Thâu Hương

Chương 483: Hạnh phúc khi bị đuổi giết

Chương 483: Hạnh phúc khi bị đuổi giết


.
Phố chợ giống như lò mổ vậy.
Từ lúc Tuân Du té ngựa đến khi xe bò bay qua, chẳng qua chỉ là cái chớp mắt mà thôi, nhưng trong lòng của dân chúng, tình cảnh bây giờ giống như ngày tận thế vậy.
Khi Đơn Phi rơi xuống, đang thầm kêu khổ, mắt thấy Bạch Liên Hoa đột nhiên bay đến, trong lòng càng gấp hơn.
Hắn biết Bạch Liên Hoa từ lâu đã không còn là thiếu nữ không nơi nương tựa trước kia nữa, thiếu nữ có thể chỉ lướt cái là mười mấy trượng đến trước mặt Lưu Biểu, thân thủ tuyệt đối không đơn giản.
Nhưng lúc này lại là chớp mắt sinh tử.
Bạch Liên Hoa làm sao ứng phó được?
Hắn tự lo chưa xong, phải cứu Tuân Du, tránh né Lã Bố đuổi chém, nếu Bạch Liên Hoa có chuyện…
Khi hắn chưa kịp nghĩ tiếp, Bạch Liên Hoa đã quát lên một cách dịu dàng: -Đơn đại ca, đón lấy.
Bạch Liên Hoa ra tay!
Nàng vung bàn tay mềm, khi ánh mặt trời chiếu lên bàn tay mềm của nàng, giống như xuyên qua bán trong suốt vậy…
Bạch Liên Hoa bảo hắn đón cái gì?
Khi Đơn Phi rơi xuống hai tay vội thúc, củi khô gỗ vụn đầy trời đột nhiên tụ lại trước người hắn.
Hắn nhất định phải phản kích.
Lấy công thay thủ mới có thể tranh thủ thời gian cho mọi người né tránh.
Không gian giống như xoay tròn vặn vẹo, xuất hiện hình âm dương.
Hắn không biết Trương Tam Phong sau này sáng tạo ra Thái Cực Quyền gì đó có phải là chung một con đường với hắn không, nhưng giờ phút chí mạng này, tâm tư của hắn ngược lại tỉnh táo dị thường.
Bối rối không thể cứu mạng, tỉnh táo lại có thể.
Ngàn cân thôi thúc, nhất vũ đều hiện.
Có một sợi tơ dính lấy cổ tay hắn, trong lòng Đơn Phi khẽ động, trong tiếng thét dài, hai tay thúc động, từ sớm đã đánh chiếc xe bò mà Lã Bố ném tới quay trở về.
Thiên địa gió xoáy.
Vạn vật như bị cuốn vào trong gió, gào thét tiến về phía trước với khí thế khiến phong vân biến sắc.
Mọi người trong phố chợ tuy đang chạy trốn, nhưng thấy Đơn Phi lúc này còn có thể thi triển một kích nghịch thiên trong tuyệt cảnh, đều kinh ngạc không thể chớp mắt.
Thân thể mềm mại của Bạch Liên Hoa đã rơi xuống nóc nhà, cánh tay vội giương lên.
Đơn Phi liền cảm thấy nơi cánh tay có một sức mạnh lớn kéo lấy, hắn giống như bị một sợi tơ trong suốt kéo lấy, khi hai chân cách đất không xa thì đã tung ngược trở lên.
Bạch Liên Hoa vung ra một sợi tơ gần như trong suốt.
Sợi tơ kia trong suốt tinh tế, lại cực kỳ chắc chắn hơn nữa rất có tính đàn hồi.
Đây là dây gì?
Đơn Phi không rảnh suy nghĩ, trong lúc bay lên còn có thể kéo lấy Tuân Du dở chết đang từ nóc nhà rơi xuống, một lát sau, hắn đã cùng Bạch Liên Hoa sóng vai đứng trên nóc nhà.
Lúc này mặt trời ngày đông sắc lạnh.
Phố chợ hỗn loạn.
Duy chỉ có hai người Đơn Phi, Bạch Liên Hoa sóng vai đứng trên nóc nhà y phục tung bay, phiên dật tựa tiên!
Mũi chân Đơn Phi chạm đất, khi quay đầu lại nhìn, trong mắt bùng lên vẻ kinh ngạc.
Gió xoáy đã đến trước người Lã Bố.
Lã Bố giục ngựa chưa dừng.
Trường kích tiến về phía trước thăm dò.
Đơn Phi xuất chiêu giống như phong vân xoay chuyển, Lã Bố đánh trả lại tựa như sấm sét trong phong vân.
Một chiêu sấm sét liền xuyên qua phong vân đang gào thét kia, xé nứt phong vân, Lã Bố thét gào lao đến từ khe nứt đó, phóng ngựa chớp mắt đã đến chỗ nóc nhà mà Đơn Phi, Bạch Liên Hoa đang đứng.
-Đi!
Bạch Liên Hoa đã sớm nhìn ra không hay, phiêu dật thuận theo nóc nhà trượt đi.
Khinh công Đơn Phi kiệt xuất, trên nóc nhà tuy mang theo một người nhưng cũng giống như cưỡi gió mà đi, nhưng khi thấy thân hình nhẹ nhàng của Bạch Liên Hoa vẫn tán thưởng trong lòng.
Tán thưởng chỉ trong chớp mắt.
Đơn Phi sau đó liền há hốc mồm.
Nóc nhà sau lưng hắn bắt đầu sụp đổ giống như tuyết lở vậy.
Lã Bố đuổi theo không tha!
Vốn tưởng lên đến nóc nhà thì có thể ngăn được truy kích của Lã Bố, Đơn Phi chưa từng nghĩ rằng Lã Bố cầm kích mà giống như đang lái máy xúc vậy, cứ như thế cả đường không cố kỵ gì mà dỡ cả phòng ốc đuổi giết qua.
Chất địa của căn phòng này không qua ải được.
Khi Đơn Phi thầm kêu không xong, cuối cùng đã cùng Bạch Liên Hoa chạy đến đoạn cuối nóc nhà.
Phố dài phía trước rộng mở.
Có vài con ngựa không chủ đang hí vang buồn rầu.
Khi Đơn Phi, Bạch Liên Hoa liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ giống như nhau, không hề do dự tung người lên, chia nhau rơi xuống lưng ngựa trên phố dài.
Ngựa hí dài người đứng đó, Đơn Phi xoay đầu ngựa, quát lên: -Đi thành đông!
Trong đôi mắt đẹp của Bạch Liên Hoa lóe lên hào quang vui sướng.
-Được!
Nàng không muốn nói thêm gì cả, nhìn Đơn đại ca đặt ngang Tuân Du trên ngựa, quay đầu ngựa chạy như điên về phía thành đông, sau đó đuổi kịp.
Mặt trời ấm áp.
Gió bụi tung bay.
Hai người phóng ngựa rong ruổi trên phố dài.
Thần sắc Đơn Phi vô cùng lo lắng, bởi vì hắn đã nhìn thấy bụi mù tung bay sau người.
Lã Bố đã đuổi theo tới.
Tên này rốt cuộc muốn đuổi đến khi nào đây?
Tuy biết bỏ lại Tuân Du, Đơn Phi hắn nói không chừng không cần bỏ chạy trối chết, tất cả gọn gàng sạch sẽ, Lã Bố muốn giết Lưu Bị, Quan Vũ, Tuân Du, Tào Tháo – một đám sang tay lấy đi tính mạng của y.
Lã Bố không lý nào lại giết Đơn Phi hắn.
Nhưng Đơn Phi lại không thể bỏ lại Tuân Du – Tuân Du chưa chết, Tuân Du còn biết chuyện của Tào Quan, nếu đã ra tay cứu lại thì không lý nào lại bỏ dở nửa chừng.
Phóng ngựa điên cuồng, Đơn Phi nhìn thấy đầu thành phía trước đã cận kề, con ngựa phía sau lại ép sát tựa như ngàn vạn con ngựa, cau chặt mày lại, khi xoay sang nhìn Bạch Liên Hoa, trong lòng Đơn Phi hơi giật mình.
Khóe miệng Bạch Liên Hoa mang theo nét cười.
Nàng có chủ ý gì? Trong lòng Đơn Phi cân nhắc.
Bạch Liên Hoa không suy nghĩ nhiều giống như Đơn Phi, nàng căn bản chưa từng nghĩ sau khi đến thành đông thì sẽ như thế nào.
Sau khi Đơn Phi rời đi, trong lòng nàng luôn cảm thấy không ổn, nàng luôn cảm thấy sự việc chưa chắc sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch của Lưu Biểu. Đơn Phi vừa đi, nàng rất nhanh đã đề nghị với Lưu Biểu, cùng với Lưu Bị, Quan Vũ đi đến đại lao Tương Dương xem tình thế.
Nàng muốn thăm dò.
Lưu Biểu không phản đối.
Lưu Bị, Quan Vũ đều rất tò mò về nàng, nhưng đề tài giữa bọn họ lại chỉ là Đơn Phi.
Khi đến gần phố chợ, Lưu Bị đã nói – nếu Đơn Phi mang theo Tuân Du chạy trốn, phố chợ là một nơi rất tốt.
Chiến trường ác liệt, tướng quân có thể thân kinh bách chiến đa số là biết thiên thời, biết nhân hòa, càng biết địa thế.
Lưu Bị biết địa thế, cho dù đây là phố chợ Tương Dương, ông ta cũng có thể nhìn ra thủ đoạn dùng binh xông phá rào chắn trong đó.
Cao thủ vận binh, vốn nằm trong một tấc vuông.
Lưu Bị nói không sai, Bạch Liên Hoa cũng có cảm giác này.
Nhìn thấy đám người Đơn Phi, Thái Mạo từ phố chợ bên kia đi đến gần, trong lòng nàng vui vẻ.
Một ngày không thấy, như cách ba thu.
Sáng nay nàng trằn trọc khó ngủ, sau khi hấp màn thầu thì lặng lẽ đến chỗ khách quý đợi Đơn đại ca.
Đêm chưa quá nửa.
Ánh bình minh còn xa.
Nàng lẳng lặng đứng dưới tàng cây, cảm nhận được sự vui sướng khi sắp nhìn thấy Đơn đại ca.
Vui sướng hóa ra rất đơn giản.
Tâm ý lại phải dùng thủ đoạn phức tạp để che giấu.
Đột nhiên kinh hoàng.
Trước khi mũi tên đầu tiên của Lã Bố bắn ra, nàng đã phát hiện hành tung của Lã Bố. Nàng không suy xét chuyện gì khác, không chút do dự phóng về phía Đơn Phi. Khi nguy hiểm nhất, cùng sánh vai với nhau mới an tâm.
Trời long đất lở.
Sông cạn đá mòn.
Phố chợ đẫm máu tựa như tu la trường, nàng và Đơn đại ca sánh vai bỏ chạy, lại chỉ cảm thấy hạnh phúc vô biên.
Yêu cầu của nàng vốn đơn giản – bất luận là khi nào, chỉ cần ở bên cạnh Đơn đại ca thôi.
Vó ngựa gấp gáp chấn động như tiếng lòng, khi cảm nhận được Đơn đại ca nhìn sang, Bạch Liên Hoa còn mỉm cười.
Thành binh bị hù ngây người.
Dân chúng chạy trốn.
Bọn họ chưa từng nghĩ chỉ có ba con ngựa vọt đến, lại cho bọn họ cảm giác như thiên quân vạn mã ập đến, đặc biệt là con ngựa đuổi theo sau cùng kia, giống như ngưng tụ sức mạnh của vô số oan hồn mà xông đến vậy.
-Đóng thành!
Có người gào to.
Thành binh ngây người, có người đã đẩy cửa thành.
Đơn Phi từ xa nghe thấy, hận không thể chém tướng lĩnh hô đóng thành – ngươi nhốt cái tên Diêm Vương này trong thành làm gì? Thả ra không phải càng đỡ hơn sao?
Tiếng gào bén nhọn.
Có hàn quang ép về phía con ngựa mà Bạch Liên Hoa cưỡi.
Là thủ kích của Lã Bố!
Lã Bố đuổi theo cách không đến nửa mũi tên.
Con ngựa đau đớn kêu lên phóng lên cao.
Bạch Liên Hoa trên lưng ngựa nhẹ nhàng nhảy lên, mặc kệ Đơn Phi xua tay la lên, đột nhiên đánh về phía tường thành.
Tâm tư Đơn Phi chợt lóe, nhưng không để ý Bạch Liên Hoa nữa, phóng ngựa xông về phía cửa thành sắp đóng.
Lã Bố đang đuổi theo hắn và Tuân Du, chỉ cần hắn dẫn Lã Bố ra khỏi thành, Bạch Liên Hoa sẽ không có nguy hiểm gì.
Cửa thành sắp đóng chưa đóng, chỉ còn khe hở khoảng một con ngựa.
Sau khi khép lại, lại là một trận khổ chiến không có phần thắng.
Đơn Phi mắt thấy tình thế gấp gáp, thân hình xông lên trước trong tiếng hét vang, khi đó gần như rời khỏi lưng ngựa, mang theo Tuân Du và con ngựa kia song song lủi ra khỏi cửa thành.
Cửa thành vừa khép lại!
Trong lòng Đơn Phi hơi mừng, sau đó nghĩ đến – Bạch Liên Hoa không biết thế nào? Nàng đến đầu thành nếu lặng lẽ rời đi, với khinh công của nàng, hẳn là không việc gì.
Phịch!
Sau một tiếng vang lớn, mặt đất trước thành đều chấn động.
Đơn Phi hít sâu một hơi, cánh tay bắt lấy Tuân Du toàn là mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn thấy một cảnh tượng đời này khó quên.
Lã Bố đánh vỡ cửa thành xông ra!
Có gỗ vụn đinh sắt bay ra.
Điều này làm sao có thể.
Tương Dương là trọng địa Kinh Châu, chất lượng cửa thành tự nhiên không cần phải hoài nghi.
Tuy biết cửa thành chưa hoàn toàn khép lại, cũng biết khi thiết kế cửa thành đều là vì ứng đối ngoại địch, trong cửa thành cũng không có kiên cố như bên ngoài.
Nhưng đây là cửa thành! Lã Bố lại đánh vỡ cửa thành xông ra?
Tên này còn là con người sao?
Đơn Phi sớm biết sự tiêu sái của nhân trung Lã Bố, nhưng nhìn thấy hành động hôm nay của y, mới biết sự dũng mãnh của y – đây không phải là cao thủ nhân gian, mà là ma vương của Minh Sổ!
Làm sao bây giờ?
Trong lòng Đơn Phi lo lắng, thầm nghĩ Lã Bố mặc dù không cưỡi Xích Thố, nhưng con ngựa kia thoạt nhìn cũng giống như làm bằng sắt vậy. Đơn Phi hắn và Tuân Du cùng ngồi trên một con ngựa, làm sao cũng không chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Lã Bố.
Chỉ hi vọng Thái Mạo còn làm được chút chuyện đứng đắn, chuẩn bị ngựa ở khu rừng ngoài thành.
Khi Đơn Phi xoay chuyển suy nghĩ, sớm đã ra roi giục ngựa xông về phía đó đổi ngựa.
Con ngựa sau khi chạy được mấy trượng đột nhiên ngừng lại.
Lã Bố không đuổi theo.
Trong lòng Đơn Phi lấy làm lạ, không biết Lã Bố này có phải bắt đầu hồ đồ rồi không, truy đến lúc dài đằng đẵng này rồi sao lại đột nhiên từ bỏ?
Đầu thành có hoa sen nở rộ.
Bạch Liên Hoa từ trên đầu thành bay xuống, đột nhiên nhìn thấy đỉnh đầu của Lã Bố.
Đơn Phi căng thẳng.
Hắn không biết Bạch Liên Hoa làm sao có thể xông lên tường thành cao ngất kia, lại từ tường thành xông ra ngoài thành, nhưng hắn biết dụng ý của Bạch Liên Hoa – Bạch Liên Hoa muốn cuốn lấy Lã Bố, để kéo dài thời gian cho hắn.
Cuồng phong gào thét.
Lã Bố không dám chậm trễ đối với nữ tử từ đầu thành bay xuống kia, vung kích hướng lên trời, giống như thiên thần rống giận vậy.
Trời đất u ám, bụi đất bay cao.
Đơn Phi không quan tâm Tuân Du nữa, phóng ngựa quay lại muốn tiếp ứng cho Bạch Liên Hoa, thì thấy trong cuồng phong bụi đất có đóa sen trắng chập chờn, vào sinh ra tử lại không có chút trở ngại nào.
Chẳng qua chỉ một lát, trong cuồng phong có tiếng rống giận dữ tựa như sét đánh giữa trời quang.
Bạch Liên Hoa bị cuồng phong chấn động, đột nhiên bay về phía Đơn Phi.
Đơn Phi không chút do dự thúc ngựa lên đón, khi thấy bàn tay mềm của Bạch Liên Hoa vung động, Đơn Phi đột nhiên quay đầu ngựa chạy sang bên cạnh.
Người khác không biết, nhưng Đơn Phi lại hiểu rõ ràng.
Có sợi tơ quấn quanh cánh tay hắn.
Hắn không cần chạy đến trước người Bạch Liên Hoa.
Quả như dự đoán, Bạch Liên Hoa vốn phiêu nhiên rơi xuống, khi Đơn Phi thúc ngựa chạy sang bên thì thân hình mềm mại khẽ run, giống như cánh diều cất cánh lại bay cao lên lần nữa.
Đợi khi Đơn Phi hơi ghìm lại thế ngựa, Bạch Liên Hoa đã nhẹ nhàng rơi xuống sau ngựa.
Đơn Phi không biết một con ngựa chở ba người có thể chạy bao xa, nhưng lúc này chỉ có thể phóng ngựa chạy như điên. Chợt nghe phía sau có tiếng ngựa thét đau đớn, quay đầu nhìn lại, thì thấy con ngựa của Lã Bố đã ngã xuống bụi rậm, không thể đứng lên nữa.
Lã Bố đứng đó, không ngờ không hề đuổi theo.
Đơn Phi giật cương ngựa kinh ngạc hỏi: -Làm sao?
-Muội chọc mù hai mắt con ngựa.
Bạch Liên Hoa hạ giọng nói.
Đơn Phi mừng trước kinh sau: -Cô có bị thương không?
Chỉ cảm thấy có cánh tay nhỏ dài khẽ ôm lấy hông hắn, sau đó hắn nghe thấy Bạch Liên Hoa thấp giọng nói: -Muội không sai, không việc gì cả. Đơn đại ca, huynh không cần lo lắng.
Khóe miệng mang theo nụ cười hạnh phúc, Bạch Liên Hoa ôm lấy eo Đơn Phi, dán gò má lên lưng Đơn Phi, trong lòng chỉ nói – Đơn đại ca, khi bị đuổi giết thế này, muội rất thích.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất