, hắn phi thân rời ngựa, bất chấp vật cưỡi ngã lăn xuống, sau khi đẩy Thái Mạo một phen thì cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Người thường gặp mạnh thì yếu, gặp yếu thì ép, hắn lại gặp nạn thì hưng phấn, gặp mạnh càng mạnh!
Một khắc này hắn lưu ý đến hai chuyện.
Không phải sống chết của Thái Mạo, nguy cơ cung tiễn thủ đột nhiên lao ra, mà là Tuân Du còn chưa chết, sát cơ lớn nhất tuyệt đối không nằm ở cung thủ mai phục xung quanh.
Sát cơ nằm ngay mặt bên chợ đông.
Bất kể Tuân Du hay là Thái Mạo, đều bị mũi tên từ phía đối diện bắn bị thương.
Chẳng qua chỉ hai mũi tên!
Tài bắn cung chuẩn xác như vậy!
Có tiếng vó ngựa lên.
Tiếng vó vang lên, giống như tiếng sấm rền nơi chân trời, khi tiếng vó ngựa đến gần, đã giống như sét đánh vậy.
Đơn Phi không ngờ lại có người phóng ngựa nhanh chóng và uy mãnh tựa như tia chớp.
Có lẽ trên đời này chỉ có một người có thể làm được điểm ấy.
Ngựa không phải Xích Thố, người là Lã Bố?
Khi nhìn thấy người kia vung trường kích giống như lưỡi hái tử thần vọt đến…ngực Đơn Phi toát mồ hôi lạnh.
Lã Bố!
Thật sự là Lã Bố dẫn người đánh tới!
Lần trước Lã Bố muốn lấy mạng Lưu Bị, Quan Vũ, bởi vì hai người gây ra cái chết cho y. Lần này y muốn giết Tuân Du, lẽ nào là vì Tuân Du hiến kế làm cho y bị Tào Tháo bắt giết?
Nhưng tên này sao còn có trợ thủ?
Tên này còn cần trợ thủ?
Lã Bố chẳng qua chỉ bắn hai mũi tên thì xử được Tuân Du, bắn bị thương Thái Mạo, sau đó vung trường kích giết đến giống như quơ lưỡi hái nhẹ nhàng thu hoạch vậy.
Sắc bén, dễ dàng, đơn giản!
Đơn Phi còn chưa rơi xuống đất, một hơi tóm lấy Tuân Du lăn sang bên cạnh.
Mũi tên như mưa che trời rợp đất bắn tới, ba phần bắn Thái Mạo, bảy phần đánh Đơn Phi, nhưng không có mũi nào rơi xuống người Đơn Phi.
Trong lúc mấu chốt, Đơn Phi giống như một ảo ảnh vậy, khi lợi tiễn lần lượt bắn rơi xuống đất, hắn sớm đã mang theo Tuân Du lăn sang một bên.
Đồng tiền mở đường.
Huyết quang văng khắp nơi.
Có cung tiễn thủ còn chưa kịp bắn được mũi tên thứ hai, lần lượt ngã xuống dưới đất.
Mọi người chỉ thấy một ảo ảnh đột nhiên từ dưới đất xông đến giữa không trung, sau đó lăn lộn một đường, lại thuận theo một cây cán dài bên phố chợ mà lăn lên, chớp mắt đã lên đến đỉnh cao nhất.
Cán dài đã cong.
Cung tiễn bình thường.
Phương hướng bắn tới chính là nóc nhà nơi xa san sát nối tiếp nhau!
Tuân Du còn hơi thở.
Một mũi tên sắc bên như thế không ngờ lại không bắn chết ông ta, người này thật sự là mạng lớn.
Nếu Tuân Du không chết, vậy còn có thể tiếp tục diễn theo kịch bản, cho dù kịch bản từ phiên bản cảnh phỉ biến thành phiên bản tai nạn.
Đơn Phi hắn không ngăn được Lã Bố.
Bây giờ thành Tương Dương cũng sẽ không có nhân vật có thể ngăn cản được Lã Bố.
Mang Tuân Du lên tới nóc nhà trước, sau khi lên đến nóc nhà, thuận theo nóc nhà bỏ trốn, ngựa của Lã Bố có nhanh, nhưng dù sao cũng không thể mọc thêm cánh, cũng không thể bay lên tới nóc nhà được?
Khi Đơn Phi lăn trên cán đã lặng lẽ vận lực xoay chuyển, mắt thấy cán dài cong đến cực hạn, Đơn Phi thu lực, đợi lúc cán dài chấn động mà bắn ra.
Rắc!
Cán dài thành hai đoạn!
Có trường kích nhanh chóng phá không chém tới, vừa hay chém lên thân cán dài. Cán dài thô to như cánh tay tráng hán bị trường kích tinh tế nhỏ bé kia chém thành hai đoạn.
Là thủ kích của Lã Bố!
Người này trên ngựa hoàn toàn không có sơ hở, trường kích, thủ kích thêm vào tiễn thuật có thể bắn vào viên môn hợp lại trận địa công thủ kiêu ngạo thiên hạ, không gì phá nổi.
Khi Đơn Phi khó khăn lắm mới bay đến giữa không trung, cả người lại ngã xuống đất.
Nếu hắn một mình đơn độc, liều mạng không được, bỏ trốn cũng không thành vấn đề, bất lực là trên tay hắn còn có Tuân Du vài trăm cân, nếu không có cán dài mượn lực, hắn làm sao mang theo Tuân Du đây?
Đơn Phi và Tuân Du rơi xuống giống như cục đá.
Thủ kích bay xa, trường kích trong tay Lã Bố đẩy ra làn sóng mênh mông cuồn cuộn, vô số những vật rơi xuống bị trường kích quét qua gãy đoạn, sau đó bị trường kích cuốn lên, thét gào chém về phía Đơn Phi và Tuân Du!
Vứt bỏ Tuân Du?
Khi đó trong đầu Đơn Phi cuối cùng cũng hiện lên ý nghĩa này. Hắn và Tuân Du không thân không thích, trong giờ phút sống chết này, nếu mang theo Tuân Du, khó tránh thoát một kích của Lã Bố nữa.
Nhưng Tuân Du vẫn chưa chết.
Đơn Phi đổ mồ hôi trán, mắt thấy gió lạnh bức đến gần, đột nhiên quát lớn!
Sấm gió đều ngưng.
Đơn Phi vung tay.
Cả người Tuân Du bay về phía nóc nhà.
Đơn Phi rơi xuống.
Một kích quét ngang, cắt đứt liên hệ giữa Đơn Phi và Tuân Du, sau đó trở thành tiếng sấm sắc bén nổ tung về phía Đơn Phi rơi xuống.
Đơn Phi nhanh chóng lăn ra.
Hắn chưa bao giờ có lúc chật vật như vậy. Lúc trước ba kiếm của Đàn Thạch Xung nhằm vào hắn, bây giờ thoạt nhìn giống như trò con nít mà thôi. Lã Bố quơ trường kích truy giết phía sau hắn, bất luận hắn tránh thế nào, đều không thể kéo dãn khoảng cách với Lã Bố.
Chỉ cần cho Đơn Phi hắn chút thời gian lấy hơi, hắn vẫn tránh khỏi sự truy giết của Lã Bố.
Trán đổ mồ hồi, hai mắt mơ hồ không rảnh để lau đi.
Hai mắt Đơn Phi lờ mờ, còn có thể dựa vào bản năng tránh khỏi tử thần tới gần, không biết bao lâu, là sự bỏ chạy trong khoảnh khắc hay là vô cùng vô tận…
Ánh nắng chiếu sáng.
Mặt trời ngày đông bên phố chợ cửa đông nóng rực như mặt trời ngày hè.
Một đao chém tới, qua trước người Đơn Phi, nghênh đón sự lạnh giá vô ngần.
Đao là Thanh Long Yển Nguyệt, người lại như mặt trời treo cao.
Quan Vũ ra tay!
Đơn Phi chưa nhìn thấy người đến, nhưng cảm nhận được sự hào phóng thoát thân phó nạn của người đến, lập tức ý thức được Quan Vũ đến giúp hắn ngăn cản.
Vang lên tiếng keng thật lớn.
Tiếng huyên náo của phố chợ bị tiếng vang cực lớn kia đột nhiên ngưng kết lại, đám người điên cuồng bỏ trốn cũng giống như ngừng chạy trong một khoảnh khắc vậy…
Một lát sau, chợ đông bùng nổ!
Khi phong vân nổi lên, giữa không trung không biết có bao nhiêu mảnh vụn tán loạn, có tứ chi của người, có máu vẩy ra, náo loạn giống như lò mổ vậy.
Lã Bố rút lui một bước.
Quan Vũ lùi mạnh, vút bay nặng nề đập vào chiếc xe bò chở củi khô, chỉ cảm thấy khí tức dâng lên, Quan Vũ chớp mắt mặt trương đỏ như máu.
Cảm thấy kinh hãi khó hiểu, Quan Vũ giây phút này cũng không sợ hãi gì, lại có quá nhiều điều khó tưởng tượng.
Bây giờ y mượn sức ánh mặt trời ngày đông nhú lên, thêm vào một đao tụ lực chém xuống, lực đạo còn mạnh hơn trận chiến ở truyền xá, nhưng nhìn thế nào, Lã Bố càng khiến người ta khó lòng chống cự hơn lúc trước?
Không phải Quan Vũ y trở nên yếu, mà là Lã Bố trở nên càng mạnh!
Chớp mắt gió nổi lên.
Lã Bố giục ngựa vung kích.
Quan Vũ có thể dùng chính khí mặt trời, Lã Bố làm sao có thể giống như sai khiến vong hồn bị chém ở phố chợ, đột nhiên đến trước người Quan Vũ.
Trường kích rơi xuống như đao trảm.
Nội tức Quan Vũ vừa tan, còn chưa đợi tụ tập, thấy Lã Bố đánh tới như không có việc gì, thậm chí còn hung hãn hơn, biết không thể cứng rắn chống đỡ nữa, Quan Vũ một đao đâm xuống đất, người đã ở xa ngoài mấy trượng.
-Lã Bố, Lưu Bị ở chỗ này! Một người nơi xa khàn giọng kêu lên.
Khi Lưu Bị đuổi tới phố chợ còn chưa kịp phản ứng, liền thấy cục diện như nổ tung, võ công của ông ta tuy không kém, nhưng ở đây căn bản không có không gian nhúng tay.
Nhưng ông ta hiểu ra tất cả.
Lã Bố muốn giết Tuân Du, nếu huynh đệ Quan Vũ cứng rắn chống đỡ tiếp, chỉ sợ phải mất mạng tại chỗ.
Có lẽ Lưu Bị ông ta rất muốn khiến Tuân Du chết, nhưng giờ phút này, ông ta chỉ muốn dời đi lực chú ý của Lã Bố khỏi Đơn Phi, Quan Vũ.
Một khắc là tốt rồi.
Thời gian một khắc, Lưu Bị nhanh chóng lăn ra, có chút hàn quang xẹt qua hai má ông ta mang theo tơ máu, bắn mạnh xuống đất.
Sau khi Lã Bố bay ra xuất kích, trường kích khẽ vung.
Đơn Phi khó khăn lắm mới lên được mái hiên. Quan Vũ, Lưu Bị tranh thủ chớp mắt quý báu này cho hắn, chỉ cần hắn bước lên nóc nhà, nắm lấy Tuân Du lăn tới trên nóc nhà, phía trước trời cao biển rộng không còn trở ngại nữa.
Cuồng phong gào thét, giống như che khuất mặt trời vậy.
-Tránh!
Quan Vũ, Lưu Bị đồng thời quát.
Đơn Phi quay đầu lại, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống.
Có xe bò mang theo củi khô gào thét lao về phía hắn.
Lã Bố chẳng qua chỉ đánh một kích, thì đã đẩy xe bò nặng nề lao về phía Đơn Phi.
Thân hình nhanh chóng quay ngược trở lại trên không, Đơn Phi tuyệt đối còn có thể xê dịch trên không trung trong tình huống tuyệt đối không thể nào, tránh đi một kích nặng nề của chiếc xe bò kia.
Phòng ốc phía trước sụp đổ.
Đơn Phi một cước đạp không, cuối cùng vẫn rơi xuống đất!
Lã Bố vung kích, tung người lên không!
Trời đất đột nhiên sáng bừng, có chút ánh sáng phá tan sự che lấp của mây nặng, lại nhanh chóng vọt đến không trung chỗ Đơn Phi, xoay tròn nở rộ.
Là Bạch Liên Hoa!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất