Thâu Hương

Chương 485: Mất trí nhớ trên diện rộng

Chương 485: Mất trí nhớ trên diện rộng


.
Đơn Phi thấy khi Tuân Du nói chuyện nếp nhăn giữa chân mày đang run rẩy, vốn không muốn ông ta nói nhiều, nhưng nghe thấy chuyện ở Nghiệp Thành có liên quan đến mình, bất giác cau mày lại.
Nghiệp Thành có chuyện gì liên quan đến hắn chứ?
Quân Hắc Sơn?
Tào Hồng? Hay là…
Khi hắn nghĩ đến đây, an ủi nói: -Ông nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói cũng chưa muộn.
Tuân Du ho khan lắc đầu nói: -Không được, ta muốn nói xong việc này trước. Ông ta khẽ hít một hơi, lặng lẽ liếc mắt nhìn Bạch Liên Hoa.
Đơn Phi nhìn ra ý hoài nghi của Tuân Du, trầm giọng nói: -Yên tâm đi, Công chúa Lâu Lan không phải người ngoài, có chuyện cứ nói là được.
Khuôn mặt Bạch Liên Hoa rạng rỡ, cực kỳ vui sướng.
Tuân Du im lặng một lát mới nói: -Đơn Thống Lĩnh còn nhớ Thần Vũ không?
Trong lòng Đơn Phi hơi đau, nhưng có thể ra vẻ không sao nói:
-Ta tự nhiên nhớ rõ, thế nào?
Khi hắn nói thì liếc mắt nhìn Bạch Liên Hoa.
Đơn Phi có chất phác hơn nữa, bây giờ cũng biết tình cảm của Bạch Liên Hoa dành cho hắn. Rất nhiều lần hắn đều muốn đề cập chuyện của Thần Vũ cho Bạch Liên Hoa, nhưng mỗi lần lời đến bên miệng đều sẽ bị Bạch Liên Hoa vô tình hữu ý chuyển hướng.
Bạch Liên Hoa có cảm giác không giống người thường.
Nàng có thể không giống Thần Vũ liếc mắt thì nhìn ra suy nghĩ của Đơn Phi, nhưng chuyện mà Đơn Phi muốn nói là gì, nàng cũng có thể đoán được đại khái, nàng cũng có thể tìm được đề tài xoay chuyển trước.
Mỗi lần Đơn Phi muốn mở miệng đều không thể nói tiếp nữa.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ xinh đẹp của Bạch Liên Hoa, hắn thật sự không thể mở miệng.
Bây giờ nghe Tuân Du đề cập đến hai chữ “Thần Vũ”, trong lòng hắn đột nhiên có ý thả lỏng một cách khó hiểu, liếc nhìn Bạch Liên Hoa, Đơn Phi lặng lẽ đợi nàng hỏi.
Bạch Liên Hoa không hỏi gì cả, ánh mắt nàng nhìn ra xa, nhìn vào bức tường trống trải đối diện mà xuất thần.
Quỷ Phong đã từng nói gì với nàng?
Nàng rốt cuộc biết được cái gì?
Đơn Phi một mặt là không thích dò hỏi bí mật của người khác, một mặt cũng biết lời đáp của nữ nhân luôn giống như một câu đố vậy, hỏi chỉ càng thêm nghi hoặc, do vậy thủy chung chưa từng hỏi thêm về chuyện khác.
Thấy Bạch Liên Hoa như thế, hắn biết Bạch Liên Hoa hơn phân nửa là ra vẻ không nghe thấy.
Tuân Du thở dài: -Ngươi nhớ rõ là tốt rồi. Vậy Đơn Thống Lĩnh chắc chắn còn nhớ chuyện lúc trước ngươi từng cầu hôn Thần Vũ cô nương.
Đơn Phi không chút do dự nói:
-Phải!
Hắn biết Tuân Du không phải người nói nhảm, Tuân Du cố ý đề cập đến chuyện này tuyệt đối không phải là hớt lẻo cho Bạch Liên Hoa và hắn.
-Sau đó thì sao?
-Khi đó có rất nhiều người có mặt, rất nhiều người đều chính mắt nhìn thấy chuyện của Đơn Thống Lĩnh và Thần Vũ. Tuân Du thở hổn hển nói.
Đơn Phi hơi không kiên nhẫn, cũng biết Tuân Du sẽ không tự mình chịu tội, ông ta đau đớn như vậy mà vẫn nói chuyện, thì không phải là tán gẫu thôi.
Hắn chậm rãi đợi đoạn dưới của Tuân Du. Tuân Du cũng không để cho hắn thất vọng, câu tiếp theo nói ra khiến lòng hắn kinh hoàng.
-Nhưng bây giờ…rất nhiều người đều không nhớ chuyện này.
Trong phút chốc, thân hình Đơn Phi hơi lay, trước mắt tối sầm.
Cảm giác bên cạnh có bàn tay mềm bắt lấy cánh tay hắn, Đơn Phi không cần nhìn cũng biết là Bạch Liên Hoa đang lo lắng cho hắn.
Quay đầu lại nhìn, thấy Bạch Liên Hoa thân thiết hỏi han: -Đơn đại ca, huynh thế nào?
Khẽ lắc đầu, cảm thấy trong sự thân thiết của Bạch Liên Hoa như chứa thứ gì đó khác, thân thiết là thân thiết …nhưng nhiều hơn là sự thương cảm. Đơn Phi vẫn không nghĩ nhiều, trở tay bắt lấy cánh tay Tuân Du nói: -Ông nói là…những người chứng kiến chuyện ta và Thần Vũ thành thân lúc trước, rất nhiều người đã quên mất việc này?
Tuân Du hơi kinh ngạc, nhưng vẫn ngưng trọng gật đầu nói: -Không sai, chuyện này rất huyền ảo. Ông ta thở hồng hộc nói: -Chuyện này cực kỳ kỳ lạ. Vốn dĩ rất nhiều người đều hăng say nói đến chuyện của Đơn Thống Lĩnh lúc trước, nhưng sau khi Đơn Thống Lĩnh rời đi, rất nhiều người có mặt khi đó lại bắt đầu hoài nghi chuyện này có phải thật sự từng xảy ra không. Điền Nguyên Khải, Trương Phi Yến thậm chí còn vì thế mà cãi nhau.
Thấy khuôn mặt Đơn Phi sợ hãi trắng bệch, Tuân Du vẫn kiên trì nói:
-Trương Phi Yến vẫn nhớ rõ chuyện này, mà Điền Nguyên Khải một hôm tỉnh lại, lại chứng thực chuyện này với Trương Phi Yến. Đợi sau khi có được đáp án của Trương Phi Yến, Điền Nguyên Khải lại nói Trương Phi Yến nói hươu nói vượn. Mà sau khi ta biết kỳ lạ, điều ta mọi người có mặt khi đó, phát hiện người quên mất chuyện này ngày càng nhiều…
Thấy Đơn Phi vô lực ngồi xuống, Tuân Du lo lắng nói: -Đơn Thống lĩnh, ngươi không sao chứ?
Đơn Phi lắc đầu, nói bằng âm thanh chính mình nghe còn thấy trống rỗng: -Ta không sao?
Tuân Du hoang mang nói ra chuyện này, chỉ sợ Đơn Phi nói là hoang đường, nhưng Đơn Phi chớp mắt lại hiểu ra tất cả.
Khi Thần Vũ rời đi đã nghĩ đến rất nhiều, tất cả những gì nàng đã làm sau khi biến mất trong Tần Hoàng Kính chính là để mọi người giúp nàng ghi nhớ tất cả mọi việc xảy ra.
Sau đó Đơn Phi từng lo lắng, hỏi đám người Triệu Nhất Vũ chuyện của Thần Vũ, đáp án của đám người Triệu Nhất Vũ khiến hắn được an ủi rất lớn.
Bọn họ đều nhớ rõ Thần Vũ.
Đơn Phi sợ nhất là sau khi Thần Vũ biến mất, tất cả những chuyện liên quan đến Thần Vũ đều sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất. Hắn lại chưa từng ngờ rằng, khi hắn hơi thả lỏng, có chút hi vọng, thì Tuân Du lại cho hắn kết quả như thế.
Điền Nguyên Khải quên Thần Vũ.
Trương Phi Yến còn nhớ rõ.
Những người còn lại thì sao?
Có phải cũng giống như Điền Nguyên Khải bắt đầu quên đi, cuối cùng tới phiên Đơn Phi hắn?
Trong lòng Đơn Phi thấy đau.
Hắn cũng biết Tuân Du vì sao hỏi hắn có quên Tào Quan không rồi.
Sức ảnh hưởng của Vô Gian cực kỳ đáng sợ, đám người Tuân Du cũng phát hiện sự đáng sợ của Vô Gian, thậm chí sợ chuyện mà Tào Quan làm ra bắt đầu ảnh hưởng đến Đơn Phi…
Hồi lâu sau, cuối cùng Tuân Du nói: -Có điều Thừa Tướng vẫn nhớ việc này, Quách Gia cũng còn nhớ.
Đây là cái quỷ gì?
Đơn Phi cảm thấy ảnh hưởng của Thần Vũ bắt đầu suy yếu, loại ảnh hưởng này thậm chí bắt đầu tiêu tan giống như sự biến mất của Thần Vũ vậy, nhưng nghe thấy Tuân Du nói như thế, hắn vẫn chấn chỉnh tinh thần nói: -Vì sao nói thế?
-Quách Tế Tửu nói có thể có liên quan đến những người khác nhau.
Tuân Du cau mày nói: -Quách Tế Tửu nói những người khác nhau sẽ có não bộ khác nhau, mà não của người sẽ tùy theo tính cách, tuổi tác mà khác nhau. Có những người trời sinh hồ đồ đần độn, trí nhớ rất kém, có người tuổi tác đã lớn sẽ trở nên hay quên. Chỉ có người tính tình kiên nghị, cực kỳ có năng lực mới nhớ được việc này.
Đơn Phi giống như nhìn thấy Quách Gia đứng trước mặt hắn, nói với hắn, Đơn Phi ngươi là người tính tình kiên nghị, cực kỳ có năng lực.
Hắn biết dụng ý khi Tuân Du cố ý truyền lời, hơi hít một hơi nói: -Chỉ là chuyện này, không cần phiền Tuân Hầu đích thân đến đây.
Trong mắt Tuân Du hiện lên ý tán thưởng.
Ông ta tuy chưa đích thân trải nghiệm chuyện này, nhưng người thông minh đa số càng chấp nhận sự việc mới mẻ càng nhanh, càng mạnh hơn, hơn nữa đưa ra phán đoán của mình một cách chính xác.
Khi nhìn thấy trong mắt Đơn Phi hiện lên vẻ đau xót, Tuân Du có một lúc cảm thấy lo lắng, ông ta cảm thấy chuyện này ảnh hưởng cực lớn đến Đơn Phi, có lẽ ông ta không nên nói ra chuyện này sớm, có điều ông ta cũng không còn đường lựa chọn.
Thấy Đơn Phi nhanh chóng điều chỉnh lại như vậy, trong mắt lại hiện lên hào quang kiên nghị, Tuân Du an ủi nói: -Đơn Thống Lĩnh quả thực là người tính cách kiên nghị.
Đơn Phi mỉm cười chua chát.
Hắn sẽ quên Thần Vũ?
Sẽ không!
Người khác quên không sao cả, Đơn Phi hắn nhất định sẽ nhớ rõ!
Tuân Du giãy dụa đưa tay vào ngực, bởi vì đau đớn nên từ bỏ nói: -Làm phiền Đơn Thống Lĩnh lấy ra một mảnh giấy từ trong ngực của ta ra.
Đơn Phi lấy ra một mảnh giấy từ trong lòng Tuân Du, mở ra xem, nhận ra trên đó là nét chữ của Tào Quan.
Là lời nhắn mới nhất của Tào Quan.
Đơn Phi, cuối năm Kiến An thứ tư nhất định phải lấy được Tự Minh Cầm mà Lưu Biểu cất giấu, sau đó tìm được bí địa Vân Mộng ở Vân Mộng Trạch, sau này dựa vào Tự Minh Cầm có thể trò chuyện với ta! Nhớ lấy nhớ lấy!
Tào Quan ngươi viết thêm mấy chữ sẽ chết hả!
Đơn Phi nắm chặt lời nhắn trong tay, nếu không phải vô kế khả thi, thì đã sớm đánh Tào Quan mấy trận rồi.
Hắn nhìn ra được Tào Quan cũng có ý sốt ruột từ những hàng chữ này, nhưng không hiểu Tào Quan vì sao không nhắn lại tỉ mỉ hơn.
Tào Quan bảo Đơn Phi ông ta tìm bí địa Vân Mộng, vậy Tào Quan thì sao? Ông ta ở đâu? Tào Quan tại sao phải cho hắn kỳ hạn? Không phải kỳ hạn này thì không thể trò chuyện sao?
Kiến An năm thứ tư?
Hắn đến nơi này là Kiến An năm thứ ba, bây giờ chính là Kiến An năm thứ tư, bây giờ gần cuối năm rồi, cuối năm chính là cuối tháng này.
Cảm thấy Đơn Phi tuy thần thông, nhưng cũng hơn phân nửa là mơ hồ, Tuân Du giải thích nói: -Biến cố Nghiệp Thành sau khi xảy ra, Tư Không bắt đầu vô cùng lo lắng.
Vì sao?
Đơn Phi lộ ra ý hỏi han, Tuân Du chần chừ một lát mới nói: -Ta biết tại sao Tư Không lại vô cùng lo lắng, nhưng Tư Không cực kỳ chú ý đến chuyện này, Quách Tế Tửu tìm ta và Tư Không bàn luận biến cố ở Nghiệp Thành. Quách Tế Tửu phân tích nói Tào Quân bắt đầu lo sợ cũng không hề biết là sự thay đổi mà ông ta tạo ra sẽ ảnh hưởng kinh người đến như thế. Bây giờ ông ta không biết tại sao lại phát hiện sự khó lường, đáng sợ của thay đổi…
Khi Tuân Du nói tới đây, trên mặt rất lo lắng.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, ký ức của những người kia mất đi đối với Tào Tháo, Tuân Du mà nói là chuyện nhỏ, Tuân Du lo lắng như thế, lẽ nào là sự thay đổi này đó đã bắt đầu dao động đến căn cơ Tào doanh rồi.
Có điều hắn tự lo chưa xong, thực sự không thể lo lắng thêm chuyện khác nữa, lại nghe Tuân Du nói: -Đợi khi Tào Quan hiểu ra sự đáng sợ của sức ảnh hưởng lại không thể nào bù đắp được nữa, thế là ông ta nhất định phải tìm ngươi bàn bạc mới có thể xử lý được những chuyện tiếp theo.
Đơn Phi lặng lẽ cười lạnh.
Nếu có thể có cơ hội nói chuyện với Tào Quan, hắn nhất định sẽ ân cần thăm hỏi thân nhân của Tào Quan đấy.
Tuân Du không để ý đến Đơn Phi tức giận, giải thích nói: -Đợi sau khi Đơn Thống Lĩnh xuôi nam không lâu ta cũng xuôi nam theo, vẫn không đuổi kịp Đơn Thống Lĩnh. Quách Tế Tửu tính toán thời gian chỉ e không kịp, trước tiên đề nghị Thạch Lai bày kế lấy đi Tự Minh Cầm, đợi khi gặp Đơn Thống Lĩnh thì giao Tự Minh Cầm cho Đơn Thống Lĩnh. Sau khi ta đến Tương Dương, nghe thấy Đơn Thống Lĩnh đang ở trong thọ yến, đợi không được thọ yến kết thúc thì lập tức đi tìm gặp Đơn Thống Lĩnh, sự biến hóa sau đó, Đơn Thống Lĩnh cũng hiểu rồi.
-Quách Tế Tửu thì sao? Đơn Phi hỏi.
Hắn biết cái tên Smart này có bản lĩnh quăng họa không như người thường, nhưng giải quyết vấn đề cũng tuyệt đối có dáng vẻ, nghe thấy Quách Gia cũng tham gia việc này, Đơn Phi hơi phấn chấn tinh thần.
-Bây giờ ông ấy đang đợi ngươi ở Hoa Dung, ngoài trừ phải tìm kiếm bí địa Vân Mộng ra…cũng chuẩn bị xong hết tất cả cho ngươi để thám hiểm. Tuân Du nhìn ra ngoài phòng, thấy trăng tròn trên trời đã không còn nguyên vẹn nữa, vội vàng nói: -Chúng ta tính toán đêm nay khởi hành, phỏng chừng cũng phải hai ba ngày mới có thể chạy đến Hoa Dung, cách thời gian mà Tào Quan hẹn nhiều nhất còn hơn mười ngày…
Đơn Phi biết Tuân Du vì sao lo lắng như thế rồi.
Hơn mười ngày nghe thì rất dài, nhưng nơi hắn thăm dò lại rộng trăm dặm, cho dù Đơn Phi hắn có Tự Minh Cầm trong tay, Lưu Biểu mười mấy năm nay đều chưa thể tìm được bí địa Vân Mộng, Đơn Phi hắn mười mấy ngày thì có thể tìm được sao?
Tuân Du coi Đơn Phi hắn là người, không coi như thần tiên.
Bảo Đơn Phi chạy đến Hoa Dung trong mười mấy ngày, sau đó dùng Tự Minh Cầm tìm kiếm bí địa Vân Mộng, tiếp theo dùng Tự Minh Cầm không biết là gì để nói chuyện với Tào Quan…
Tuân Du ngẫm nghĩ những việc này mà đau đầu, căn bản hoàn toàn không có đầu mối.
Đơn Phi làm sao có thể làm được?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất