Thâu Hương

Chương 484: Biến cố Nghiệp Thành

Chương 484: Biến cố Nghiệp Thành


.
Tuấn mã chạy như bay, Tương Dương xa dần.
Nhìn Lã Bố cuối cùng cũng không đuổi theo, Đơn Phi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đơn Phi rất ngạc nhiên khi Bạch Liên Hoa và Lã Bố giao thủ, không chỉ không hề bị tổn thương, còn có thể chọc mù mắt chiến mã của Lã Bố?
Công phu của Bạch Liên Hoa vượt xa tưởng tượng của Đơn Phi.
Đạo lý “Bắt người phải bắt vua, bắn người phải bắn ngựa” hắn chắc chắn biết, có điều rất nhiều người khi đối diện với sự truy giết của Lã Bố, không chỉ quên mất ngựa, còn quên cả mẹ nữa.
Người có thể đối chiến chính diện với Lã Bố đều không phải nhân vật bình thường.
Loại người như Lưu Bị mà khi dối diện với lã Bố còn không thể chiếm thượng phong, không liên quan đến chính tà, mà có liên quan đến thực lực.
Khi Đơn Phi đối diện với Lã Bố, cảm nhận sâu sắc thực lực kinh người của Lã Bố. Hắn không phải không muốn diệt trừ chiến mã của Lã Bố, nhưng cho dù hắn phát động phản kích che trời phủ đất, thì Lã Bố một người một ngựa thoạt nhìn vẫn không hề tổn thương như cũ.
Lã Bố là mãnh tướng vô địch trên chiến trường, tự nhiên sẽ có sách lược khống chế bảo vệ ngựa.
Đơn Phi khi đó thực sự không rảnh mà suy xét đến chiến mã của Lã Bố, cho dù nhắm vào chiến mã ra tay, e rằng cũng không thể sánh bằng.
Bạch Liên Hoa và Lã Bố giao thủ đối chiến, lại có thể bắn mù mắt chiến mã của Lã Bố?
Đơn Phi ngẫm nghĩ mà cảm thấy khâm phục, hắn thực sự không hiểu sao Bạch Liên Hoa có thể làm được điểm đó.
Lã Bố chỉ e cũng không hiểu, do vậy không đuổi theo?
Khu rừng gần ngay phía trước, có ngựa được cột trong rừng.
Thái Mạo cuối cùng coi như đã làm được một việc đáng tin.
Đơn Phi thấy vật cưỡi sớm đã mệt đến không chịu nổi, thấp giọng nói: -Liên Hoa, thay ngựa.
Hắn mang Tuân Du nhảy khỏi lưng ngựa, bay lên lưng một con ngựa khác.
Bạch Liên Hoa cũng không theo như hình với bóng, nhẹ nhàng bay người lên lưng một con ngựa khác, trong mắt tràn ngập ánh hào quang mừng rỡ nói: -Đơn đại ca, chúng ta đi đâu?
-Rời khỏi nơi này trước.
Đơn Phi xác nhận phương hướng một chút, thúc ngựa đi về phía đông, một hơi lại phi chừng mười mấy dặm mới trở mình xuống ngựa. Hắn đã sớm tìm hơi thở của Tuân Du khi ở trên ngựa, phát hiện ông ta trọng thương, nhưng vẫn chưa chết.
Trong lúc kinh ngạc, Đơn Phi kiểm tra thêm lồng ngực của Tuân Du, nhanh chóng phát hiện chỗ bí ẩn sao Tuân Du lại không chết.
Tuân Du khoác một chiếc áo bào văn sĩ lớn, bên trong mặc hộ giáp bằng chỉ đen.
Đơn Phi hắn cũng không có một bộ hộ giáp như thế, chức năng giống như là áo chống đạn vậy, có thể ngăn cản vật nhọn đâm vào cơ thể.
Thái Mạo mặc giáp nhẹ còn bị một tên của Lã Bố đâm xuyên vai. Nếu Tuân Du không có hộ giáp phòng thân này, sớm đã bị Lã Bố một tên xuyên tim rồi.
Người có thể sống lâu hơn một chút trong thế đạo này tự nhiên có cách giữ mạng của y.
Khi Đơn Phi nói thầm, lại phát hiện Tuân Du tuy tránh khỏi kết cục bị thủng ruột, nhưng hộ giáp chỉ có thể phòng tên nhọn xuyên thân, lại không thể chống đỡ lực đạo mãnh liệt của mũi tên của Lã Bố, cách lớp hộ giáp còn mạnh mẽ đánh gãy một khúc xương sườn của Tuân Du, cũng khó trách Tuân Du tới giờ còn chưa tỉnh lại.
Đau nha!
Người hôn mê trong tình trạng đau nhức vốn là một bản năng tự bảo vệ mình.
Sờ soạng xương ngực dưới của Tuân Du, khi Đơn Phi còn chưa đi tìm, Bạch Liên Hoa đã lấy ta mấy nhánh cây thô ngắn đưa qua.
Đơn Phi tán thưởng mỉm cười.
Dùng nhánh cây cố định trước ngực sau lưng Tuân Du trước, Đơn Phi còn chưa kịp nói gì thì thấy Bạch Liên Hoa đã làm được một cái cáng giản dị.
Mặt vải trên cáng là dùng trường bào trên người Tuân Du, có trường đằng chắc chắn cột lên trên cáng, một trái một phải cột lên hai chiến mã.
-Đơn đại ca, đặt ông ta lên cáng tốt hơn.
Đơn Phi không thể không nói Bạch Liên Hoa suy xét chu toàn. Hắn cả đường đỡ Tuân Du đến đây đã có chút mệt mỏi, đặt Tuân Du lên cáng tiết kiệm được rất nhiều sức lực của Đơn Phi.
-Có điều mang theo ông ta làm gì? Bạch Liên Hoa tung người lên chiến mã, biết Đơn Phi sẽ không dừng lại nơi này lâu.
-Ông ta biết tung tích Tự Minh Cầm. Đơn Phi thấp giọng trả lời.
Thấy Tuân Du còn đang hôn mê bất tỉnh, Bạch Liên Hoa hỏi: -Đi Hoa Dung sao?
Lúc trước dựa theo kịch bản mà Lưu Biểu sắp xếp, bọn họ hẳn là hội họp ở Hoa Dung.
Đơn Phi biết Hoa Dung ở đâu.
Lúc trước khi đến Tương Dương, hắn còn đặc biệt đi ngang Hoa Dung, có điều chuyện khác…chỉ vì truyền thuyết Tào Tháo bại trận chạy về Hoa Dung.
Lúc trước…nên nói là Tào Tháo về sau bại trận ở Xích Bích, căn cứ theo Diễn nghĩa nói, Tào Tháo đi từ Hoa Dung Đạo về Tương Dương, Gia Cát Lượng sớm có dự liệu, bảo Quan Vũ ngăn chặn Tào Tháo ở Hoa Dung Đạo. Kết quả Quan Vũ lại thả Tào Tháo đi, sau đó có người nói Gia Cát Lượng thông minh vô cùng thả Tào Tháo không chỉ giúp Quan Vũ trả lại ân tình cho Tào Tháo, còn suy xét vì thế chân vạc chia ba thiên hạ, bằng không sau khi Quan Vũ giết Tào Tháo ở Hoa Dung Đạo, thì chẳng phải là thiên hạ của Tôn gia sao?
Vậy Long Trung còn chơi cái gì nữa?
Đây hoàn toàn là phân tích mã hậu pháo.
Sự thật là Gia Cát Lượng căn bản không tham gia trận chiến Xích Bích, lúc đó không ai có thể ngờ được Chu Du sẽ thắng, dĩ nhiên càng không có binh lực mà mai phục ở Hoa Dung Đạo.
Có điều Hoa Dung Đạo vẫn nổi danh, Đơn Phi cũng đích thân đến chiêm ngưỡng một chút, hối hận nửa năm.
Đó không phải đường cho người đi.
Ẩm ướt u ám lạnh lẽo, khắp nơi đều là đầm lầy lầy lội, không cẩn thân thì sẽ chôn thân trong đó không thể ra ngoài.
Điều này cũng khó trách Tào Tháo chạy trốn từ chỗ này, còn cần không ít binh sĩ lấp hố.
Bây giờ phải đi Hoa Dung Đạo?
Đơn Phi hơi xoay chuyển ý nghĩ nói: -Chúng ta đi phía bắc trước. Hắn đặt Tuân Du lên cáng cứu thương, trở mình lên một con ngựa khác, vốn còn lo lắng hai con ngựa không thể đồng bộ, không ngờ chưa đợi hắn dặn dò, Bạch Liên Hoa đã cùng hắn sóng vai cưỡi ngựa, hoàn toàn không có chuyện bất ngờ gì xảy ra.
Bạch Liên Hoa lên ngựa không hỏi thêm gì nữa, khóe miệng thủy chung mở nụ cười quyến rũ.
Hai người sóng vai đi chừng mười mấy dặm phía bắc, Đơn Phi lại chọn đi sang hướng đông thêm mười dặm, mắt thấy mặt trời sắp lặn xuống núi, thầm nghĩ cho dù Lã Bố truy đến, nhất thời cũng không tìm được chỗ của ba người.
Sau khi đánh một vòng lớn, Đơn Phi mới chọn đi về phía nam.
Hoa Dung nằm ở vị trí giữa Giang Lăng và Giang Hạ phía đông nam Tương Dương.
Gió bắc lạnh, thổi đi tia ấm áp cuối cùng của vầng tịch dương.
Đơn Phi thấy phía trước bóng núi trùng điệp, thấp giọng nói: -Tìm một chỗ nghỉ tạm một đêm rồi đi.
Bạch Liên Hoa nghe thế chỉ vào trong núi nói: -Nơi đó hình như có người.
Đơn Phi đưa mắt nhìn lại, thấy trong núi rừng thấp thoáng có nhà gỗ ẩn hiện, không biết đó có phải nhà thợ săn không, cùng Bạch Liên Hoa thúc ngựa vào núi.
Nhà gỗ trong rừng chỉ có một gian, chỉ thấy trên ván gỗ của gian nhà có treo da thú thối rữa, loang lổ vết búa rỉ sét, Đơn Phi biết đây đích thực là nơi ở của hộ săn.
Bạch Liên Hoa xuống ngựa nhìn vào gian phòng, vui vẻ nói: -Đơn đại ca, không có ai.
Nhìn Bạch Liên Hoa vui mừng phấn khởi, Đơn Phi mỉm cười nói: -Ta đi tìm chút thức ăn và dược liệu.
-Muội chuẩn bị thức ăn, huynh đi tìm dược liệu. Bạch Liên Hoa không cảm thấy phiền phức chút nào, ngược lại rất thích thú.
Đơn Phi đồng ý, chuyển Tuân Du vào trong nhà.
Trong phòng lạnh lẽo, hộ săn không biết đã chạy hay đã chết…Đơn Phi mò được giường gỗ đơn sơ, phát hiện tro bụi thật dày, giống như đã lâu không có ai ở vậy.
Sau khi dọn sạch giường gỗ một cách đơn giản, Đơn Phi đặt Tuân Du lên giường gỗ.
Tuân Du vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Đơn Phi bắt mạch cho ông ta hồi lâu, ra khỏi phòng tìm dược liệu.
Hắn sớm biết bất luận Trung y Tây y hay là Trung Tây y phối hợp, phương pháp bản chất nhất đều phải lợi dụng đặc điểm tự lành của thân thể, do vậy bất luật là thầy thuốc nào sau khi xem bệnh cho ngươi xong, câu thường nói nhất đều là uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều.
Không nghỉ ngơi thì ăn cái gì cũng không tốt.
Khi bệnh đa phần không phải là do nghỉ ngơi ít sao?
Thảo dược trong núi khó lòng có đủ, Đơn Phi bận rộn hơn nửa canh giờ, tìm được vào loại thảo dược trợ chính trừ tà, sau khi quay về thì thấy Bạch Liên Hoa không chỉ dựng giá lên nướng thịt thỏ, thậm chí còn lấy cái nồi bể chuẩn bị nước nóng cho hắn nữa.
Đơn Phi sau khi sắc thuốc, giúp Tuân Du đang hôn mê uống vào rồi, đợi khi hắn ra khỏi phòng, nhìn thấy Bạch Liên Hoa lặng lẽ chờ đợi lại không dùng cơm, Đơn Phi ngồi xuống nói: -Ăn đi.
Bạch Liên Hoa lập tức đưa con thỏ đã nướng chín lên, lại móc màn thầu đã hâm nóng từ trong đống lửa ra đưa cho Đơn Phi.
Đơn Phi nhận lấy rồi nói: -Vất vả cho cô rồi.
Bạch Liên Hoa nói cười tự nhiên: -Việc này sao lại nói là vất vả? Lúc trước không phải thường làm những việc này sao? Thỏa mãn thở ra một hơi, Bạch Liên hoa mặc kệ bạch y dính chút tro bụi, đi lấy nước rửa sạch mặt mày, lúc này mới quay lại ngồi xuống bên cạnh Đơn Phi.
Hai người im lặng.
Một lát sau, Bạch Liên Hoa ăn màn thầu nói: -Đơn đại ca, tiếp theo làm gì đây?
-Không biết người của Lưu Biểu hiện tại đang ở đâu? Đơn Phi trầm ngâm nói.
Bạch Liên Hoa mỉm cười nói: -Huynh lo cho Lưu Biểu làm cái gì? Muội thấy ông ta si mê trường sinh, khách sáo với chúng ta như thế, chẳng qua cũng chỉ lợi dụng chúng ta lấy được đạo trường sinh mà thôi. Chúng ta tiếp cận ông ta vốn là để lấy Tự Minh Cầm, chỉ cần Tự Minh Cầm trong tay, chúng ta đến bí địa Vân Mộng, Đơn đại ca, huynh không cần có áy náy gì với Lưu Biểu nữa.
Đơn Phi quay đầu lại liếc nhìn Tuân Du trong phòng, thầm nghĩ hai người các ngươi lại có giọng điệu giống nhau.
Trầm ngâm một lát, Đơn Phi nói: -Quỷ Phong…là Khương thúc thúc của cô bảo cô giúp ta vào bí địa Vân Mộng sao?
-Đúng vậy.
Bạch Liên Hoa gật mạnh đầu nói: -Thúc ấy nói chúng ta có thể làm được những chuyện này, chuyện còn lại, khắp thiên hạ này chỉ có Đơn đại ca có thể làm được.
Trước mặt Hoàng Nguyệt Anh, Lưu Biểu, nàng nói chuyện bức người, bởi vì nàng không cam tâm bị coi thường nữa, nhưng trước mặt Đơn Phi, nàng chỉ kiêu ngạo vì Đơn Phi.
Thấy Đơn Phi lặng lẽ ăn thức ăn, Bạch Liên Hoa cẩn thận dè dặt nói: -Đơn đại ca, huynh hoài nghi Khương thúc thúc sẽ bất lợi cho huynh?
Đơn Phi trầm mặc.
Hắn không thể không nói Bạch Liên Hoa hiện tại rất nhạy cảm. Hắn nhìn ra sự tín nhiệm của Bạch Liên Hoa dành cho Quỷ Phong. Nếu đã như thế, hắn sẽ không dễ dàng đưa ra bình luận về Quỷ Phong trước mặt Bạch Liên Hoa.
Cho tới bây giờ, Quỷ Phong thoạt nhìn âm hiểm, nhưng Đơn Phi lại rất khó nói ra vấn đề của y.
Người khác nhau thì sẽ có những phán đoán khác nhau về hành vi khác nhau.
Chuyện Quỷ Phong ép buộc Tào Ninh Nhi, trong mắt Bạch Liên Hoa nói không chừng cảm thấy Khương thúc thúc đang suy nghĩ vì nàng nữa?
Không trả lời câu hỏi của Bạch Liên Hoa, Đơn Phi lẩm bẩm nói: -Vì sao Lã Bố muốn giết Tuân Du?
Bạch Liên Hoa không khỏi cười nói: -Đơn đại ca quản nhiều như vậy làm gì? Huynh lẽ nào chuẩn bị báo thù cho Tuân Du sao? Thật ra…chỉ cần đợi thêm một khoảng thời gian, nhìn coi ai đạt được lợi ích trong chuyện này thì có thể biết được đáp án rồi.
-Cô nghĩ lại rất đơn giản.
Đơn Phi cười nói.
Vốn chính là như thế.
Ánh mắt Bạch Liên Hoa sóng sánh, giống như lơ đãng xẹt qua người Đơn Phi nhìn về phía xa.
Đơn đại ca, nếu theo cách nghĩ của muội, bí địa Vân Trạch cũng không cần đi, chỉ cần có huynh, chúng ta mỗi ngày ở đây săn bắn tán gẫu không phải rất tốt sao?
Trong phòng truyền đến tiếng ho kịch liệt!
Đơn Phi buông màn thầu lóe người vào trong phòng.
Bạch Liên Hoa lại cẩn thận gói thức ăn lại, lúc này mới vào phòng, nghe thấy Tuân Du hấp tấp nói: -Đơn Thống Lĩnh, đây là đâu?
Đơn Phi thấy Tuân Du đau đến nhe răng, an ủi nói: -Đông bắc Tương Dương.
-Tại sao lại ở đông bắc Tương Dương? Tuân Du hơi kinh ngạc, sau đó nói: -Đơn Thống Lĩnh muốn vứt bỏ truy binh sao?
Đơn Phi thầm nghĩ người này bị trọng thương mà còn suy nghĩ rõ ràng được như thế, khó trách được Tào Tháo trọng dụng.
-Nhưng chúng ta nhất định phải nhanh chóng đến Hoa Dung, chúng ta không có nhiều thời gian. Tuân Du nén đau nói: -Cuối tháng, trước cuối tháng, ngươi nhất định phải tìm được bí địa Vân Mộng.
Thấy Đơn Phi ngạc nhiên, Tuân Du thấp giọng nói: -Ta có một chuyện còn chưa nói với ngươi. Nghiệp Thành xảy ra một chuyện cực kỳ kỳ lạ…có liên quan đến ngươi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất